Dắt Sói Lên Giường FULL


Để chúc mừng cho việc Thẩm thị cùng Tề Chung hợp tác, Thẩm Minh Hạo bàn bạc với Tề Chung là sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu tại khách sạn Huyền Dạ.

Cũng như là chúc mừng Thẩm Quân đã lấy được bản hợp đồng và muốn nhân viên hai bên hợp tác vui vẻ hơn.
Khi Thẩm Quân biết được tiệc sẽ tổ chức ở Huyền Dạ thì vẻ mặt liền tối sầm lại.

Là nơi Chu Nhĩ Đan đang ở, không biết cô ta định ở lại đây bao lâu.

Anh hoàn toàn không muốn phải chạm mặt con người này ở nơi đó chút nào.
Ngày diễn ra tiệc rượu, Thẩm Thiên Nhạc mặc một cái váy ôm sát cơ thể, được làm từ nhung lụa màu đen tuyền.

Vì là loại váy xẻ lưng nên lưng Thẩm Thiên Nhạc hoàn toàn được phơi bày, để lộ đường cong quyến rũ, sống lưng thẳng tắp, bờ vai gầy cùng với chiếc cổ trắng ngần của cô khiến lòng Thẩm Quân chộn rộn, nhưng cũng khó chịu.
Nghĩ đến việc đám đàn ông dơ bẩn kia nhìn cơ thể cô một cách thèm khát thôi đã khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi.

Lâu rồi hình như không vận động tay chân thì phải.
Thẩm Thiên Nhạc từ trên lầu đi xuống, Thấy Thẩm Quân ngồi bất động trên ghế sofa trong phòng khách thì tiến lại gần bảo anh cùng ra xe.
"Sao vậy?" Thẩm Thiên Nhạc khua khua tay trước mặt anh.

"Cậu không sao chứ?" Đột nhiên lại ngồi bất động như vậy.
Thẩm Quân bắt lấy tay Thẩm Thiên Nhạc đang khua trước mặt mình.

"Chị đi thay cái khác đi, cái này nhìn không đẹp."

Nói không đẹp là nói dối, nhưng anh hoàn toàn không muốn những thứ thuộc về mình lại bị người khác nhòm ngó.

Nhất là thứ trước mắt này, chính là muốn giam cầm, chiếm hữu là của riêng mình anh.
Vì chuyện lần trước nên Thẩm Thiên Nhạc không cần động não cũng hiểu ra.

"Thích tôi đến vậy sao? Ý cậu là không muốn tôi mặc thế này để bị người khác nhìn đúng không?" Vừa nói khoé miệng cô không khỏi nhếch lên cười.

Tên nhóc này đáng yêu thật.
Thẩm Quân không nói, anh đưa tay kéo cả người Thẩm Thiên Nhạc về phía mình, trong chốc lát cả cơ thể Thẩm Thiên Nhạc đã nằm trọn trong lòng Thẩm Quân.

Chiếc cổ trắng ngần cùng bờ vai gầy ngay trước mặt anh như muốn khiêu gợi.
Giọng Thẩm Quân trầm xuống, hơi thở phả vào chiếc cổ trắng.

"Nếu chị mặc nó trước mặt tôi thì được."
Thẩm Thiên Nhạc ngồi trên đùi Thẩm Quân mà hoảng loạn, tay cô không biết đặt vào đâu cho phải.
"Khụ khụ...!Hừm..." Quản gia đứng ngoài cửa khẽ ho.

"Dạ! xe đã chuẩn bị xong rồi."
Không biết phá ngang giữa chừng thế này có bị trừ lương không?
Thẩm Quân rời tay, nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Nhạc ra hiệu muốn cô thay cái váy khác.

Nhưng cô hoàn toàn không để ý, đẩy anh đứng dậy cầm theo túi xách ra ngoài xe.
Suốt quãng đường Thẩm Quân lại giở thói trẻ con, mặt mày xám xịt im lặng không nói hệt như mấy lần trước.
Thẩm Thiên Nhạc hết cách, cô cũng im lặng chờ xem biểu hiện của anh thế nào.

