Không chờ cô hỏi, bà Hồ đã nói tiếp: "Hôm trước, nghe nói có người dư phiếu xe đạp không dùng đến, nghĩ tới hai đứa mỗi ngày đi qua đi lại xa như vậy liền đổi hộ hai cháu luôn."
Cũng vì trong tay bà không có nhiều tiền mặt, chút của cải trừ còn lạ cũng không dám tùy tiện lấy ra bên ngoài, cho nên chỉ có thể đổi mỗi phiếu để Hứa Thanh Thanh tự mình đi mua.
Trên thực tế, muốn mua xe đạp, phiếu còn quan trọng hơn tiền, tiền còn có thể nỗ lực nỗ lực tích cóp, nhưng về phiếu, hoặc là dựa quan hệ hoặc là dựa vận khí, người bình thường cũng không dễ dàng lấy được.
Vận khí của bà Hồ cũng không tồi, lúc này mới từ người quen trước kia đổi được một phiếu.
Hai nhà không phải thân thích, nhưng theo thời qua, cũng không khác gì người thân, Hứa Thanh Thanh nhìn phiếu trong tay, cuối cùng vẫn nhận ý tốt của bà: "Cảm ơn bà Hồ."
"Khách khí cái gì, cháu đủ tiền không? Không đủ thì chỗ bà còn có một chút." Bà Hồ nói.
"Đủ ạ."
Trong khoảng thời gian này, trong tay Hứa Thanh Thanh không có gì nhiều, nhưng tiền thì không ít.
Phiếu đều có kỳ hạn, quá thời hạn liền không thể dùng nữa.
Tuy rằng phiếu xe đạp trong tay còn có mấy ngày nữa mới hết hạn, Hứa Thanh Thanh vẫn không trì hoãn, thừa dịp cuối tuần được nghỉ, mang theo Thẩm Khang Bình đi vào trong huyện.
Không có biện pháp, trấn trên khá nhỏ, muốn mua xe đạp chỉ có thể đi tới huyện.
Từ trấn đi đến trong huyện có xe buýt công cộng, cũng chỉ mất hơn nửa giờ đi xe.
Trên xe có không ít người, Hứa Thanh Thanh lên xe liền ngồi ngay vị trí cạnh cửa sổ để thông khí, ngồi ở bên cạnh Thẩm Khang Bình thấy mới lạ mà đánh giá xung quanh.
Hứa Thanh Thanh vốn không bị say xe, nhưng không biết có phải trên xe nhiều người nhiều mùi, hay là do con đường quá xóc nảy, đi chưa tới một hồi cô liền có chút khó chịu.
"Cho em dựa một lát." Dựa vào cửa sổ bị đập đau đầu, vì thế cô túm cánh tay Thẩm Khang Bình để dựa vào.
Thẩm Khang Bình vốn còn muốn nhìn ngó trong xe với bên ngoài lập tức cúi đầu nhìn về phía cô, thấy em gái dựa vào mình nhắm mắt lại, còn tưởng rằng cô mệt, tức khắc liền không nhúc nhích để cô dựa vào, thường thường còn dùng ánh mắt trừng mất người nói chuyện lớn tiếng trong xe.
Hơn nửa giờ sau, xe dừng lại ở nhà ga huyện, Hứa Thanh Thanh lập tức mở mắt ra kéo Thẩm Khang Bình xuống xe, cả người tức khắc thoải mái không ít.
Từ nhà ga ra, Hứa Thanh Thanh bắt đầu đánh giá hoàn cảnh trong huyện.
Đừng nhìn trấn trên chỉ cách huyện thành nửa giờ đi xe, nhưng huyện thành chính là huyện thành, không chỉ đường phố sạch sẽ, náo nhiệt hơn trấn trên rất nhiều.
Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình ở trên phố lung lay một vòng, cuối cùng dẫn hắn đi vào tòa bách hóa huyện.
Tiến vào, Hứa Thanh Thanh cũng không vội mà đi mua xe đạp, mà đi dạo bên trong trước.
Nói thật, đồ vật nơi này cũng khiến cho cô cảm thấy mới mẻ, đặc biệt muốn mua lại không có.
Nhưng Thẩm Khang Bình, đi tới đi tới, đột nhiên nhìn một bộ quân trang màu xanh không rời mắt.
"Thích sao?" Hứa Thanh Thanh phát hiện liền hỏi hắn.
Kỳ thật cũng không kỳ quái, thời buổi này, bất luận nam nữ già trẻ đều có một sự sùng bái với quân nhân, người trẻ tuổi hoặc là muốn làm binh, hoặc là muốn gả cho quân nhân, trẻ con chơi trò chơi cũng đều muốn sắm vai giải phóng quân.
Thẩm Khang Bình gật gật đầu: "Thích."
Phiếu để quá thời hạn liền vô dụng, thấy hắn nói thích, Hứa Thanh Thanh trực tiếp dẫn hắn đi mua bộ quần áo kia.
