Chương 9
Thời tiết tháng tám sương giăng mù mịt có nhìn rõ gì đâu ? Cây cầu sắt băng ngang đại lộ số 10 cũng chỉ thấy mờ mờ và phía dưới thì đen ngòm tưởng như vực thẳm chứ không phải dưới nó cỡ hai tầng gác là con đường lát đá xanh vừa đường ray xe lửa hai vạch sắt chạy song song .
Có chiếc xe ngựa ì ạch từ đường 28 tới chui dưới dạ cầu . Con ngựa màu nâu đồ sộ kéo chiếc xe chở hàng bên trên chất đầy những thùng ván đựng đầy nho .
Khoảng giữa hai đường 30 và 31, xe ngựa ngừng lại . Gã đánh xe và chú em hì hục khiêng cỡ hai chục thùng nho đặt trước cửa một chung cư . Gã ngửa mặt nhìn lên, tay bắc loa la lớn: "Caterina nho chở tới rồi . Xuống lấy nho" .
Một cánh cửa sổ tầng tư mở bật . Mấy cái đầu con nít thò ra rồi đàn ông, đàn bà ... Lẹ quá, có mấy giây đồng hồ sau đã thấy họ bay ra khỏi cửa . Gã đàn ông đi một vòng quan sát đống thùng nho, dừng lại hí mũi vào cạnh thùng hít hà đánh hơi .
Hắn lên tiếng hỏi: "Nho mùa này tốt không cha ?". Gã đánh xe không buồn trả lời mà thong thả chìa tay ra hỏi tiền . Dĩ nhiên phải có ngay .
Mụ vợ hối hả cắt hai đứa con canh chừng hai đầu và cùng với mấy đứa khác hì hục khuân từng thùng vào chất trong nhà hầm . Ông chồng lấy tay nậy một miếng ván cạnh thùng móc ra một chùm nho tím sẫm nếm thử . Vợ con mỗi người được phát một chùm nhỏ .
Chung cư nào chẳng có một người năm nào cũng mua bao nho làm lấy rượu chát ? Thùng nho vừa chất xuống là in như rằng vợ con người canh gác kẻ khiêng hùng hục, mỗi người một chùm nho đen nhấm nháp ăn chơi và ông chủ gia đình có quyền khoanh tay dựa lưng vào đống thùng nhìn vợ con làm việc . Dĩ nhiên mấy anh hàng xóm nhà nghèo lại được dịp bu quanh trầm trồ khen nho tốt và bốc mùa này rượu ông chủ nhất định phải ngon . Chắc chắn sẽ có mục liếm mép thèm thuồng, tưởng tượng ra từng vò rượu chát đồ sộ đang xếp hàng nằm chờ trong nhà hầm .
Nhà thằng Gino sức mấy cất nổi rượu ? Do đó có xe nho là phải có mặt nó đứng xớ rớ cạnh mấy thùng nho nhìn đỡ thèm . Nó đứng xem nho của nhà thằng Bianco nhưng cha con thằng này bần tiện nổi tiếng có mời ai ăn được trái nho bao giờ ? Cha nó có bao giờ móc ra được một chùm nho để mời hàng xóm "ăn chơi" . Ngay họ hàng bạn bè cũng khỏi !
Nhưng lão chủ lò bánh thì khác . Lão mập thù lù, đầu đội cái mũ thợ bánh màu trắng cao nghêu bước ra nhận ba chồng thùng nho thật cao, chất ngay trước cửa tiệm . Lão hô con nít tới, mở một lúc hai thùng, mỗi thùng lấy ra một mớ phân phát cho con nít mỗi đứa một chùm . Thằng Gino xông vào lĩnh phần gấp . Sau đó lão bảo: "Bây giờ khuân vào nhà hầm nghe ? Đứa nào làm giùm tao xong suôn sẻ sẽ có xăng uých ăn chơi !".
