CHƯƠNG 43
Mặc dù đã sớm có dự cảm nhưng không ngờ nhanh như vậy, nằm trên giường, bên tai Trần Dĩnh vẫn vang vọng những lời Vu Hâm nói. Thật sự căm ghét Vu Hâm ư? Đương nhiên là không. Mặc dù Vu Hâm hơn cô hơn chục tuổi, nhưng hành vi và ngôn ngữ rất có chừng mực, có khí chất, lại có đủ sự điềm đạm và chững chạc của mộtđàn ông đứng tuổi.
Điều quan trọng hơn nữa là, chưa bao giờ có một người đàn ông nào nói với cô như vậy. Lục Đào là do cô chủ động, hắn ta không bao giờ hứa hẹn bất cứ lời nào với cô. Còn Trương Hoa là người đàn ông không bao giờ thể hiện tâm tình ra bằng lời nói.
Nghĩ đến đây, nhớ lại cuộc sống mấy năm nay mà Trần Dĩnh không khỏi buồn lòng. Nhưng có thể chấp nhận Vu Hâm không? Chắc chắn là không. Cho dù thế nào, người mà cô yêu là Trương Hoa, giữa hai người còn có một đứa con gái nữa, chỉ cần Trương Hoa không tái hôn, bản thân cô cũng không bao giờ cân nhắc đến vấn đề tình cảm với người khác. Nhưng Trương Hoa sẽ chấp nhận mình chứ? Hay nói cách khác, anh sẽ chấp nhận mình mà không có bất cứ ám ảnh tâm lý nào chứ? Chắc chắn Trương Hoa không làm được.
Mấy ngày liền Trương Hoa đều tìm cách né tránh mình, cố ý lạnh nhạt với mình, nguyên nhân thật sự có lẽ vì anh không thể quên được quá khứ của mình.
Đã mấy năm qua rồi, tưởng như anh đang dần dần quên đi những chuyện ấy, nhưng đằng sau cái vẻ bề ngoài bình thản ấy lại là nỗi ám ảnh đáng sợ.
Cuối cùng Trần Dĩnh lại tự vấn lương tâm, nếu đã biết như vậy tại sao còn chờ đợi Trương Hoa? Tự hỏi rồi lại lập tức có đáp án: Chẳng còn cách nào khác, bản thân mình đã yêu một Trương Hoa như vậy, cũng đã sinh con cho anh rồi.
Đào tạo kết thúc, Trương Hoa về đến khách sạn nhưng chẳng thấy vui vẻ hay hào hứng gì. Hiện giờ những hội trường đào tạo đối với anh chỉ còn đơn thuần mang tính chất công việc, không thể nào tìm lại được cảm giác nhiệt huyết, phấn khích và phóng khoáng như trước đây.
Đây đúng là cuộc sống mà anh thích ư? Chỉ đơn thuần kiếm tiền để sống là cuộc sống mà anh cần ư? Đi công tác còn đỡ, ít nhất tối tối cũng còn có thể nói chuyện phiếm với Ngô Phong Hải, về đến thành phố rồi, tối nào cũng cảm thấy vô cùng trống trãi, hụt hẫng.
Cho dù là thất bại hay là thành công, cho dù là vui vẻ hay là buồn chán cũng đều không có ai cùng chia sẻ. Bố mẹ và Nhã Vận mặc dù là người thân, nhưng có rất nhiều tâm sự không phải cứ người thân là có thể chia sẻ được.
Con gái là niềm hi vọng của anh, vì con gái, anh có thể làm bất cứ việc gì, nhưng những thứ ấy đều không phải là nền tảng của c. Vậy ai mới đúng? Trần Dĩnh ư?
Nhiều khi Trương Hoa rất khao khát có đượ
c cuộc sống như vợ chồng Lí Dương Uy, yên bình, đơn giản, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau xem ti vi, cùng nhau nói chuyện, cho dù chỉ là những vấn đề chán ngắt.
Thực ra bản thân anh cũng có thể có một cuộc sống như vậy, nhưng tại sao thâm tâm anh vẫn tìm cách từ chối? Là đang giày vò bản thân hay đang giày vò Trần Dĩnh? Hay là do anh không thể lừa gạt lòng mình, không thể nào quên được chuyện quá khứ của Trần Dĩnh?
Ngô Phong Hải bước vào, nói: “Nghĩ gì mà thất thần thế?”
Trương Hoa ngẩng đầu lên nói: “Đang nghĩ xem con Lí Dương Uy khi nào thì chào đời?”
Ngô Phong Hải nói: “Chẳng phải sáng nay Dương Uy đã gọi điện bảo Kỉ Oanh đã nhập viện, chắc là sẽ sinh nhanh thôi, không phải tối nay thì sẽ là ngày mai!”
Trương Hoa nói: “Cũng may mấy ngày nữa mình mới về, đợi về đến nơi chúng ta sẽ ăn mừng một bữa mới được!”
“Đương nhiên rồi, tốt nhất là nhậu qua đêm luôn!”
Lúc Lí Dương Uy gọi điện đến Trương Hoa đã ngủ rồi. Trương Hoa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nghe máy Lí Dương Uy đã phấn khởi nói: “Đẻ rồi, đẻ rồi, tôi mừng quá, cuối cùng tôi cũng được làm bố rồi!”
Trương Hoa bỗng chốc cũng thấy phấn chấn hẳn, ngồi bật dậy hỏi: “Trai hay gái?”
Lí Dương Uy nói: “Là một thằng nhóc, thằng ranh hành mẹ nó dữ lắm, Kỉ Oanh vất vả lắm mới đẻ được nó ra đấy!”
Lúc hai người nói chuyện, Ngô Phong Hải bị tiếng ồn đánh thức, vội đến bên cạnh Trương Hoa, cầm lấy điện thoại nói chúc mừng Lí Dương Uy. Cúp điện thoại rồi, Trương Hoa nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng.
Ngô Phong Hải nói: “Tôi bị cậu ta làm cho phấn khởi lây rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi uống rượu đi?”
“Thôi cứ chờ thêm vài hôm nữa chúng ta về rồi đi uống một lần cho đã!”
Trần Dĩnh bắt đầu trốn tránh Vu Hâm, cả công ty và cửa hàng cô đều không đến. Nhưng Vu Hâm cứ liên tục gọi điện thoại, còn thổ lộ luôn ở trong điện thoại, thế nên Trần Dĩnh liền tắt luôn cả máy.
Buổi tối Lưu Huệ Anh đến chơi, hỏi: “Sao cậu lại tắt máy thế?”, Trần Dĩnh liền kể sự tình cho Lưu Huệ Anh nghe. Lưu Huệ Anh nói: “Kỉ Oanh đã sinh con trai, tớ muốn báo cho cậu biết nhưng cậu lại tắt máy, thế nên hết giờ tớ đành đi thẳng qua bên này!”
“Sinh khi nào thế?”
“Sáng nay Ngô Phong Hải gọi điện nói với tớ, chắc là sinh lúc bốn giờ sáng!”
“Thế họ có về ăn mừng không?”
“Phải mấy ngày nữa họ mới về cơ! Cậu cứ tắt máy như thế thì giải quyết được gì?”
“Tớ cũng không biết nữa!”
“Cái gì cần nói rõ thì phải nói rõ, chỉ trốn tránh không cũng không được, nếu Trương Hoa biết, còn không biết anh ấy sẽ phản ứng thế nào nữa!”
Trần Dĩnh muốn về nhà bố mẹ Trương Hoa ở vài ngày, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn ở lại thành phố, đợi Trương Hoa về, tìm anh nói chuyện rõ ràng một lần, sau đó nói rõ với Vu Hâm, bảo anh ta đừng đeo bám cô nữa.
Buổi sáng, Trần Dĩnh thường đến cửa hàng hoa ngồi một lúc rồi đi, cô biết Vu Hâm không thể đến vào khoảng thời gian này, bởi vì Lâm Lam mấy lần nói với cô, Vu Hâm đến tìm cô đều vào buổi chiều.
Trần Dĩnh nói với Lâm Lam: “Em cứ nói với anh ta rằng chị không đến, những thứ khác thì không phải nói nhiều!”
Thỉnh thoảng ban ngày Trần Dĩnh lại đến công ty Lưu Huệ Anh chờ cô tan làm, có lúc thì về nhà nghỉ ngơi, buổi chiều ra chợ mua đồ về nấu nướng và đợi Lưu Huệ Anh.
Hết giờ làm Lưu Huệ Anh lại qua chỗ Trần Dĩnh, Trần Dĩnh vẫn đang làm cơm. Lưu Huệ Anh nói: “Ngày mai bọn họ về, Lí Dương Uy hẹn chúng ta cùng đi ăn cơm, bởi vì cậu tắt máy nên Lí Dương Uy bảo tớ nói với cậu đấy!”
