CHƯƠNG 23
Quá trình tập luyện rất thuận lợi, chỉ có quá trình đào tạo quan trọng nhất là Trương Hoa không tập. Sau khi kết thúc, Trương Hoa nói: “Dạo này mọi người vất vả quá, hôm nay về nghỉ sớm, cố gắng ngày mai giành thắng lợi!”
Những người khác đều đã về, trong hội trường chỉ còn lại Trương Hoa, Trần Dĩnh, Ngô Tĩnh, Ngô Phong Hải, Nghiêm Lộ và Nhã Vận. Trương Hoa nói: “Tối nay tôi không mời mọi người ăn cơm nữa, đợi mai xong việc chúng ta sẽ tụ tập một bữa, thư giãn sau một thời gian căng thẳng!”
Ngô Phong Hải nói: “Ok, tối mai chúng ta sẽ uống một trận đã đời!”
Nghiêm Lộ nói: “Anh Hoa, vậy em về trước đây, sáng mai em sẽ đến sớm chuẩn bị!”
“Ok!”
Ngô Phong Hải nói: “Vậy tôi cũng về đây, à phải rồi, chiều nay Lí Dương Uy có qua đây, tôi bảo anh ta về chăm sóc Kỉ Oanh, buổi tối không giữ anh ta ở đây nữa. Anh ta nói chiều mai nhất định sẽ đến tham gia!”
“Ok, ngày mai Dương Uy đến thì để cậu ta làm việc gì đó, đừng để cậu ta cảm thấy mình là người ngoài cuộc!”
“Không thành vấn đề!”
Ngô Phong Hải đi rồi, Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh: “Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm đi!”
Ngô Tĩnh nhìn Trần Dĩnh nói: “Em không đi đâu, em muốn về nhà sớm nghỉ ngơi một chút!”
“Vậy em đi cẩn thận nhé!”
Trương Hoa đưa Trần Dĩnh và Nhã Vận đến một quán ăn ở gần đó. Lúc ăn cơm, Nhã Vận hỏi: “Sao anh không tập dượt trước một chút?”
“Tập dượt cái gì?”
“Thì tập dượt nội dung đào tạo ngày mai ấy!”
“Anh đã đào tạo bao nhiêu lần rồi, có gì mà phải tập?”
Ăn cơm xong, Trương Hoa nói: “Tối nay Nhã Vận về nhà Trần Dĩnh ngủ đi, ngày mai qua nhà anh ngủ!”
“Tại sao?”
“Nhã Vận, mặc kệ anh ấy, chúng ta đi thôi, để anh ấy hôm nay nghỉ sớm một chút!”
Trẫn Dĩnh nói xong liền vẫy tay bắt taxi rồi kéo Nhã Vận vào xe. Nhã Vận vào xe rồi vẫn còn hỏi: “Tại sao anh cả tối nay không để em qua nh ngủ? Bên đó còn có phòng của em mà?”
Trần Dĩnh nói: “Em tưởng là anh ấy không cần tập luyện ư? Anh ấy chỉ không muốn luyện tập trước mặt người khác mà thôi!”
Nhã Vận nói: “Hóa ra buổi tối anh ấy về tự tập luyện à, không ngờ anh cả lại giả tạo như thế, cứ tưởng anh ấy tinh thần thép lắm chứ!”
Trần Dĩnh cười: “Nên nói rằng đằng sau bất cứ sự thành công nào đều phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực!”
Hai người về đến nhà, Nhã Vận nhìn thấy bức ảnh Tỉnh Tỉnh phóng to treo trên tường liền hỏi: “Sao lại có bức ảnh Tỉnh Tỉnh to thế này?”
Trần Dĩnh nói: “Anh cả em bảo chị phóng to rồi treo lên tường đấy!”
“Nhìn thấy bức ảnh là lại nghĩ đến bộ dạng tinh ngịch của nó. Mẹ nói Tỉnh Tỉnh rất thông minh, nói gì với nó nó cũng hiểu!”
“Nó nghịch thế chắc mẹ chăm nó vất vả lắm!”
“Mẹ không thấy vất vả đâu ạ, có nó ở bên cạnh mẹ còn chẳng thèm đoái hoài đến em ấy chứ!”