Bọn con nít bèn ào ào xông vào như kiến tranh nhau thanh toán công tác nên chỉ loáng một cái đã không còn một thùng nào ngoài đường . Ba chồng cao như núi mà thằng Gino không lĩnh được tới một thùng !
Lão chủ lò nhìn Gino hỏi móc:
- À, cậu Gino đấy à ? Mạnh giỏi chứ ? Vẫn không khoái làm việc, ở không chơi cho sướng hả ? Vậy ngon ... nhưng cậu chịu phiền đi chỗ khác chơi chứ ? Có làm mới có ăn là lẽ tự nhiên .
Gino uất ức nhìn lão . Đã định quay vào nhưng chợt thấy nó nhìn gườm gườm không hiểu sao lão ngừng lại nói:
- Ủa, hay mày cũng muốn làm mà chậm chân không tranh lại với tụi nó ? Mày nói thật không ? Nếu còn một thùng thì mày xông vào khiêng giùm tao ? Nếu vậy thì ày vào đi ...
Gino vào liền . Chừng đám khiêng đồ rầm rập trở lên cửa tiệm để lĩnh phần xăng uých của ông chủ phát thì thằng Gino đã lững thững đi ra tay cầm bánh ăn ngon lành . Vừa ăn nho ngọt lịm xong đớp mấy miếng pizza này sốt cà chua vừa ngọt vừa cay vừa thơm ngon hết sẩy !
Lúc trời tối sầm là bọn con nít ở trong lò bánh ùa ra và lâu lâu được đớp thả giàn thì hứng thú để đâu cho hết ? Chúng bèn chạy nhảy phá phách loạn cả đường phố, mồm đứa nào cũng đỏ ngòm những sốt cà chua xem như bầy quỷ một lượt . Thấy xe lửa chạy tới chúng ào ào tranh nhau chạy lên cầu nổi chui vào đám hơi nước giỡn chơi . Chừng thấy mặt chúng ló ra là chen chúc cùng với đám tàn than đỏ bay mù mịt . Chúng la hét cho tới khuya chưa đã . Đường phố tối thui thì chúng nổi lửa đốt . Biết bao nhiêu ván gỗ khui thùng nho liệng đầy cống rãnh, chúng chỉ việc nhặt chất chồng đống . Một vài thằng lớn đầu bật quẹt là cả xóm đại lộ số 10 bừng lên năm bảy đống "lửa trại" để bọn con nít tha hồ chạy tới vòng vòng, reo hò ầm ầm đến quá nửa khuya, thây kệ những bà mẹ ở trên lầu thò cổ ra ngoài cửa sổ réo gọi tên con ơi ới . Hai bên đường những tiếng kêu ơi ới đua nhau vang vọng lên nghe như chạy dài giữa khe núi hẹp .
Một mình chống tay lên bực cửa sổ, lấy chiếc gối trần kê đàng hoàng, Lucia Santa đứng nhìn xuống từ tầng bốn căn nhà số 358 . Những gì phía dưới thoát sao khỏi cặp mắt mụ ? Lucia thấy từng đứa con mình cũng như đám con hàng xóm . Chúng xách từng chùm nho ăn, chúng giỡn chơi trên cầu, chúng nổi lửa trại, mụ thấy hết . Bóng tối nó chập chùng ẩn hiện trong gió lạnh căm căm . Năm nay lạnh hơi sớm . Mùa hè ấm áp, mùa lý tưởng của dân nghèo thành phố đã thực sự qua rồi .
Mùa đông đến là bao nhiêu lo nghĩ . Tựu trường là phải lo quần áo đàng hoàng, khâu vá lại tề chỉnh cho đám con có đồ sạch sẽ, ấm áp để học . Phải có giày da cho chúng đi chứ thứ giày vải rách đã có băng keo dán đỡ làm sao chịu nổi . Đến tiền cắt tóc cũng phải lo, rồi áo lạnh, rồi mũ và găng tay dĩ nhiên lại phải mua mới hết . Chúng đâu biết giữ những đôi cũ năm ngoái ?
