Dật Nhiên Tùy Phong

Rõ ràng bắt đầu hồi phục trở lại, cho mọi người hy vọng, cuối cùng vẫn ích kỷ ra đi, khiến mọi người được một lần yên tâm cảm thấy càng đau đớn.

Tào Dật Nhiên nhỏ giọng thì thào, “Chưa từng thấy cô biết gạt người như vậy, còn nói mình muốn đứa bé, vậy mà không trách nhiệm bỏ rơi nó.”

Nhưng Lý Hân vĩnh viễn nhắm mắt sẽ không phản bác hắn.

Tào Dật Nhiên cười tự giễu, nụ cười kia chẳng khác gì đang khóc.

Bạch Thụ đứng từ xa nhìn Tào Dật Nhiên, thấy hắn ở giữa cha mẹ, vóc dáng cao cao, bởi vì quá gầy nên cảm thấy cả người bị ép còng xuống.

Hắn hoàn toàn không phải người ẩn nhẫn điên cuồng vô tâm vô phế không quan tâm người khác trước kia nữa.

Nhưng nhìn hắn như vậy, Bạch Thụ lại đau đớn trước nay chưa từng có, là y, khiến Tào Dật Nhiên có trái tim, khiến hắn vì đau khổ của người khác mà đau khổ, y lại không cách nào đứng sau hắn, chỉ có thể từ xa nhìn tim hắn chảy máu.

Tang sự của Lý Hân làm thật gấp, dù vậy, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, thậm chí Tào gia ra mặt bảo lãnh Lý Nghiên Dân về tham sự đám tang của con gái, bất quá, ông ta cho dù con gái mất rồi vẫn không có cảm tình với cô, chỉ muốn Tào gia có thể chạy tội giúp ông ta ra tù, để ông ta có thể Đông Sơn tái khởi.

Triệu Duyệt và Tào Quân Hiền đương nhiên nói chuyện rất vòng vo, đánh Thái Cực không có ý tứ giúp đỡ.


Đám tang của Lý Hân làm ở nhà Tào gia, là do Triệu Duyệt nhận Lý Hân thành con gái nuôi; ngược lại nhà bác Lý Hân coi như có tình có nghĩa, không chỉ tham gia cả quá trình tang lễ, người bác này còn khóc vô cùng thương tâm, liệt kê từng kí ức khổ sở trước kia Lý Hân không cha không mẹ chú ý, cô lúc nhỏ rất ngoan ngoãn đáng yếu, nhưng không nghĩ tới nhỏ như vậy đã ra đi.

Đám tang của Lý Hân không đơn giản, nhưng cũng không long trọng, bởi vì không lộ ra ngoài, thân phận Lý Hân cũng không tiện tiết lộ, cho nên, người tham gia tang lễ không nhiều.

Cứ như vậy thê lương hạ táng, ngay cả bộ dạng đứa nhỏ cũng không thể liếc mắt một cái, đứa bé cũng không thể nhìn cô một lần, cả đời cô cứ như vậy vắng vẻ thê lương mà kết thúc, kết thúc ngay tại tuổi thanh xuân trăm hoa đua nở.

Nhưng khi cô rời đi, dường như cũng không hối hận, thậm chí mang theo tinh thần bình thản, cô nói hết những lời muốn nói cho Tào Dật Nhiên, cả đời này, quá ngắn ngủi, mà hình như cái gì nên xảy ra đều đã xảy ra — cô từng chịu khổ, cũng đã hưởng đại phú đại quý, tuổi còn nhỏ đã nhìn mẹ tạ thế, nhìn ba tái hôn, lúc nhỏ cô cũng từng là bé ngoan người lớn, quá trình trưởng thành cũng đã phản nghịch, cô bỏ nhà trốn đi, động tâm với một người con trai, còn mang thai con hắn, trong khoảng thời gian hai ba tháng sống cùng mái nhà, cô nhìn người con trai này và chính mình trưởng thành, cô đã ngây ngốc yêu, cũng bình tĩnh vì tôn nghiêm mà bỏ đi, cô cố gắng, tuy đứa bé sinh non, nhưng nó sẽ sống, những thứ cả đời người khác nên trả qua, cô đều đã trải qua, chỉ là, cô chưa mặc váy cưới trắng xinh đẹp, chưa thấy chim hòa bình cất cánh để chúc phúc cô, chưa thấy đứa nhỏ của cô ngày ngày lớn lên…

Chỉ là không kịp mà thôi, không phải cô không muốn, mà là, không kịp….

Tào Dật Nhiên tự mình đi thu dọn đồ đạc còn trong gian phòng khách sạn Lý Hân từng trốn.

Lúc ấy Lý Hân vạch kế hoạch tốt rồi mới đi, nhưng dù sao cô vẫn còn nhỏ, đi rồi lại không biết phải làm sao, từ nhỏ tuy rằng cha không thương mẹ không yêu, nhưng cô vẫn là đại tiểu thư, việc nặng gì đó đều chưa từng làm, rời khỏi sự chăm sóc của người khác, căn bản không biết chăm sóc chính mình, không biết dọn dẹp phòng ở, không biết nấu cơm giặt giũ, hơn nữa trong bụng cô còn có đứa nhỏ, trong nháy mắt cô đứng ở đầu giường, cô mờ mịt không biết làm sao, thậm chí cô muốn quay lại, muốn trở về, nhưng cuối cùng vẫn không rời bước, cô không muốn làm một cái máy đẻ cho Tào gia, cho dù nơi đó thứ gì cũng có, cái gì cũng tốt.

Cô muốn tự mình sống, tự mình sinh đứa nhỏ, tự mình nuôi lớn nó, cô muốn yêu thương nó, không để nó giống mình không có cha mẹ yêu thương. Cô nghĩ, cô phải làm người mẹ tốt.


Đứa bé là của cô, không phải của Tào gia, là của chính cô.

Lúc ấy cô còn tràn ngập tinh thần tự mình vươn lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nếu đã tự nhủ sẽ không liên hệ gì với Tào Dật Nhiên nữa, cô chỉ có thể tìm một khách sạn không cần CMND để ở.

Sống cuộc sống đại tiểu thư không khác gì trước kia.

Chỗ tốt của ở khách sạn chính là cái gì cũng có người hỗ trợ, cho dù cô không ra cửa cũng được.

Đồ đạc của Lý Hân ở khách sạn không nhiều, gần như đều là tiền, còn có CMND và thẻ ngân hàng của cô, quần áo cũng có mấy bộ, đều là sau khi bỏ chạy mới mua, còn có mấy cuốn sách dưỡng thai và chăm sóc trẻ sơ sinh, thêm máy chơi game, không còn gì khác.

Vì Lý Hân bị bắt làm con tin, sau đó căn phòng cô ở đã bị cảnh sát niêm phong, những thứ khác không thể động vào, tiền thẻ và CMND đã đưa tới cục cảnh sát, như vậy mới có thể bảo đảm toàn bộ, nếu không sợ rằng sẽ bị người mượn gió bẻ măng.

Tào Dật Nhiên không cần số tiền này, lúc đến cục cảnh sát nhận lại, hắn chỉ giúp cô mang đi, lúc điền đơn, mối quan hệ viết là chồng chưa cưới.

Cục cảnh sát này, hắn đã tới rất nhiều, mỗi lần đều là đến gặp Bạch Thụ, nhưng duy độc chỉ lần này là không, hắn biết, Bạch Thụ từ chức vì hắn, không làm nơi này nữa, nhưng gần đây hai người lại không liên lạc.


Con của Lý Hân gọi là Lý Duy, là Tào Dật Nhiên đặt, vào lúc tiệc một trăm ngày mới quyết định, lúc đó tình trạng của nhóc Lý Duy không kịp chờ đợi sớm đón chào thế giới đã tốt hơn, hai tháng sau khi sinh bé đều ở trong bệnh viện, được người đặc trách chăm sóc, hai tháng này cũng xảy ra không ít vấn đề, nhưng bé đều kiên cường sống sót.

Gần như mỗi ngày Tào Dật Nhiên đều tới xem, hắn biết bé sẽ sống, cũng muốn nhìn xem thế giới này, bất luận về sau gặp gỡ cái gì, bất luận gian nan cỡ nào, đều sẽ chịu đựng, bởi vì một ngày nào đó, sẽ có lúc làm người ta cảm thấy không uổng công được sinh ra, không uổng công đã trải qua nhiều đau khổ như vậy mà vẫn sống tốt.

Lúc đặt tên Lý Duy, mấy người Triệu Duyệt đều không đồng ý, dù sao cũng là trẻ con Tào gia, tại sao lại mang họ Lý, hơn nữa người khác hỏi tới cũng không khó trả lời, trả lời cũng không dễ nghe.

Tào Dật Nhiên không tranh cãi, chỉ nói, “Trước khi đi Lý Hân đã nói, đứa nhỏ là của cô ấy.”

Chỉ một câu đơn giản như vậy, lời khác đều không có, mọi người biết hắn đau, loại thống khổ này, phức tạp khó giải bày như thế, là một ngọn gai chân chính khắc sâu đâm vào lòng hắn.

Vì thế, không ai nghĩ tên cho bảo bối kiêu ngạo này nữa, những tên lúc trước đã nghĩ tới đều không cần, bé tên Lý Duy.

Lúc làm tiệc trăm ngày cho bé, Tào gia đãi tiệc ăn mừng, tuyên bố thân phận đứa bé là tằng tôn danh chính ngôn thuận của Tào gia.

Bé con sinh non, thân mình yếu ớt, trong bữa tiệc được ẵm hơn mười phút đã bị bảo mẫu ôm đi.

Tào Dật Nhiên cũng sớm học được bí quyết ôm bé con, có đôi khi bảo mẫu ôm bé vẫn cứ khóc, đến trong tay hắn liền ngừng, nắm tay nho nhỏ, mắt to đen láy, là mắt một mí, chằm chằm nhìn Tào Dật Nhiên, Triệu Duyệt đi tới nhìn thoáng qua, bé con liền e một tiếng như muốn khóc, Tào Dật Nhiên chọc chọc bé, bé liền cười rộ lên.


Triệu Duyệt nói, “Nó thật sự giống con lúc nhỏ như đúc, lấy ảnh chụp con lúc đó ra đây xem đi, so so là biết.”

Tào Dật Nhiên chọc bé con, “Nhóc con này, con nói cho bà nội biết, con đương nhiên lớn lên giống ba, con ba không giống ba còn giống ai!”

Bé mới không hiểu mấy thứ này, ánh mắt chuyển qua chuyển lại theo hắn, mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm, mũi nhỏ, miệng nhỏ, hết thảy đều nhỏ.

Tào Dật Nhiên thật sự tưởng tượng không được, mình trước đây là cái dạng này, thời gian trôi qua, hắn lớn lên, trong tay ôm đứa con của chính mình.

Có lẽ lại nhoáng một cái, bé con trong tay liền trưởng thành, mà hắn, cũng sẽ già đi. Hắn nhìn mẹ bên cạnh, vẫn còn nhớ rõ phong thái khi còn trẻ, mà hiện tại, nếp nhăn nơi khóe mắt đã rõ ràng như vậy, không khỏi cảm thấy bi thương…

Tiệc trăm ngày, bé được ôm ra, có lẽ là tiệc rất ồn, vừa ra bé đã bắt đầu khóc, Tào Dật Nhiên vốn đang nói chuyện với khách, chỉ dành chạy tới xem con trai, hắn một thân âu phục, vậy mà ôm đứa nhỏ lại không thấy khó coi, ngược lại vô cùng ôn như, nhiều vị khách nữ đều bị hấp dẫn, hắn đang chọc bé con cười, ngẩng đầu đã thấy Bạch Thụ không biết vào từ khi nào đang đứng một góc, trong nháy mắt đó, bốn mắt giao nhau, Tào Dật Nhiên đột nhiên cảm thấy đứa bé trong tay mình nặng trĩu, gần như hắn ôm không nổi, chỉ đành chuyển cho bảo mẫu, để bà ôm bé đi, không vào phòng tiệc nữa, ở đây ánh sáng quá mạnh, còn có mùi rượu và nước hoa, bé không thích.

Tào Dật Nhiên làm ba đứa nhỏ, trưởng bối và anh em cùng tuổi tới khá nhiều, tự nhiên hắn không có biện pháp phân thân, xã giao đến nỗi chân không chạm đất, muốn cùng Bạch Thụ nói riêng mấy câu, nhưng không thể, chỉ là, mỗi lần ánh mắt lướt qua, không thể không bị bóng dáng y khóa chặt tầm mắt, tâm trạng vướng bận.

Ba Bạch Thụ Bạch tiên sinh cũng tới, mấy tháng này, trạng thái con trai vẫn không tốt, vậy mà lại nhốt mình trong nhà viết tiểu thuyết trinh thám, lúc không viết thì chăm bón một chạy hoa hồng, ru rú trong nhà không thèm ra ngòa, ông và bạn già đều biết quan hệ giữa Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên xảy ra vấn đề, thằng con lúc trước tinh lực dư thừa, ngày ngày chạy bên ngoài giờ đóng cửa làm lão trạch nam.

Nhưng, khuyên cũng không tiện khuyên.

Bạch lão tiên sinh đã biết hết chuyện bên Tào Dật Nhiên, cô gái mang thai con hắn do khó sinh mà chết, người sống làm sao tranh lại người chết, Tào Dật Nhiên còn đang trong khoảng thời gian bi thương, con mình đương nhiên tinh thần sa sút. Ông và bạn già cũng muốn cổ vũ con trai, còn tự nguyện làm tiên phong đến Tào gia thám thính tin tức, thế nhưng mỗi lần thương lượng với con trai, nó đều bế quan nói chờ viết xong bản thảo lại nói tiếp, một lần viết này, viết tới mấy tháng…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận