Quần áo trên người xộc xệch, váy được vén lên quá nửa.
Cả người Cố Ngụy Tiêu ép xuống người Thẩm Thiên Nhạc.
Vật cứng giữa đùi vẫn liên tục di chuyển không có dấu hiệu ngừng lại.
"Anh không nghe thấy tôi nói gì à?"
Giọng Cố Ngụy Tiêu nén xuống, khản đặc nói bên tai Thẩm Thiên Nhạc: "Không phải em nói anh hết bệnh rồi có thể cùng vận động trên giường sao?"
Cả người Thẩm Thiên Nhạc cứng đờ, thì ra là vì chuyện này.
Thảo nào dạo gần đây lúc nào anh cũng dính chặt lấy cô.
Nhưng có thể điều trong hoàn cảnh này mà làm mấy việc này thì có hơi...
Mùi rượu nồng đậm bao phủ lên đôi môi cô, đầu lưỡi nóng hổi chen vào khoang miệng càn quét dịch ngọt.
Thẩm Thiên Nhạc nhíu chặt mày, cố gắng đẩy thân thể đang ép trên người mình ra.
"Anh uống rượu sao?" Rõ ràng mùi rượu rất nồng, Thẩm Thiên Nhạc cũng thừa biết Cố Ngụy Tiêu uống rượu.
Chỉ là muốn xem đáp án của anh thế nào.
"Đúng thế! Không phải em mới là người uống rượu à?"
Cái kiểu trả lời này thì rõ ràng là có uống rồi.
Rất thành thật.
Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc, mím môi nói: "Ừm, hay là đợi đến khi anh hết say, chúng ta làm sau cũng được."
"Vậy sao?" Giọng Cố Ngụy Tiêu vẫn khản đặc, vật cứng thừa lúc Thẩm Thiên Nhạc không để ý đã từ từ chen vào h.oa h.uyệt từ lúc nào.
Cô khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
"Ưm...!A...!Chỗ đó...!đã nói nếu anh tỉnh rượu chúng ta có thể...!Hức."
Vách thịt chật hẹp ôm trọn lấy gậy thịt nóng hổi, nó nhẹ nhàng di chuyển đến nhanh dần.
Những âm thanh ám muội phát ra phủ khắp căn phòng nhỏ hoà vào thứ ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ.
Dịch trắng nhớp nháp từ nơi tư mật nhất trào ra thấm vào ga trải giường màu xanh nhạt.
Một cảnh tượng đầy sắc dục...
Tiếng rên rỉ từ đau đớn chuyển dần thành khoái cảm, chiếm lấy tâm trí của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, hai cơ thể khắng khít không chừa một kẽ hở.
Thẩm Thiên Nhạc mệt mỏi nằm dưới thân Cố Ngụy Tiêu, thân thể chằng chịt dấu vết đỏ mờ ám.
Vật cứng được đà lại càng vào sâu hơn nhờ t.inh d.ịch.
Gậy thịt chạm đến điểm mẫn cảm, ban đầu khe khẽ trêu đùa nó, nhưng ngay sau đó liền lập tức tiến mạnh vào trong.
"Hức...!chỗ đó...!lạ...!lạ lắm." Cô thở hổn hển, thân thể cố gắng kháng cự sự di chuyển thô bạo của gậy thịt.
"Chỗ nào?" Anh cúi thấp người xuống.
Lại càng cho thứ kia vào sâu hơn.
Giở giọng trêu đùa.
Nhưng ngay sau đó, Cố Ngụy Tiêu nhanh chóng lui c.ự v.ật ra.
Bên trong đang được lấp đầy, giờ đây lại bị trống trải như thế, Thẩm Thiên Nhạc có chút không thích ứng được.
Cô vặn vẹo cơ thể, nhỏ giọng cầu xin.
"Anh đừng lấy ra, cho...!ưm...!cho vào lại được không?"