“Đi ăn ở đâu
“Vì bây giờ Kỉ Oanh vẫn ở trong bệnh viện, nên mọi người đã hẹn nhau sẽ đến bệnh viện thăm em bé trước, sau đó tìm một nhà hàng nào đó ăn cơm!”
“Có cần phải chuẩn bị phong bao không nhỉ?”
Lưu Huệ Anh cười: “Đương nhiên rồi! Chỉ có điều cậu có chuẩn bị hay không cũng không sao, kiểu gì Trương Hoa chẳng chuẩn bị!”
Trần Dĩnh nói: “Thôi tớ cứ chuẩn bị một cái riêng vậy!”
“Ngày mai cậu đến bệnh viện trước, hết giờ làm chắc tớ không qua kịp đâu, chỉ có thể qua nhà hàng luôn thôi!”
Buổi chiều, Trần Dĩnh đang chuẩn bị đến bệnh viện thì có người đến gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Vu Hâm. Trần Dĩnh đứng ngây ra nhìn anh ta một lát, nói: “Sao anh lại đến đây?”
Vu Hâm cười nói: “Không để anh vào nói chuyện sao?”
Trần Dĩnh nói: “Tôi chuẩn bị ra ngoài bây giờ đây!”
Vu Hâm đi thẳng vào trong, nói: “Sao em tắt máy?”
“Giám đốc Vu, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xin anh đừng có như vậy nữa!”
“Em không chỉ tránh anh mà còn tắt máy, điều đó cho thấy trong lòng em đang do dự, nếu em không có ý gì tại sao lại sợ gặp anh?”
“Giám đốc Vu, tôi không có thời gian giải thích những chuyện này với anh, giờ tôi phải đi thăm con bạn tôi, Trương Hoa hôm nay cũng về, tôi không muốn anh ấy lại hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta!”
“Nếu anh ta thật sự thích em, cho dù có thế nào cũng sẽ không hiểu lầm em, cho dù là lúc nào cũng sẽ tin tưởng em!”
“Anh có tin hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, ngoài ra tôi vẫn phải nói câu này: Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Trần Dĩnh nói xong liền chuẩn bị ra ngoài, đi đến cửa liền nói: “Tôi phải khóa cửa rồi!”
Vu Hâm đành phải đi ra, Trần Dĩnh đóng cửa lại rồi sải bước xuống lầu. Vu Hâm đuổi the phía sau, vừa xuống đến bên dưới lầu Vu Hâm đã kéo tay Trần Dĩnh nói: “Em nghe anh nói vài câu có được không?”
Trần Dĩnh vẫn cứ đi thẳng: “Chẳng có gì để nói hết, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Vu Hâm kéo mạnh tay Trần Dĩnh, nói: “Vậy cũng được, nếu Trương Hoa đồng ý chấp nhận em, anh sẽ không tìm em nữa!”
Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nói với Vu Hâm: “Nhất định anh ấy sẽ làm vậy!”
Buổi chiều, Trương Hoa và Ngô Phong Hải về công ty. Trương Hoa nhìn vào phòng tài vụ, nhưng không thấy Trần Dĩnh, cũng không thấy Vu Hâm. Trương Hoa liền nói với Ngô Phong Hải: “Tôi ra ngoài một chút, đợi tôi về rồi sẽ cùng đến bệnh viện nhé!”
Trương Hoa lái xe đến cửa hàng cũng không thấy Trần Dĩnh. Lâm Lam nói: “Dạo này chị Dĩnh chỉ đến ban ngày, ngồi một lát rồi đi!”
Trương Hoa đang chuẩn bị nhưng lại ngoảnh đầu lại hỏi: “Dạo này có ai đến tìm cô ấy không?”
Lâm Lam nói: “Giám đốc Vu ở bộ phận tài vụ có đến tìm chị ấy mấy lần nhưng đều không có chị ấy ở đây!”
Trương Hoa ra khỏi cửa hàng, ngồi rất lâu trong xe, cuối cùng lại lấy máy ra gọi cho Trần Dĩnh nhưng phát hiện cô tắt máy. Ngoài mấy lần bỏ đi, Trần Dĩnh gần như không bao giờ tắt máy, tại sao bây giờ lại tắt máy? Hơn nữa Ngô Phong Hải đã nói với Lưu Huệ Anh rằng hôm nay họ sẽ về, chắc cô cũng biết hôm nay anh sẽ về, tại sao còn tắt máy?
