Chó trắng thấy Vũ Phạm Long bỏ đi mới ngồi sụp xuống đất mà thở phào.
Lão chuột cụ nãy giờ bò rạp trên phản cũng mới vừa lảo đảo đứng dậy.
Điền Quý thấy vậy, bèn hỏi anh chó trắng:
“Có phải hôm qua hắn có va chạm gì với người vớt xác các anh không?”
Anh chó trắng không đáp ngay, mà dúi chai rượu sang chỗ Điền Quý.
Sau khi anh chàng uống một ngụm, thì chó trắng mới nói:
“Lần trước bọn anh đi tuần, thấy có đến hơn trăm cái xác quỷ xuôi dòng bắc – nam, trôi vào địa giới tỉnh này.
Thế là anh bèn gọi cả hội nhóm lại, dong thuyền ra đánh nhau với chúng nó.
Chú cũng biết đấy.
Đã nhận lợi lộc từ sông Âm thì phải làm việc cho nó, sao mà thoái thác được? Bọn xác quỷ kia kể cũng kinh.
Bọn anh là bên mai phục, thế mà chúng nó không hề gì cả.
Cứ thế mà đánh nhau túi bụi, kéo đến tận quán ăn của lão Táo Quân mới giữ chân được tụi nó.”
Anh chó trắng ngừng lại, gắp miếng thịt gà nhai rào rạo cả xương, đoạn tiếp:
“Bấy giờ, nghe lão Táo Quân bảo hai người bọn chú vừa mới ra khỏi quán xong, anh mới tá hỏa.
Anh đoán cái đám xác chết này phải tám chín phần mười là đến từ Lăng Vua Ma, mà mục tiêu không phải thằng Điền Quý nhà chú là gì?
Ấy thế mà đúng cái lúc này, thằng cha Vũ Phạm Long bỗng dưng ra tay đả thương hết quá nửa quân số của bọn anh, chọc thủng cả phòng tuyến.
Có đâu hơn trăm cái xác lọt lưới, rẽ vào nhánh sông đuổi theo hai người bọn chú đấy chứ.”
Điền Quý nghe mà tí thì sặc cái ngụm rượu đang ngậm trong miệng.
Anh chàng húng hắng ho, đưa tay áo quệt mép, lại nói:
“Không phải em không tin anh, nhưng hôm qua cũng chính Vũ Phạm Long là người ra tay cứu thằng em này đấy.
Nếu cả hai chúng ta không ai nói dối, thì kể cũng lạ thật.
Mục đích của thằng cha này là cái khỉ gì?”
“Điều này đúng là khó hiểu thật.”
Anh chó trắng vừa nói, mỡ vừa chảy nhoe nhoét cả hai bên mép.
Bắc bán gà đột nhiên cười xòa, bảo:
“Hôm nay mở tiệc là để chia tay thằng Quý đi làm nhiệm vụ, hai người các anh cứ nói những chuyện đau đầu này làm gì?”
Chuột cụ lên tiếng:
“Theo lão thấy, chuyến này thằng Quý ra đi lành ít dữ nhiều.
Nếu như không biết rõ mục đích của Vũ Phạm Long, chỉ e là sẽ gặp phải sự bất trắc gì đó.
Ở đây nhiều người, khéo lại nghĩ ra được gì đó, chứ để thằng Quý động não một mình có khi lại bỏ qua điều gì đấy mấu chốt thì sao? Vẫn nên bàn bạc cho kỹ, bằng không thì cũng chả còn tâm trạng đâu mà ăn với uống.”
Bắc thở dài, bảo:
“Chỉ sợ mấy người nhàn tản chúng ta không có cái đầu lắm mưu mô như chú Quý, càng bàn càng loạn thêm thôi.
Cái tay Vũ Phạm Long này giỏi thật, không có mặt cũng khiến kẻ khác thấy khó chịu.”
Điền Quý nhún vai, không nói thêm lời nào.
Thứ khiến anh chàng phải suy nghĩ lúc này là khả năng Vũ Phạm Long có móc nối qua lại với Vân Kiếm.
Thế nhưng, anh chàng càng nghĩ theo hướng này lại càng cảm thấy mọi chuyện đi vào ngõ cụt, không thấy một điểm đột phá nào.
Vũ Phạm Long đã mất công giả làm chú tiểu chùa Trấn Long, lúc nào cũng có thể lấy kiếm Trấn Long cho Trịnh Thanh Loan, nhưng hắn lại không làm.
