Bạch Thụ đi tìm Tào Dật Nhiên, thấy hắn ngồi xổm trước một bụi không biết là thực vật gì nhìn chằm chằm, Bạch Thụ đi qua vỗ vai hắn một cái, lại dọa Tào Dật Nhiên nhảy dựng, sau đó trừng y, “Làm gì?”
Bạch Thụ mạc danh kỳ diệu, chóng nạng nửa khom người cũng nhìn bụi thực vật kia, nói, “Em mang khách tới nơi này, chính mình lại đuổi theo soái ca chạy mất, em có trách nhiệm hay không a?”
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, “Xem lại mình coi, ăn giấm có phải không? Đó là người của cậu út tôi, tôi và cậu ta mới không có gì hết.”
Hắn nói, lại nghĩ tới Tiết Lộ lớn lên giống Trương Hoàn, cư nhiên lại có chút cảm thán, nghĩ thầm thằng nhóc Bạch Dực kia, thực sự là thiếu đánh, cư nhiên đơn giản như vậy đào được góc tường của mình, hơn nữa Tiết Lộ cũng không tưởng nổi, lúc trước cùng mình tốt như vậy, không nghĩ tới xoay người liền nhảy vào ôm ấp của Bạch Dực, thật là không có nguyên tắc, không tiết tháo.
Hắn suy nghĩ một hồi, liền cảm thấy mình từ nhỏ hẳn là đế vương cuối cùng, có thể tùy ý hoang dâm vô độ, ôm ấp các loại mỹ nhân, thích liền lâm hạnh, không thích liền biếm lãnh cung…
Vì vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thụ, làn da đen bóng của Bạch Thụ có xu thế trắng hơn một chút, hắn nghĩ chính là cái người này, làm mình kỳ kỳ quái quái ở chỗ này nghĩ chuyện tình yêu, thế là đứng dậy, xoa nhẹ tóc Bạch Thụ một phen, không đầu không đuôi chẳng hiểu ra sao nói một câu, “Tôi sẽ không phong anh làm chính cung, bộ dạng này của anh, chỉ có thể làm tiểu thiếp.”
Bạch Thụ nghe câu này, lên tiếng, “Cái chó má loạn thất bát tao gì, không phong anh làm chính cung? Không sao, anh phong em là được rồi.” Nói xong, vỗ vỗ vai Tào Dật Nhiên, cười nói, “Em phải làm ra vẻ mẫu nghi thiên hạ, có biết không.”
Liền bị Tào Dật Nhiên siết cổ một phen, hai người đánh đánh nháo nháo, chẳng hiểu thế nào lại lại đột nhiên nhìn thấy hoa lửa trong mắt nhau, thần giao cách cảm sáp lại hôn.
Tào Dật Nhiên biết từ trên lầu có thể thấy được nơi bọn họ đứng, bèn lôi Bạch Thụ đi, vòng qua một gốc cây ngọc lan, phía sau là một bức tường hoa tường vi, liền ôm lấy Bạch Thụ càng thêm nhiệt tình hôn hôn cắn cắn, Bạch Thụ bị hắn chọc cho dục hỏa trào dâng, khàn giọng nói, “Không sợ có người thấy à?”
Tào Dật Nhiên ngừng lại, mắng một câu, “Ông đã mười ngày chưa làm rồi, anh còn muốn chọc tôi.”
Bạch Thụ nhếch miệng cười một tiếng, “Chốc lát đến chỗ anh?”
Tào Dật Nhiên lại mắng, “Buổi chiều bà ngoại nhất định kéo tôi chơi mạt chược với bà, nếu không bà sẽ không bảo buổi sáng tới ăn cơm trưa.”
Bạch Thụ hỏi, “Thật không đến?”
Tào Dật Nhiên xoắn xuýt lại gặm miệng y, hàm hồ lên tiếng, “Tôi bảo Trương Hoàn ở lại đánh với bà.”
Tay Bạch Thụ xoa trên lưng Tào Dật Nhiên, trong lòng cảm thán, hắn thật đúng là da mềm thịt nộn, Tào Dật Nhiên lại hung hăng đánh mông y một cái, nói, “Anh sờ đi đâu?”
Ánh mắt Bạch Thụ sáng quắc nhìn mắt hắn, “Không thể sờ sao?”
Tào Dật Nhiên nhìn chung quanh một lần, nói, “Quên đi, chúng ta vào nhà đi, tim ông ngoại tôi không tốt, nếu như kích thích ông ấy, tôi sợ rằng sẽ bị trúng quải trượng.”
Bạch Thụ hôn một cái lên tai hắn, nghĩ thầm Tào Dật Nhiên lăn lộn bên ngoài, ở nhà lại chuyên tâm làm bé ngoan.
