Dật Nhiên Tùy Phong

Lý Hân mang tâm lý muốn ở chung hòa hợp với Tào Dật Nhiên, dù sao, cô đã mang thai con hắn, hơn nữa cô thích hắn thật, mong muốn về sau cũng cùng một chỗ với hắn, muốn làm vợ hắn, cô kí thác tất cả kì vọng của một người con gái lên người Tào Dật Nhiên, cho nên, dù Tào Dật Nhiên lãnh đạm với cô, cô cũng đè tính tình tiểu thư của mình xuống, biết Bạch Thụ là bạn Tào Dật Nhiên, cô rất muốn nói thêm nhiều lới với y, đương nhiên, một mình cô ở nhà nhàm chán có người cùng nói chuyện khiến cô vui vẻ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác chính là cô thật sự rất muốn hiểu thêm càng nhiều về Tào Dật Nhiên.

Bạch Thụ giống một anh trai dịu dàng, rất nhanh Lý Hân đã thích y, cùng y nói chuyện rất vui vẻ, dưới sự cố ý dẫn đường của Bạch Thụ, còn nói hết tất cả “duyên phận” của mình cùng Tào Dật Nhiên.

Nghe Lý Hân nói mình nhất kiến chung tình với Tào Dật Nhiên, hơn nữa chính là lần “nhất kiến chung tình” đó liền có đứa nhỏ, tâm Bạch Thụ thắt cả lại, quả thật muốn đè tên Tào Dật Nhiên không biết tiết tháo ra đánh mông.

Nhưng cố tình y còn phải ra vẻ dịu dàng trước mặt Lý Hân.

Lần trước Lý Hân bị Tào Dật Nhiên uy hiếp, không dám tùy tiện nói mình là hôn thê của Tào Dật Nhiên trước mặt bạn hắn, bất quá, cô vẫn rất vui sướng ngỏ lời qua một thời gian nữa mình sẽ đính hôn với Tào Dật Nhiên, dù sao, quan điểm đính hôn trước khi đứa nhỏ ra đời tương đối tốt, người lớn hai nhà Tào Triệu đều nhất trí tán thành, hơn nữa, có mẹ kế Tiêu Nguyên và anh họ Lý Vị của cô đốc thúc, thời gian cụ thể hẳn sẽ được quyết định rất nhanh.

Sau đó Bạch Thụ thật sự không thể nhịn được, đành lấy cớ còn có việc xin từ biệt trước.

Lái xe trở về, con người bình thường kiên định như y cũng lộ ra vẻ mặt mê mang, dù sao Lý Hân là cô gái hoạt bát đáng yêu lại yêu Tào Dật Nhiên sâu đậm, còn có con của Tào Dật Nhiên, chính mình cùng một chỗ với Tào Dật Nhiên, cô gái này nhất định chỉ có thể rút lui khỏi cuộc sống của Tào Dật Nhiên.

Y mê mang, không xác định được, nhưng cảm giác nay chỉ trong thời gian rất ngắn, bởi vì y nhớ tới tổn thương Tào Dật Nhiên từng chịu, nhớ tới tính cách cố chấp hại người hại mình của hắn, nhớ tới hắn để tâm tới mình, vì thế y biết dù mình có tổn thương người khác, cũng không thể buông Tào Dật Nhiên ra, y không thể làm Tào Dật Nhiên nội tâm mẫn cảm yếu ớt cố chấp lại chịu tổn thương.

Thậm chí y có thể tưởng tượng, nếu mình vì tác thành cho người khác mà buông tay Tào Dật Nhiên, từ này về sau Tào Dật Nhiên phải chịu bao nhiêu đau khổ, tự sa ngã làm xằng làm bậy, hại người hại mình.

Đối với Bạch Thụ, sau khi bị thương cũng cần một nơi để chữa thương, vì vậy y lái xe về nhà ba mẹ.


Kết quả kiểm tra thân thể của mẹ đã sớm có, trừ bị huyết áp thấp thì không có bệnh gì khác, bất quá, Bạch lão tiên sinh vẫn trông chừng bạn già thật chặt, thường xuyên gọi điện lải nhải bảo Bạch Thụ về nhà thăm mẹ, còn mắng y thằng con bất hiếu.

