Lúc sinh nhật mười tuổi của Chu Hoành, một đám thân nhân trong nhà có thể tới đều hội tụ về nhà chính Chu gia.
Ngoài ra, bởi vì lần trước Chu Hoành tới mừng sinh nhật Lý Duy, lần này sinh nhật nhóc, cũng gửi thiệp mời cho Lý Duy.
Thiệp mời này, còn là nhóc tự thiết kế tự vẽ, dùng giấy cứng, chính diện vẽ nhà hoa và chó, bên trái viết chữ mời Lý Duy và các baba của bé tới tham gia sinh nhật mình.
Làm rất ra hình ra dạng, trừ cái gửi cho Lý Duy, còn có mấy người bạn khác của nhóc, cũng là tự nhóc vẽ, hơn nữa phong cách mỗi bức còn không giống nhau.
Có thể thấy nhóc thật sự rất dụng tâm.
Chẳng qua, nhắc tới cái thiệp mời này, nhóc làm như vậy, còn có một đoạn lịch sử.
Vừa nghỉ hè, thời tiết nóng bức, nhóc đã sớm học xong những thứ phải học mà trong nhà sắp xếp cho trước hè, trừ piano mỗi ngày phải luyện ra, sau đó nhóc không còn chuyện lớn gì cần làm.
Còn lại một khoảng thời gian thiệt dài thiệt dài, vốn nhóc sẽ cùng hai người ba ra ngoài đi du lịch hè, sau đó lại bị Dật Ninh kéo đi, “Hoành hoành, nếu không, qua nhà chú chơi đi, sau đó chúng ta tới nhà chú Tiểu Tề của con nghỉ hè, thế nào?”
Chu Hoành không nghĩ nhiều, đáp, “Con cũng muốn qua nhà chú Dật Ninh, nhưng mà, đã quyết định đi với daddy rồi.”
Dật Ninh bèn lặng lẽ nói với nhóc, “Chú thấy baba và daddy con đều luôn bề bộn nhiều việc, hai người thật vất vả có thời gian ra ngoài chơi, có lẽ, còn muốn tận hưởng thế giới hai người, con qua nhà chú đi.”
Chu Hoành bị cậu nhắc nhở, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Con hiểu rồi. Con cũng đã lớn, không nên quấy rầy không gian riêng tư của baba và daddy nữa.”
Dật Ninh cười hôn má nhóc, nói, “Ừm, quả thật trưởng thành rồi.”
Chu Hoành được cậu hôn thật sự ngượng ngùng, sờ sờ mặt, muốn nói mình đã trưởng thành, đừng hôn mặt như vậy nữa, nhưng lại cảm thấy được Dật Ninh xinh đẹp hôn rất không tệ, cho nên không cách nào phản kháng.
Tới tối, Chu Hoành muốn đi nói với baba, nói không ra ngoài du lịch với hai người nữa, để hai người tự mình chơi vui là được.
Lúc ấy Chu Niệm đang ở trong phòng sách xem tài liệu trên máy tính, nghe nhóc nói vậy thì ngẩng đầu lên, nói, “Không phải lúc trước vẫn la hết muốn đi à, sao đột nhiên nói không đi nữa.”
Chu Hoành cười chớp chớp mắt với Chu Niệm, đứng bên cạnh Chu Niệm nhìn nhìn máy tính, nói, “Hắc hắc, con không đi làm bóng đèn, baba đi chơi với daddy đi.”
Chu Niệm sửng sốt một chút, tay đang đánh chữ cũng ngừng lại, buồn cười nhìn Chu Hoành, nói, “Không nghĩ tới con còn có thể nghĩ nhiều như vậy, nhóc xấu xa lớn rồi nha.”
Chu Hoành đắc ý cười, Chu Niệm lại hỏi, “Ai dạy con?”
Chu Hoành không đắc ý nổi nữa, nhưng vẫn rất hớn hở, “Chú Dật Ninh nói con biết, bảo con qua nhà chú ấy chơi, sau đó cùng qua nhà chú Tiểu Tề nghỉ hè, như vậy, có thể cho baba và daddy qua thế giới hai người.”
Chu Niệm à một tiếng, nghĩ thầm quả là vậy, tiếp tục xử lý công việc, nói, “Con cũng đi nói một tiếng với daddy đi, bất quá, ngàn vạn lần đừng có nhiều lời, chỉ nói là không muốn đi nữa, có biết không?”
Chu Hoành vội vàng gật đầu, “Con biết, daddy dễ thẹn thùng mà, thẹn thùng là sẽ thẹn quá thành giận, có phải không?”
Chu Niệm vươn tay vỗ lưng nhóc một cái, nói, “Nói xấu daddy con trước mặt ba con, cẩn thận ba đánh con.”
Chu Hoành vội vàng cười chạy mất.