Cái lò sưởi chạy dầu là phải xách từ hàng ba vào đặt trong nhà, khoảng giữa phòng khách và nhà bếp . Phải xem lại có hư là sửa, ngoài mớ dầu hôi phải mua trữ, còn tiền đau tiền ốm nữa, không có sẵn đâu được ?
Làm sao kiếm cho ra tiền xài ngần ấy khoản ? Đầu óc mụ quay cuồng suy nghĩ và một ý tưởng chợt lóe lên ? Hay là hàng ngày bắt thằng Sal theo bọn chúng nó vô nhà ga "nhảy dù" than ? Đỡ lắm chứ ? Nhưng kẹt thằng khốn nhút nhát quá, nó không chịu "làm" ... như thằng Gino . Thằng anh bây giờ không "làm" được nữa rồi . Trông Gino đã lớn bộn, lớ quớ để chúng bắt được là lãnh đủ chứ không phải ... con nít làm bậy nữa rồi ! Nghèo phải tính toán khôn vậy chứ ?
Mụ chăm chú nhìn một đống lửa . Có một thằng từ vỉa hè phăng phăng chạy xuống đường, lấy đà nhảy vọt qua đống lửa như chơi . Thằng Gino nhà này chứ ai ? Chết thực, còn gì là quần áo ! Một thằng nhỏ hơn cũng bắt chước nhảy và hụt đà, rớt xuống ngay cạnh đống lửa, tàn than đỏ vung lên . Thằng Gino lại lấy đà trổ tài cú nữa .
Lucia Santa rủa "Đồ súc sinh" rồi mụ chạy vào bếp xách cây tackeril vung vẩy chạy xuống . Đang đọc sách Octavia ngửng lên nhìn .
Lúc mụ ra tới cửa thì bắt gặp Gino đang biểu diễn cú thứ ba . Đúng là quả tang . Nó đang lơ lửng giữa đống lửa, chợt thấy bóng mẹ là vừa đặt chân xuống vội chuồn gấp . Mụ vung cây roi . Gino bị một cú tackeril ngay lưng đánh đẹt, không đau lắm nó cũng ranh mãnh rú lên làm bộ đau đớn ẹ hả dạ rồi chạy vụt lên tầng .
Đến lượt thằng Sal . Nó cũng nhảy lửa và thấy bóng mẹ cũng lo chạy trốn . Chạy ngang mặt mụ, rõ ràng Lucia ngửi mùi vải cháy khét . Quất ột roi mụ cố tình chậm tay một chút nhưng nó đâu lẹ làng bằng thằng anh nên vẫn lãnh đủ một roi la chói lói .
Chừng mụ hì hục leo hết bốn cầu thang lên đến nhà thì cả hai thằng đã cởi quần áo xong và chui gầm giường trốn kỹ . Ít ra tụi nó cũng chẳng dám hó hé cỡ nửa giờ . Cho nó xong một ngày, ít ra cũng qua được một ngày vô sự .
Mụ bảo Octavia "Thôi nghỉ đọc sách đi . Mi lo cho bọn nhỏ giùm tao cái !". Octavia gật đầu làm liền . Xưa nay nàng vẫn mau mắn giúp đỡ mẹ, nhất là vào những tối chủ nhật . Một tối thiêng liêng trong tuần, một tối nghỉ ngơi thoải mái .
Nàng vào phòng tắm dọn dẹp mấy cái quần áo khô cất đi, cọ bồn đàng hoàng, mở nước nóng xong xả mới cúi xuống gầm giường kêu hai thằng nhỏ ra . Chúng lóp ngóp bò ra, thằng Sal vội nhớn nhác hỏi: "Mẹ còn la không ?" Octavia bèn nồ trước:
- Hiện giờ thì hết ... nhưng tụi bây mà lộn xộn là bảo đảm còn tackeril nữa kìa ! Bây giờ hai thằng lo đi tắm ngay, phá phách nhau là chết đòn !
