CHƯƠNG 27
Cổ Triết Đông thấy Cổ Vân Vân đi vào nhà liền nói: “Vân Vân về rồi à?”
Cổ Vân Vân thấy bố ngồi trong phòng khách, cô bước vào: “Bố, sao hôm nay bố về sớm thế ?”
“Hôm nay không nhiều việc nên về sớm một chút, ngồi xuống nói chuyện với bố một lát!”
Cổ Vân Vân ngồi xuống nói: “Mẹ đâu bố?”
“Mẹ qua chỗ dì Lan có việc rồi!”
Cổ Vân Vân dạ một tiếng rồi ngồi im không nói gì. Cổ Triết Đông nhìn con gái rồi đột hiên hỏi: “Vân Vân, con cảm thấy tình cảm của bố mẹ thế nào?”
Cổ Vân Vân ngẩng đầu nhìn bố, cô không ngờ bố lại đột nhiên câu này, trong ấn tượng của cô, bố cô không bao giờ nói chuyện tình cảm với cô.
Cổ Triết Đông nhìn bộ dạng con gái, biết ngay cô đang cảm thấy kỳ lạ liền cười bảo: “Có phải con cảm thấy tình cảm của bố mẹ rất tốt không?”
Cổ Vân Vân gật đầu, trong lòng cô, tình cảm của bố mẹ là nguyên vẹn không vết tích, cô cũng ch
ưa từng nghĩ bố mẹ cô lại có lúc cơm không lành, canh không ngọt.
“Vân Vân, có những chuyện trong quá khứ đáng lẽ ra không nên nói cho con biết, nhưng bây giờ con đã lớn rồi, có khả năng phân biệt rồi, tối nay bố muốn tâm sự với con một chút!”
Cổ Vân Vân liền hỏi: “Trong quá khứ chuyện tình cảm của bố mẹ không được tốt ư?”
“Cũng không phải là không tốt, là bố từng thích một người phụ nữ khác, thậm chí muốn lấy cô ấy làm vợ nên muốn ly hôn với mẹ con, cuối cùng mới phát hiện ra mẹ con là một người không bao giờ rời xa bố, quan trọng hơn nữa là mẹ con có thể giúp bố trên con đường sự nghiệp”.
Cổ Vân Vân chưa bao giờ nghe nói đến những chuyện này, càng không nghĩ bố sẽ đột ngột nói với mình chuyện này, thế nên liền hỏi: “Chuyện này mẹ có biết không ạ?”
“Đương nhiên là có, chính vì mẹ biết nhưng không lựa chọn ra đi, bố mới quyết định cả đời này sẽ đối xử tốt với mẹ con!”
Cổ Vân Vân nhìn bố một lát rồi hỏi: “Tại sao bố đột nhiên nói chuyện này với con?”
“Bố chỉ muốn nói với con, mục đích của hôn nhân là sống qua ngày, là có thể ở bên nhau cả đời, người mà mình thích chưa chắc đã phù hợp với cuộc hôn nhân của mình, giống như bố và mẹ đấy, mặc dù bố từng thích một người khác, không phải là mẹ con, nhưng bố biết mẹ con là người thích hợp nhất cho cuộc hôn nhân của bố. Bao nhiêu năm qua rồi, tình yêu giữa bố và mẹ đã chuyển sang tình thân từ lâu rồi, chính là thứ tình thân giữa những người trong một gia đình”.
Cổ Vân Vân cúi đầu trầm ngâm một lát, sau ngẩng đầu lên nhìn bố nói: “Con hiểu rồi, con đã biết phải làm thế nào rồi!”
Cổ Triết Đông gật đầu: “Thế là tốt, đừng thất bại, đừng sợ sai lầm, thất bại mới có thêm nhiều kinh nghiệm. Bố mẹ vốn mong con sớm lấy chồng, giờ thì không sốt ruột nữa! Con cứ làm những thứ mà con hứng thú đi, nếu một ngày nào đó con nói con không có hứng thú với chuyện đi làm, muốn làm việc khác, bố mẹ vẫn sẽ ủng hộ con!”
Cổ Vân Vân nói: “Trước đây con toàn nghĩ xuất thân chính là ưu thế của con, có thể không cần đi làm mà vẫn được hưởng thụ cuộc sống, giờ mới phát hiện chẳng mấy người thật tâm thừa nhận xuất thân của con, bọn họ chỉ cảm thấy con rất may mắn. Vì vậy Trương Hoa cùng các bạn học đều có phần khinh thường con”
“Đừng nghĩ bậy, có nhiều suy nghĩ đều do mình nghĩ mà ra đấy! Chẳng có ai khinh thường con cả, môi trường trưởng thành giữa người và người khác nhau, chắc chắn sẽ có những quan điểm khác biệt!”
“Cho dù thế nào đi nữa, con đã quyết định sẽ dựa vào khả năng của mình để tự nuôi sống bản thân”
Mấy ngày nay Trương Hoa vẫn đang cân nhắc chuyện hợp tác với Cổ Triết Đông. Trong thâm tâm của anh, không khí công ty hiện nay rất hòa đồng, mối quan hệ cũng đơn giản, anh hoàn toàn không muốn phá vỡ nó, cũng không muốn dính dáng gì thêm với Cổ Vân Vân.