Bạch Thụ về đến nhà, bà Bạch tự nhiên vui vẻ không thôi, thấy chỉ có một mình Bạch Thụ vào nhà, bà còn chạy tới cửa nhìn quanh vài lần, hỏi Bạch Thụ đang lộ vẻ mệt mỏi, “Dật Nhiên không tới cùng con sao?”

Bạch Thụ lắc đầu, nói, “Em ấy tới nhà bạn chơi, không đi cùng con.”

Vì thế bà Bạch hơi thất vọng, thật ra bà rất thích Tào Dật Nhiên, tuy khuyết điểm Tào Dật Nhiên nhiều lắm, là dạng ăn chơi trác táng nói chuyện không đâu, nhưng trong mắt bà, hắn thật tâm yêu con trai bà, còn trai bà cũng rất thương hắn, lưỡng tình tương duyệt, đối với bà Bạch theo chủ nghĩa lãng mạn nghiêm trọng mà nói, là chuyện tốt đẹp nhất của con người, cho nên, bà rất muốn làm một mẹ chồng tốt để Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên hạnh phúc.

Ngoại trừ điều này, bà Bạch cũng rất muốn trao đổi với Tào Dật Nhiên, muốn biết Tào Dật Nhiên có khuyên Bạch Thụ từ chức chưa, phản ứng của Bạch Thụ thế nào.

Bà Bạch cùng Bạch Thụ nói mấy câu, sau đó ngồi vào phòng vẽ tranh ánh sáng rực rỡ được sắp xếp riêng cho bà vẽ, Bạch lão tiên sinh luôn làm việc vặt cho bà không ở nhà, Bạch Thụ liền đảm nhiệm chức trách mài mực.

Y vừa mài mực, vừa đáp lời mẹ hỏi han, dù sao bà Bạch cũng là mẹ, tự nhiên rất quan tâm vấn đề tình cảm của con, hơn nữa rất hào hứng muốn biết các loại tình huống, vì thế không ngừng hỏi Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên gần đây thế nào.

Bạch Thụ không có gì hay để nói, không ngừng lặp lại vài câu, “Vâng”, “Tốt lắm”, “Không tệ”, “Không thành vấn đề”.

Cuối cùng bà Bạch không vừa lòng, dựng thẳng hàng mày thanh tú, đập bút lông, nói, “Rốt cuộc làm sao, con có lệ với mẹ phải không?”

Nói xong, còn đập một phát lên cánh tay con trai, vừa vặn vỗ trúng miệng vết thương trên tay Bạch Thụ, y không khống chế được nhe răng trợn mắt.


Bà Bạch thấy, biết ngay nhất định cánh tay Bạch Thụ lại bị thương.

Thế là vừa tức vừa thương đỏ mắt, thiếu điều khóc ra, kéo con trai muốn xem vết thương.

Bạch Thụ thấy có lệ với mẹ không được, đành ngồi xuống ghế mây bên cạnh cho mẹ xem chỗ bị thương.

Vết thương đã quấn băng gạc, cũng không bị bà Bạch quất một cái liền đổ máu, từ ngoài băng gạc không nhìn thấy cái gì, nhưng bà Bạch vẫn lã chã chực khóc nhìn chằm chằm nơi đó ra sức đánh giá, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt bên cạnh, thật cẩn thận, giống như sợ dùng thêm lực con sẽ bị đau.

Bạch Thụ thấy mẹ như vậy, ngữ khí ôn hòa không quá lưu tâm nói, “Mẹ, không có việc gì, chỉ bị ống sắt va trúng, buổi sáng bôi thuốc rồi, chích uốn ván luôn rồi, một tuần sẽ không có việc gì.”

Y còn chưa dứt lời, bà Bạch đã khóc luôn, nghẹn ngào nắm chặt tay con, “Mẹ và ba con không còn sống được bao năm, con cứ tra tấn ba mẹ như vậy sao, suốt ngày ba mẹ lo lắng sợ hãi, sợ con gặp chuyện, sao con không chịu hiểu cho ba mẹ…..”

Bạch Thụ nhíu mày, nhỏ giọng kêu, “Mẹ….., mẹ đừng khóc. Con nói không có việc gì.”

