Phượng Ngân từng nghe kể miền núi có một thứ ma gọi là ma rừng, chính là những oan hồn vất vưởng.
Thường trong những đêm mưa gió, ma này sẽ đến nhà dân, giả giọng người xin nước uống.
Hễ ai mà đáp lời thì sẽ bị nó dùng phép câu hồn đi, bị nó dẫn vào rừng sâu rồi lạc mất lối về, cuối cùng chết đói mất xác trên rừng.
Nhưng ma này cũng chỉ hại được người yếu bóng, ai cứng vía thì không làm gì được.
Cái làm Phượng Ngân bực mình nhất đó là cô nàng đã cố tìm một nhà trọ bình thường để thả lỏng, quên hết những cái chuyện tâm linh ma quỷ này rồi, ấy thế mà đến tối lại vẫn có một con tìm đến tận cửa.
Nếu không phải không muốn làm to chuyện, ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán trọ chắc cô nàng đã xông ra đánh cho nó một trận rồi, chứ chẳng cảnh cáo khơi khơi vậy thôi đâu.
Đang định quay vào ngủ, thì cô nàng bỗng nghe thấy tiếng khóc chói tai của trẻ sơ sinh, đồng thời cánh cửa phòng bên cạnh bỗng mở “kẹtttt” một cái nặng nề.
“Lẽ nào con ma không hại được mình nên chuyển sang giết người khác?”
Nếu lúc trước chỉ là bực mình khó chịu, thì bây giờ Phượng Ngân chỉ thấy đầy một bụng lửa giận.
Cô nàng đã lên tiếng cảnh cáo, con ma lại còn không biết điều mà cút đi, có khác gì không để cô nàng vào mắt?
Phượng Ngân gỡ nắp son, xoay chốt một cái, nhưng thứ trượt ra chẳng phải mỹ phẩm mà là một lưỡi kiếm dài.
Chỉ kịp nghe “soạt” một cái, thỏi son trong tay cô nàng đã chẳng thấy đâu, thay vào đó là một thanh kiếm dài, lưỡi rộng độ ba ngón tay, làm bằng một thứ kim khí đen kịt, không phải sắt chẳng phải vàng.
Kiếm lăm lăm trong tay, Phượng Ngân đạp cửa phòng, chạy ra ngoài hành lang.
Chỉ thấy Điền Quý đã ngồi ngay trước cửa phòng của anh ta từ bao giờ, Trước mặt anh này bày một cái bát đổ đầy nước, miệng bát gác hai cái đũa đặt so le nhau.
Điền Quý lấy chai máu gà mới mua hồi chiều, nhỏ một giọt vào bát, tức thì nước trong bát đều biến thành màu đỏ ngòm, bọt sủi lên sùng sục như đặt trên bếp nóng già.
Nói đoạn anh chàng lấy một cái tăm tre thả vào trong bát nước.
Que tăm bỗng ngóc đầu đứng thẳng dậy, một đầu chấm mặt nước, đầu kia khua loạn trong không trung, nhưng đã bị hai cây đũa kẹp chặt lại.
Tiếng mưa dội lên mái nhà rả rích bỗng vút clene thành tiếng chân người chạy huỳnh huỵch, cùng những tiếng xì xào như có ai đang nói thầm.
Điền Quý thấy que tăm bé tẹo bắt đầu đẩy được hai cây đũa nhích dần về phía vành bát, mới buột miệng chửi:
“@&*!??!.”
“Có chuyện gì à?”
Thấy Điền Quý mải làm phép không chú ý đến mình, Phượng Ngân bèn bước tới gần, lên tiếng đánh động cho anh chàng là còn có người giúp sức một tay.
“Chỗ này có người đẻ.”
Điền Quý vẫn chăm chú vào bát nước, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
“Thế thì?”
“Ma rừng kéo đàn về bắt trở sơ sinh chứ sao? Tiếng mưa huỳnh huỵch trên mái nhà là chúng nó đấy.”
Phượng Ngân nghe xong, không hỏi thêm câu nào bèn tung người đạp chân lên thành lan can, tay bám lấy mái nhà mà đu người lên.
Trong màn mưa tầm tã, loáng thoáng mấy chục bóng đen hình người đứng lố nhố trên mái nhà.
Có kẻ chân cao lêu đêu, có đứa cổ dài lòng thòng, rồi thì tay to như cái quạt, rồi thì đầu nhỏ như quả quất.
Bọn chúng cứ phồng lên rồi lại xẹp xuống, tay chân co rút lại rồi dài ra, thỉnh thoảng trên đầu lại nổi lên hai cục gì tròn vo như là đôi mắt, hoặc toét ra một cái lỗ như là cái miệng.
Những con ma như một đống bột bánh đang cố tự nặn mình thành hình người, nhưng lại quên mất con người trông ra sao.
Giữa tiếng gió giật ào ào, tiếng hú của những bóng ma rừng cất lên gai người.
Phượng Ngân tuốt kiếm nhào tới, bổ vào đầu bóng ma gần nhất, dễ dàng xả đôi bóng người đen thui đó.
Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, rọi sáng thanh kiếm sắc lẻm, và một gương mặt thiếu nữ với ánh mắt còn bén nhọn hơn cả mũi kiếm.
Đám ma rừng bắt đầu bò về phía kẻ vừa khiêu khích bọn chúng.
Mỗi lần nhấc tay, bước chân, một phần cơ thể chúng vẫn dính lại trên mái nhà, kéo ra thành những sợi dài như phô mai chảy.
Phượng Ngân vung kiếm, vạch ra một vầng trăng giữa màn mưa.
Mũi kiếm đen kịt dễ dàng xả đứt người, gãy chi của đám ma rừng.
Bọn này bây giờ mới biết thanh kiếm đen kia đáng sợ, vội vội vàng vàng ôm đầu bỏ chạy.
Phượng Ngân nghiến răng, quát:
“Còn muốn chạy??Hôm nay bà phải chém chết hết bọn mày.”
Đoạn đội mưa đuổi theo những bóng ma rừng mà vung kiếm chém tới tấp.
Bọn chúng rú lên từng hồi, nghe rõ sự đau đớn và sợ hãi.
Nhoáng một cái đã có hơn mười bóng đen dị dạng trúng kiếm quằn quại trên nóc nhà.
Thế rồi, dưới ánh chớp lóa lên, một cái bóng cao tới mấy tầng nhà đội cây rừng mà đứng dậy, bước phăm phăm về phía nhà trọ.
Phượng Ngân thấy thế, xoay trở chuôi kiếm trong tay mấy lần cho dẻo khớp, thầm nghĩ:
“Xem ra đánh bọn lâu la mãi thằng trùm cũng phải mò ra đây rồi.”
Cái bóng đen đưa cánh tay dài ngoằng về phía Phượng Ngân, lòng bàn tay bỗng mở ra một con mắt lồi đỏ lòm, to tướng và hằn đầy gân máu.
Nó nhìn chằm chằm vào cô thiếu nữ đứng dưới màn mưa với vẻ thăm dò.
Lúc này, khi cái bóng đến ngay bên ngoài tường rào của quán trọ, Phượng Ngân mới có dịp nhìn cho rõ hình thù của nó.
Cái bóng người cao lớn có bụng phệ, tay chân thì khẳng khiu như người mắc bệnh chướng bụng, ở hai vai có hai bàn chân thò ra.
Thay vì năm ngón tay, nó có năm cái lưỡi khổng lồ bao quanh một con mắt ở giữa.
Cái mặt nó nhẵn thín như gương, trừ một cái lỗ rốn mọc ở ngay trán ra thì không có bất cứ một ngũ quan nào cả.
Nơi đáng nhẽ là rốn thì lại mọc ra một cái miệng rộng ngoác đầy răng lởm chởm ố vàng, hai bên nách là những lỗ tai người, đếm sơ cũng phải vài chục cái.
Nếu như con người là một sản phẩm trong nhà máy, thì cái bóng đen đang đứng trước cổng quán trọ Hương Rừng lúc này chẳng khác nào có ai đem tất cả nguyên liệu thừa dồn vào nặn thành một thứ sản phẩm biến dạng.
Con quái vật ngó lom lom vào mặt Phượng Ngân, sau đó cất tiếng gầm, vung bàn tay có năm cái lưỡi lên muốn đập xuống mái nhà.
Cô nàng đang muốn nhảy tránh, rồi nhè lúc tay nó chưa kịp thu về vung kiếm chặt phăng luôn, thì đã có một bóng người bò lên từ hành lang bên dưới, đưa tay ra can:
“Ngừng!!!”
Người bỗng dưng can gián một người một ma ăn thua đủ với nhau đúng là Điền Quý!
Chẳng rõ anh này nói gì với con ma rừng, vì âm thanh mà Điền Quý phát ra cứ chít chít méo méo như tiếng thú kêu, nhưng được một lúc thì cái bóng ma to đùng cũng kéo đàn em quay lưng bỏ vào rừng mất dạng.
Trên nóc nhà trọ Hương Rừng, bây giờ chỉ còn lại hai người.
Phượng Ngân rút gọn thanh kiếm đồng thành thỏi son rồi cất vào túi, đoạn bảo:
“Nếu có gì muốn nói thì đợi xuống cho đỡ ướt đã.”
Cô nàng thấy sau khi nói chuyện với con ma khổng lồ xong Điền Quý vẻ bực dọc, nên đoán chừng anh này đang khó chịu về chuyện gì đây.
Song, Phượng Ngân nghĩ mãi cũng chẳng thấy mình sai ở chỗ nào, nên cũng không ngại ngần gì cả.
Cây ngay nào có sợ chết đứng bao giờ?
Điền Quý không đáp, chỉ lừ lừ trèo xuống khỏi mái nhà.
Quán trọ Hương Rừng lại yên tĩnh như cũ.
Phượng Ngân trở về phòng, thầm nghĩ hẳn là Điền Quý sẽ sang cãi cọ một hồi với mình, nhưng mãi vẫn không thấy gì nên cô nàng cũng tranh thủ chợp mắt một lát.
Sáng hôm sau...
Hai ông bác trung niên – hai con quỷ đói mà Phượng Ngân gặp ở nhà ga tìm đến tận quán trọ Hương Rừng.
Điền Quý mời hai người vào phòng mình rồi khép cửa cẩn thận.
Thấy lạ, cô nàng bèn thử áp tai vào vách tường nghe xem ba người nói chuyện gì với nhau.
Một ông trung niên nói:
“Lần này mày gây vạ lớn rồi con ạ.
Mày cũng không phải không biết ma rừng có tên trong sách đỏ, được bên trên bảo vệ?? Huống hồ, mình đang muốn hợp tác với toàn diện với họ.
Ai dè mày lỗ mãng như thế, phen nào khéo xôi hỏng bỏng không cả.”
“Đã thế đêm qua mày lại còn thả âm binh đi khắp cả cái thị trấn, thành ra lại càng phức tạp, khéo lại chuyện bé xé ra to.”
Điền Quý đáp:
“Thôi thì sự cũng đã rồi, bây giờ nói thì có ích gì đâu?”
Hai con quỷ cùng thở dài, một ông nói:
“Sớm biết thế này lúc ở nhà ga bọn tao đã kiên quyết hơn, mày đỡ phải bị con bé đó liên lụy.”
Ông kia cũng đồng tình, vừa gật gù vừa bá vai Điền Quý, bảo:
“Người ta bảo anh hùng khó qua ải mỹ nhân đúng là chẳng sai thật.
Con bé đấy xinh thì xinh thật, cơ mà mày phải tỉnh táo lên đi Quý ạ.
Trên đầu chữ sắc có con dao đấy.”
Phượng Ngân càng nghe càng thấy nóng mặt, lúc này không nhịn được, chạy sang đạp cửa phòng của bên cạnh, nói:
“Chuyện tôi gây ra, hậu quả gì tôi sẽ gánh cả, chắc chắn sẽ không liên lụy đến anh Quý.
Nhưng hai người coi tôi là loại con gái hư hỏng trắc nết, dám làm không dám nhận thì không được! Hôm nay, nếu hai ông không xin lỗi tôi tử tế thì tôi cũng không nói mồm chi nữa cho phí nước bọt.”
Hai con quỷ đói vừa thấy thanh kiếm Phượng Ngân cầm trong tay thì tá hỏa, vội vội vàng vàng biến thành hai đám khói toan chạy ra cửa sổ, nhưng cô nàng đã nhanh hơn chắn kiếm chặn ngay lại.
Bí nước, hai người chỉ có cách biến ra lại thành hai ông trung niên, quay sang cầu cứu Điền Quý.
Anh chàng ngáp một cái, rồi tủm tỉm cười:
“Họa từ miệng ra, hai ông xúc phạm cô ấy sau lưng người ta, sao bây giờ lại xin cháu??”
Hai lão tặc lưỡi, xin lỗi rối rít rồi bỏ chạy thẳng một mạch.
Bấy giờ, Điền Quý mới bảo:
“Nói gì thì nói, bọn họ ác khẩu thì có ác khẩu thật, nhưng họa hôm qua cô chọc ra không nhỏ đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...