Trần Dĩnh nghe vậy chỉ cười không nói gì.
Đã lâu lắm rồi không đứng trên bục giảng, Trương Hoa cũng hơi căng thẳng. Về đến nhà, Trương Hoa không tập luyện, thậm chí tài liệu đào tạo cũng không xem, những thứ cần xem anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi.
Trương Hoa đứng trước gương nhìn mình, so với chính mình trước đây khi còn ở tập đoàn Triết Đông, Trương Hoa bây giờ đã giảm đi rất nhiều nhiệt huyết, nhưng thay vào đó lại có phần điềm đạm hơn. Trương Hoa siết chặt hai tay, nhìn vào trong gương, tự nhủ: “Cố lên, nhất định phải thành công!”
Không bật ti vi, không bật nhạc, trong nhà không có bất cứ tiếng động gì, Trương Hoa lặng lẽ nằm trên giường hút thuốc. Nên vui mừng vì khoảng thời gian dài rời khỏi bục giảng đã khiến anh bình tĩnh để nhìn nhận lại phương thức đào tạo của mình trước đây, suy nghĩ về một số nội dung đào tạo thực sự hữu ích, suy nghĩ về việc nên dùng cử chỉ, hành động gì để thích hợp hơn…
Nhiệt huyết là cần thiết, không có nhiệt huyết sẽ mất đi động lực vốn nhiệt huyết không phải là là tất cả, càng không phải là tiêu chuẩn duy nhất của đào tạo.
Trương Hoa gẩy tàn thuốc lá, chợt phát hiện cái gạt tàn để ở đầu giường đã đầy liền ngồi dậy đi đổ tàn thuốc rồi cọ thật sạch. Đột nhiên anh lại nhớ đến Trần Dĩnh nói mình hút thuốc ngày càng nhiều, xem ra chính bản thân anh cũng không ý thức được điều đó.
Nghĩ đến Trần Dĩnh, trong lòng Trương Hoa lại nảy sinh một tâm lí phức tạp. Dạo này anh càng ngày càng phát hiện Trần Dĩnh rất có khả năng, thậm chí nghĩ, nếu như có Trần Dĩnh ở bên cạnh, anh chắc chắn sẽ yên tâm làm việc của mình, bởi vì Trần Dĩnh có thể xử lý rất nhiều công việc mà anh không hiểu.
Ngoài ra, anh cũng không hiểu tại sao trong lòng anh lại hi vọng Trần Dĩnh có thể tham gia nhiều hơn vào gia đình của mình, ví dụ như tối nay, mặc dù không muốn Nhã Vận đến quấy rầy mình, nhưng anh không thể không để Nhã Vận về đây ngủ, nhưng cuối cùng anh vẫn bảo Nhã Vận về nhà Trần Dĩnh. Cuối cùng anh lại nhớ đến con gái, mẹ anh thương Tỉnh Tỉnh như thế, Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh ông bà nội chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nghĩ ngợi rất nhiều, anh đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi tự cười thầm mình, trong lòng nghĩ: Rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện công việc, thế mà lại chuyển ngay sang những chuyện này được? Thôi bỏ đi, chẳng nghĩ gì nữa hết, đi ngủ sớm, hi vọng tối mai sẽ có một bữa tụ tập vui vẻ.
Buổi sáng lúc Trương Hoa đến công ty mới chỉ có một mình Trần Dĩnh ở đó. Anh đưa chìa khóa công ty cho Trần Dĩnh. Trương Hoa hỏi: “Những người khác đều đến hội trường rồi à?”
“Vâng, Nhã Vận là tích cực nhất đấy, mới đó mà đã làm thân được với mọi người rồi!”
“Trẻ con đứa nào chẳng thế, cứ thích những thứ mới mẻ!”
“Đâu còn nhỏ nữa, đã có suy nghĩ của riêng mình rồi đấy!”
“Anh sợ nhất là ở tuổi của nó đấy, vốn dĩ chưa chín chắn nhưng cứ nghĩ mình đã lớn rồi!”
Trần Dĩnh cười hỏi: “Thế anh định khi nào qua bên đó?”