Hai người từ sau tường hoa hồng đi vào, lại đi ra từ một hòn giả sơn nhỏ khác hiện tại đang nở rất nhiều hoa cúc, trên hòn giả sơn có động lớn xuyên qua hình thành tự nhiên, vừa lúc có thể nhìn sang, đối diện là lương đình giữa ao nhỏ, vừa vặn nhìn thấy Triệu Trăn hôn lên mặt Trương Hoàn, bị Trương Hoàn mặt lạnh chặn lại, bất quá Triệu Trăn kiên nhẫn, vẫn cứ cầm tay cậu hôn hôn một chút, cón vừa nói vừa cười không biết đang nói cái gì đang nói cái gì.
Tào Dật Nhiên thấy mà lắc đầu, nghĩ thầm cậu mình bình thường không giận tự uy, chỉ biết nghiêm khắc với người ngoài, trước mặt người yêu nhỏ của ông lại mặt dày mày dạn giở trò vô lại.
Bạch Thụ phỏng chừng cũng nhìn thấy, liền hỏi Tào Dật Nhiên, nói, “Bà ngoại em có thể tiếp thu Triệu tiên sinh mang nam nhân về?”
Tào Dật Nhiên đứng lại bên cạnh một gốc cây đào đang rụng lá phía sau hòn giả sơn, rất nghiêm túc chăm chú giải thích cho Bạch Thụ, “Cậu út tôi hơn hai mươi tuổi liền ra ngoài tự lập gia đình (hoặc địa vị xã hội), ông ngoại làm sao quản được cậu, cậu muốn cùng một chỗ với nam nhân, bọn họ chỉ có thể tiếp nhận thôi. Hơn nữa, Trương Hoàn kia thật sự rất tốt, năm ngoái cậu út tôi gặp tai nạn xe, sau đó cậu ta vẫn luôn chăm sóc ông ấy, con hiếu thảo bình thường còn không làm được trình độ đó. Ông ngoại bọn họ làm sao có thể không tiếp thu.”
Bạch Thụ gật đầu, xem như đã hiểu.
Tào Dật Nhiên còn tưởng rằng Bạch Thụ lại muốn nói để nhà mình tiếp nhận chuyện của y, thế là còn có chút khẩn trương, bởi vì hắn thật sự không biết làm sao trả lời câu hỏi này của Bạch Thụ, nhưng may là Bạch Thụ không nói gì, chỉ là ôm vai hắn cùng hắn tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi ăn cơm trưa ở Tào gia*, quả nhiên lão phu nhân nói muốn tổ chức mạt chược gia đình, Tào Dật Nhiên đầy lòng muốn đi hẹn hò với Bạch Thụ, muốn kéo Trương Hoàn ở lại bồi lão phu nhân chơi mạt chược, thế nhưng Trương Hoàn chẳng chút nào có ý giúp hắn, cậu nói cậu còn có việc cần hoàn thành, sau khi ăn cơm trưa bỏ lại Triệu Trăn liền đi.
(*chỗ này raw là Tào gia, nhưng tui nghĩ Triệu gia mới đúng)
Triệu Trăn tiễn Trương Hoàn ra cửa, nhìn cậu lên xe, còn nói chuyện với cậu, sau đó dặn dò tài xế lái xe chậm một chút, nói vừa mới ăn cơm, không thích hợp ngồi xe tốc hành.
Tào Dật Nhiên thấy cậu út nhà mình lưu luyến Trương Hoàn như thế vẫn tiễn cậu ta đi, liền biết mình không thể nào giữ người, dù sao, mình có thể có mị lực giữ người hơn cậu út được sao? Vì vậy chỉ có thể mang theo Bạch Thụ ở lại bồi lão phu nhân đánh bài.
Ông ngoại Tào Dật Nhiên không thích mạt chược, ngủ trưa xong sẽ đến quán trà gặp bạn đánh cờ chơi cờ, khi ông đi quán trà, còn đặc biệt sửa soạng trang phục, lại còn vuốt gel chải tóc đâu ra đấy, bảo bạn già xem giúp thế này có được không.
Lúc này, Triệu Trăn, Tào Dật Nhiên, kèm thêm Bạch Thụ cùng lão phu nhân chơi mạt chược, lão phu nhân nhìn bạn già làm dáng hai cái, lên tiếng, “Rất đẹp, lúc ra cửa bảo tài xế lái chậm chậm thôi, không nên gấp gáp tăng tốc, hiện tại giao thông không an toàn.”
