Hứa Thanh Thanh cùng Thẩm Khang Bình đi đến chân núi, gặp mấy trong thôn cũng đang chuẩn bị về nhà.
"Hai đứa đào từ chỗ nào nhiều củ mài dại như vậy?"
"Vận khí cũng thật tốt, nhiều củ mài như vậy, đủ ăn mấy ngày."
Nhìn thấy rổ trong tay Thẩm Khang Bình, người trong thôn kinh ngạc, đồng thời còn có chút hâm mộ.
Người trong thôn hâm mộ thì hâm mộ, bất quá nghĩ đến Hứa gia hiện giờ chỉ còn hai đứa nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, cũng không có suy nghĩ nào khác.
Thậm chí, rất nhiều người thay bọn họ vui vẻ.
Cũng không phải nhân phẩm người trong thôn có nhân phẩm rất cao, mà vì Hứa gia chỉ thừa lại hai đứa nhỏ này, cha con bé lại là vì cứu trẻ con trong thôn mà qua đời, mọi người cũng không có khả năng trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ đói chết, nếu bọn họ thật sự không có đồ ăn, mọi người trong thôn tất nhiên phải góp chút đồ ăn cho hai đứa.
Nhưng cuộc sống hiện tại của mọi người đều rất khó, có mấy người nguyện ý chia đồ ăn ra bên ngoài? Hai đứa nhỏ Hứa gia có thể tự mình kiếm đồ ăn tự nhiên là tốt nhất.
"Thanh Thanh thật may mắn, vừa lên núi liền tìm thấy cái ăn."
"Đúng vậy, Thanh Thanh thật lợi hại, thế nhưng còn nhận biết được củ mài dại."
Mọi người kinh ngạc qua đi, sôi nổi khen ngợi.
Trong thôn, tự nhiên có người biết cách nhận biết củ mài dại, nhưng trên cơ bản đều là người của thế hệ trước, hoặc là người trẻ tuổi được ông bà dạy lại, trẻ con nhỏ tuổi giống như cô có thể nhận thức loại rau dại, quả dại đã không tồi, cho nên lời khen này cũng không tính là thái quá.
Hứa Thanh Thanh được mọi người khen ngợi, lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy nhanh xuống núi.
"Em gái ăn ngọt căn." Thẩm Khang Bình phát hiện em gái hình như mệt mỏi, nghĩ ăn xong ngọt căn sẽ không mệt, lập tức nói.
Đừng nhìn hắn tâm trí không lớn, lại có sự nhạy bén bản năng, phát hiện hiện tại gọi "em gái" em gái không tức giận, liền bắt đầu há miệng, ngậm miệng đều là em gái.
Hứa Thanh Thanh sửa hai lần, liền lười nói gì nữa, tùy hắn đi.
Nghe hắn nói, Hứa Thanh Thanh nhìn ngọt căn trong tay dính đất bẩn, còn dính cả mồ hôi tay của mình, lắc đầu nói: "Trở về rồi ăn."
Cảm thấy em gái nói cái gì cũng đúng, Thẩm Khang Bình gật gật đầu.
Chân núi, trừ bỏ vài người lớn, còn đâu phần lớn là trẻ con trong thôn, bọn họ không ngồi yên ở nhà được, cho nên chạy đến đây chơi, vận khí tốt còn có thể tìm được chút quả dại để ăn.
Một đám trẻ con bị phơi nắng đến ngăm đen, đang chơi đùa nhìn thấy anh em Hứa gia huynh cầm cái rổ chứa đầy củ dại, trong tay Hứa Thanh Thanh còn có ngọt căn, đều nhịn không được cơn thèm.
"Hứa Thanh Thanh, em tìm được ngọt căn ở chỗ nào thế?" Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi nhịn không được lại gần hỏi.
"Ở trên núi." Nguyên thân là cô bé mẫn cảm, hơn nữa thân thể không được tốt, cho nên không hay ra cửa, tự nhiên cũng không có bạn bè.