“Không có việc gì, không có việc gì, mỗi lần đều nói không có việc gì, vậy phải thế nào mới có việc?” Bà Bạch không thuận theo không bỏ qua mà khóc, không nhìn tới mặt con trai, cúi đầu nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống, từng giọt rợi trên mu bàn tay Bạch Thụ, nóng tới mức tâm y cũng đau, khiến y không khỏi chua sót trong lòng, giọng thoáng khàn khàn, “Mẹ, là con không tốt. Bất quá, con đã nghĩ kĩ rồi, đã hứa với Dật Nhiên, con từ chức, về sau làm công việc khác, không để mẹ và ba lo lắng.”

Bà Bạch vừa rồi còn khóc như thể ruột gan sắp đứt từng khúc nghe Bạch Thụ nói xong đột nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt trắng còn vết nước mắt, nhưng không khóc nữa, hỏi, “Thật sự từ chức?”


Bạch Thụ gật gật đầu, nói, “Thật ra con đã nghĩ tới từ sớm rồi, nhưng vẫn không chính thức nói với ba mẹ, sợ đến lúc đó lại hối hận không từ chức, để ba mẹ bận rộn thu xếp công việc khác cho con, rồi lại vui mừng hụt.”

Bà Bạch cũng không trông chờ con trai săn sóc lau nước mắt cho mình, cho nên tự mình xoay mặt móc khăn tay ra lau lau nước mắt, bà biết, đứa con này từ nhỏ nói một không nói hai, y nói vậy, nghĩa là y đã hạ quyết tâm từ chức, bà cũng an tâm.

Thậm chí bà còn nhớ rõ khi Bạch Thụ còn rất nhỏ, nhỏ cỡ ba bốn tuổi, y nói  không mặc áo sơmi màu hồng nhạt, nếu không sẽ không tới trường, nhưng bà nói đã mặc rồi, vô cùng cao hứng muốn dẫn Bạch Thụ lên xe tới trường, Bạch Thụ thật sự không đi, cũng không phản bác, chỉ bám cửa không đi, cuối cùng vẫn là bà Bạch chịu thua, đổi áo sơmi trắng và quần yếm cho y, bà Bạch buồn bực không thôi, nhưng đối diện bản mặt kia của con trai, không có cách nào.

Bà Bạch lau khô nước mắt, lại giận dỗi bắt đầu nói Bạch Thụ, “Hứa với Dật Nhiên rồi? Aizz, mẹ khuyên con nhiều như vậy, con chưa một lần buông tha, Dật Nhiên mới khuyên, con đã đồng ý rồi. Nuôi con nhiều năm vậy, lời của ba mẹ còn không có trọng lượng bằng một người mới quen con nửa năm.”

Bạch Thụ biết nên nói thế nào để xoa dịu tâm tính của bà Bạch, y hơi ưu sầu nhẹ nhàng bâng quơ một câu, “Em ấy không khuyên con, em ấy nói em ấy đi làm cảnh sát chung với con, về sau cùng một tổ với con, có thể trông thấy con, không để con bị thương. Tính tình của em ấy, không có cách nào làm cảnh sát, con đành phải suy xét việc từ chức thôi.”

Quả nhiên, Bạch Thụ vừa nói như vậy, bà Bạch làm mẹ chồng ghen tị con trai bị con dâu bắt đi tiêu tan trong nháy mắt, ngược lại cảm thấy Tào Dật Nhiên đối với con trai nhà mình là tình thâm nghĩa nặng sống chết cùng hưởng, làm bà cảm động.

Thế là bà bắt đầu bảo về sau Bạch Thụ phải đối đãi tốt với Tào Dật Nhiên, thoáng cái biến thành rộng lượng.

(ý là từ ghen tị thành độ lượng)

Bà trở nên rộng lượng, Bạch Thụ liền nói với bà một sự kiện khác, “Có một cô gái mang thai con Dật Nhiên, hiện tại ở trong nhà cha mẹ em ấy, xem chừng, Tào gia muốn Dật Nhiên và cô ta đính hôn.”

Bà Bạch bị câu này làm cho ngốc sửng ngay tại chỗ, sau đó lập tức giận đỏ cả mặt, “Không phải nó cùng một chỗ với con sao? Sao lại còn lăn lộn với phụ nữ, còn có con?”