Lucia Santa lo làm cơm tối dưới bếp . Có thằng Vincenzo xem hát bóng về dọn bàn ăn phụ . Nó sẽ tắm sau . Tối nay phải lo xong quần áo mùa lạnh cho con nít . Lúc ở phòng tắm ra Gino và Sal xúng xính áo thun dài tay quần dài . Mấy cái cặp táp cũ năm ngoái cũng được moi ra sửa sang lại .
Tối nay cả nhà ăn xăng uých với thịt viên đánh sốt cà chua . Lucia Santa đã có lệ có sốt cà chua là bổ béo rồi, khỏi phải uống sữa . Uống nước ngọt đủ rồi !
Sau khi cơm nước xong, Octavia lãnh nhiệm vụ "huấn thị" bọn con nít trước khi chúng tựu trường . Cái vụ nghe giảng này Vincenzo, Gino và Sal vẫn bị hoài !
- Tụi bây nghe tao nói đây . Niên học tới là không thể lạng quạng được . Tụi bây phải có điểm à hạnh kiểm cũng phải khá nữa . Vincenzo năm vừa rồi cũng đỡ ... nhưng năm nay lên năm thứ hai rồi . Muốn bò được lên đại học nhà nước khỏi tốn tiền là phải ráng ngay từ bây giờ .
Điều đó Vincenzo biết lắm . Lên đại học mà phải chi tiền thì sức mấy nó được học tiếp ? Tiền đâu ra ? Chỉ sợ vừa xong trung học phổ thông đã phải bỏ học đi kiếm ăn rồi . Tuy nhiên nó đâu biết chị Octavia đã tính xong vụ này kể cả tiền bạc cũng không ngại lắm . Thằng Vincenzo thế nào cũng được lên đại học . Bằng không nàng đâu chịu từ bỏ giấc mộng trở thành cô giáo ?
Quay qua Gino nàng nồ mạnh hơn:
- Thằng Gino mà điểm hạnh kiểm bết như năm rồi là tao đánh nhừ đòn mà còn tống vào nhà thương điên đấy ! Học hành cũng phải chăm chỉ hơn bằng không thế nào trước sau mày cũng đến vào trại Giáo Hóa để mang tai tiếng cho cả nhà .
Octavia nồ hơi quá đáng . Thực ra hạnh kiểm thằng Gino đâu đã đến nỗi tệ vậy và làm gì đến phải vô trại Giáo Hóa ? Mà học hành nó cũng đã lọt xuống hạng "ngu dốt" bao giờ ?
Tuy nhiên mấy đứa nhỏ vẫn chăm chú nghe . Em bé Lena đang nằm trong nôi cũng bò dậy đòi ra ghế ngồi và được chị bế vào lòng để tiếp tục dạy dỗ thằng út .
- Thằng Sal năm rồi học không tệ ... nhưng năm nay lớp khó hơn nhiều nghe . Bài vở về nhà đã có tao giảng lại, chỉ cần mày chăm chỉ chứ tao dạy đâu có thua mấy cô giáo mày đằng trường ? Đừng lo !
Có điều này tụi bây phải nhớ kỹ: Tao đi làm về là phải thấy tụi bây ở nhà chứ không có lệ lêu lổng chơi ngoài đường đến tối nghe . Cỡ sáu giờ chiều mà tụi mày còn la cà đi chơi là chết đòn . Không chơi bài và đùa giỡn trước khi học bài xong và trả bài cho tao kiểm soát lại nghe . Ba thằng phải chia nhau việc rửa chén giúp mẹ, mỗi đứa một ngày .
Nếu Octavia tự đề cao "không thua gì mấy cô giáo" quả có tự phụ hơi con nít một chút thì trái lại lời cảnh cáo của nàng không phải giỡn chơi hoặc lớn lối chút nào . Nàng quắc mắt nạt thẳng cánh, rõ ràng là "dám làm" chứ chẳng nói suông . Ngay bé Lena cũng nhột nhạt kia mà ?