Trương Hoa dừng xe bên đường, cách chỗ Trần Dĩnh thuê nhà không xa, cứ do dự mãi không biết có nên vào nhà Trần Dĩnh không. Đang trầm ngâm hút thuốc thì nhìn thấy Trần Dĩnh đi ra, tiếp sau đó lại thấy Vu Hâm chạy theo sau, sau đó Vu Hâm kéo tay cô, hai người nói cái gì đó. Trương Hoa dường như nhìn thấy hình ảnh của Trần Dĩnh lên khách sạn chỗ Lí Dương Uy làm việc trước đây.
Vừa nhìn thấy những cảnh này, Trương Hoa lập tức khởi động xe và phóng vèo đi. Trong khi đó, Trần Dĩnh lúc này không hề chú ý đến chiếc xe mới khởi động và phóng đi đó.
Trương Hoa về văn phòng công ty, Ngô Phong Hải bước vào nhìn anh, nói: “Sao sắc mặt khó coi
“Không có gì, chúng ta đến bệnh viện thôi!”
Ngô Phong Hải nói: “Cổ Vân Vân đi cùng với chúng ta, Ngô Tĩnh vốn cũng định đi nhưng lại có việc đột xuất nên không đi được!”
Phòng bệnh náo nhiệt hẳn lên, cả mẹ Lí Dương Uy và mẹ Kỉ Oanh đều có mặt. Trương Hoa ôm đứa bé mới sinh được mấy ngày nói: “Nhẹ thế, bé quá nhỉ, thế là tôi được làm bố nuôi rồi!”
“Quan hệ của chúng ta như vậy rồi, cậu có không muốn làm cũng không được!”
Cổ Vân Vân nói: “Tôi với Kỉ Oanh cũng thân thiết như thế, vậy tôi cũng làm mẹ nuôi mới được!”
Kỉ Oanh nằm trên giường, cười nói: “Một ông bố nuôi đẹp trai và giỏi giang, một bà mẹ nuôi xinh đẹp và lắm tiền, thế là con tôi kiếm bộn rồi!”
Ngô Phong Hải cười nói: “Chị dâu đến rồi à?”
Mấy người ngoảnh đầu lại, thấy Trần Dĩnh đang đứng bên ngoài cửa. Cổ Vân Vân nhìn Trần Dĩnh vội cười nói: “Chỉ có điều giữa bố nuôi và mẹ nuôi này chẳng có quan hệ gì hết!”
Trần Dĩnh đến bên cạnh Trương Hoa, nhìn anh ôm đứa bé, móc bao lì xì đỏ ra nhét vào trong áo em bé, nói: “Đáng yêu ghê cơ!”
Lí Dương Uy nói: “Trương Hoa đã đưa rồi, sao mỗi người lại đưa một cái thế?”
Trương Hoa lạnh lùng nói: “Của cô ấy là của cô ấy, của tôi là của tôi!”, Cổ Vân Vân đến gần đón lấy đứa bé, nói: “Để mẹ nuôi ôm cái nào!”
Trương Hoa nói: “Tôi xuống dưới chờ mọi người nhé!”
Nhìn Trương Hoa lạnh lùng bỏ đi, mấy người ai nấy đều ngạc nhiên. Trần Dĩnh càng đứng ngây ra không nhúc nhích được. Ngô Phong Hải đến bên cạnh Trần Dĩnh khẽ nói: “Chị dâu, tính tình Trương Hoa như vậy đấy, tối nay đi ăn nhất định tôi sẽ nói anh ấy!
Trần Dĩnh trừng mắt nhìn Vu Hâm hồi lâu, sau đó nói: “Xin giám đốc Vu hãy tự trọng một chút, anh là người đã có vợ, có con rồi!”
“Anh biết em sống không hạnh phúc, nhưng anh biết em là một người phụ nữ đáng để yêu, chỉ cần em đồng ý ở bên anh, anh thề cả đời này sẽ đối xử tốt với em! Anh sẽ coi con gái em như con đẻ của mình!”
Trần Dĩnh ngắt lời Vu Hâm: “Đủ rồi đấy, nếu anh muốn nói những lời này thì mời anh về cho!”
Vu Hâm lớn tiếng nói: “Tại sao em cứ thích giày vò bản thân, Trương Hoa không hề yêu em, càng không biết trân trọng em, nhưng em không chịu hiểu!”
Những người đi qua nghe thấy Vu Hâm nói đều ngoảnh lại nhìn anh ta. Trần Dĩnh không buồn đếm xỉa đến Vu Hâm, vội sang bên đường bắt taxi về thẳng nhà, thậm chí còn không buồn ngoảnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...