Anh vẫn đang làm đó mà anh chẳng nhận ra. Anh vẫn luôn làm những chuyện như vậy cho em mà.
✈️✈️✈️
Về sau, Trần Kỳ – chú Trần Gia Dư – xin nghỉ dài ngày để tới chăm sóc Trần Chính. Trần Gia Dư ở Bắc Kinh chờ đợi kết quả điều tra trong bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tâm trạng anh cũng đầy thấp thỏm. Vậy nên chờ một tuần sau khi hoàn tất các thủ tục chôn cất, anh bèn bàn bạc với Trần Chính, quyết định đi Mỹ để giải toả tâm trạng.
Thật ra anh đã muốn nghỉ phép từ lâu. Trước đó ngoài Trần Chính cần anh chăm sóc thì điều anh bận tâm nhất là không thể dành thời gian với Phương Hạo. Phương Hạo đã nói rõ với anh rằng điều cậu ấy mong muốn trong mối quan hệ yêu đương là được ở bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau, cùng dành thời gian chất lượng cho nhau. Song, ngay khi anh nhắc tới suy nghĩ này, Phương Hạo đã ủng hộ không chút do dự.
Trần Gia Dư cảm thấy hơi có lỗi: “Từ năm ngoái anh cứ đi suốt, không dành nhiều thời gian bên em, lần này đi cũng phải hai tuần.”
Phương Hạo nói: “Bây giờ vụ việc 1713 vẫn đang tiến hành điều tra, anh không thể đi bay, chờ thì cũng chỉ chờ không. Anh nghĩ sự thấp thỏm của anh không biểu lộ ra ngoài sao… Thật sự em cảm nhận được. Kể cả anh không nhắc tới chuyện này thì em cũng đã muốn kêu anh đi đâu đó, bầu không khí tại Bắc Kinh ngột ngạt quá. Em hiểu cảm giác ấy mà, thật đấy. Trước đây em cũng từng trải qua không ít cuộc điều tra rồi.”
“Hầy…” Sự thấu hiểu của cậu ấy đã chạm tới trái tim Trần Gia Dư, anh nói: “Anh biết báo đáp em thế nào đây Phương Hạo?”
Phương Hạo lúc đó đang nằm trên sofa, gối đầu trên đùi Trần Gia Dư. Nghe thấy anh ấy nói vậy thì anh quay đầu lại, kéo Trần Gia Dư xuống rồi hôn lên môi anh ấy, sau đó anh mới đáp: “Anh vẫn đang làm đó mà anh chẳng nhận ra. Anh vẫn luôn làm những chuyện như vậy cho em mà. Từ lúc ban đầu, tối hôm Cargo King 1025 xảy ra sự cố, anh còn nhớ không? Trên đường về nhà em đã gọi cho anh, tới hôm nay em vẫn còn nhớ như in cuộc gọi ấy.”
Trần Gia Dư cảm thấy từ khi ở bên Phương Hạo, anh có thêm rất nhiều tật xấu, không chỉ dễ trở nên bốc đồng mà hốc mắt cũng nông hơn. Phương Hạo vừa nhắc tới chuyện trước đây là mũi anh lại cay cay.
(Hốc mắt nông: miêu tả người dễ khóc)
“Anh không phải lo lắng chuyện đi nước ngoài đâu. Lần trước anh đi Nhật Bản, khi đó chúng ta còn quá nhiều vấn đề chưa giải quyết, anh không muốn nhắc tới vụ việc tại Hồng Kông, em không muốn nhắc tới chuyện người yêu cũ, vậy nên giữa chúng ta mới tồn tại khoảng cách. Bây giờ đâu còn vậy nữa, em cảm thấy mình ở rất gần anh.”
Trần Gia Dư duỗi một tay xoa đầu Phương Hạo, tóc cậu ấy dài ra khá nhiều rồi.
“Có lời này của em thì anh yên tâm.” Trần Gia Dư khẽ nói.
Phương Hạo: “Anh suy nghĩ quá nhiều vì người khác, nó đã thành thói quen rồi. Anh hãy suy nghĩ cho bản thân mình đi. Anh muốn gì? Nếu anh muốn đi du lịch Mỹ thì mai mua vé máy bay. Anh vui thì em mới vui được. Nếu không phải công việc của em không đi được thì em cũng muốn đi cùng anh.”
