Đi theo tổ quay phim động vật hoang dã hơn nửa tháng, chụp được không ít ảnh đẹp, hơn nữa lăn lộn với đám người trong tổ làm phim cũng rất thân, Tào Dật Nhiên còn đi theo thơi chụp ảnh trong đó học được không ít thứ, tổ làm phim phải ở lại một chỗ quay chụp, mà Tào Dật Nhiên không ở yên được, cho nên cùng đoàn làm phim mỗi người một ngã.
Hai người tạm biệt đoàn làm phim tiếp tục hành trình, buổi tối ngày nọ đánh bậy đánh bạ trợ giúp tình nguyện viên hội bảo hộ động vật hoang dã bắt được hai tên săn trộm, bị thuyết phục, hai người liền trở thành tình nguyện viên của hiệp hội bảo vệ.
Công tác làm tình nguyện viên rất gian khổ, bất quá, hai người cũng tự tại vui vẻ, Tào Dật Nhiên có được rất nhiều cơ hội chụp một vài động vậy cùng cảnh thiên nhiên hiếm có.
Bất quá, phần công tác này còn chưa làm Tào Dật Nhiên chán ghét, trong nhà đã gọi điện thúc giục hai người nhanh trở về.
Thật ra cũng không phải trong nhà xảy ra chuyện gì, mà là cậu hắn sắp kết hôn, bảo hắn trở về tham dự hôn lễ.
Nếu chỉ là tham dự hôn lễ, cũng không nhất thiết từ chức tình nguyện viên nơi này, bọn họ đệ đơn xin nghỉ lên tổ chức, nói về nhà tham dự hôn lễ rồi trở lại.
Từ căn cứ của tổ chức tới sân bay, phải lái xe rất lâu, giữa đường còn phải nghỉ một đêm tại một trấn nhỏ.
Đến tối, trong trấn nhỏ rất im lặng, bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng sáng ngời, thế giới dưới ánh trăng lẳng lặng an tường.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ phần lớn thời gian là sáng ngủ tối công tác, hình thành thói quan, Tào Dật Nhiên đến tối sẽ không ngủ được, Bạch Thụ bởi vì tính chất công việc trước kia, gược lại hình thành thói quen chỉ cần muốn ngủ có thể ngủ, vì vậy tình huống tốt hơn chút.
Trong khách sạn, Tào Dật Nhiên nằm một chốc lại ngồi dậy, mà Bạch Thụ đang ngủ ngon giấc.
Theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy thụy nhan yên bình của Bạch Thụ, hắn đưa tay kéo chăn trên người Bạch Thụ, ngón tay đụng đụng lên mặt y, vì chạy bên ngoài một thời gian dài, da mặt trắng một chút hồi trước lại đên đi, bất quá là màu đen đẹp trai khỏe mạnh, Tào Dật Nhiên cảm thấy y như vậy rất dễ nhìn, ngược lại bản thân có phơi nắng thế nào cũng đen không nổi khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Tào Dật Nhiên ngồi nhìn Bạch Thụ phát ngốc rất lâu, hắn rất thích cùng Bạch Thụ sống những ngày như thế này, trong cuộc sống như vậy, giống như thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Trong hội bảo vệ, chỉ có bọn họ là hai người TQ, người khác cũng không biết tiếng Trung, người biết cũng chỉ có một người Pháp đặc biệt thích TQ biết vài câu như “Xin chào” “Ăn chưa” “Rẻ chút đi”, những lời này, nhiều lần anh ta nói ra đều làm Tào Dật Nhiên nghẹn cười lợi hại.
Tào Dật Nhiên còn cố ý dạy anh ta một ít thứ gây hiểu lầm, ví dụ như, khi người đó hỏi hắn, bữa sáng nói thế nào, hắn nói “zao dian”* phiên dịch chính là nhanh lên, là chỉ người TQ đặc biệt quý trọng thời gian, làm chuyện gì cũng yêu cầu nhanh chóng, đặc biệt là loại chuyện bữa sáng có thể là lỡ nhiều thời gian ngủ, càng nhanh càng tốt….
(*早点 /zao3 dian3/ vừa có nghĩa là bữa sáng, vừa có ý nhanh lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...