Vì vậy thật lòng Trương Hoa chưa bao giờ nghĩ sẽ hợp tác với Cổ Triết Đông. Mấy ngày qua đi, Cổ Triết Đông lại gọi cho Trương Hoa, Trương Hoa biết không thể kéo dài thêm dược nữa, đành phải đồng ý tối nay gặp mặt.
Trương Hoa vào quán cà phê đã thấy Cổ Triết Đông có mặt rồi, Trương Hoa vội xin lỗi: “Thật ngại quá, đã để chủ tịch Cổ phải chờ rồi!”
Cổ Triết Đông cười nói: “Có chờ cậu cũng là điều nên làm mà!”
Trương Hoa ngồi xuống và gọi một cốc cà phê. Cổ Triết Đông nhìn vào mắt Trương Hoa, sau đó thở dài: “Tôi rất ngưỡng mộ thanh niên các cậu, dám nghĩ dám làm, nghe nói mấy thanh niên trong công ty cậu đều rất có năng lực, xem ra chúng tôi đã già thật rồi!”
Trương Hoa nói thẳng: “Chủ tịch Cổ chắc biết rõ về tình hình công ty tôi nhỉ!”. Câu nói này mang nhiều ý nghĩa, Cổ Triết Đông thẳng thừng nói: “Giờ cậu sắp thành người nổi tiếng rồi, muốn không biết tình hình công ty cậu cũng kh" align="justify">“Quy mô công ty tôi nhỏ như thế, mấy người bạn bè cùng chung chí hướng có thể vui vẻ bên nhau, có thể yên ổn qua ngày là được rồi!”
“Như thế đâu có giống cậu!”
Trương Hoa cười nói: “Thực ra tôi là người không có nhiều hoài bão, nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt thì giờ có lẽ vẫn là chân lon ton ở bộ phận nhân sự thôi!”
Mặc dù Trương Hoa đã cố ý “bịt miệng” Cổ Triết Đông từ trước, nói rằng không muốn phát triển công ty to thêm nữa nhưng Cổ Triết Đông vẫn nói ra ý định hợp tác, đồng thời bàn đến cục diện đôi bên cùng có lợi khi hợp tác.
Cổ Triết Đông nói rất nhiều, Trương Hoa biết không nên thẳng thừng từ chối, đành nói: “Chủ tịch Cổ đã biết gần hết tình hình công ty của tôi rồi, nhưng có một chuyện chắc ngài chưa biết, đó là công ty này không phải của riêng tôi, công ty này do mấy người bạn của tôi cùng góp cổ phần, vì vậy công ty phát triển thế nào đều không do một mình tôi quyết định!”
Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa một lát, Trương Hoa nói tiếp: “Chủ tịch không tin ư?”
“Cậu nói sao tôi có thể không tin chứ, nhưng tôi tin chỉ cần cậu muốn hợp tác thì ý kiến của những người khác chỉ là thứ yếu!”
Trương Hoa cười nói: “Sở dĩ cho họ đóng góp cổ phần là vì hi vọng không khí trong công ty luôn vui vẻ, hòa thuận. Mà tiền đề của sự hòa thuận này là không thể chỉ nghe ý kiến của một người!”
“Tôi hiểu ý của cậu, vậy tôi sẽ đợi mấy cổ đông của công ty cậu bàn bạc và đưa ra kết luận!”
“Vậy tôi sẽ nói ý của ngài cho họ biết đã, chỉ cần đa số đồng ý, tôi không có ý kiến gì!”
Hai người nói chuyện thêm một lát thì Trương Hoa đứng dậy nói tối nay còn có việc, phải đi trước. Cổ Triết Đông đứng nhìn theo cái bóng của Trương Hoa, đột nhiên cười. Ông không tin công ty của Trương Hoa thật sự còn có những người khác đóng góp cổ phần, cũng không tin Trương Hoa không muốn hợp tác với mình. Trương Hoa làm vậy chẳng qua là vì muốn làm ột chút, hay nói cách khác, anh ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện ông tìm cách đẩy anh ta ra khỏi
Nhưng Cổ Triết Đông cảm thấy đây đều không phải vấn đề lớn, dù gì Trương Hoa vẫn còn trẻ, người trẻ tuổi có sĩ diện cao cũng là chuyện dễ hiểu. Mà càng là những người có sĩ diện thì càng không cần quá lo lắng.
Buổi tối, nằm trên giường, Trương Hoa nghĩ ngợi rất lâu. Trong thâm tâm anh không muốn hợp tác với Cổ Triết Đông, nhưng dù gì công ty cũng không phải của riêng mình, gặp phải những chuyện này cũng cần phải nói cho các cổ đông biết. Liệu Lý Dương Uy và Ngô Phong Hải có đồng ý không ?
Mặc dù bọn họ là cổ đông, nhưng Ngô Tĩnh và Trần Dĩnh cũng có vai trò quan trọng trong công ty, liệu có nên trưng cầu ý kiến của họ nữa không?