Hắn cũng có thể ngăn Vân Kiếm hạ sát ông trụ trì, nhưng hắn mặc kệ không quản.
Hắn ngăn người vớt xác chi viện cho Điền Quý, bức bách anh chàng thả con rắn ba đầu ra.
Thế nhưng sau đó lại xuất hiện cứu mạng Điền Quý.
Vũ Phạm Long từ đầu đến cuối chỉ bám theo, đứng ngoài quan sát, mãi đến hôm qua y mới chịu nhúng tay.
“Người này hệt như con độc xà lẩn trong xó tối vậy, lôi hắn ra ngoài sáng tuy sẽ đỡ bị đánh lén, nhưng chẳng biết mình có khống chế nổi không nữa.”
Điền Quý vừa nhấp chén rượu, vừa trầm tư.
Vũ Phạm Long rõ ràng là một con rồng hùng mạnh, lại có tính cách của một con rắn độc.
Hành sự lại quỷ quái, không đầu không đuôi, không vì tư lợi, chẳng vì nghĩa lớn.
Cơ hồ, là Vũ Phạm Long chỉ muốn phá hoại chuyện của kẻ khác, chứ không vì mục đích gì khác.
Tạm thời, anh chàng cũng chẳng rõ phải đối phó với người như vậy ra sao.
Nghĩ mãi cũng không giải được nan đề mang tên Vũ Phạm Long, bốn người cũng chẳng còn tâm sự nào mà ăn nữa.
Rượu uống chưa hết một nửa, anh chó trắng, lão chuột cụ đều đã lục tục chào tạm biệt đi về.
Điền Quý cũng đứng lên, tạm biệt Bắc bán gà, lang thang ngoài đường chờ trời sáng sẽ hội hợp với Vũ Phạm Long.
Đến cột đèn đường, anh chàng mới đứng lại, nhìn đường phố vắng vẻ đìu hiu mà bần thần.
Chuyện con rắn đã có chị Hà lo, kiếm Trấn Long đã nhờ chị Hà, Triệu Vân Sam giao cho trụ trì mới của chùa, Điền Quý cũng không cần phải quan tâm đến nữa.
Anh chó trắng cũng bảo đã tóm cổ được tay ba bị lái xích lô, vài hôm trước đã nộp cho hành giả để Triệu Vân Sam xét xử.
Thành thử, hiện tại đã chẳng còn chuyện gì níu chân Điền Quý ở lại tỉnh A nữa.
Bấy giờ, anh chàng vừa tựa lưng vào cột đèn, giở bao thuốc ra đang định hút thì đã nghe thấy có người lên tiếng;
“Mày hút thì cho tao một điếu với.”
Điền Quý ngó xuống chân, té ra lão cóc đã đến từ lúc nào.
Anh chàng nhún vai, đẩy cả bao sang cho lão ấy.
Lão cóc nhón lấy một điếu, châm lửa hút.
Điếu thuốc dài bằng cả người lão, trông lão rít từng hơi một cũng có mấy phần khôi hài.
“Thế...!hôm nay lão đến gặp tôi là vì chuyện gì?”
Điền Quý chờ lão nhả khói ra, rồi hỏi.
Anh chàng còn nhớ mình đã báo chuyện lão cóc trúng Thất Quỷ Diệt Hồn lên trên, Triệu Vân Sam đã cho lão nghỉ dưỡng bệnh, không cần phải làm nhiệm vụ nữa.
Hôm nay lão xuất hiện, ắt không phải là chuyện công.
Lão cóc ngó chừng xung quanh, đoạn thở dài:
“Lão cũng không phải kẻ lo trước cái lo của người khác, làm mọi chuyện chẳng qua cũng là vì giữ tính mạng cả thôi.
Chỗ quen biết với nhau đã lâu, lão khuyên cậu một câu thật lòng.
Không nên nhúng tay vào chuyện lần này nữa.”
Điền Quý đảo mắt một cái, đoạn bật cười:
“Hóa ra tôi đã tính nhầm.
Lão không phải bị Vân Kiếm ép, mà là cùng một giuộc với Vũ Phạm Long.”
Lão cóc nói:
“Tôi về phe ai thì có quan trọng gì? Chuyện lần này là vũng nước đục, cậu lội xuống chỉ có thiệt thân.
Hãy nghe lão, rút lui đi.”
Anh chàng nghe xong, bèn tiếp:
“Tức là lão bảo tôi mặc kệ Phượng Ngân?”