Ông cụ cảm thấy bạn già có lệ với mình, bèn bảo Tào Dật Nhiên nhìn một cái, Tào Dật Nhiên cười trong lòng, ngoài miệng lại nói, “Ông ngoại, đẹp thật mà. Hôm nay ông đi gặp ai ạ? Chú trọng trang phục như vậy.”
Ông cụ xụ mặt không trả lời.
Triệu Trăn liền nói, “Ba, ba đi nhanh đi, thế này đủ đẹp rồi, đủ để phong thái áp đảo mọi người.”
Tào Dật Nhiên cũng cười tiếp một câu, “Đúng vậy, ông ngoại, ông đủ đẹp trai rồi, đi thôi.”
Ông cụ túm gậy chống chỉ vào hai người trêu ghẹo ông, muốn quát mắng hai người vài câu, thế nhưng nghĩ thời gian không cho phép, cuối cùng bèn hỏi Bạch Thụ nghiêm trang nhất, Bạch Thụ vội vàng nói, “Gia gia* như vậy rất có tinh thần, chỉnh tề có phong độ, rất đẹp.”
(*vừa mang nghĩa ‘ông nội’, vừa danh xưng gọi ‘ông’)
Ông cụ liền hài lòng, vỗ vai Bạch Thụ một cái, nói, “Vẫn làm Bạch Thụ không tệ. Tụi bây mấy thằng nhóc qua loa cho xong.”
Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế mười phần đi ra cửa, tài xế chờ đã lâu bên ngoài.
Ông vừa đi, lão phu nhân phụt một tiếng bật cười, nói, “Người bảy tám mươi tuổi rồi, hiện tại biết làm đẹp! Đây là muốn đi gặp ai vậy!”
Mấy người khác cũng cười, cuối cùng Triệu Trăn nói nguyên do, “Hôm nay bọn họ có một trận so tài cờ vây, đối thủ hình như rất nổi danh, từ thành phố K bên kia đặc biệt tới gặp ba.”
Mọi người làm ra thần tình bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẫn cảm thấy bộ dạng ông cụ mới nãy rất đáng yêu, lại một trận cười ha hả.
Bạch Thụ đánh mạt chược không tệ, nếu phải nói ai đánh kém cõi nhất, không thoát khỏi Tào Dật Nhiên, dù sao bình thường hắn không thích đánh mạt chược, chỉ khi bồi bà ngoại mới chơi, đương nhiên tài nghệ so với mấy người thường xuyên chơi mạt chược kém hơn một khoảng lớn.
Bạch Thụ ngồi ngay nhà trên của hắn, vừa phải chiếu cố Tào Dật Nhiên, vừa phải chiếu cố lão phu nhân nhà trên, vì vậy đánh mỗi nước đều tính toán tỉ mỉ, trên mặt còn phải chuyện trò vui vẻ.
Triệu Trăn ngồi đối diện y ngược lại nhìn y với cặp mắt khác xưa, nghĩ thầm y thật đúng là có tố chất của cha.
Cha Bạch Thụ làm luật sư, có mấy văn phòng luật sư nổi tiếng, tinh hoa trong tinh hoa, bề ngoài thoạt nhìn vừa sang sảng vừa thành thật.
Công ty Triệu Trăn và văn phòng luật sư của ba y có nghiệp vụ, cho nên xem như biết cha Bạch Thụ, thế nhưng Bạch Thụ không thừa kế sự nghiệp của cha, cũng rất ít có quan hệ gì với sự nghiệp của cha y, nên rất ít người biết Bạch Thụ, Triệu Trăn xem như một trong rất ít người biết chân tướng.
Có Bạch Thụ bồi mạt chược, khiến lão phu nhân vui vô cùng, luôn miệng khen y không nói, còn bảo về sau y thường xuyên đến chơi, lão phu nhân ngồi đánh một hồi liền muốn đứng dậy đi tản bộ một chút, chính là khi bà đứng dậy đi tản bộ, người giúp việc vào nói Tiết phu nhân tới, đến thăm lão phu nhân, lão phu nhân vừa nghe, trên mặt liền tươi cười rạng rỡ, nói, “Nhanh mời người vào.”
Người già chính là như vậy, thích náo nhiệt, có người đến thăm mình, liền vui vẻ.
Nghe Tiết phu nhân tới, lông mày Tào Dật Nhiên nhíu lại, nghĩ thầm nhất định là mẹ Tiết Lộ đi.
Mà Bạch Thụ đang chú ý Tào Dật Nhiên thấy vẻ mặt Tào Dật Nhiên biến hóa, tiến tới nhỏ giọng hỏi hắn một câu, “Làm sao vậy?”
Tào Dật Nhiên lắc đầu không đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...