“Đến chiều mới bắt đầu, anh ăn trưa ở đây rồi mới đi!”
“Ăn xong em qua bên đó cùng anh!”
“Người ở cửa hàng hoa đều đến cả chứ?”
“Em bảo mấy quản lý trưởng đi, còn những người khác ở lại trông coi cửa hàng”.
Đợi tất cả những người tham gia đều rời khỏi hội trường rồi, mọi người mới vui vẻ reo ầm ĩ lên. Trần Dĩnh đến bên Trương Hoa, nói: “Rất thành công, thật đấy! Trước đây em từng nghe anh đào tạo rồi, nhưng khác hẳn lần này, xem ra sau thời gian nghỉ ngơi, anh lại biết kiểm soát tâm lý của mình, nội dung cũng rất thực tế, vì vậy những gì anh giảng đều khiến người nghe cảm nhận được”.
Lí Dương Uy lại gần nói: “Không ngờ thằng ranh này cũng có khả năng này đấy, tôi lời to rồi!”
Trương Hoa cười nói: “Đừng có nịnh tôi!”
Lí Dương Uy nói: “Cậu thấy tôi có giống như đang nịnh không?”
“Tối nay gọi Kỉ Oanh cùng đến nhé, dạo này mọi người đều vất vả, chúng ta thư giãn một chút!”
“Là mọi người vất vả thôi, tôi đâu có phải làm gì!”
“Chăm sóc Kỉ Oanh cũng là một việc hết sức vất vả, vừa hay có Trần Dĩnh ở đây, Kỉ Oanh có thể ngồi nói chuyện với cô ấy luôn!”
Trần Dĩnh nói: “Bảo cô ấy qua đây đi, lâu lắm rồi không gặp cô ấy!”
Lí Dương Uy nói: “Đợi lát nữa tôi đi đón cô ấy đến!”
Nhã Vận chạy lại nói: “Anh, anh oai quá! Cuối cùng thì em cũng quyết định được mình sẽ làm gì rồi!”
“Làm gì? Chẳng lẽ em cũng định làm giáo viên hướng dẫn à?”
“Đương nhiên là không phải, em quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ vào làm ngành kinh doanh, không những có thể rèn luyện con người mà cuộc sống còn thú vị nữa!”
“Đợi khi nào em tốt nghiệp hãy hay! Lý tưởng trẻ con một ngày có thể thay đổi đến vài lần!”
Nhã Vận ấm ức nói: “Ai là trẻ con? Em không nói với anh nữa, em với chị Ngô Tĩnh đi chuẩn bị chỗ ăn tối ọi người đây!”
Trương Hoa đi đến chỗ Nghiêm Lộ và Ngô Phong Hải, nói với Nghiêm Lộ: “Lâu lắm rồi không hợp tác với cậu, giờ hợp tác lại cảm giác cũng không tồi, cậu thể hiện tốt hơn trước nhiều!”
Nghiêm Lộ nói: “Anh Hoa mới là giỏi, anh không hề luyện tập, thế mà ra tay một cái là ai cũng phải ngạc nhiên!”
Trương Hoa cười, ngoảnh đầu sang nhìn Ngô Phong Hải, nói: “Cám ơn anh! Không có anh thì hôm nay chẳng có đông người đến thế!”
Ngô Phong Hải nói: “Nói những lời này làm gì? Giờ tôi chỉ đợi đến lúc uống cho đã đời thôi!”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ uống với anh đến cùng!”
“Tôi muốn mời một người ở ngoài cùng tham gia!”
“Lưu Huệ Anh? Không thành vấn đề, anh không mời thì Trần Dĩnh cũng gọi cô ấy đến”.
Ngô Phong Hải cười hi hi: “Cô ấy thú vị ra phết, lại còn có thể uống rượu nữa chứ!”
Trương Hoa đi chào hỏi và cám ơn mọi người một lượt, sau đó mọi người cùng thu dọn hội trường. Đây là lần đầu tiên Trương Hoa làm như thế này, lúc trước còn ở tập đoàn Triết Đông, anh toàn về luôn ngay sau khi kết thúc.