Hứa Thanh Thanh xuyên qua càng không có hứng thú kết bạn với mấy đứa trẻ, trả lời xong liền tiếp tục đi về nhà.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới mình mới đi được vài bước, đột nhiên một cậu bé cao hơn cô một chút chạy tới cướp ngọt căn trên tay mình.
Hứa Thanh Thanh sửng sốt một chút mới phản ứng lại, trong lòng đang nghĩ tới hóa ra mấy đứa trẻ ngõ nghịch thời đại nào cũng không thiếu, liền thấy Thẩm Khang Bình bên cạnh buông cái rổ trên tay lao đi như một con hổ.
"Ai!" Cô có điểm lo lắng kêu một tiếng, ngay sau đó liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình đoạt lại ngọt căn vừa bị cướp đi, còn đem thằng bé kia đè trên mặt đất, không hề có sức phản kháng.
Biểu hiện lúc trước của Thẩm Khang Bình, ở trong lòng Hứa Thanh Thanh chính là một bạn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền đáng yêu.
Tới bây giờ, nhìn thấy hắn khuôn mặt lạnh lùng, lại lộ ra một chút hung ác mà đánh người, Hứa Thanh Thanh mới phát hiện nguyên lai đây là bạn nhỏ đáng yêu có móng vuốt.
Tuy rằng cảm thấy thằng bé kia đúng là thiếu đánh, nhưng sợ hắn không biết nặng nhẹ, đem người đánh ra chuyện, Hứa Thanh Thanh vẫn vội hô: "Thẩm Khang Bình đừng đánh."
Thẩm Khang Bình nghe giọng nói của em gái, quay đầu liếc nhìn cô một cái, vẫn đánh thằng bé dám lấy ngọt căn của em gái một đấm rồi mới đứng lên, cầm ngọt căn về cho em gái.
Dù sao cũng là tâm ý của hắn, mang về rửa lại cũng có thể ăn, Hứa Thanh Thanh vẫn cầm lấy.
Thằng bé mới vừa rồi cướp ngọt căn ngay từ đầu bị đánh tới ngây ngốc, lúc này mới phản ứng lại, "Oa" một tiếng khóc lên, ngay sau đó bò dậy vừa khóc vừa chạy lên trên núi kêu: "Mẹ, mẹ a......"
Hứa Thanh Thanh nghe được động tĩnh, nhếch nhếch khóe miệng suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là bị đánh tới kêu cha gọi mẹ trong truyền thuyết?
"Hai người mau chạy đi, mẹ của Nhị Cẩu Tử không dễ chọc đâu." Cô bé phía trước vừa hỏi Hứa Thanh Thanh thò qua nhỏ giọng nhắc nhở.
Bên cạnh một bé trai khác nghe vậy cũng nói: "Chạy cũng vô dụng, mẹ Nhị Cẩu Tử sẽ tìm tới trong nhà mắng chửi."
Trong thôn, phụ nữ có người tính tình dịu dàng, nhưng phần lớn đều là đanh đá.
Hứa Thanh Thanh thấy thằng bé kia xuất chiêu "Đại triệu hoán thuật", không khỏi có chút đau đầu.
Lúc cô đnag nghĩ cách ứng phó, mẹ Nhị Cẩu Tử đã nghe được tiếng khóc của con trai, chạy xuống núi.
"Làm sao vậy? Ai bắt nạt con?"
"Mẹ, nó đánh con!" Nhị Cẩu Tử chỉ vào Thẩm Khang Bình cáo trạng, nước mắt còn chưa khô nhưng trên mặt đã mang theo sự đắc ý.
Ngón tay nó chỉ lại đây, mấy đứa nhỏ bên cạnh vội né tránh, hiển nhiên sợ bị mẹ hắn hiểu lầm.
Mẹ Nhị Cẩu Tử nghe chuyện thế nhưng có người dám đánh con mình, theo bản năng xắn tay áo, bất quá chờ quay đầu nhìn thấy Hứa Thanh Thanh, sự hung dữ trên mặt lại thu liễm một ít, thậm chí còn hỏi một câu: "Sao lại thế này Thanh Thanh, anh trai cháu sao lại đánh Nhị Cẩu Tử nhà cô?"