Làm vẻ mặt đó được một hai lần chứ đâu thể làm cả đời.
Thấy Thẩm Thiên Nhạc không dỗ dành mình giống lần trước, Thẩm Quân ngoài mặt không lộ rõ nhưng trong tâm lại gào thét khó chịu vô cùng.
Vừa xuống xe đã gặp ngay Tề Hiên đứng ở lối ra vào.

Anh vẫy tay với cô: "Tiểu Nhạc!"
Thẩm Thiên Nhạc xuống xe, tiền lại gần cười.

"Anh đến sớm thế? Tiệc là do Thẩm thị tổ chức mà.

Anh đến sớm vậy làm em ngại lắm đó."
Tề Hiên cười lớn.


"Em đang trách anh đến sớm sao? Lần sau anh đến trễ một chút là được."
Đang cười nói vui vẻ thì một gương mặt lọt vào tầm mắt của cô, là cô gái đi cùng Thẩm Quân hôm ở sân bay.

Cô ta đang đứng sau lưng Tề Hiên, ánh mắt cũng không khác gì Thẩm Thiên Nhạc.

Cả hai là đang dò xét lẫn nhau.
Thẩm Quân đương nhiên cũng nhìn thấy Chu Nhĩ Đan đang đứng sau Tề Hiên.
Tề Hiên giới thiệu.

"Đây là thư ký của anh - Chu Nhĩ Đan.

Còn đây là đại tiểu thư của Thẩm thị - Thẩm Thiên Nhạc."
Chu Nhĩ Đan bước lên mỉm cười rồi đưa tay về phía Thẩm Thiên Nhạc.

"Chào cô! Tôi là Chu Nhĩ Đan."
Nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt.

Thẩm Thiên Nhạc nở nụ cười gượng gạo rồi nắm lấy.

Tay hai người nắm chặt lấy nhau, bề ngoài không ai nhìn ra nhưng chủ nhân của hai bàn tay lại biết rõ, nó đang siết chặt hơn.
Thẩm Quân chợt lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngập.

"Tiệc bắt đầu rồi, ta vào thôi."
Trước lúc đi vào anh liếc nhìn Chu Nhĩ Đan, phát hiện cô ta cũng đang nhìn mình.
Không ngờ mới về nước chưa được bao lâu Chu Nhĩ Đan đã trở thành thư ký của Tề Hiên.


Việc gặp mặt cô ta thường xuyên là không thể tránh khỏi.
Tiệc rượu cũng không có gì đặc biệt.

Chủ yếu là cổ đông cùng một số nhân viên cấp cao của Thẩm thị và Tề Chung cùng nói chuyện và uống rượu.
Chu Nhĩ Đan đợi lúc Thẩm Thiên Nhạc đi nói chuyện với cổ đông của Tề Chung thì nhanh chân đi về chỗ Thẩm Quân đang đứng, cô ta đưa cho anh một ly Scotch Whisky.

"Uống cùng em một ly được không?"
Thẩm Quân nhìn ly rượu trong tay cô ta, anh cũng không định uống vì lát nữa còn phải lái xe.

Hơn hết đây là loại rượu mạnh.
Chu Nhĩ Đan biết được suy nghĩ của anh.

"Uống một tí thôi, cũng không thể nào ảnh hưởng đến việc lái xe của anh mà."
Đúng lúc đó Thẩm Thiên Nhạc vừa nói chuyện với cổ đông Tề Chung đã quay về.
Thẩm Quân nhếch mép nhìn Chu Nhĩ Đan, đưa ly Scotch Whisky trong tay cho Thẩm Thiên Nhạc.

"Tôi không uống được, chi bằng để cô ấy uống thay tôi đi."
Mặt Chu Nhĩ Đan lập tức biến sắc, cô ta cố trấn tĩnh.

"Ừm...!vậy cũng được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận