Tào Dật Nhiên suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, cảm thấy trước mắt rộng mở trong sáng, con đường hỗn độn luôn phủ sương mù mờ mịt trước kia, hắn cảm thấy hiện tại đã hiện ra trước mặt hắn, có lẽ cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió sóng êm biển lặng, cũng sẽ không thanh thản du dương, ngược lại tràn ngập khốn khó gian nan, từ nay về sau không thể tùy tâm sở dục, nhưng đều không sao cả, hắn sẽ không lùi bước nữa, bởi vì, trước kia chỉ có một người mê mang đi con đường này, về sau, sẽ có một người cùng đi với hắn.
Cho dù là đêm tối, có một người toàn tâm yêu thương hơn nữa tín nhiệm làm bạn, hắn sẽ không sợ hãi; cho dù là đầm lầy, có Bạch Thụ bên cạnh tay trong tay, hắn tin tưởng hắn sẽ không rơi vào nữa.
Loại cảm giác này rất tốt, hắn cảm thấy cao thủ trong tiếu thuyết võ hiệp đả thông hai mạch nhâm đốc phỏng chừng cũng không cảm thấy tốt hơn hắn hiện tại bao nhiêu.
Hắn tưởng tượng chính mình là một khối ngọc lưu ly, toàn thân trong suốt, đủ khiến Bạch Thụ nhìn thấu, cho nên, không che lấp, không né tránh, không run sợ, không mê mang, không thối lui….
Hắn cũng có một trái tim, hy vọng chính mình trở nên cứng cỏi cường đại có thể để Bạch Thụ dựa vào trên người mình nghỉ ngơi.
Vì thế hắn cảm thấy bình thản tĩnh lặng, tĩnh đến mức giống như nhân sinh cũng chỉ như vậy, tĩnh đến mức giống như nhân sinh thuần khiết mà lâu dài, vô biên vô tận, đúng vậy, cuộc sống của hắn và Bạch Thụ chỉ mới bắt đầu thôi.
(xl mọi người, khúc này Dật Nhiên deep quá, tui deep không tới)
Đưa Lý Hân về phòng ngủ nghỉ ngơi, có nhân viên chăm sóc thay hắn tiếp tục chiếu cố Lý Hân, hắn lui ra ngoài, ở bên ngoài gặp được Triệu Sưởng, Triệu Sưởng nhướng mày nhìn hắn không chớp mắt, Tào Dật Nhiên bị cô nhìn không được tự nhiên, vừa đi vừa hỏi, “Nhìn cái gì?”
Triệu Sưởng nói, “Nhìn anh thế mà lại biến thành đàn ông tốt.”
Tào Dật Nhiên biến thành, sau đó bật cười, “Làm sao vậy, anh không thể biến thành đàn ông tốt sao?”
Triệu Sưởng hừ một tiếng nói, “Anh cứ tự kỉ đi nhé. Chỉ là, không phải anh không muốn cưới cô ấy sao, cứ tự tiện chăm sóc cô ta như vậy, sẽ chỉ làm cô ta thương tâm thêm thôi.”
Tào Dật Nhiên chớp chớp mắt, trong lòng thật ra cũng hiểu được, nhưng đã không thể lạnh lùng đối đãi với Lý Hân nữa, ngược lại nhớ tới lúc trước từng muốn tổn thương người ta, thật sự hối hận, cho nên, hiện tại vẫn luôn ôn nhu với cô nàng.
Tào Dật Nhiên không trả lời, Triệu Sưởng cũng không lôi kéo không tha, nói ngủ ngon, hai người tách ra ở hành lang phía trước, Tào Dật Nhiên quay lại phòng ngủ mình, Triệu Sưởng cũng vào phòng cho khách, sau khi cô đóng cửa, cũng không bật đèn, ánh trăng mùng mười lăm, dưới quầng sáng thành thị ban đêm vẫn có thể thấy rõ, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, hằn lên mặt đất hình bóng song cửa sổ, cô thở dài, trong ánh sáng mông lung nhàn nhạt, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, vừa rồi nói với Tào Dật Nhiên những thứ kia, như thế nào không phải cảm thụ tâm linh của chính cô.
Đến bây giờ cô mới hiểu được, dụng ý năm đó Trương Hoàn nhiều lần quyết tuyệt từ chối cô, không để cô hy vọng, cô đau, nhưng cũng sảng khoái đau, hiện tại, cô cũng không dám về nhà, năm nay nếu không phải chân của ba chưa tốt, không tiện tới nước A cùng cô, cô sẽ không trở về, tuy rằng đã về, nhưng cũng là bị ông bà nội cùng với ba khuyên về, cô thế mà lại vì sợ ngồi dưới cùng một mái hiên với Trương Hoàn mà không dám về nhà của chính mình.
Trương Hoàn cùng ba cô chung sống, cậu nhất định sẽ không thể đối với cô không tốt, nhưng mà, cậu càng tốt với cô, càng khiến cô khổ sở, cho nên, còn không bằng không gặp.
May mắn Trương Hoàn dường như có thể nhìn ra tâm tư mâu thuẫn này của cô, cho nên mấy ngày cô ở nhà, phần lớn đều về nhà dì.
Triệu Sưởng đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn bên cửa sổ, chung quanh tỏa ra vầng sáng thản nhiên, nhu hòa như vậy, thật giống một giấc mộng đẹp.
Đứng đến khi cảm thấy lạnh, cô mới mở đèn, sau đó ra khỏi cửa, đi tới phòng ba mình, gõ cửa, nhìn thấy ba tắm rửa xong mặc áo ngủ, cô đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, cảm thấy mình trong đêm trăng sáng khát vọng tình cảm, lại cố tình khiến ba với người ông yêu chia tách.
Triệu Sưởng vào phòng, đóng cửa lại, nhìn Triệu Trăn cười nói, “Hôm nay ánh trăng đẹp như vậy, nếu lúc này ba tới dưới lầu nhà Trương Hoàn gọi anh ấy xuống, anh ấy nhất định rất cảm động… Đương nhiên, đừng quên mang một bó hồng.”
Triệu Trăn kéo vai con gái, cảm thấy cô mặc ít, từ giá áo bên cạnh cầm một cái áo khoác phủ lên vai cô, nói, “Baba già rồi, không lăn qua lăn lại nổi mấy trò của đám thanh niên. Để Trương Hoàn ngủ ngon đêm nay đi.”
Triệu Sưởng bèn ra vẻ tức giận, nói, “Thật không có tiền đồ, con đặc biệt chạy tới gợi ý cho ba, vậy mà ba còn không biết tốt xấu. Ba nghĩ con không biết hả, hai người gần đây chia phòng ngủ đúng không? Còn không thừa dịp hiện tại nỗ lực, sống những ngày mật ngọt. Còn có, bên Mỹ đã có rất nhiều bang cho phép kết hôn đồng tính, ba cũng không nhanh làm, không sợ anh ấy trẻ tuổi xinh đẹp bị người khác cướp mất?”
Triệu Trăn cười rộ lên, “Vẫn là con gái bảo bối của ba hiểu tâm tư ba.”
Triệu Sưởng hừ một tiếng, tay kéo cổ áo khoác, xoay người ra cửa, nói, “Nhanh thay quần áo ra ngoài, trễ nữa lại phiền lái xe không ngủ được.”
Triệu Trăn cố ý ra vẻ sốt ruột tìm quần áo, Triệu Sưởng đứng ở cửa cười nói ông, “Tối rồi, đừng chỉ lo phong độ không lo mặc ấm nha. Còn có, con muốn ở nhà ông bà nội mấy ngày, ba đừng kêu con về nhà.”
Triệu Sưởng đi rồi, Triệu Trăn nhìn cửa thở dài một tiếng, bất luận thế nào, ông đều cảm thấy không phải với con gái. Bất quá, cảm thán cũng không lâu lắm, ông thật sự tiếp thu lời đề nghị của Triệu Sưởng, mặc quần áo, thậm chí không cần lái xe đưa đi, tự mình cầm chìa khóa, sợ mấy tiệm hoa trên đường nghỉ Tiết Nguyên Tiêu không bán, còn tự mình đi hái hoa hồng đỏ thẫm trồng trên ban công lầu một, không nghĩ tới ngón tay bị gai đâm mà hoa vẫn không hái được, đang chuẩn bị tìm kéo, ông lại nghĩ tới cái gì, cười cười bê cả chậu hồng nhỏ nhất lên, sau đó chậm rãi chuyển vào gara lấy xe.
