Thẩm Thiên Nhạc gào lên, cô nắm được quyển sách đặt ngay đầu giường sau đó đập mạnh vào gáy Tề Hiên.
"Anh cút đi, tránh xa tôi ra."
Anh gầm lên một tiếng đau đớn.
"Chát..."
Bạt tay Tề Hiên giáng xuống gương mặt ướt nước của Thẩm Thiên Nhạc.
Má cô từ đau buốt chuyển sang nóng ran.
Bạt tay vừa rồi là đánh Thẩm Thiên Nhạc nhưng chính nó lại khiến Tề Hiên thức tỉnh.
Anh hoàn toàn không thể khống chế được bản thân khi cô nói muốn rời đi.
Bỏ lại anh ở căn nhà u tối này.
Nơi này trước đây vốn tuyệt đẹp biết bao, nhưng hiện tại nó lại khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Vì nó có Thẩm Thiên Nhạc nên anh mới nán lại.
Tiếp tục sống ở nơi chẳng khác nào địa ngục này.
Thẩm Thiên Nhạc kéo chăn lên che kín phần ngực mềm mại.
"Chúng ta...!Ly hôn đi.
Em thấy mệt rồi, ở một nơi như thế này sẽ ảnh hưởng đến Manh Manh."
"Đừng có mở miệng ra một tiếng là Manh Manh, hai tiếng cũng Manh Manh.
Thực chất em đây là đang muốn rời khỏi anh."
"Đúng thế!" Thẩm Thiên Nhạc không hề ngần ngại mà đáp lại ngay lập tức, cô không chịu đựng được anh, không chịu được tình yêu được so sánh với cái gọi là cầm tù của anh.
Hay đó cũng chỉ là cái cớ cô đặt ra để có thể rời xa anh...
Tề Hiên đứng hình, trái tim đau thắt như bị bóp nghẹt.
Mạch đập con tim anh dừng lại ngay thời điểm đó.
Anh nắm lấy tay Thẩm Thiên Nhạc chôn mặt vào đó, lòng bàn tay cô ấm áp bao trọn lấy hơi thở nặng nề của anh.
Giọng Tề Hiên lí nhí, lại mang theo đầy đau thương: "Đừng...!Đừng rời xa anh.
Làm ơn...!Anh sẽ không như vậy nữa, chỉ cần em ở cạnh anh.
Một phút, một giờ, một ngày, một năm cho đến hết cuộc đời này...!anh thực sự không thể nào rời xa em..."
Bàn tay đang kéo chăn che kín người của Thẩm Thiên Nhạc siết chặt, cô cúi xuống gục đầu lên vai anh.
Câu nói cuối cùng này của cô chính là muốn cắt đứt hoàn toàn.
Nước mắt cô rơi xuống thấm ướt vai áo Tề Hiên.
"Xin lỗi!"
Hóa ra...!yêu đơn phương lại đau, lại tuyệt vọng đến thế.
Cứ ngỡ nếu quên đi rồi thì kết cục định sẵn sẽ được thay đổi, Thẩm Thiên Nhạc sẽ yêu anh, là của anh.
Nhưng Tề Hiên lầm rồi, mãi mãi vẫn chẳng thể nào thay đổi số mệnh đã được định sẵn...
Thẩm Thiên Nhạc bước xuống giường ôm theo quần áo bị vứt khắp trên đất chạy một mạch vào phòng tắm.
Tề Hiên vẫn ngồi bất động trên giường, bên ở phòng tắm vang lên tiếng nước chảy không ngừng...!Còn có cả tiếng khóc đến mức nấc nghẹn của Thẩm Thiên Nhạc.
Chưa đầy mười phút sau, Thẩm Thiên Nhạc đi ra.
Trên người cô quần áo gọn gàng, hai mắt sưng lên nhưng lại sáng rực.
Cô không nhìn Tề Hiên, cứ thế mà rời khỏi căn phòng rộng lớn này.
Thẩm Thiên Nhạc đi nhanh xuống lầu, cô chạy khắp biệt thự rộng lớn để tìm Manh Manh.
Ra đến sau vườn thì thấy thằng bé đang ngồi trên đùi Tô Doãn Đình, hai người cùng nhau hướng mắt về phía mặt trăng sáng rực đang treo lơ lửng trên bầu trời phía xa xa.
Bước chân cô chậm lại, đi đến gần Tô Doãn Đình.
Manh Manh thấy Thẩm Thiên Nhạc đến thì từ trong lòng Tô Doãn Đình nhảy xuống, chập chững đi về phía cô.
Giọng thằng bé ngọng líu ngọng lô bật ra những tiếng mẹ vô cùng đáng yêu.
"M...!mẹ...!Mẹ..."
Thẩm Thiên Nhạc ngồi xuống chìa tay ra chờ nó đến chỗ mình.
Tô Doãn Đình không biết từ lúc nào đã đến trước mặt Thẩm Thiên Nhạc.
Cô hạ giọng: "Có phải...!Cô sắp đi rồi không?"
Thẩm Thiên Nhạc bế Manh Manh lên, nhìn xoáy sâu vào mắt Tô Doãn Đình, cô nói: "Tề Hiên rất tốt, vì tôi không đủ dũng khí, không đủ kiên nhẫn để đón nhận tình yêu của anh ấy...!Vậy nên chỉ đành lùi một bước cách xa anh ấy.
Cô...!cũng nên tiến lên một bước, đừng lùi lại nữa.
Không chừng phía sau chính là vực thẳm..."
Nói như thế có nghĩa là gì?
Tô Doãn Đình bị Thẩm Thiên Nhạc nhìn thấu rồi sao?
Cuộc sống của cô từ trước đến nay vẫn chẳng khác gì vực thẳm, dù không lùi lại hay lùi lại thì có khác nhau gì không.
Sau cùng Tô Doãn Đình chỉ biết chua chát cười: "Cảm ơn..."
Thật sự người không đủ dũng khí là tôi, vì thế người lùi lại là tôi mới phải.
Câu nói ấy Tô Doãn Đình chỉ biết chôn sâu trong lòng, nhìn Thẩm Thiên Nhạc rời đi rồi.
Cô mới nói ra, nói cho cây cỏ, nói cho gió lạnh, nói cho mây trời.
Để rồi nó mang câu nói ấy đi xa, thật xa rời khỏi cô.
Biết đâu được nó sẽ đưa nó đến cho Tề Hiên, để anh nghe được...
Thẩm Thiên Nhạc kéo theo vali bị vứt ngay ngoài cổng đi theo con đường lớn ra khỏi biệt thự Tề gia.
Cô không quay đầu nhìn lại, cứ thế mà bước đi.
...
Trong đêm tối, người gác cổng của Thẩm gia mơ màng mắt nhắm mắt mở.
Thẩm Thiên Nhạc đứng ngay trước cổng bấm chuông.
Manh Manh nằm trong lòng cô đã ngủ từ bao giờ.
Anh ta giật mình tỉnh dậy, định mở miệng chửi tên nào khùng điên bấm chuông vào đêm khuya.
Thì thấy Thẩm Thiên Nhạc hằn học liếc anh ta.
"Cô chủ...!đợi tôi một lát.
Tôi mở cửa ngay."
Anh ta nhanh chóng mở cửa rồi kéo vali vào trong, Thẩm Thiên Nhạc bế Manh Manh đi một mạch lên phòng của mình.
...
Sáng sớm tại Thẩm gia.
Vẫn như trước đây, Thẩm Minh Hạo lúc nào cũng vừa ăn vừa đọc báo.
Đều là cùng một loại có liên quan đến cảnh sát...
Thẩm Thiên Nhạc bế theo Manh Manh từ trên lầu đi xuống làm Thẩm Minh Hạo có hơi bất ngờ.
"Con về từ lúc nào thế? Nào! bé con qua đây với ông." Ông vừa hỏi Thẩm Thiên Nhạc vừa chìa tay ra đón lấy Manh Manh.
Thẩm Thiên Nhạc kéo ghế ngồi xuống bàn, giọng kiên quyết nói với Thẩm Minh Hạo.
"Con sẽ ly hôn với Tề Hiên.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...