Chu Niệm nhìn theo bóng dáng bay nhanh ra ngoài của nhóc, cười thầm trong lòng, nghĩ nhóc không đi cũng tốt, vừa vặn cùng Mộ Mộ qua thế giới hai người, hơn nữa, quả thật cả hai đã rất lâu không đi du lịch hai người, lần này, có thể tận hưởng một phen rồi.
Chu Hoành chạy qua chỗ Sở Mộ, Sở Mộ nghỉ hè cũng có việc bận chưa xong, một đề toán liên quan đến mô hình hàng không vũ trụ trong phòng nghiên cứu của anh sắp kết thúc, báo cáo cuối cùng đủ để anh bận rộn, đoạn thời gian trước vẫn luôn cùng học sinh bận rộn trong phòng nghiên cứu vì việc này, hiện tại sắp tới kết thúc, anh để học sinh nghỉ lễ, chính mình ở nhà làm bước chỉnh sửa cuối cùng.
Chu Hoành gõ cửa mở ra, thấy Sở Mộ đeo kính nhìn máy tính không chuyển mắt, trên bàn là một đống sách và tài liệu, nhóc liền thở dài.
Thật ra, nhóc cảm thấy kiêu ngạo vì Sở Mộ nhất, bởi vì Sở Mộ được cho là nhân vật bằng cấp cao nhất lợi hại nhất trong nhà, bởi vì nghề nghiệp, nói một chút gì ra, mọi người đều mê mang một trận, không ai có thể hiểu nổi.
Điều này trong mắt Chu Hoành, chính là minh chứng daddy nhóc lợi hại nhất.
Bất quá, thấy Sở Mộ luôn bận, nhóc cũng rất đau lòng.
Vì thế, nhóc xoay người ra khỏi cửa, bảo người giúp việc phao trà để nhóc bưng lên, bưng cho Chu Niệm một ly trước, sau đó lại bưng một ly vào cho Sở Mộ.
Sở Mộ nhận tách trong tay, thở ra một hơi, mới nhấp một ngụm trà, cười bảo Chu Hoành ngồi lên đầu gối mình, Chu Hoành không ngồi, nhóc cảm thấy Sở Mộ rất gầy yếu, mà mình đã trưởng thành.
Nhóc ngồi xuống sofa bên cạnh, hỏi Sở Mộ, “Daddy, chừng nào daddy mới bận xong?”
Sở Mộ bưng tách trà, nói, “Hôm nay cũng tương đối rồi.” Nói xong, xem đồng hồ, phát hiện thời gian đã không còn sớm, bèn hỏi Chu Hoành, “Sao con còn chưa chuẩn bị đi ngủ, đã không còn sớm rồi.”
Chu Hoành cười nói, “Không phải baba và daddy đều chưa ngủ sao?”
Sở Mộ nói, “Con là trẻ con, làm sao có thể so với ba và baba con. Cám ơn trà của con, nhưng con nên chuẩn bị đi ngủ đi.”
Chu Hoành cười cọ tới bên cạnh anh, xoa bóp vai cho anh, nói, “Con lập tức chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà, daddy, con muốn nói một chuyện với daddy.”
Sở Môh cười hỏi, “Chuyện gì?”
Chu Hoành từ sau lưng Sở Mộ ôm vai anh, dán vào lưng anh nói, “Daddy, con không muốn ra ngoài đi chơi với hai người nữa, con muốn cùng chú Dật Ninh tới nhà chú Tiểu Tề chơi.”
Sở Mộ sửng sốt, nói, “Lúc trước không phải nói xong rồi sao, con muốn đi với chúng ta, sao hiện tại lại muốn qua bên ông nội con, con đi qua làm phiền sinh hoạt của bọn họ, này không tốt lắm.”
Chu Hoành cọ cọ sau lưng Sở Mộ, nói, “Daddy, để con đi đi mà, con muốn tới nhà bọn họ, con sẽ không quấy rầy họ. Lại nói, chú Dật Ninh cũng muốn qua, con đi cùng chú Dật Ninh thôi mà.”
Sở Mộ suy nghĩ một lúc lâu mới đồng ý, Chu Hoành cười hì hì hôn hôn mặt Sở Mộ, nói, “Vậy con cùng chú Dật Ninh tới Trường Hạ. Daddy với baba chơi vui nha.”
(Trường Hạ là sơn trang Trường Hạ, chỗ ở của Lâm Tiểu Tề, xem thêm tại Tưởng đắc sơn trang Trường Hạ lý cùng hệ liệt)
Hôn hôn một chút liền chạy mất, Sở Mộ nhìn nhóc, nghĩ thầm cái thằng nhóc này. Bất quá, anh có thể đi du lịch hai người với Chu Niệm, hình như, cũng rất không tệ.