Phải biết rằng, mẹ Nhị Cẩu Tử chính là một người không nói lý, mỗi lần chỉ cần con trai đánh nhau cùng người ta, mặc kệ ai động thủ trước, tuyệt đối đều là người khác sai.
Thế nhưng lúcc này còn hỏi nhiều một câu, bọn trẻ xung quanh đều mở to hai mắt.
Giọng nói của mẹ Nhị Cẩu Tử tuy rằng mang theo tức giận, nhưng có thể hỏi một câu này, nhìn cũng không giống người quá vô lý như vậy, Hứa Thanh Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là đem chuyện xảy ra vừa rồi kể lại một lần.
"Cái gì? Nhị Cẩu Tử dám cướp ngọt căn của Thanh Thanh? Trong nhà để mày bị đói sao? Tao đánh chết mày thằng nhóc thối này!"
Mẹ Nhị Cẩu Tử nghe Hứa Thanh Thanh nói xong, lại quay véo lỗ tai của con trai mình, Nhị Cẩu Tử bị đau kêu "Oa oa".
Hứa Thanh Thanh nhìn vậy có chút không thể hiểu được, bất quá không có việc gì tự nhiên là tốt nhất, ngay sau đó cô vẫn vội lôi kéo Thẩm Khang Bình rời đi.
Thẳng đến khi về đến nhà, Hứa Thanh Thanh mới đột nhiên nhớ tới, anh trai Nhị Cẩu Tử chính là một trong những đứa trẻ được cha nguyên thân cứu.
Trách không được......!
Hứa Thanh Thanh bừng tỉnh đại ngộ, hoàn toàn yên lòng, múc nửa chén nước từ trong lu ra, rửa sạch sẽ cây ngọt căn kia, lôi kéo Thẩm Khang Bình ngồi ở trong viện ăn.
Ngay từ đầu Thẩm Khang Bình còn không chịu ăn, bị cô cứng rắn nhét hai cây mới cùng cô băt đầu ăn.
Ngọt căn được rửa sạch sẽ thoạt nhìn trắng nõn, ăn vào trong miệng ngọt ngào.
Hứa Thanh Thanh cắn một miếng ngọt căn ở trong miệng, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong nháy mắt tựa hồ có loại ảo giác cuộc sống này cũng không quá tồi.
Bất quá, ảo giác vẫn là ảo giác, chờ đến giờ ăn cơm, Hứa Thanh Thanh lấy ra màn thầu để lại từ buổi sáng gặm gặm, lại lần nữa thấy cuộc sống quá khó khăn.
So với cô gặm cái màn thầu như gặm thuốc độc, Thẩm Khang Bình lại ăn vừa thơm vừa ngọt.
Hứa Thanh Thanh nhìn tướng ăn của hắn, hoài nghi bọn họ không ăn cùng một loại màn thầu.
Rõ ràng trước kia cô cũng không phải người không thịt không vui, lúc này cắn màn thầu lại cực kỳ thèm thịt.
Còn có hơn hai vạn đồng, bằng không lại đặt thêm chút thịt? Sớm biết vậy ngày hôm qua giữ một ít đồ ăn kèm, ăn mỗi màn thầu thật không có tư vị......!
Hứa Thanh Thanh trong lòng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn không được nhìn về phía Thẩm Khang Bình đã ăn cái màn thầu thứ hai: "Em trai, muốn ăn thịt không?"
Thời buổi này, ai không muốn ăn thịt chứ?
Thẩm Khang Bình nghe cô nói, nuốt màn thầu gật đầu thật mạnh.
Hứa Thanh Thanh nhìn hắn gật đầu, rốt cuộc hạ quyết tâm, dặn hắn hai câu đứng dậy chạy vào trong phòng đóng cửa lại.
