“Giờ cái mặt mình chắc phải phờ phạc lắm.”
Điền Quý vừa dụi cặp mắt thâm như đít nồi vì thiếu ngủ, vừa nghĩ.
Sau một đêm bị mắc trong cái ngôi nhà quái dị, chịu sự tấn công của bọn ma không đầu thì rốt cuộc trời cũng sáng.
Lúc những tia nắng đầu tiên rọi xuống, mấy cái đầu mới thi nhau mọc ra từ cổ của lũ ma không đầu.
Đám mắt mọc chi chít trên các buồng cau cũng nhắm lại, trả lại sự bình thường cho hai hàng cây.
Mỉa mai thay, thứ bất bình thường nhất trong cái sân lúc này lại chính là Điền Quý và con Bát Long Cẩu.
Tuy trời đã sáng rõ, nhưng anh chàng vẫn thấy chưa yên tâm lắm.
Thành ra Điền Quý ngoắc con Bát Long Cẩu một cái, cưỡi lên mình nó mà cẩn thận đi một vòng quanh cái sân gạch.
Cả người cả chó đều đã dán bùa ẩn thân, phòng hờ những buồng cau bỗng dưng lại trợn mắt ra nhìn.
Càng ngó nghiêng, Điền Quý càng thấy lạnh người.
Trong sân có chôn tám cái bài vị, sáu ngôi miếu, ba lư hương, đều đặt ở vị trí hiểm cả.
Mỗi một vật đều tạo thành một trận nhỏ, mười bảy tiểu trận đan vào nhau mới tạo thành tổng thế của cái trận phong thủy anh chàng cảm thấy đêm qua.
Nếu vừa rồi, trong lúc hoảng loạn mà Điền Quý xông bừa ra ngoài, thì ngày này năm sau làm giỗ đầu cho anh chàng là vừa.
Anh chàng lại thử làm phép xem có tiếp tục nhìn qua mắt của con ma nữ cây gạo không, chỉ tiếc là vô dụng.
Một đòn tối qua đã cắt đứt hẳn liên hệ giữa Điền Quý và lá bùa, khiến anh chàng có muốn nhờ Bát Long Cẩu đánh hơi đi tìm cũng chịu chết.
Trực giác mách bảo Điền Quý rằng con ma nữ áo đỏ kia sẽ là một biến số không tưởng trong chuyến đi này, nhưng hiện tại anh chàng quả thực không xử lý nổi nó, nên đành vứt tạm ra sau đầu vậy.
Lúc Điền Quý và Bát Long Cẩu trở lại trận pháp cố thủ tiếp thì cũng là lúc mấy con ma, giờ đã mọc lại đầu, tỉnh dậy.
Bọn chúng gãi gáy, ngơ ngác nhìn nhau, vẻ thẫn thờ lộ rõ trên gương mặt.
Những con ma mở miệng nói chuyện với nhau, nhưng cũng như hồi chiều hôm qua, Điền Quý nghe chẳng hiểu chữ nào.
Chỉ thấy một con đứng dậy, đi vào nhà, không rõ là làm gì.
Anh chàng vừa ngáp, vừa nghĩ thầm:
“Tiếng tìm đầu của lũ ma mình nghe rõ mồn một ra tiếng người, còn bây giờ thì chịu chết.
Ngược đời thế nhỉ? Y như cái nhà này vậy.”
Điền Quý không dám bước bừa vào nhà, nên cứ tiếp tục ngồi quan sát những bóng ma trong sân.
Hiện giờ, sau khi cái đầu mọc lại trên cổ thì những người này hầu như sinh hoạt như người sống, cũng thể dục, cũng nói cười.
Khác biệt duy nhất có lẽ là anh chàng không hiểu nổi dù là một chữ họ nói với nhau.
Sau một thoáng, con ma ban nãy trở ra, nói gì đó với cả bọn.
Lập tức, lũ ma tỏ vẻ giật mình.
Nữ thì cuống cuồng chạy vào tòa nhà phụ, nơi có nhà bếp.
Nam thì tất tả chạy ra cái ang nước ở góc sân, vội vội vàng vàng tắm rửa, vệ sinh cá nhân.