- Thằng nào không lên lớp, ở lại một năm đừng có trách tao ác . Tao giết . Đừng để cả nhà mang xấu vì một đứa, nhớ đấy . Tụi mày được cho ăn học là để mai sau nên người đàng hoàng chứ không phải mạt đời ngu dốt ở cái xóm tồi bại này nghe chưa ?
Thấy Octavia nói quá hăng, nhất là câu cuối cùng nghe không lọt tai chút nào mụ Lucia phải lên tiếng:
- Thôi, mi nói vậy quá đáng . Đủ rồi ! Mi làm như tụi nó sắp sửa lên đường ra mặt trận không bằng .
Sau đó chính mụ "giảng bài" tiếp:
- Còn mấy thằng lêu lổng ma-cà-bông nghe đây . Chính con mẹ chúng mày đâu có được diễm phúc cắp sách đi học ? Tao dám bỏ hết mọi thứ nếu hồi đó được đi học sơ sơ, đọc thông viết thạo thôi ! Phải con nhà giàu mới đi học nổi, bên xứ sở mình vậy đó . Bằng tuổi tụi mày tao đã phải đi chăn dê, đi đào khoai, hốt phân . Ở nhà thì làm bếp, giặt giũ, lau nhà chứ có bao giờ dám mơ tưởng đến chuyện đi học ? Còn thằng cha tụi bây nếu hồi đó được đi học thì đâu đến nỗi chịu ngu dốt làm cu ly và biết đâu chừng không đến nỗi cuồng trí ? Vậy tụi mày giờ được đi học phải tự hiểu là có phúc lắm . Bằng không hiểu là tao sẽ dạy cho hiểu bằng roi . Có tackeril đây .
Thằng Sal giương mắt nhìn mẹ . Gino và Vincenzo cũng hơi ngán, và thấm thía phần nào chứ ? Tự nhiên thằng Sal đâm hoảng, nhìn ngớ ngẩn hỏi một câu, xem bộ nó sợ sệt nên cả Lucia Santa và Octavia cùng phát bật cười .
- Mẹ à ... lỡ con không học nổi thì sao ? Nếu con không đủ sức, học không vào chẳng hạn ? Đâu phải lỗi ở con ?
- Mày yên chí đừng lo ! Nhà này không đứa nào đến nỗi ngu dốt vậy đâu . Miễn mày ráng sức là đủ . Tao sẽ chỉ bảo thêm cho . Hồi học trung học phổ thông tao học thông minh nhất lớp chứ bộ ?
Hai thằng Vincenzo, Gino thấy chị xem bộ muốn giỡn bèn cười ha hả . Cặp mắt Octavia đã muốn quắc lên nhưng nàng mỉm cười viện chứng cớ "Có phải vậy không mẹ ?"
Đối với mấy đứa nhỏ học dốt này có dọa dẫm bao nhiêu cũng chẳng bằng nêu một tấm gương học bảnh của chính người trong nhà . Nhưng có một lời đe dọa ghê gớm mà chúng nó ngán rõ: "Đứa nào bị ở lại đừng trách tao áo . Tao giết" . Tụi nó dư biết Octavia không nói chơi .
Lucia Santa nhìn con gái . Mụ đâu đã quên Octavia vốn ham học lắm và xem việc học vô cùng quan trọng . Phải nói là nhờ vậy cô gái cưng có Mỹ hóa mụ cũng bỏ qua . Xưa nay mụ kỵ thói trèo đèo, mơ mộng quá cao xa, xét vì từng thấy trước mắt thiếu gì cảnh "trèo cao ngã đau" . Thà là thấp thỏi một chút mà an toàn còn hơn ham lên cao cho lắm chừng thất bại là thất bại quá nặng, hết đường gỡ . Có điều trường hợp Octavia khác, mụ thấy cần phải xác nhận giùm nó mới hợp lý . Mụ bảo mấy đứa nhỏ:
- Đúng, Octavia học rất bảnh . Nó dư sức làm cô giáo nếu thằng cha chúng mày như người ta ...
