Điền Quý gọi hai người Phương, Hoa lại gần, sau đó lấy trong túi ra một đoạn chỉ ngũ sắc, đưa cho hai người.
Anh chàng nhìn tên đạo sĩ râu kẽm đang đứng cười đắc chí, rồi nói nhỏ:
“Tối nay anh Tân thể nào cũng có chuyện.
Hai người cứ cầm chắc đoạn dây ngũ sắc này giơ ra thì cái thây không hại được đâu.”
“Hay...!hay là anh cầm đi.”
Phương cắn răng, đẩy trả lại dây chỉ cho Điền Quý.
Trong lúc đến đây, anh chàng có để ý thấy ánh mắt và sắc mặt của các nhân viên nhà hát lạnh nhạt hơn.
Vốn Điền Quý còn tưởng là họ khinh mình, nhưng lúc này thì có lẽ thái độ ấy nhằm vào Phương.
Lại thêm cái vẻ đắc chí của tên Việt, không khó để đoán ra sau khi anh Tân mất, hắn đã nói gì với nhân viên nhà hát.
Điền Quý cười, trấn an:
“Cô yên tâm.
Tôi có bảo kê rồi.”
Nói vừa dứt lời, anh chàng đã hất đầu về phía Phượng Ngân.
Cô nàng quay sang chỗ Phương, nói:
“Chị cứ yên tâm.”
Sáu người ngồi trong căn phòng rộng lớn, chờ trời tối.
Bạch Vân cư sĩ khoanh chân ngồi ngay trước bàn thờ, Việt thì ngồi sau, cách lão không xa.
Bốn người bọn Điền Quý tụ tập trong một góc phòng, không ngó ngàng gì đến bên phía của lão râu kẽm.
Anh chàng thậm chí còn rảnh rỗi đến nỗi lấy bài tú lơ khơ ra, nói:
“Ngồi không cũng chán, thôi thì chơi bài giết thì giờ đi được không?”
Phương nhìn sang chỗ Việt và lão đạo sĩ râu kẽm đang ngồi, rồi nói:
“Việc này...!có không phù hợp quá không?”
Điền Quý vừa tráo bài thùm thụp, vừa nói:
“Chị lo cái gì? Mình tin tưởng vào tài phép của Bạch Vân cư sĩ nên mới bình chân như vại được thế này.
Ông ấy mừng còn không kịp ấy chứ.
Tiền bối thấy em nói có đúng không hở ông tiền bối?”
“Không dám.”
Lão Bạch Vân cư sĩ hừ lạnh một cái, sau đó ngó lơ câu nói xỏ xiên của anh chàng.
Điền Quý cười khả ố, xắn một ống quần lên để lộ cái chân khẳng khiu lông lá.
Anh chàng một tay thì chia bài, một tay thì gãi chân sồn sột, rồi nói:
“Đấy.
Người ta cũng bảo là không thèm để ý rồi, chị quan tâm hộ làm gì?
Phương còn muốn nói gì đó, nhưng sau cùng chỉ lắc đầu, cười trừ.
Bốn người vừa chơi bài, vừa nói cười ầm ĩ.
Dần dần, Phương cũng không còn vẻ hoảng hốt như ban nãy nữa.
Cô nàng bắt đầu chủ động tham gia vào, trêu đùa mọi người.
Lúc này.
Phượng Ngân bỗng nhiên ghé tai Hồng Hoa, nói nhỏ cái gì đó.
Hồng Hoa đẩy gọng kính lên, bảo:
“Này.
Chơi...!chơi không thì chán quá.
Hay...!hay...!chúng ta đánh bài thưởng phạt đi.”
“Hay đấy.
Hay đấy.
Phạt thế nào?”
Điền Quý đứng phắt dậy, vỗ tay đánh đét một cái, ra chiều hào hứng lắm.
Phương cười:
“Này này.
Đánh bài ăn tiền ở đây là phạm pháp đấy nhé.
Cẩn thận công an bớ cả lũ thì ốm.”
“Chị yên tâm.
Đời nào bọn em lại để nhà hát bị liên lụy? Mọi người chơi vui vẻ, ai bét thì bị búng tai được không?”
Phượng Ngân nhẹ nhàng đưa tay, thó lấy xấp bài.
Điền Quý nhếch mép, nhún vai một cái, nói:
“Búng tai thì nhẹ quá.
Búng tai đếm điểm đi thì sao? Bao nhiêu điểm thì chịu bấy nhiêu cái.”
“Anh chắc chưa?”