Nhân viên quầy bán quần áo nhìn cô bé chưa quá mười tự mình làm chủ mua quần áo cho thiếu niên bên cạnh, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn cô bé một cái.
Bất quá thấy cô có thể lấy ra phiếu và tiền, cũng chưa nói cái gì vô nghĩa.
Cuối cùng, Hứa Thanh Thanh không chỉ mua bộ quân trang kia cho Thẩm Khang Bình, còn mua cho đôi giày giải phóng.
"Vừa lúc hiện tại có thể đi luôn." Mua xong, Hứa Thanh Thanh cười nói.
Lại đi dạo một vòng, mua chút bánh cuốn trứng cùng một loại bánh giòn trên trấn không có, cuối cùng mua xong xe đạp, bọn họ liền chuẩn bị rời đi.
Một chiếc xe đạp, trừ bỏ phiếu xe đạp, còn phải trả hơn hơn trăm đồng, cái giá này, ở hiện đại cũng có thể mua một chiếc xe đạp, Hứa Thanh Thanh nhìn Thẩm Khang Bình đẩy xe đạp ra, mặc dù mua được, vẫn là nhịn không được xót ruột.
Nên mua đều mua, Hứa Thanh Thanh nghĩ đến trở về lại phải ngồi trên ô tô ngột ngạt, trong lòng có chút bài xích, không khỏi nhìn về phía xe đạp mới mua.
Xe đạp cô tự nhiên là biết đi, trước kia ở trường học cũng đi xe đạp khắp nơi.
Bất quá loại xe đạp kiểu cũ này, thật sự quá cao, Hứa Thanh Thanh cảm giác tay nhỏ chân nhỏ của mình hiện tại, nếu đi thì có điểm quá sức.
"Khang Bình, em dạy anh đi xe đạp, anh học xong chúng ta liền lái xe trở về được không?" Hứa Thanh Thanh cảm thấy chính mình đi phỏng chừng không được, vì thế nhìn về phía thiếu niên vẻ mặt mới lạ đang đẩy xe đạp, thường thường còn dùng chân chạm vào bàn đạp một chút.
Thẩm Khang Bình đẩy xe đạp, tựa như bắt được một cái món đồ chơi thú vị, miễn bàn có bao nhiêu hứng thú, nghe được cô nói, không cần suy nghĩ liền gật đầu.
Thấy hắn đồng ý, Hứa Thanh Thanh mang theo hắn tìm một chỗ trống trải không người bắt đầu dạy hắn đi xe đạp.
Đi xe đạp không có kỹ xảo đặc thù gì, chỉ cần lá gan lớn không sợ ngã sẽ học rất nhanh.
Thẩm Khang Bình vừa lúc có lá gan này, hơn nữa tính cân bằng của hắn cũng không tệ lắm, ngã hai lần liền học được cách đi xe đạp, đạp xe đạp băng băng.
Hứa Thanh Thanh nhìn xe đạp tràng vài vòng, thiếu niên càng đi càng nhanh càng càng ổn, cảm thấy thiên phú vận động của hắn không tồi, ở hiện đại, mặc dù không học được văn hóa, đi học trường thể dục khẳng định không thành vấn đề.
Xác định hắn học được, Hứa Thanh Thanh thử ngồi trên ghế sau để hắn đèo mình.
Thẩm Khang Bình phía trước ngã hai lần, nhiều ít có chút đau, hắn sợ làm em gái ngã, chờ cô ngồi lên, thu hồi ánh mắt nhìn chung quanh, dưới chân cũng đạp ổn định hơn một ít.
Xác định hắn đèo người không thành vấn đề, Hứa Thanh Thanh khen hắn một câu, sau đó mới để điểm tâm mới mua đặt vào giỏ xe.
"Đi, đi về nhà!" Hứa Thanh Thanh ngồi ở xe đạp ghế sau, một tay đỡ xe một tay bắt lấy hắn quần áo nói.
Hứa Thanh Thanh mới vừa rồi cố ý hỏi đường, từ trong huyện trở về trấn đường cũng dễ nhớ, dọc theo đường chính đi thẳng về phía trước, tới giao lộ thứ hai rẽ trái là được.
Đi xa đạp từ trong huyện về thôn, phải mất một, hai giờ.
Mặc dù Thẩm Khang Bình tinh lực tràn đầy nói không mệt, Hứa Thanh Thanh vẫn để hắn đi một đoạn nghỉ ngơi một hồi, giữa đường còn chọn chỗ không người đặt cơm hộp làm bữa trưa.
Cơm hộp tới tay, Hứa Thanh Thanh nhìn xung quanh, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Hôm nay thời tiết khá tốt, không nóng không lạnh, bởi vì khô hạn làm hoa hoa cỏ cỏ ven đường đều ít đến đáng thương, nhưng thật ra có chút không khí ăn cơm dã ngoại.
Mỗi ngày ăn món khẩu vị nặng cũng không tốt, Hứa Thanh Thanh khắc chế một chút, điểm hai phần bún qua cầu.
Bún qua cầu rất nhiều đồ ăn đi kèm, có cá đậu hủ, bò viên cắt miếng, cải thìa......!Cua, canh cũng thực tươi ngon, Hứa Thanh Thanh bưng chén ăn hai miếng, cả người đều ấm áp.
"Cái này ăn ngon......" Thẩm Khang Bình ăn cái nào cũng cảm thấy ngon, còn cố ý gắp lên cho Hứa Thanh Thanh nhìn một cái.
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, bảo hắn ăn từ từ, nếu thích lần sau lại đặt cho hắn ăn.
Từ khi xuyên qua, Hứa Thanh Thanh liền dưỡng thành thói quen, ăn cơm không để lại thắc ăn thừa.
Lúc này cũng không ngoại lệ, cô uống hết canh, ngồi trên tảng đá ven đường có chút không muốn nhúc nhích.
Thẩm Khang Bình còn giúp cô ăn non nửa chén bún, cũng đang vuốt bụng có chút lười biếng, vì thế hai anh em dựa lưng vào nhau nghỉ ngơi ở ven đường một hồi mới xuất phát.
"Hát một bài nghe một chút đi." Tiếp tục đi trước trên đường, Hứa Thanh Thanh đại khái là nhàm chán, vỗ lưng người phía trước nói.
Thẩm Khang Bình há mồm liền hát: "Ánh trăng ở......!Chúng ta ngồi ở cao cao cốc đôi bên cạnh......"
Đây là bài hát dạy trong trường học, thanh âm hắn dễ nghe, giọng nói to lớn vang dội, Hứa Thanh Thanh nghe thấy thực vừa lòng.
Sau giữa trưa, người trong thôn nhàn rỗi liền đến thụ hạ ở cửa thôn ngồi nói chuyện phiếm, có người nhìn thấy hai anh em cưỡi xe đạp từ bên ngoài trở về.
"A! Hai anh em lấy xe đạp từ chỗ nào vậy?"
Khi nói chuyện, thôn dân vốn ngồi ở dưới gốc cây đều vây lại đây.
Hứa Thanh Thanh đã sớm nghĩ kỹ từ trước, lúc này nói thẳng: "Phía trước ở trấn trên hai đứa cháu có quen một bà lão, qua lại cũng thân thiết, gần đây cơm trưa đều kết nhóm ăn ở nhà bà ấy, bà thấy chúng cháu mỗi ngày đi qua lại xa xôi, liền đem xe đạp trong nhà cho chúng cháu mượn."
Ở trong ấn tượng của thôn dân, cuộc sống người thành phố đều cực kỳ tốt, đối với lời nói của cô cũng không có hoài nghi, chỉ cảm thấy bà lão này thật hào phóng.
Người đều hiếu kỳ, không tránh được hỏi nhiều vài câu, Hứa Thanh Thanh để tránh nói nhiều sai nhiều, trực tiếp lấy ra bánh cuốn trứng cùng bánh giòn trong giỏ xe mời bọn họ ăn.
Nghe nói cũng là được người ta tặng, người trong thôn lúc này mới không khách khí, cười cười chia nhau một chút.
Nhưng bà cô, nhịn không được lại đây nhắc cô hai câu: "Người ta đối tốt với cháu, cháu cũng không thể coi như đương nhiên......"
"Bà cô, bà yên tâm, cháu không phải nhận khoogn ạ, phía trước cũng đem lương thự cùng cá khô trong nhà đưa cho bà ấy ạ." Hứa Thanh Thanh nghe ra ám chỉ của bà cô, giải thích nói.
Bà cô lúc này mới yên lòng, lại dặn cô dùng xe đạp thì cẩn thận một chút, đừng làm hỏng xe của người ta.
Nghe được lời này, người xung quanh vốn đang muốn mượn xe đi thử liền không nói gì nữa.
Chia chút đồ ăn làm người trong thôn không hỏi nhiều nữa, Hứa Thanh Thanh một lần nữa lên xe để Thẩm Khang Bình đèo về nhà.
Xe đạp vào thôn, thôn dân đứng tại chỗ nhịn không được tiếp tục nghị luận.
"Hứa gia đây là đổi vận rồi, cuộc sống càng ngày càng tốt."
"Đúng vậy, nghe nói Thanh Thanh ở trong trường học biểu hiện cũng rất tốt, chờ con bé học xong, nói không chừng có thể lưu tại trong trấn làm người thành phố."
"Chờ ngày tháng tốt một chút, cũng đem bọn trẻ nhà tôi đến trường đi học."
Nhìn đến Hứa gia chỉ còn hai đứa nhỏ chẳng những sống được, còn sống càng ngày càng tốt, trong lòng mọi người nhiều ít có chút hâm mộ, bất quá cũng chỉ thế mà thôi, rốt cuộc phía trước lương thực cứu tế bọn họ ăn còn không có quên, đại khái đời này cũng không thể quên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...