Ngô Tĩnh đến gần nói: “Em và Nhã Vận đi sắp xếp địa điểm ăn uống tối nay, đợi sắp xếp ổn thỏa rồi em sẽ gọi cho anh!”
“Ok, cố gắng sắp đặt cho ổn thỏa, tốn kém một chút cũng không sao, dạo này mọi người ai cũng vất vả, đặc biệt là em!”
Chẳng bao lâu sau, Ngô Tĩnh đã gọi điện đến thông báo địa chỉ. Sau khi thu dọn xong, Trương Hoa nói với Ngô Phong Hải: “Anh dẫn họ qua đó trước, lát nữa tôi sẽ đến sau!”
Ngô Phong Hải dẫn mọi người đi rồi, Trương Hoa đứng im một lúc trong hội trường, sau đó rút thuốc lá ra hút. Trần Dĩnh lại gần cười hỏi: “Anh đang hưởng thụ thành công đấy à?”
Trương Hoa nhìn cô, nói: “Đây chỉ mới là bước khởi đầu, vẫn còn cách thành công xa lắm!”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều thế, thành công cũng được, thất bại cũng được, chủ yếu là quá trình tận hưởng, nếu như quá xem trọng kết quả sẽ mệt mỏi lắm!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh hồi lâu, nói: “Sao anh lại cảm thấy em cứ như một giáo viên đào tạo ấy nhỉ?”
“Chỉ cần nói có lý thì ai cũng có thể làm đào tạo, ai cũng có thể làm giáo viên!”
Trương Hoa gật gù: “Em nói cũng phải!”
Trần Dĩnh nói: “Đi thôi! Chắc là Kỉ Oanh và Huệ Anh đều qua đó rồi!”
Trương Hoa lại nhìn Trần Dĩnh một lát rồi nói: “Cám ơn em!”
Trần Dĩnh cười nói: “Cần gì phải trịnh trọng thế?”
Trương Hoa chậm rãi đi ra bên ngoài, nói: “Cuối cùng cũng hiểu được, không phải chỉ dựa vào một người là có thể thành công, một người dù có khả năng đến thế nào hoặc có điều kiện tốt ra sao mà không có sự giúp đỡ của một nhóm người thì đều không thể thành công!”
Trần Dĩnh nói: “Đúng thế, giống như chuyện cửa hàng của em vậy, không có Đổng Mộng Mộng, Tiểu Lộ, Tiểu Nhã, mấy người có kinh nghiệm trong nghề thì em làm sao có được ngày hôm nay!”
“Quả thực là thế, giả sử không có Ngô Phong Hải, Ngô Tĩnh, Nghiêm Lộ và em, anh hiện giờ chắc vẫn đang bù đầu, thậm chí chẳng biết nên bắt đầu từ đâu!”
“Dù gì thì anh vẫn là chính, nếu không có sự tồn tại của anh thì có người giúp cũng chẳng làm được gì!”
Trương Hoa khẽ cười: “Trước đây lúc còn ở tập đoàn Triết Đông, anh luôn tự kiêu ngạo về khả năng của mình, giờ mới phát hiện bản thân mình chỉ là một chi tiết nhỏ trong một chỉnh thể, cũng giống như một người công nhân đứng ở trong một dây chuyền sản xuất, nhìn thì tưởng một vài vị trí là quan trọng, một vài vị trí dễ bị coi nhẹ, nhưng xét một cách tổng thể thì không thể thiếu bất cứ ai!”
Trần Dĩnh dừng bước, chăm chúát Trương Hoa, sau đó nói: “Anh không thay đổi, anh đang dần dần tìm lại sự điềm tĩnh trong tâm hồn như trước đây!
Trương Hoa cũng đứng lại nhìn Trần Dĩnh: “Tại sao em nói thế?”
“Không có gì, em chỉ cảm thấy đây mới là bản chất của anh! Tâm trạng điềm tĩnh không chỉ thể hiện ở vị trí bình thường, những người thành công cũng có thể giữ được tâm lý điềm tĩnh như thế!”
Trương Hoa im lặng một lát rồi nói: “Đi thôi, đừng để họ chờ lâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...