Con trai trưởng thành, luôn có nguyện vọng của chính nó, không có cách nào.
Chu Hoành đi nói với Chu Niệm daddy đáp ứng rồi, nhóc liền vui vẻ cực kì về phòng tắm rửa ngủ, nghĩ thầm mình thật trưởng thành mà, về sau cũng không thể cứ thân cận với hai vị baba được, đương nhiên, loại chuyện ngủ cùng bọn họ, Chu Hoành nghĩ, từ khi đi học đã không còn. Mà về sau, càng phải cho bọn họ không gian riêng tư, không cần làm bóng đèn nữa.
Sở Mộ thu dọn tư liệu, gở mắt kính xuống xoa xoa mắt, tắt máy tính ra khỏi phòng, đi đến phòng sách của Chu Niệm, thấy Chu Niệm còn đang bận rộn, anh bước qua xem xem, nhỏ giọng hỏi, “Còn rất nhiều việc sao?”
Chu Niệm kéo tay anh qua, đẩy ghế dựa lùi ra sau, kéo anh để anh ngồi lên đùi mình.
Sở Mộ dựa vào người hắn, ôn nhu nhìn hắn, nói, “Vừa rồi Hoành Hoành nói, nó không đi chơi với chúng ta.”
Chu Niệm hôn lên môi anh, “Em biết, nó cũng đến nói với em.”
(cho những ai chưa đọc Niệm Mộ, Chu Niệm là niên hạ công)
Sở Mộ nói, “Nó muốn đi Trường Hạ, hy vọng sẽ không làm phiền cha em.”
Chu Niệm nói, “Không đâu, yên tâm đi.”
Chu Niệm còn có việc phải làm, Sở Mộ ngồi bên cạnh giúp hắn chỉnh sửa lại văn kiện, Chu Niệm nói, “Không còn bao nhiêu, xong rồi là có thể đi chơi, nếu còn có việc, tới lúc đó lại nói.”
Sở Mộ cười nói, “Báo cáo của anh chiều mai là có thể giao, cũng không còn việc gì.”
Chu Niệm là việc xong tắt máy tính ôm thắt lưng Sở Mộ trở về phòng ngủ, nói, “Thật đáng chờ mong, chúng ta đã rất lâu không đi du lịch hai người thời gian dài.”
“Đúng vậy.”
Đánh răng rửa mặt xong lên giường, Sở Mộ tựa vào lòng Chu Niệm, cánh tay gác trước ngực hắn, nhỏ giọng nói, “Trong chớp mắt, Hoành Hoành đã lớn rồi, cảm thấy thật kỳ diệu.”
Chu Niệm nhẹ nhàng mơn trớn tai Sở Mộ, lại xoa xoa tóc anh, cúi đầu hôn lên trán anh, “Đúng vậy. Những ngày cùng một chỗ với anh, luôn cảm thấy qua rất nhanh, nhanh tới mức không như không nhìn rõ là qua như thế nào, bất quá, đây chính là an tâm nhỉ.”
Sở Mộ nói, “Đúng vậy, có lẽ lại thoáng qua một cái chớp mắt đã thành ông lão.”
Chu Niệm cười cười, hơi động thân mình hôn môi anh, thấp giọng hỏi, “Hôm nay mệt không, nếu không….”
Ánh mắt Sở Mộ dưới ánh sáng mỏng manh dịu dàng như nước, chuyển chân sau vắt lên đùi Chu Niệm, chủ động tiến lên hôn môi Chu Niệm.
Chu Niệm vừa hôn anh, tay đã duỗi xuống cởi bỏ từng cúc áo ngủ của anh, ngón tay đụng tới da thịt ấm áp nhẵn nhụi, hắn thỏa mãn thở dài hôn hôn khóe miệng Sở Mộ, thấp giọng nói, “Mộ Mộ, cùng anh qua cả đời, thời gian nháy mắt qua đi, em cảm thấy cũng là chuyện hạnh phúc nhất.”
Sở Mộ nâng mặt hắn hôn lên môi hắn, nút áo đều bị cởi sạch, vòng eo mềm dẻo bị Chu Niệm kéo, cảm nhận được nhiệt độ bàn tay hắn, Sở Mộ cúi đầu nói, “Là bởi vì em, cuộc sống của anh mới có sắc thái, còn có việc gì hạnh phúc hơn được gặp em.”
Chu Niệm cười ôm anh ngồi lên người mình, bàn tay luồn xuống vuốt ve mông anh, nói, “Chờ Hoành Hoành thừa kế chuyện trong nhà, anh cũng về hưu, chúng ta tới bờ biển ở đi, sống cuộc sống chỉ có hai người, được không?”
Sở Mộ cúi đầu thở hổn hển một tiếng, “Ừm….., được…..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...