Bạch Thụ cười khổ một tiếng, trấn an mẹ, “Đứa nhỏ trong bụng cô gái kia hơn năm tháng rồi, là chuyện trước kia Dật Nhiên cùng một chỗ với con.”

Tuy y nói vậy, bà Bạch vẫn tức giận, trừng con mình, nhưng thấy con mình cau mày tiều tụy, biết ngay con mình càng khó chịu tức giận hơn mình, cho nên, bf đàng an ủi con trai trước, “Nếu là chuyện trước kia, vậy thì không có cách nào. Chỉ là, trong nhà nó muốn nó và cô gái kia đính hôn, vậy con thì sao? Ý Dật Nhiên thế nào? Mẹ thấy không không buông được nó, có phải muốn ba mẹ tới nhà nó nói chuyện không, vậy chúng ta thu xếp một chút, sau đó đi qua —”


Bạch Thụ giữ chặt người mẹ nói gió chính là mưa của mình, nói, “Từ từ rồi nói.” Thấy mẹ vẫn tức giận không chịu nổi, y kể bà nghe chuyện của Tào Dật Nhiên sáng nay, bày tỏ tâm ý và bất an của Tào Dật Nhiên đối với y, nói vẫn nên đợi khi tìm được Tào Dật Nhiên lại nghĩ biện pháp, nếu không bọn họ cứ thế này đến Tào gia, vạn nhất không xử lý tốt, đến lúc đó lại chữa lợn lành thành lợn què.

Trong lòng bà Bạch càng rối rắm hơn con trai, thật sự là rối như dây thừng, loạn thành một đoàn, gọi điện thoại cho chồng, bảo ông về sớm thảo luận việc hệ trọng.

Bạch lão tiên sinh không dám không nghe căn dặn của bạn già, vội chạy về.

Về đến nhà, vừa vặn thời gian bác sĩ tới làm kiểm tra cho bà Bạch, thuận tiện bôi thuốc thay băng cho Bạch Thụ, nhìn thấy con trai bị thương, lông mày ông dựng thẳng lên, dùng cặp văn kiện trong tay ‘chào hỏi’ lên người con trai, mắng y, “Lại chạy đi đâu để bị thương, để người khác đánh con, còn không bằng để ba giáo huấn con.”

Tuy quắc mắt khí thế như gươm, cuối cùng cặp văn kiện trong tay vẫn không đánh xuống, nhưng lại bị bạn già kéo lại, kéo ông tới một bên xì xà xì xầm chuyện Tào Dật Nhiên.

Nghe chuyện Tào Dật Nhiên có con, Bạch tiên sinh không thất thố giống bà Bạch, ông chỉ bình tĩnh nhíu mày.

Từ lần đó ở tiệc chiêu đãi của Triệu Trăn, Bạch tiên sinh đã biết, sợ rằng Tào gia không dễ dàng chấp nhận Tào Dật Nhiên và con ông quen nhau, đương nhiên ông cảm thấy con mình chịu thiệt, bất quá, thanh niên yêu đến yêu đi, không thể nói chịu thiệt, ủy khuất bao nhiêu, trả giá bao nhiêu, không công bằng bao nhiêu, nếu yêu chỉ đành nhẫn nhịn, hơn nữa muốn ôm mỹ nhân về, chỉ sợ phải tiếp tục ủy khuất tiếp tục trả giá mới được.

Bên này Bạch gia bàn luận kế lớn, mà bên Tào Dật Nhiên, hắn vốn muốn trốn trong nhà Vượng Tử vài ngày, nhưng đến đêm hôm đó, hắn trốn không nổi nữa.

Cảm thấy dựa vào cái gì mình phải né tránh, quyết tâm và khí thế loại bỏ muôn vàn khó khăn để cùng một chỗ với Bạch Thụ đi đâu rồi?

Thay vì trốn ở đây chơi game, còn không bằng hành động thực tế để Bạch Thụ biết, mình không phải cái gì cũng ỷ lại y, cần y khoan dung lỗi lầm của mình.

Vì thế, hắn khí thế hiên ngang giết tới tìm Chu Diên, hùng tâm tráng chí, thương lượng phải thực thi kế hoạch trước thời hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận