Sau khi hỏi gã thợ cạo – con chó tinh – thêm vài thứ về con ma đang ám quẻ nhà Huệ mà không được gì, anh chàng đành phải chấp nhận thất bại mà bỏ về.
Vốn Điền Quý còn tưởng tên họa sĩ đã là yêu tinh, dùng yêu thuật để vẽ lại con ma thì sẽ có thể cung cấp thêm chút thông tin, nhưng đáng tiếc là công cốc...
Còn con chó tinh, tổng bộ đã báo sẽ xét xử sau.
Anh chàng tung chân, đá văng một hòn sỏi ven đường, sau đó ngáp một cái.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, phố xá dần thưa người lại, chợ cũng tan rồi.
Phố đã lên đèn, bên vỉa hè mấy bà chị bán ngô khoai nướng đã khệ nệ bưng cái bếp lò than ra quạt từ bao giờ.
Từ xa, cái mùi thơm thơm của than hồng chẳng lẫn vào dâu được như có ma lực níu chân người ta.
Điền Quý lại gần, bỏ tiền mua mấy bắp ngô, vài củ khoai.
Nếu miền trong, người ta ăn ngô nướng với đủ các loại, thì ngoài Hà thành cơ hồ chỉ có ngô nướng mọi mà thôi.
Có lẽ ngon là ngon ở thời tiết.
Những bắp ngô nép nướng lấm tấm đen đen, vàng vàng bạc trong giấy báo giữa cơn mưa lâm thâm như kim đâm vào da thịt cũng trở nên ngon lành khác thường.
Điền Quý leo lên xe buýt, định bụng sẽ về nhà cô Huệ canh cùng mọi người chờ lệnh của tổng bộ, thì ghế trước đã có người lên tiếng:
“Giờ còn tâm trạng ăn ngô nướng cơ à? Đưa một bắp đây!”
Triệu Vân Sam nhỏm dậy, nhìn qua thành ghế, rồi chìa bàn tay nhỏ xíu ra.
Khó mà có thể tin được cô bé hạt tiêu trông chỉ như đang học cấp hai này lại là phó tư lệnh của hành giả, hội trưởng của Chân Kiếm Hội.
“Sao? Có tin gì mới rồi à?”
Điền Quý nhún vai, đẩy cả túi ngô ra trước cho cô nàng.
Triệu Vân Sam ôm túi ngô còn nóng vào lòng, vừa xuýt xoa vừa rên khe khẽ như con mèo con.
Cô nàng len lén rút một bắp ngô ra, nhưng bị anh xoát vé lườm một cái, thế là vội vàng nhét lại vào túi.
Triệu Vân Sam phụng phịu một cái, chặc lưỡi, rồi nói:
“Bên tổng bộ chẳng những biết người chết là ai, chôn ở đâu, hơn nữa còn sắp xếp đồng đội cho anh rồi.”
Điền Quý nhún vai, nói:
“Thế thì khỏi qua nhà Huệ nữa.
Cô gọi điện đến báo cho Ngân một câu, tôi đến gặp đồng đội rồi đi luôn cho sớm.”
“Cũng được.”
Hai người xuống ngay bến xe sau, rồi lóc cóc lội bộ ra ga tàu hỏa trung tâm.
Ở nhà ga, Điền Quý dùng điện thoại công cộng gọi điện về nhà Huệ, nhắc hai người Phượng Ngân cẩn thận.
Triệu Vân Sam thì đi thẳng đến phòng vé, thì thầm nói chuyện với nhân viên nhà ga.
“Được rồi.
Yên tâm.
Bọn em cũng cẩn thận.”
Điền Quý dặn dò Phượng Ngân xong, vừa cúp máy, thì đã có một cậu thanh niên bảnh bao, mặc đồng phục của nhà ga bước đến.
Gã vươn tay bắt tay với Điền Quý, vừa cười vừa nói:
“Chào anh.
Mời đi theo tôi.
Phó tư lệnh đang chờ rồi.”
“Mời.”
Điền Quý nhún vai, sau đó theo chân anh nhân viên đi ra phía sau nhà ga, tìm đến khu vực văn phòng.
Bình thường đây là khu vực khách đi tàu không được phép vào, chỉ có nhân viên nhà ga được lui tới mà thôi.
Thế nhưng vì đặc thù công việc, khi có yêu cầu hành giả như Điền Quý cũng được phép đi vào.
Cậu nhân viên nhà ga dẫn anh chàng đến một phòng chờ, có ghế xô pha và bàn uống nước.
Anh thanh niên kia cũng được cái hoạt bát, vừa vào đến cửa đã chủ động đi rót nước mời khách.
Điền Quý quăng mình lên ghế, tay vơ đại một quyển sách đặt trên kệ.
“Ô? Tiểu thuyết của Thiềm Thừ tiên sinh?”
“A.
Cái...!cái đó...!cái đó...”
Cậu thanh niên đang bưng một cốc nước, thấy anh chàng vơ phải cuốn này thì lập tức giật mình, nói năng ú ớ.
Điền Quý nhướn mày, cười:
“Của cậu? Quên thu dọn?”
“Dạ...!anh...!anh đừng nói cho ngài phó tư lệnh.”
“Không có gì.
Mà cũng ít đọc mấy thứ này thôi.
Không giống sự thật đâu.”
Điền Quý gấp quyển tiểu thuyết, lắc đầu.
Anh chàng vẫn thường thấy mấy loại chuyện bắt ma trừ quỷ theo kiểu truyền thống này tồn đọng cả mớ vấn đề.
“Vậy...!vậy ạ?”
“Là rõ.
Thế anh hỏi chú nhé.
Tại sao đạo sĩ với thầy pháp lúc nào cũng hoạt động đơn lẻ không tổ chức? Nếu tài phép thế tại sao còn chưa lật đổ chính quyền xưng vương xưng tướng? Mà nếu đã không có cái dã tâm đấy, thì tội đếch gì không hợp tác với nhà nước? Triều đình hậu thuẫn tốt thế, tự nhiên làm cái trò không trâu bắt chó đi cày, có phải thiểu năng hay không?”
Điền Quý xổ luôn một tràng dài, làm cậu nhân viên cứ mắt tròn mắt dẹt mà nhìn.
Anh chàng hắng giọng một cái, cười làm lành:
“Thông cảm.
Tại ông bác nhà tớ hay chê bôi, nghe mãi thành ra nhiễm luôn.”
Vốn “ông bác” đọc mấy loại truyện ma này cũng tức anh ách, húng lên đòi múa bút viết văn, lấy bút danh là “nhà văn X” gì đó.
Thế nhưng chính vì lão viết toàn nghiệp vụ của giới hành giả, quá sát với thực tế, nên bản thảo chết ngỏm từ trong trứng nước.
Từ đấy “ông bác” thường hay lải nhải với Điền Quý, có hôm viết ra cả tập giấy A4 dày cộp.
Anh chàng ngồi đọc quyển truyện của lão cóc một hồi thì cửa căn phòng lại mở ra lần nữa.
Một nhóm ba người đi vào.
Dẫn đầu không ai khác chính là lão đạo sĩ râu kẽm Bạch Vân cư sĩ, theo sau là hai người thanh niên, chắc hơn Phượng Ngân vài tuổi, gồm có một nam một nữ.
Nam nom dong dỏng cao, người vạm vỡ, thấp hơn Điền Quý một chút.
Người nữ thì hơi thấp, nhưng rất duyên, cặp má lúm đồng tiền rất hút mắt.
Trông cử chỉ thân mật của hai người trẻ thì chắc là tình nhân, hoặc vợ chồng son mới cưới.
“Anh là Điền tiên sinh?”
Người đàn ông chắp tay, chào theo kiểu con nhà võ hay thấy trong phim chưởng Tàu.
Tiếng Việt của anh này hơi trúc trắc, phát âm cũng lơ lớ, rõ là mới học chưa bao lâu.
Điền Quý thấy đối phương cũng lễ độ nên chào lại, cố nói vài câu tiếng Tàu lõm bõm.
Lúc này, may có lão Bạch Vân cư sĩ đứng ra làm phiên dịch, tuy có hơi trúc trắc, phiền phức.
“Giá mà có trận pháp nào dịch thẳng ngôn ngữ hai bên thì tốt.”
Điền Quý bụng bảo dạ.
Hai bên trao đổi một lúc thì cũng rõ ràng thân phận của nhau.
Hai vợ chồng này là người họ Dương, vốn là một gia tộc khách đi núi bên Tàu.
Chồng là Dương Định, vợ tên Liễu Liên Hoa.
Nhà họ Dương này vốn chuyên nghề xuống mộ lấy của, hai vợ chồng này cũng từng giao chiến với các loại cương thi, không phải tay mơ.
Bấy giờ, Triệu Vân Sam lon ton đi vào phòng.
Cô nàng lúc này mặc một bộ quân phục kích cỡ trẻ con, không thấy có hàm tước gì, trông mà tưởng là hàng chợ.
“Mặc cả quân phục cơ đấy.”
Điền Quý che miệng, vừa ngáp vừa nói kháy.
Hành giả tuy là một tổ chức nửa nhà nước, nhưng không có quân hàm, lại càng không có quyền lực thực tế gì cả.
Đấy cũng là vì thiết luật của hành giả cấm tiệt việc tham dự vào tranh quyền đoạt lợi của thế tục.
Thành thử, phó tư lệnh như Triệu Vân Sam mới không có quân hàm.
Thế nhưng, cô nàng có quân phục, chẳng qua là trừ những dịp long trọng ra thì Triệu Vân Sam lười mặc mà thôi.
Triệu Vân Sam hắng giọng, nói:
“Dù sao cũng tính là tiếp khách nước ngoài.”
Cô nàng đến bên bàn uống nước, sau đó cho ba người bọn Điền Quý một cái la bàn, với cây kim đang nhích từ từ như kim đồng hồ.
Triệu Vân Sam lại trải ra một tấm bàn đổ, đưa tay chỉ vào một điểm trên đó, nói:
“Vị trí của mộ ở vùng núi phía bắc, thuộc vào tỉnh Cao Bằng, giáp biên giới.
Mộ là của một cặp vợ chồng doanh nhân thời Pháp thuộc, được xây cách đây năm mươi năm.
Sau này trong chiến tranh biên giới, bom đạn phá nổ của mộ.”
“Các cô lần này làm ăn nhanh nhẹn quá nhỉ?”
“Nhờ có ma rừng đấy.
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này tính ra cũng được cô bạn gái của anh chọc gậy bánh xe.”
Triệu Vân Sam vừa đáp trả câu nói kháy của anh chàng, vừa khe khẽ nghiến răng.
“Tôi biết nó.
Là mộ Huyết Liên Hoa.”
Lão đạo sĩ râu kẽm nhanh chóng dịch lại lời Dương Định cho mọi người.
Cứ như lời anh ta kể lại thì bố và ông nội Dương Định từng xuống mộ một lần, cũng từng giao chiến với thây ma trong cái mộ này.
Về sau cũng chính tay người nhà họ Dương xây cửa gỗ đào trấn cái xác trong mộ.
“Cứ như họ kể lại thì cô đào ấy chết lúc đang mang thai, nên giờ biến thành mẫu nữ sát mạnh lắm.”
Lão đạo sĩ râu kẽm vừa nói, vừa rùng mình một cái.
Là người Trung Quốc, sự đáng sợ của mẫu nữ sát đã sớm ăn sâu vào tâm khảm của lão.
Điền Quý một tay vê cằm, tay còn lại day thái dương.
Còn chưa bắt đầu hành động mà anh chàng đã thấy đau đầu nhức óc, cả người mệt bã ra rồi.
Lần này, bốn người không di chuyển bằng tàu hỏa.
Vì tính khẩn cấp của vụ việc, Triệu Vân Sam phê chuẩn cho Điền Quý và hai vợ chồng Dương Định sử dụng lối tắt qua Chợ Quỷ.
Lão Bạch Vân cư sĩ đi theo với vai trò thông dịch.
Điền Quý dẫn cả bọn đến trước một cái cổng sắt, nằm trên một toa tàu bỏ hoang.
Đấy là loại tàu cổ lỗ sĩ có từ thế kỷ trước, chạy bằng hơi nước, phải xúc than vào đốt.
Cái cổng mà bốn người đang đứng đối diện chính là cửa bếp lò, trên sàn tàu vẫn còn vết muội than bám đen xì.
Anh chàng chờ kim la bàn điểm đúng vào vị trí của số mười hai trên đồng hồ, rồi mới mở cánh cổng.
Trước khi bước vào, Điền Quý không quên dặn ba người đồng hành:
“Không được đi cách tôi quá xa, không được chậm trễ dù chỉ một giây.
Bằng không...!trời cứu.”
Sau đó, Điền Quý chui vào bếp lò bỏ hoang.
Ánh sáng màu cam đỏ từ từ phát ra, tưởng như đầu máy bắt đầu cháy lên lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...