Kế hoạch của Thiệu Duẫn Kỳ đến cùng vẫn không thể thực hiện, bởi vì hắn đột nhiên té bất tỉnh!
Sau khi mọi người về doanh trại, dùng qua cơm trưa, hoàng thượng cùng mọi người tiến vào trong rừng, từng người hợp thành đội ngũ so tài, Thiệu Duẫn Kỳ bị phơi giữa trời nắng chang chang nên trong lòng buồn bực, cưỡi ngựa mang theo một đội thị vệ đi dạo quanh trong rừng, một chút tâm tình muốn săn bắn cũng không có, Lạc Ảnh bởi vì trước khi vào cung cũng được dạy một chút kỹ thuật cho nên cũng có thể cưỡi ngựa chạy vài vòng, cho nên cũng ra ngoài đi theo sau hoàng đế.
Thú vật trong rừng bị động tĩnh của bọn họ là cho sợ hãi, không nhìn thấy hình bóng con nào. Xa xa truyền đến một chút động tĩnh, Thiệu Duẫn Kỳ giơ tay ra sau ý chỉ các thị vệ dừng lại, tự mình kéo dây cung tới gần, dưới chỗ cành cây dày đặc lộ ra một đôi sừng, là hươu! Thân là hoàng đế, tiến vào rừng mà không thể mang gì ra cũng có chút mất mặt, săn đầu hươu xem ra vẫn còn được.
Kéo căng cung, một loạt động tác liền mạch lưu loát, đối với con hươu vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, ‘phụt’ một tiếng, mũi tên sắc bén xé khí lao thẳng tới con mồi, mũi tên nhọn bay qua các tầng lá nhắm thẳng tới đầu con hươu vô hại, con vật kia có vẻ theo bản năng nhận ra được nguy hiểm, móng hơi động mũi tên đã bắn thẳng tới, con mồi bị kinh sợ bỏ chạy, Thiệu Duẫn Kỳ vội giục ngựa đuổi theo, rút ra mũi tên thứ hai nhắm ngay nơi con mồi đang di chuyển, ‘phụt’, lần này mũi tên trực tiếp bắn trúng con mồi, Thiệu Duẫn Kỳ trực tiếp nhảy xuống ngựa, mượn lực lăn vài vòng, giữ chặt bụng, nằm trên đất không còn cảm giác.
Lạc Ảnh cùng đội thị vệ cuống quít đuổi theo, thấy hắn như vậy thì vội ôm người vào lòng, đoàn người nhanh chóng về trại, gọi ngự y tới, các vương công đại thần nghe thấy tin tức cũng nhanh chóng đến nơi tìm hiểu thực hư, thuận tiện tỏ ra chút lòng trung quân, tiểu Lạc Ảnh sai Lý công công chặn bọn họ lại, tất cả chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi nói tiếp.
Bắt mạch cho Thiệu Duẫn Kỳ là Vương ngự y, cũng là người duy nhất biết được bí mật của đương kim thiên tử ngoài thái hậu, Thiệu Duẫn Kỳ từ nhỏ ốm đau đều do ông trị, bí mật trên thân thể cũng không thể lừa gạt, bởi vì lúc trước thái hậu có ân với ông, mà ông làm người cũng trung hậu thành thật, cho nên được Thiệu Duẫn Kỳ tha cho một mạng già, vả lại hắn cũng không dám chắc bản thân cả đời không bệnh tật gì!
Sau khi bắt mạch, Vương ngự y muốn nói rồi lại thôi, nhìn một phòng đầy thái giám cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Lý công công lo lắng tiến lên lo hỏi: “Vương đại nhân, hoàng thượng bị sao vậy?”
“Chuyện này…” Vương ngự y gần như có chút lo lắng nhưng lại không thể nói ra lời, “Vương đại nhân, thân thể hoàng thượng đáng giá ngàn vàng, nếu có chuyện ngoài ý muốn, ông cũng không gánh vác được!” Lý công công thấy ông ấp úng không trả lời, trong lòng sốt ruột, chỉ có thể dùng lời uy hiếp.