Ngô Tĩnh trước đó đã đưa ra ý kiến hợp tác với Cổ Triết Đông rồi, chắc chắc cô ấy sẽ đồng ý chuyện này. Lần trước anh cũng nói qua chuyện này với Trần Dĩnh, cô một mực không đồng ý. Nếu thật sự để họ cùng bàn bạc, liệu có thay đổi thái độ vốn có không? Cuối cùng Trương Hoa vẫn quyết định hôm sau sẽ mở cuộc họp, cho dù kết quả có thế nào cũng không thể tự ý quyết định được.
Trong phòng họp, Trương Hoa nói chuyện mình và Cổ Triết Đông gặp mặt và đề nghị của Cổ Triết Đông với mọi người, sau đó nhìn sang Trần Dĩnh, Ngô Tĩnh, Ngô Phong Hải nói: “Hôm nay tôi triệu tập mọi người là để trưng cầu ý kiến về chuyện tôi vừa mới nói. Nếu đồng ý, chúng ta sẽ hợp tác với tập đoàn Triết Đông. Nếu không đồng ý thì phương án này bị hủy bỏ, chúng ta sẽ tiếp tục công việc của chúng ta”.
Trương Hoa nói xong liền bổ sung thêm một câu: “Để thể hiện sự tôn trọng ý kiến của mọi người, tôi không tham gia bỏ phiếu, giờ mọi người tự thảo luận đi!”
Ba người quay sang nhìn nhau, Ngô Phong Hải nói trước: “Đây là chuyện lớn, tôi không thể tự tiện đưa ra quyết định được, nghe ý kiến của Ngô Tĩnh và chị dâu trước đã !”
Ngô Tĩnh nói: “Vậy tôi xin bày tỏ ý kiến trước, tôi đồng ý hợp tác. Còn về lý do thì Trương Hoa ban nãy vừa trình bày lại ý của Cổ Triết Đông đã nói rất rõ rồi, đấy là vì cả đôi bên cùng có lợi!”
Trần Dĩnh lập tức lên tiếng: “Tôi không đồng ý, công ty hiện nay đang phát triển rất ổn định, các thành viên rất đoàn kết, không cần thiết phải mạo hiểm như thế! Cổ Triết Đông lăn lộn trên ương trường mấy chục năm, hợp tác với ông ấy khiến chúng ta lúc nào cũng phải đề phòng!”
Thái độ của Ngô Tĩnh và Trần Dĩnh đúng như Trương Hoa đã dự đoán, đồng ý và không đồng ý một cách rất dứt khoát. Nếu xét về lợi ích cho công ty thì những gì Ngô Tĩnh đã nói rất có sức hấp dẫn.
Điều này khiến Ngô Phong Hải vô cùng bối rối. Sau khi Trần Dĩnh phản đối, Ngô Tĩnh lại nói rất nhiều lý do có lợi khi hợp tác, trong lòng anh dần nghiêng về ý kiến hợp tác với tập đoàn Triết Đông. Một mặt bản thân anh cũng xuất thân từ công ty điện tử Triết Đông nên cũng có thiện cảm với tập đoàn Triết Đông. Mặt khác, đàn ông ai chẳng muốn có thể phát huy tối đa sức mạnh.
Nhưng nếu anh đồng ý hợp tác thì lại e Trần Dĩnh sẽ không vui. Dù gì mối quan hệ của Trần Dĩnh và Trương Hoa cũng khá tế nhị. Trương Hoa thấy Ngô Phong Hải ngậm ngừng cả buổi không nói lên lời liền bảo: “Phong Hải, anh cứ nói thật suy nghĩ của mình, đừng bận tâm những yếu tố khác!”
Ngô Phong Hải nhìn Trần Dĩnh, sau đó lại nhìn Ngô Tĩnh, cuối cùng nhìn Trương Hoa nói: “Thực ra chị dâu và Ngô Tĩnh nói đều có lý, chỉ có điều xét từ khía cạnh phát triển công ty thì hợp tác với tập đoàn Triết Đông sẽ nhanh hơn một chút!”
Trương Hoa nói “Thế có nghĩa là anh đồng ý hợp tác?”
“Cứ cho là vậy đi!”
Ngô Tĩnh nói: “Nếu Trương Hoa không tham gia bỏ phiếu, hiện nay số phiếu tán thành hai phiếu rồi!”
Trương Hoa hiểu ý của Ngô Tĩnh, trong lòng anh đột nhiên băn khoăn, tại sao Ngô Tĩnh lại kiên quyết muốn hợp tác với Cổ Triết Đông? Hơn nữa xem ra còn mong nhanh chóng hợp tác với bên đó, có phải cô đã nắm chắc phần thắng? Hay là cô còn có mục đích khác? Hi vọng là vì cô đã có phương hướng hoàn chỉnh nên chắc thắng như vậy.
Trong khi Trương Hoa đang suy nghĩ thì Trần Dĩnh lên tiếng: “Có thể nói phản đối tạm thời chỉ có một phiếu, bởi vì còn một người nữa chưa phát biểu ý kiến, chính là Lý Dương Uy”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...