Phượng Ngân nhìn sang, cười tủm tỉm.
“Lại bét? Thôi không chơi nữa.”
Điền Quý úp bài xuống, chấp nhận số phận về bét ván thứ tư liên tiếp.
Đôi tai anh chàng đỏ ửng lên màu cà chua chín, hậu quả của việc bị búng tai hàng chục cái liền.
Điền Quý liếc mắt lên, thấy Phượng Ngân đang che miệng cười khúc khích.
Ánh mắt tinh nghịch của cô nàng nói cho Điền Quý biết chắc chắn vừa nãy Phượng Ngân đã giở trò trong lúc chia bài.
Anh chàng ngồi nhỏm dậy, nhìn đồng hồ, rồi nói:
“Mà đến giờ cơm rồi đấy nhỉ.
Có gì ăn không?”
Bốn người chơi phỏm từ đầu giờ chiều, đến lúc này đã là bảy giờ tối.
Suốt quãng thời gian này, Việt thì ngồi ngủ gật, còn lão đạo sĩ râu kẽm thì vẫn ngồi xếp bằng thù lù một đống giữa phòng.
Bấy giờ, nghe Điền Quý lên tiếng, lão bèn hắng giọng:
“Chú mày tưởng đang đi nghỉ dưỡng đấy à?”
“Không phải vì bọn tôi tin tưởng vào đại sư sao? Cố lên nhé!”
Điền Quý giơ ngón cái về phía lão, cười.
Phương đứng dậy, nói:
“Trong khuôn viên nhà hát có căn tin, vẫn hay có một bác đẩy xe đến bán cho mấy anh chị diễn viên tập đêm.
Giờ này chắc bác ấy cũng đến rồi đấy, để tôi ra mua.”
“Để Phượng Ngân đi với chị đi.
Cô ấy mới lên Hà Nội, cũng tò mò mấy món đặc sản thủ đô lắm.”
Điền Quý đề nghị, đưa tay đẩy vào lưng cô nàng một cái.
Phượng Ngân vừa chống tay định đứng lên, thì Việt ngồi trong góc phòng đã lên tiếng:
“Không cần đâu.”
“Ồ.
Anh nói thế là có ý gì?”
Điền Quý nhìn sang chỗ em trai Phương đang ngồi, nhếch mép cười.
Tên Việt bình thản phủi vai áo vài cái, rồi đáp:
“Chẳng là ban nãy tôi ra ngoài lấy đồ cho thầy Bạch Vân, có nhờ mấy cậu thực tập đi mua đồ ăn giúp, tiện thể tính luôn phần của mấy người.
Giờ này chắc họ sắp đến rồi đấy.”
“Ồ.
Anh hôm nay lịch sự, chu đáo quá nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi.
Cậu quá khen.”
Điền Quý đấu khẩu với hắn hai câu, rồi cụp mắt xuống, vươn vai nằm thẳng cẳng ra đất chờ ăn.
Chừng nửa tiếng sau, bên ngoài mới có tiếng gõ cửa.
Bước vào phòng là một cậu thực tập sinh, trông cái vẻ lơ ngơ thì chắc là sinh viên chưa ra trường.
Trên tay cậu này bưng một cái khay to, trên có hai bát tô to còn đang bốc khói nghi ngút.
Một mùi hương thơm thơm vị xả lãng đãng bay ra, khiến Điền Quý ngồi nhỏm dậy.
“Ốc luộc à? Món này ngon đấy.
Nào.
Nào.
Đặt xuống đây.
Đừng có trố mắt lên nhìn người lạ thế chứ?”
Anh chàng vừa kéo tay cậu thực tập, vừa đặt bát ốc luộc xuống sàn nhà.
Cậu thực tập nhìn anh chàng một cái, ánh mắt cậu ta đờ dại không có tiêu cự và sinh khí, nhưng Điền Quý ngó lơ hẳn.
Anh chàng vỗ vai cậu thực tập sinh, nói:
“Nhìn gì nữa? Đưa cái bát còn lại ra cho hai người kia đi.
À mà đánh răng đi nhé, mồm chú mày vừa hôi vừa tanh như mùi bùn ấy.”
Cậu ta không nói gì, chỉ lừ lừ làm theo lời Điền Quý, rồi bỏ ra ngoài.
Anh chàng khều que tăm sắt, chỉ đĩa ốc, nói:
“Ăn đi cho nóng.
Mời cả nhà.”
Điền Quý cầm con ốc lên, đánh mắt ra hiệu cho ba cô gái, rồi lấy tăm sắt chọc ba bốn cái vào đầu ốc.