Đối với cô tới nói, trước kia ăn cơm hộp quan trọng nhất chính là hương vị, hiện tại thì sao, tự nhiên là càng nhiều khuyến mãi càng tốt.
Xem một hồi, Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên thấy một nhà bán cơm gà hầm nấm.
Cửa hàng này vốn giá rất rẻ, thế nhưng còn có thể sử dụng phiếu giảm giá.
Cô thử một chút, phát hiện một phần cơm gà hầm nấm sau khi dùng mã khuyến mãi thế nhưng chỉ cần mười ba đồng tám, còn tặng thêm một cái trứng chiên, hai mắt lập tức sáng bừng.
Cô lại đặt hai phân cơm, nhìn thấy trong tiệm miễn phí tương ớt cùng đồ ăn kèm, lại đặt thêm vài phần, ghi chú phân lượng đồ ăn đầy đủ rồi mới đặt đơn.
Làm xong hết thảy, Hứa Thanh Thanh nhịn không được ở trong lòng cảm thán, ở chỗ này mấy ngày da mặt cô cũng phải dày hơn mấy phần.
Không chờ cô nghĩ nhiều, cơm hộp đã tới, Hứa Thanh Thanh nhận được rất hộp cơm rất nặng, kinh ngạc phát hiện, thế nhưng có ba phần cơm, hơn nữa hộp đựng cơm là loại hộp tương đối lớn.
Ngay từ đầu cô còn cảm thấy chủ tiệm làm người thật quá tốt, thế nhưng còn tặng thêm cho mình một phần cơm, về sau suy ngẫm mới phản ứng lại, khả năng một phần cơm gà hầm nấm nhà này đã có riêng một phần cơm.
Đem gà hầm nấm cùng ba hộp cơm hộp đặt lên trên bàn, Hứa Thanh Thanh lại đem tương ớt cùng đồ ăn kèm đặt qua một bên.
Tương ớt nhà này đựng trong hộp nhựa đậy kín, chủ tiệm cho hai hộp, còn lại là một bọc nhỏ cải bẹ làm đồ ăn kèm.
Loại tương ớt cùng cải bẹ này đều có thể để lâu hơn, Hứa Thanh Thanh cảm thấy có thể giữ tới buổi sáng ngày mai ăn cùng màn thầu.
"Em trai, mau vào đây." Hứa Thanh Thanh một bên mở hộp gà hầm nấm một bên gọi.
Thẩm Khang Bình vừa nghe cô gọi lập tức chạy vào, vốn đang muốn nói mình không phải em trai, nhưng ngửi được mùi thơm gà hầm nấm trong phòng, lời nói đến miệng tức khắc biến thành tiếng nuốt nước miếng.
Đại khái là cố có ghi chú, phần gà hầm nấm được múc rất đầy, tuy rằng nhìn ra phần lớn là cải trắng, nấm, khoai tây cùng với canh, nhưng đối với điều kiện hiện tại của Hứa Thanh Thanh đã cũng quá tốt.
"Mau tới đây ăn." Hứa Thanh Thanh gọi một câu, chính mình cầm lấy đôi đũa gắp lên một miếng thịt gà.
Cơm gà hầm nấm dùng thịt đùi gà, thịt chất non mềm ngon miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng liền rớt ra, ăn vào ngon miệng.
Ăn xong một miếng thịt gà, Hứa Thanh Thanh lộ ra biểu tình thỏa mãn, tiếp tục cắn một ngụm màn thầu đnag ăn dở phía trước.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, chỗ gà hầm nấm này cô ăn thêm hai cái màn thầu là được, Thẩm Khang Bình có thể cho hắn ăn thêm một chén cơm, sau đó chừa chút canh cùng đồ ăn, cùng với phần cơm dư lại chờ buổi tối đun nóng một chút là giải quyết xong bữa tối, còn chỗ màn thầu dư lại, có thể làm bữa sáng ngày mai.
Còn nhớ ngày hôm qua dạ dày không khoẻ, Hứa Thanh Thanh cũng không dám ăn uống quá nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...