Cố Ngụy Tiêu bế Thẩm Thiên Nhạc dậy, cho cô ngồi vào lòng anh.
"Nếu em gọi "anh" thì anh sẽ cho em, thế nào?"
Sâu bên trong h.oa h.uyệt ngứa ran.
Thẩm Thiên Nhạc không còn cách nào khác, dựa cơ thể mất sức vào người anh khẽ nói một tiếng anh.
Nhưng như thế vẫn chưa thỏa mãn được anh.
Cố Ngụy Tiêu giống như vẫn muốn được thứ gì đó nhiều hơn, không chỉ một tiếng gọi đó của cô là đủ.
Thế nên thứ kia dù căng cứng đến cỡ nào cũng nhất quyết không cho vào trong một lần nữa.
"Anh gạt em...!nói là sẽ cho vào...!Hức..."
Lời nói chưa dứt, ** *** lại thô bạo tiến vào một lần nữa.
Cố Ngụy Tiêu đưa hai ngón tay vào trong miệng Thẩm Thiên Nhạc chặn cho tiếng rên rỉ không phát ra.
"Nếu em còn rên lớn như thế, bé con sẽ nghe thấy mất."
Cả người Thẩm Thiên Nhạc vừa đỏ lựng, vừa không còn sức.
Do tư thế này nên c.ự v.ật lại càng vào sâu hơn khiến bên trong không ngừng thít chặt ôm lấy gậy thịt.
Cô khó nhọc thở hắt ra, miệng lẩm bẩm nói không thành tiếng: "Anh rốt cuộc có say không thế?" Rõ ràng tửu lượng rất kém cơ mà.
Gương mặt Cố Ngụy Tiêu đỏ lên nhờ men rượu, ánh mắt anh mờ đục chăm chăm nhìn vào cơ thể đang trong lòng mình.
Toàn bộ mọi thứ đều cho thấy Cố Ngụy Tiêu thực sự say, rất say.
Thẩm Thiên Nhạc thừa biết những hành động này đều là do anh bộc phát khi không ý thức được.
Nhất định sáng mai sẽ lại quên hết tất cả.
Vậy cho nên, nếu cô có nói ra gì đó.
Có phải anh cũng sẽ quên hết không?
"Say vì em..." Một lát sau, giọng nói trầm đục vang lên bên tai.
Thẩm Thiên Nhạc khẽ rùng mình, cảm nhận bờ ngực trần vững chãi kia đang áp sát vào ngực của mình.
Cô nhìn xoáy sâu vào đôi mắt sâu thẳm kia, nhất thời không kìm được lòng mà tiến tới hôn anh.
Thẩm Thiên Nhạc dựa vào vai Cố Ngụy Tiêu, nhỏ giọng nói: "Mọi chuyện...!có phải sắp kết thúc rồi, đúng không? Kiên nhẫn của em, thật sự đã đi đến giới hạn rồi.
Thật sự không chịu đựng nổi nữa đâu..."
Thật sự đã quá đủ rồi, mọi chuyện đến bao giờ mới có thể chấm dứt.
Tình cảm này vừa mập mờ, vừa khiến cả hai đau khổ đến tột cùng.
Đầu óc Cố Ngụy Tiêu mơ hồ, giọng nói của Thẩm Thiên Nhạc lúc rõ ràng, lúc ngắt quãng.
Những thứ hiện tại anh nghe được, hiểu được đều sẽ như bọt sóng bị nước biển cuốn trôi vào sớm mai.
Khi màn ân ái này chỉ còn lại như giấc mộng xuân...
Đêm nay, có biết bao lời nói chất chứa trong lòng, Thẩm Thiên Nhạc đều nói ra.
Tiếng thút thít hòa vào tiếng rên rỉ ngắt quãng.
Âm thanh ái muội của màn giao hoan hoá ra vẫn không thể thắng nổi thứ nước mắt đau khổ ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...