“Vân Kiếm là ai cậu không phải không biết.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, cô ta có ác cách mấy thì cũng không hại em gái ruột mình đâu, đúng không? Hà huống gì bây giờ cậu dùng hết đồ, muốn bày trận để tự bảo vệ mình còn khó, hơi đâu mà lo chuyện bao đồng?”
Lão cóc tiếp tục nói, giọng khẩn khoản.
Điền Quý chờ cho lão nói hết, bỗng hỏi:
“Lão cũng tự nói lão là người vị kỷ, chỉ cầu giữ tính mạng mình đúng không?”
“Chuyện này...!người như cậu chẳng nhẽ không nhìn thấu?”
Lão cóc đáp.
Anh chàng nghe xong, cười phá lên, rằng:
“Nói như vậy, hôm nay ông đến đây thuyết phục tôi khoanh tay đứng nhìn bằng được e cũng là vì giữ mạng, chứ đâu có vì nghĩ cho thằng này? Cũng tức là, người muốn tôi không can dự vào không phải ông, cũng chẳng phải Vân Kiếm, mà là Vũ Phạm Long?”
Lão cóc nghe xong, giật bắn người lên, vội vàng lui về phía sau ba bốn bước.
Điền Quý còn chưa nói hết, bèn ngồi xổm xuống, nói:
“Huống hồ, có một chuyện tôi nghĩ cả ngày nay rồi mà chưa nói được với ai.
Phán đoán khi trước của tôi về mục tiêu của Vân Kiếm đã xuất hiện biến số, thế nên cần phải xem lại.
Vân Kiếm là Trịnh Thanh Loan, nếu cô ta cần thuyết phục Phượng Ngân xuống mộ thì cứ xuất hiện trước mặt cô nàng, để lộ thân phận thật là xong.
Đơn giản, hiệu quả, đỡ phải lòng vòng, ông có thấy thế không hả ông cóc?”
Anh chàng nói dứt lời, bèn đứng dậy, cười ha ha, bảo:
“Chuyển lời tới Vũ Phạm Long hộ tôi, là muốn nói gì cứ nói thẳng mặt với nhau là được, không cần mượn lời người khác như thế này đâu.
Thô hào lỗ mãng mà giấu đầu lòi đuôi thế này thì là lỗ mãng dởm rồi, nói văn hoa thì là ngụy quân tử, mà dùng văn xuồng xã thì là đạo đức giả đấy.”
Lão cóc lấm la lấm lét nhìn anh chàng một cái, đoạn thở dài, nói:
“Già đã khuyên hết lời rồi, cậu không chịu nghe thì đành chịu.
Chỗ quen biết, lão khuyên cậu một câu là thông minh quá khéo bị thông minh hại đấy.”
“Chuyện ấy thì không cần lão lo.
Cái tính tôi thì kiểu quái gì chả có kẻ thù muốn hại, ngu si dốt nát hay thông minh tài trí cũng thế cả thôi.”
Điền Quý nhún vai một cái, nói với cái vẻ bất cần đời, lại có ý đuổi khách.
Lão cóc cụp mắt, nhảy phốc ra xa mà bỏ đi mất.
Còn lại một mình, Điền Quý chỉ biết nhìn về phía đông, nơi những tia sáng đầu tiên bắt đầu hiện lên ở đường chân trời.
Con đường phía trước càng biết nhiều lại càng thấy xa xăm, tương lai trước mặt càng nghĩ kỹ lại càng thấy mờ mịt.
Anh chàng ngửa mặt lên, cười vang một tiếng.
Lần đầu tiên kể từ lúc đặt chân lên con tàu đến tỉnh A, Điền Quý cảm thấy mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cái cảm giác vừa quen vừa lạ đã rất lâu rồi chưa được cảm thấy, khiến anh chàng vừa lạc lõng, vừa thấy thú vị.
Điền Quý không khỏi mong chờ vào chuyến hành trình sắp tới.
Bỗng, cả một xô nước lạnh toát dội thẳng xuống đầu anh chàng, dầm Điền Quý ướt từ đầu đến chân.
Anh chàng còn chưa kịp nhìn, thì từ đằng sau đã có tiếng ai chửi như tát nước:
“Sư cha thằng dở hơi, đêm hôm cười khùng khục giữa đường cái con mẹ mày ấy!”
Điền Quý ôm đầu bỏ chạy, cái xô nước nhựa nện đánh bốp xuống vỉa hè nơi anh chàng vừa đứng.
Vẫn như mọi lần, chuyến đi của anh chàng bắt đầu với một tình huống dở khóc dở cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...