Thằng Gino chợt ngước mắt nhìn sững nên mụ nhìn nó như có ý nói ột mình nó nghe:
- Phải chi cha chúng mày cũng đi làm ăn như người ta nuôi nổi gia đình thì con Octavia còn được đi học nữa chứ . Nhưng chính hắn có nghĩ đến ai đâu ? Còn mày, thằng mất dạy kia, mày cứ bắt chước thằng cha mày đi . Mày phá hại không ! Như lúc nãy mày xớn xác nhảy đống lửa biểu diễn, mày có thương tiếc gì áo quần ? Mày còn bày điều cho thằng Sal ... và lại đến tao phải may quần mới cho nó . Thấy chưa quân súc vật ? Mày có nghĩ gì đến ai đâu ? Tao ày hay ...
Lần này Octavia cắt ngang lời mụ:
- Thôi, mẹ nói với tụi nó điều đó làm gì ? Chỉ cần cho tụi nó biết trước việc học hành quan trọng cho tương lai thế nào . Tụi mày lo học bây giờ thì mai sau nên ông nên thầy . Bằng không lại đến phu khuân vác bến tàu ... hay dân hỏa xa hạng bét như thằng Larry . Cho tụi mày hay ...
° ° °
Đám con nít đi ngủ hết, Lucia Santa mới lo đi ủi bằng hết đống đồ để còn khâu vá nhiều thứ . Nhìn chồng áo quần cao ngất thấy sợ luôn ! Octavia đặt cuốn sách trên bàn để dựa vào hũ đường ngồi đọc chăm chú .
Đêm về yên tĩnh quá . Lâu lâu mới nghe tiếng bọn con nít trở mình cọt kẹt ở giường ngoài . Cả hai mẹ con cùng cảm thấy hài lòng vì đám con nít nhà này còn dạy bảo được . Ít ra cũng phải vậy ! Hai mẹ con phải dựa lưng vào nhau để nuôi nấng, gánh vác cả gia đình . Octavia là đứa con ngoan biết đặt gia đình trên hết song nó đâu có thiếu cứng rắn ? Nó lại biết chỉ huy và trợ giúp đắc lực ẹ nên có nể vì nó cũng phải, dù ở nhà này dĩ nhiên chẳng ai bằng mẹ !
Dù không ai nói ra, nhưng hồi này cả hai mẹ con cùng đỡ khổ, đỡ thắc mắc sau ngày ông cha ghẻ phải vào nhà thương . Hắn đi như thế còn là may, để hai người đàn bà rảnh trí lo lắng cho cả một gia đình ngần này người .
Lucia Santa đứng dậy đi pha cà phê lấy . Mụ biết Octavia mà đã chúi mũi vào cuốn sách thì chẳng thiết đến cái gì ! Mụ lấy làm lạ không hiểu trong mấy cuốn sách chứa đựng những gì, nói những điều gì mà con nhỏ ham xem đến thế ! Mụ chịu không hiểu nữa và phải chi còn ít tuổi thì không ganh tức với nó cũng tiếc rẻ mình không biết chữ mà đọc .
Bề nào cũng lớn đầu rồi, tối ngày làm quần quật không hở tay lại toàn những việc không làm không xong thì mụ còn lòng dạ nào để bực bội tiếc rẻ chữ nghĩa là những thứ mụ chưa biết mùi vị nó ra thế nào . Có những thú vị mụ từng được nếm mùi rồi, mất mát hết có tiếc rẻ cũng chẳng được nào ! Chịu, chẳng thể làm gì được kia mà ! Lucia tự nhiên nhăn mặt vì ý tưởng đó mà cũng vì hơi nước sôi bốc phì phì .