Lạc Ảnh nghĩ tới thân thể đặc biệt của Thiệu Duẫn Kỳ, cùng vừa rồi y vội vã bắt mạch tìm được mạch tượng, vì thế vội ngăn cuộc nói chuyện giữa hai người: “Vương đại nhân nếu có chuyện khó nói, vậy chờ sau khi bệ hạ tỉnh lại rồi nói với ngài. Lý công công, bệ hạ có chút say nắng, phiền ông tìm người chuẩn bị chút đồ ăn đến!”
Nói về cấp bậc, Lạc Ảnh quả thật không thể so với Lý công công, nhưng quyền uy của y ở trong cung vốn đã không ai đuổi kịp, toàn bộ trong cung, trừ thái hậu ra, không ai không muốn nịnh bợ y, phi tử trong hậu cung càng phải ra sức lấy lòng, muốn y ở trước mặt hoàng thượng nói đỡ vài ba câu mà được hoàng thượng sủng ái, bay lên cành cây, nhưng Lạc Ảnh sao có thể để bệ hạ lên giường với nữ nhân khác, hơn nữa mỗi lần Lạc Ảnh không cẩn thận nhắc tới chuyện có hảo cảm với nữ nhân nào, hoàng đế bệ hạ nhất định ăn dấm chua, la hét muốn chém đầu.
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng Lý công công vốn là người sống trong cung cấm cũng sẽ không biểu hiện ra, ai bảo Lạc Ảnh được sủng ái như thế, ở trong cung, được hoàng đế tin cậy, ngươi chính là người lớn nhất!
Chờ mọi người lui ra, Lạc Ảnh để Vương ngự y trước lay tỉnh hoàng đế, Vương ngự y lấy ra cái bình nhỏ trong hòm thuốc, đặt dưới mũi Thiệu Duẫn Kỳ, hắn liền cau mày từ từ tỉnh lại, tay xoa trán ngồi xuống hỏi: “Trẫm ra sao?”
“Bệ hạ nán lâu say nắng nên ngất xỉu, còn, còn có…” Ông quay về phía Lạc Ảnh, có chút lưỡng lự. Hoàng đế quay về phía ông nhìn một chút liền xoay đầu lại: “Không sao, trẫm có chuyện gì, ngươi nói thẳng là được rồi!”
Vương ngự y đột nhiên quỳ rạp xuống đất, mặt mày tái mét lo sợ: “Hoàng thượng… Hoàng thượng bởi vì động thai khí, bào thai trong bụng bất ổn, hơn nữa còn từ trên ngựa ngã xuống, có dấu hiệu động thai!”
Nghe như thế, hai người đều trợn mắt há mồm, chưa hoàn hồn lại, thai khí, động thai? Tuy rằng lúc trên giường hai người cũng có nói đến chuyện sinh hài tử, nhưng đó chẳng qua là lời tình thú, ai nghĩ tới sẽ thật sự mang thai chứ, trong lúc nhất thời có chút không dám tin tưởng. Thiệu Duẫn Kỳ ngơ ngác nhìn về bụng mình, trong này, có hài tử? Là của hắn cùng Lạc Ảnh? Này, sao có khả năng…
“Ngươi, ngươi nói, trẫm mang thai…”
“… Vâng, đã hơn một tháng!”
Được câu trả lời, Thiệu Duẫn Kỳ trầm mặc, ngây ngốc không chút tin tưởng, Lạc Ảnh ngược lại lại phản ứng đầu tiên: “Vậy thì phiền phức Vương đại nhân đi sắc thuốc dưỡng thai tới đây, tuyệt đối không thể để người khác nhận ra, cũng không thể để người thứ tư biết việc này!”
Ngự y sau khi lui ra, Lạc Ảnh quỳ dưới giường của hắn, thận trọng đặt tay lên trên bụng, “Bệ hạ, ngươi thật sự có thể mang thai!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...