Điền Quý ngó ra bếp, thấy bọn ma nữ cũng đang chải tóc, đánh răng, không khỏi lấy làm lạ.
Cũng vào lúc này, những tấm chiếu đang trải ra sân thì tự cuộn mình, dựng dậy rồi bật tưng tưng vào góc tường.
Trông bọn này mà Điền Quý nhớ tới con ma pocong anh chàng từng nghe một ngư dân người Mã Lai kể.
Chiếu, bếp, đèn tự dọn dẹp, động tĩnh không phải là nhỏ.
Ấy thế mà cái đám ma nam kia vẫn làm lơ, hì hục gội đầu rửa mặt, cắt tỉa râu ria.
Bãi chiến trường của bữa tiệc hôm qua tự dọn chính nó xong, thì mấy con ma cũng vệ sinh cá nhân đâu vào đấy.
Bọn này bỏ vào bếp, lấy hơn chục con dao đủ loại ra mài xoèn xoẹt.
Những con dao cùn, rỉ sét đần dần trở nên sáng lòa và nhọn hoắt.
Điền Quý nuốt nước bọt, tưởng tượng mấy con dao sắc lẻm ấy xuyên vào cổ mình mà thấy lạnh gáy.
Dao mài bén hết rồi, thì cánh cổng đóng im ỉm của ngôi nhà được đẩy ra sau.
Một ông già hói đầu, mặc cái áo sờn vai lừ lừ đi vào trong sân.
Điền Quý nhớ lão này cũng là người làng Vân Tụ, nhà có chuồng gà chuồng lợn to lắm.
Lão mở miệng, nói bằng thứ tiếng léo nha léo nhéo mà Điền Quý không tài nào hiểu nổi, ngón cái trỏ ra bên ngoài.
Anh chàng ngó ra phía cổng, thì thấy ở đấy có một con xe máy thồ, giỏ xe đựng gà, yên xe có con lợn bị trói chặt.
Bọn ma trong sân chia nhau ra, lặp lại y sì những hành động hôm qua.
Cũng cạo lông, cũng làm thịt, cũng cười, cũng nói.
Điền Quý có cảm giác những gì xảy ra trong khoảng sân gạch này là một bộ phim, và anh chàng vừa bấm tua để xem lại từ đầu vậy.
Nghĩ đến đây, thì Điền Quý bỗng nhếch mép, cười.
Nếu anh chàng đoán không sai, thì hiện tại chỉ cần đợi...
Trưa chuyển về chiều.
Điền Quý ngáp dài, những cơn buồn ngủ ập đến càng lúc càng dữ dội.
Hai mắt anh chàng díp tịt lại, đầu bắt đầu nhức như búa bổ.
Việc phải ngồi im một chỗ càng khiến việc giữ tỉnh táo trở nên khó khăn hơn.
Thế nhưng, Điền Quý không dám đứng dậy đi lại, kẻo lại kích thích bọn ma không đầu như hôm qua thì hỏng việc.
“Khỉ thật, hôm qua chủ quan quá.
Đáng ra không nên tham công tiếc việc như vậy, giờ mệt quá.”
Anh chàng nhắm thấy không tài nào thức nổi lâu đến thế, bèn lôi trong túi ra một lọ giấm.
Vết thương hôm qua cắt ngón tay lấy máu đã đóng vảy, Điền Quý bèn bóc toạc cái lớp máu đông ở miệng vết rách cho máu chảy ra.
Sau đấy, anh chàng lấy chai giấm, nhỏ mấy giọt vào tay.
Giấm ăn vào vết thương, xót chảy cả nước mắt.
Điền Quý thiếu chút là nhảy dựng lên, cũng thiếu chút là hét toáng vì đau.
May sao con Bát Long Cẩu kịp thời lấy cả hai chân bịt mồm anh chàng lại.
Đau xót xua tan sự buồn ngủ, Điền Quý lại tiếp tục ngồi xuống trong vòng tròn bằng tro, kiên nhẫn chờ.
Thời gian trôi qua một cách ì ạch, nặng nề tưởng như đeo chì.
Đối với anh chàng mà nói, hiện tại giây mà tưởng như phút, phút mà ngỡ như giờ.