Không nghĩ tới ở trong gara cũng gặp phải Tào Dật Nhiên ăn mặc tương tự, hai người đụng mặt, đều xấu hổ trong lòng, lại đều làm bộ như không có việc gì.
Triệu Trăn vẻ mặt tự nhiên hành động mây bay nước chảy lưu loát bỏ chậu hoa kia vào cốp sau, hỏi Tào Dật Nhiên, “Đã trễ thế này, còn ra ngoài?”
Tào Dật Nhiên một tay đút túi quần, một tay cầm chìa khóa xe, cũng không giấu diếm trả lời, “Đêm nay Bạch Thụ không có nhiệm vụ, hiện tại có thể đã trở về ngủ, con đi tìm y.”
Triệu Trăn gật gật đầu, muốn đóng nắp cốp xe, Tào Dật Nhiên nhắc nhở một câu, “Cậu, con cảm thấy đóng cốp sẽ làm hư hoa.”
Triệu Trăn nhìn trái nhìn phải độ cao của cốp sau, cảm thấy hoa quả thật sẽ bị đè, liền ôm chậu hoa ra, muốn bỏ lên băng ghế sau, Tào Dật Nhiên đi qua giúp ông mở cửa xe, Triệu Trăn đặt chậu hoa xong, nhìn nhìn, cảm thấy được rồi, liền nói với Tào Dật Nhiên, “Cậu đi trước.”
Tào Dật Nhiên thấy không có tài xế, bèn hỏi, “Cậu có thể lái xe không? Gọi tài xế đi.”
Triệu Trăn đã ngồi vào ghế lái, nói, “Chân đã gần như khỏi hẳn rồi, lái chậm chút sẽ không sao.”
Tào Dật Nhiên vẫn thấy lo, nhìn theo xe ông vững vàng lái đi, quả thật không có vấn đề, mới yên tâm, nhưng vẫn gọi điện cho tài xế, bảo hắn lái một chiếc xe khác đi theo Triệu Trăn.
Chính hắn cũng cười ra khỏi gara, đến ban công ôm một chậu hoa bỏ vào ghế sau, còn hôn gió với mấy bông hoa, lúc này mới ngồi vào ghế lái, lái tới nhà Bạch Thụ.
Triệu Trăn một đường lái chậm, cộng thêm tính năng xe rất tốt, thật sự không có chuyện gì, bất quá, lúc ở dưới lầu nhà Trương Hoàn gọi điện bảo cậu mặc nhiều chút rồi xuống, Trương Hoàn thấy ông tự mình lái xe, liền mắng ông xối xả (cẩu huyết lâm đầu), Triệu Trăn chỉ cười, từ ghế sau ôm ra chậu hoa kia đưa cho cậu, nói, “Đến, tôi đặc biệt mang hoa tới cho em. Bớt giận nào, bớt giận nào.”
Trương Hoàn nhìn một đám hoa trước mặt, bốn năm đóa hồng đỏ thẫm, không khỏi sửng sốt, cảm động dâng lên, tuy rằng xụ mặt, ánh mắt lại nhu hòa hơn, thậm chí hơi ươn ướt, cậu nhẹ giọng ấp úng một tiếng, “Bày trò là giỏi.” Tiếp nhận chậu hoa kia, lại thấy đêm dài vừa vặn không người ai lại, bèn nghiêng người nhanh chóng hôn lên mặt Triệu Trăn một cái, nói, “Đẹp lắm, cám ơn.”
Triệu Trăn đưa mặt muốn hôn trả, cậu vội giơ chậu hoa trước mặt hai người, nói, “Được rồi, hoa em nhận, ông gọi điện cho tài xế nào đó đến đưa ông về đi.”