Mụ mò ra đầu hàng ba mở tủ lạnh lấy chai sữa tươi và một miếng dăm bông rắc nhiều tiêu từ Ý nhập cảng mà Octavia rất khoái xưa nay . Xem nó có ăn không chứ hồi này gầy đi trông thấy .
Đúng lúc ấy rõ ràng tai Lucia Santa nghe có tiếng chân ai bước lên thang gác . Để ý vậy chứ thôi chứ có ai lọt nổi vô nhà này, ở tuốt tận tầng tư ? Cùng lắm chỉ có thể lên tới tầng dưới ... vì lên đây có mở được cửa thì không lẽ thoát ra được nóc nhà ? Dù cửa có mở hứng chút gió để ủi đồ cho đỡ nóng thì cũng chẳng ai dám . Hai mẹ con cứ việc ngồi thản nhiên ăn bánh mì dăm bông uống cà phê .
Nhưng tiếng bước chân mỗi lúc một gần rồi cái đầu sói của mụ Louche chầm chậm thò lên đầu cầu thang . Mụ Louche bước chân vào, miệng lèm bèm chửi thề bằng tiếng Ý .
Chỗ thân tình quá rồi, giữa Lucia Santa và bạn già Louche miễn cái vụ chào hỏi xã giao . Mụ Lucia lấy thêm ly tách ra rót cà phê, thêm bánh mời khách ... dù biết Louche xưa nay quen lệ ăn uống cu ky, chẳng dùng bữa với ai bao giờ . Mụ cất tiếng hỏi đùa: "Thế nào, mạnh giỏi chứ ?"
Mụ Louche vùng vằng khoát tay, mặt nặng ra vì câu hỏi xỏ cái điệu "mày biết tao sắp chết đến nơi còn mạnh giỏi cái nỗi gì ?". Cả ba người nín thinh . Rút cuộc Lucia Santa lại phải mở lời:
- Chao ôi, đến sợ cái ngày tựu trường ! Bày đặt làm chi không biết ? Con cái thì ăn mặc cứ như Tổng thống còn mẹ thì quần quật giặt ủi như một con mọi thế này !
Mụ Louche lại ậm ừ xua tay như không muốn cho lại gần mấy người sống buông thả chỉ biết ham vui . Mụ từ tốn cởi chiếc áo ngoài, cởi luôn chiếc áo len dài có hàng nút chạy xuống tới đầu gối .
Có mặt bà già khó tính này, Octavia đành bỏ dở trang sách, sợ mụ bắt lỗi con nhà vô phép . Nàng đứng dậy lo ủi đồ giùm mẹ, ủi chầm chậm cho có lệ thôi . Cuốn sách để ngửa trên bàn mụ Lucia còn phải gấp ngay lại sợ con nhỏ đang mê xem dám vừa ủi đồ vừa liếc chừng lắm .
Thấy điệu bộ mụ, Octavia biết ngay dì Louche sắp có chuyện nói với mình . Chắc phải chuyện trò với con nít ? Quả nhiên mụ hỏi bằng giọng kẻ cả:
- Này nhỏ, trọn ngày hôm nay mi có thấy bóng dáng thằng em bô trai của mi mò về nhà không ?
- Thưa dì không .
Octavia trả lời ngoan ngoãn dù xưa nay nàng kỵ lối hỏi trịch thượng này lắm . Nếu người hỏi không phải dì Louche, bồ ruột của mẹ nàng mà cũng là người thân nhất của gia đình nàng thì chắc chắn Octavia đã ột bãi nước bọt vào mặt . Nhất là mấy mụ xồn xồn vô duyên xóm này động nói với mấy đứa lớp tuổi nàng là ưa lên mặt người lớn, ra điều "Mấy con nhỏ này chưa biết cái mùi đời nó ra thế nào" thì kể như vẫn con nít vậy !