Rốt cuộc, khoảnh khắc mà Điền Quý chờ đã đến.
Con ma – lão trung niên bặm trợn – đứng dậy, đi phăm phăm về phía cánh cổng đang đóng im ỉm.
Tay hắn quờ vào không khí, giống như muốn tóm lấy cánh cửa gỗ, thứ vốn dĩ không nằm ở đấy.
Lúc này, vào ngày hôm qua, Điền Quý đã đẩy cổng bước vào khoảng sân này.
Anh chàng nuốt nước bọt, căng cả hai mắt ra nhìn con ma đang đứng đực ra ở trước hai cánh cổng đang đóng, không dám cả chớp mắt.
“Xuất hiện đi.
Xuất hiện đi nào.”
Điền Quý nghĩ bụng, răng cắn chặt, hai tay xoa vào nhau liên hồi.
Không để anh chàng chờ quá lâu, bóng lưng mà Điền Quý dành cả buổi chiều ra ngồi chờ xuất hiện.
Từ bên dưới khoảng sân gạch, một cái thây người cụt đầu chầm chậm ngoi lên.
Điền Quý đã ở cái sân này từ đêm qua, hồi sáng cũng đã dạo quanh quan sát hết một lượt.
Cái mặt sân này lát bằng gạch tốt, có cho xe tải chạy chục năm cũng không nứt được.
Điều này chứng tỏ cái xác không đầu vừa mới xuất hiện không có thực thể.
Cái thây người mặc một bộ áo nâu xồng, ướt nhẹp, ống tay ống chân rách rưới te tua và không ngừng nhỏ nước xuống sân.
Cái thây dong dỏng cao, gầy gò ốm yếu.
Chỉ là dáng nó còng xuống thấp, lưng gù lên, thành ra hôm qua lúc Điền Quý từ bên ngoài nhìn vào mới không phát hiện ra cái xác này không có đầu.
Cái thây không đầu vừa hiện lên, đã bước phăm phăm về phía anh chàng.
Thế nhưng, trái hẳn với những con ma không đầu đêm qua, nó không lập tức nhảy vào muốn vồ Điền Quý.
Trái lại, nó từ từ bước quanh cái vòng tròn bằng tro.
Cái cổ cụt lủn của cái thây chĩa về phía con Bát Long Cẩu, có vẻ cái thây này e ngại con chó nên chưa dám tấn công.
Cái xác không đầu bỗng giơ cao cánh tay trái, lập tức nắng tắt hẳn, trời tối sầm lại.
Trong khoảng sân gạch, gió bắt đầu thổi nhanh hơn.
Cơn gió bấc đầu mùa đông nhanh chóng biến thành một trận cuồng phong kinh khủng, với tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
Hai hàng cau tơi tả, lá cau bị gió tát vào nhau nghe cứ xành xạch, xành xạch.
Điền Quý ngồi trong vòng tròn bằng tro bị cơn gió đầy mùi hôi tanh tạt vào mặt, mắt nhắm tịt không mở ra nổi.
Ấy vậy mà vòng tròn bằng tro dưới đất vẫn cứ sừng sững trước cơn cuồng phong, không xê dịch dù là một hạt.
Sau vài giây, con ma cụt đầu bỗng đứng thẳng người dậy, gió cũng lặng hẳn.
Từ người nó phát ra một giọng khàn khàn:
“Cút đi.”
Nó vừa nói xong, thì cái sân gạch đã tan ra thành sương mù.
Điền Quý ngẩng đầu dậy, phát hiện cái cổng làng đề hai chữ “Vân Tụ” đã ở ngay trước mặt.
Anh chàng khịt mũi, hốt lại đống tro dưới đất cho vào bát.
“Đuổi khách nhanh thế? Thằng này còn chưa xé được buồng cau trái mùa nào cơ mà.”
Điền Quý vươn vai đứng dậy, vỗ con Bát Long Cẩu cùng đi vào làng.
Cái đầu treo trong hộp đồng hồ, cái thây không đầu thình lình xuất hiện, cau trái mùa.
Muốn đột phá được căn nhà quái đản ở làng Vân Tụ, phải bắt đầu từ ba điểm này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...