Triệu Trăn bắt lấy cánh tay cậu, “Hiện tại nhà ai không phải là vợ con ấm giường, tôi gọi điện cho tài xế sẽ quấy rầy cuộc sống hạnh phúc nhà người ta, này rất tạo nghiệp, tôi không thể làm đâu.”
Trương Hoàn nói, “Vậy ông muốn thế nào?”
Triệu Trăn cười hắc hắc, “Em đưa tôi về đi, đưa về rồi cũng không cần đi nữa, chúng ta đem chậu hoa về nhà.”
Trương Hoàn biết ngay ông sẽ giở trò này, nhìn nhìn hoa trước mặt, lại nhìn thân dài vai rộng của Triệu Trăn, trên mặt đều là ý cười ôn nhu, tràn ngập nhu tình, không khỏi dao động, sau đó hoàn toàn không từ chối được lời đề nghị này, vì thế bỏ hoa vào ghế sau, nói, “Lên xe đi.”
Triệu Trăn như nguyện ngồi vào trong xe, Trương Hoàn lái xe đi, vị tài xế khổ bức của Triệu Trăn đứng cách đó không xa thấy ông chủ và bạn trai nhỏ nhà ông cùng nhau đi, là Trương Hoàn lái, hắn chờ Trương Hoàn lái xe đi rồi, mới chậm rãi chạy trở về nhà họ Triệu.
Vốn cho rằng chỉ là một lần săn sóc yên lặng ông chủ không biết, không nghĩ tới sau đó lại cầm được một bao đỏ của ông chủ, cảm động đến rơi nước mắt.
Trương Hoàn không biết chậu hoa kia là Triệu Trăn tùy tiện dọn từ ban công nhà lão gia tử Triệu gia, sau đó ông cụ phát hiện hoa bị thiếu mất hai chậy còn kinh ngạc hỏi thật lâu, nhưng không ai biết hoa chạy đi đâu rồi.
Cậu đặt hoa trên ban công ngoài phòng ngủ của mình và Triệu Trăn, còn thường xuyên tự mình tưới nước tỉa cành, một lần trời mưa to, sợ hoa bị xối hư, cậu còn đặc biệt gọi về nhà nhắc người giúp việc mang hoa vào, Triệu Trăn thấy cậu yêu thích chậu hoa kia như vậy, không khỏi ghen tuông, trước mặt Trương Hoàn nói, “Em xem em còn đối tốt với chậu hoa kia hơn tôi.”
Trương Hoàn chỉ có thể liếc trắng mắt, “Vậy ông không tặng có phải tốt rồi không.”
Vì thế Triệu Trăn lăn ra một góc vui vẻ tiếp tục ghen tuông.
Lại nói một vị khác cũng bưng một chậu hoa đi, Tào Dật Nhiên tự nhận mình thật hiểu Triệu Trăn, cho nên thấy ông ôm hoa lên xe, đã biết Triệu Trăn muốn đi đâu, sau đó tự mình nhận được gợi ý, hắn và Bạch Thụ chung đụng, đều là đại lão gia, chưa từng có mấy chuyện dính dính ngọt ngọt, ví dụ như tặng hoa linh tinh, bình thương thiếu cái gì, liền bảo đối phương chuẩn bị cái đó.
Nhưng thấy Triệu Trăn tặng hoa, hắn cảm thấy thật ra tặng hoa cũng hay, đặc biệt là loại hoa trồng trong chậu, cho dù tới lúc đo Bạch Thụ chê cười hắn, hắn cũng có thể nói tùy tiện bưng chậu hoa về nhà trồng, bậc thang cũng dễ xuống.
Hắn cảm thấy mấy ngày nay Bạch Thụ tăng ca rất mệt, nghĩ y đã ngủ, không ngờ hắn chạy xe tới dưới lầu nhà Bạch Thụ, đã thấy Bạch Thụ từ đại sảnh đi ra đón.
Nhìn thân hình cao gầy đẹp đẽ của Bạch Thụ, tuy trên mặt không giấu được mệt mỏi, còn đang hút thuốc chống buồn ngủ, hắn vẫn cảm thấy y từ hào quang đi đến, giống như thiên thần hạ giới, mang theo quang minh rực rỡ, chiếu sáng cả thế giới trong mắt hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...