Anh chàng xoay tròn que tăm, sau đó khều ra một sợi tơ thịt màu đen từ trong đầu con ốc ra.
Lúc bị lôi ra ngoài, nó vẫn còn đang ngoe nguẩy như con sán.
Nhiệt độ trong phòng từ từ hạ thấp, một mùi quái gở bắt đầu bốc lên từ hai bát ốc luộc.
Quan tài nơi đặt xác anh Tân kêu lên lọc cọc, tiếng “bình”, “bình” trầm đục truyền ra, như thể có thứ gì đang muốn nhảy ra ngoài.
Lão đạo sĩ râu kẽm đứng phắt dậy, miệng lầm rầm đọc chú.
Mấy vết mực tàu quanh quan tài đỏ rực lên, phát ra ánh sáng lập lòe hệt như trong phim Hồng Công vậy.
Tay đạo sĩ râu kẽm đứng bật dậy, tay cầm kiếm pháp chỉ về phía quan tài, quát:
“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá.”
Điền Quý lấy trong túi ra một bịch bỏng ngô, vừa bỏ vào mồm nhai rào rạo vừa chìa cho mấy cô gái ăn cùng.
Lúc này lão Bạch Vân cư sĩ đang tập trung đấu thi, chứ nếu để lão thấy cảnh này, có lẽ sẽ tức đến nỗi râu tóc dựng ngược cả lên mất.
Lão đạo sĩ râu kẽm đọc chú xong, cỗ áo quan bất chợt nằm yên trở lại, không cựa quậy nữa.
Những vết mực tàu tối dần đi, rồi đen lại như cũ.
Lão lấy ống tay áo quệt mồ hôi, sau đó vênh váo:
“Loại cương thi cỏn con như ngươi mà dám lộng hành trước mặt bần đạo sao?”
Điền Quý vừa nhai bỏng ngô rào rạo, vừa nói:
“Này đạo trưởng, cẩn thận xấu mặt đấy.
Nói trước bước không qua đâu.”
Anh chàng vừa nói dứt lời, thì hai cây nến tang đặt trên bàn thờ bỗng nhiên bắt lửa, bốc cháy.
Cái thứ lửa ma xanh lè xanh lét chẳng có một tí độ ấm nào cứ lờ nhờ, lờ nhờ cháy trên bấc đèn cầy.
Từ cỗ quan tài, tiếng cười khùng khục đầy vẻ khinh thường cất lên.
Lão Bạch Vân cư sĩ nhảy lùi lại một bước, tay rút ra một lá bùa dán lên kiếm gỗ đào.
Lão cất tiếng quát lanh lảnh:
“Yêu ma chớ vội ngông cuồng.”
Vừa nói, lão vừa đưa tay bắt quyết, ngón tay chỉ về phía quan tài.
Những vết mực tàu càng sáng lên chói lòa, ánh sáng như biến thành những sợi dây buộc chặt nắp quan tài và thân quan tài lại, không cho thứ bên trong nhảy ra.
Lão Bạch Vân cư sĩ còn tưởng đã trấn áp được cái thây, vừa mới thả lỏng thở ra một hơi, thì bỗng nắp quan tài bị xé toạc ra làm đôi.
Cái xác anh Tân lừ lừ đứng dậy, tay chân và động tác đều linh hoạt không khác gì người sống cả.
Lúc này, anh Tân mở to đôi mắt, cặp mắt vàng vọt trong đêm tối phát ra ánh sáng, soi rõ khuôn mặt trắng nhợt bủng beo bên dưới.
Xác anh Tân nhảy từ cái bàn đặt quan tài xuống đất, lập tức chân đụng vào lớp gạo nếp do lão Bạch Vân cư sĩ rải ra.
Chỉ nghe tiếng nổ lép bép liên hồi như tiếng pháo dây.
Lão đạo sĩ râu kẽm mừng rỡ ra mặt, còn đang định ba hoa vài câu, thế nhưng nụ cười lúc này đã đông cứng trên mặt lão.
Cái xác anh Tân chỉ nhăn mày một cái, sau đó bước phăm phăm trên mớ gạo nếp trộn lẫn cả đậu đồng và tiền ngũ đế, chẳng hề hấn gì cả.
Lão rú lên một tiếng, lấy ra một thanh kim tiền kiếm.
Kiếm gỗ đào lão vung về phía cổ anh Tân, kiếm tiền vàng thì đâm vào ngực.
Điền Quý thở dài, quát:
“Ngân! Ra tay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...