- Còn Lucia thế nào, có thấy không ?
Bà mẹ Octavia lắc đầu là mụ Louche dồn một hơi, giọng đanh đá gay gắt làm người nghe phải e ngại không biết chuyện gì đã xảy ra .
- Cũng không biết ? Vậy có nghĩa là cái thằng ranh mười bảy tuổi đó ở xứ sở này tha hồ tự do ... nó làm gì khỏi cần biết ! Mà chị cũng chẳng cần lo cho nó nữa .
- Có chuyện gì đấy ? Cái thằng đốn mạt đó có đêm thứ bảy nào chịu ngủ nhà đâu ?
Mụ Louche cười hăng hắc:
- Có chuyện gì hả ? Phải nói cả một vở kịch mới đúng và cũng theo lối Mỹ ... bà mẹ bao giờ cũng biết sau hết mọi người . Đừng lo, con chị không sao đâu ! Vẫn khỏe mạnh như thường và chàng hiệp sĩ đẹp trai của chị còn gặp một nàng tiên trong mộng còn đẹp hơn nữa . Xin ngỏ lời mừng chị sắp có một cô con dâu hách . Hách như đám cưới lối Mỹ vậy !
Quái, mụ nói xa xôi văn vẻ ... chẳng hiểu gì ! Hai mẹ con Lucia Santa ngơ ngẩn nhìn nhau . Vì Louche mới đầu nói nghe ghê lắm, làm như mụ sắp nổi giận tới nơi . Vậy mà càng có vẻ giễu cợt, như muốn chọc cười vậy . Chính mụ lại cười trước hết, cười rung cả người, cười gập đôi người lại .
- Xin lỗi phải nói dài dòng ... chỗ chị em với nhau Lucia chẳng lạ gì tôi với chị cũng như một . Có điều lần này thằng Lorenzo nhà chị quá quắt . Nó quá quắt ... quá lắm !
Louche khựng lại vì Lucia Santa mặt lạnh như tiền, cặp môi mỏng mím chặt lại . Giận dữ đến thế là cùng nhưng mụ cố nén xuống làm bà bạn già hết dám cười mà phải vội vàng nghiêm nét mặt . Cười sao được nữa khi chỉ vì mình mà có một người mẹ đâm lo lắng ?
- Có một thằng con được đàn bà con gái mê lên mê xuống như thằng Larry không lẽ chị bắt nó chết hay để chúng giết ? Nó đâu phải thằng hư hỏng ? Nó là thằng ngon lành chứ bộ ? Bằng không nó sức mấy mang lại hạnh phúc cho cả hai vợ chồng nhà Cinglata ? Mụ Cinglata hai chục năm nay đâu có chửa đẻ ... còn thằng chồng thì hai đời vợ, bốn mươi năm làm chồng cả thảy mà đâu có được làm cha bao giờ ? Bây giờ bỗng mụ vợ có bầu thì không phải là phúc đức quá sao ? Cái đó là phải cảm ơn trời đất .
Nói đến trời đất, Louche tự nhiên phải khẽ cúi đầu nhưng mụ chỉ làm bộ vậy để cười ha hả:
- Nhưng kẹt ở chỗ thằng chồng không chịu tin trời ban ơn mà nhất định phải là người . Một người có dịp gần gũi mụ vợ nên lão Cinglata tính tạ ơn bằng một mũi dao ! Trong khi đó mụ vợ lại mê thằng Larry quá, dám nghĩ tới việc vợ chồng đàng hoàng, chính thức ăn đời ở kiếp với nhau thì ... chị nghĩ xem có tởm không ? Đàn bà con gái nước Ý mình có bao giờ dám vậy ? Sang đất nước này mới đổ đốn .
"À, con mụ Cinglata khốn nạn thật ! Rồi mày sẽ biết tay tao" . Lucia Santa rủa ngầm, xích gần tới để bà chị Louche kể tiếp:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...