Tối đó, Trần Gia Dư phải lái xe về để xử lý nốt một vài vấn đề về tài sản đứng tên Tào Tuệ. Trước khi đi, Phương Hạo gọi anh ấy lại: “Đúng rồi, hôm nào tới nhà em dùng bữa với mẹ em nhé. Bà ấy muốn gặp anh… từ rất lâu rồi.”
Trần Gia Dư lúc đó rất bình tĩnh nhận lời, nhưng khi xuống tầng, anh không kiềm chế được khóe miệng mình cong lên. Tuy chưa chính thức gặp Phiền Nhã Lan nhưng anh có dự cảm bản thân tuy mất đi một người thân nhưng có lẽ sắp có thêm một người thân mới rồi.
Trước khi bắt đầu chuyến đi, Trần Gia Dư có liên hệ với Thường Tân hiện đang sống tại Mỹ. Sau khi nghỉ hưu, Thường Tân mua cho con gái Thường Ngải Dung một căn nhà tại Irvine – California, ông và vợ cũng ở bên này để tiện chăm sóc Thường Ngải Dung học tập. Nghe tin Trần Gia Dư chuẩn bị tới, ông rất hoan nghênh, thậm chí còn kêu Trần Gia Dư tới ở tại phòng dành cho khách trong nhà mình. Trần Gia Dư đã tự tìm được chỗ ở nên từ chối, anh cũng không muốn quấy rầy cuộc sống gia đình sau khi nghỉ hưu của Thường Tân.
Thường Tân tới sân bay đón Trần Gia Dư, câu đầu tiên là: “Chú có mang giấy phép phi công tư nhân không? Để tôi đưa chú tới sân bay Wayne[1] lái máy bay cỡ nhỏ.”
Trần Gia Dư đương nhiên cũng có nghĩ tới chuyện này, bèn đáp: “Em có, phải flight review lại rồi mới cầm lái được.”
(Flight review: là bài kiểm tra về trình độ điều khiển máy bay của phi công. Tại Mỹ, theo quy định của FAA – Cục hàng không Liên bang Mỹ, các phi công phải thực hiện bài kiểm tra này định kỳ hai năm một lần. Bài kiểm tra flight review bao gồm tối thiểu 1 tiếng hướng dẫn dưới mặt đất và 1 tiếng bay thực tế với huấn luyện viên đủ điều kiện)
Thường Tân: “Không vấn đề gì. Tôi đã thi được tư cách huấn luyện viên cho ba loại tàu bay Cessna của FAA rồi. Một tiếng lý thuyết thì đơn giản, phần bay tôi sẽ review cậu.”
“Ôi chao, cảm ơn Lão Thường.” Trần Gia Dư ngồi lên xe của ông, do dự một lúc, sau cùng vẫn hỏi: “Sau bữa ăn ở Bắc Kinh hôm ấy, em tưởng… có lẽ anh cả đời này sẽ không lái máy bay nữa. Hơn nữa còn bay cùng em, sẽ không…”
Trần Gia Dư muốn hỏi liệu sẽ không gợi tới bóng ma tâm lý của Thường Tân chứ. Dù sao chuyến bay 416 trước đây cũng do hai người họ cầm lái, hơn nữa sau này Thường Tân đã thú thật với anh sau vụ tai nạn ông đã xa cách với anh vì mỗi khi thấy anh là lại nhớ tới hiểm cảnh lúc ấy.
Thế nhưng Thường Tân trả lời rất thoải mái: “Không đâu. Tôi tới đây nửa năm, cũng đã điều chỉnh được rồi. Tôi lái máy bay nhỏ một mình, không có hành khách thì cũng đỡ gánh nặng tâm lý.”
Trần Gia Dư lúc này mới gật đầu nhận lời. Thường Tân lại bảo: “Sau khi tới Mỹ, bà xã tôi thông qua một người bạn của cô ấy giới thiệu cho tôi một chuyên gia tâm lý. Tôi mỗi tuần đều trò chuyện cùng người đó, tới thời điểm này có thể coi là đã thoát ra được rồi.”
Còn phía bên Phương Hạo, trải qua sự cố 1713, anh mất tròn một tuần mới ổn định được cảm xúc, thêm vào đó là công việc điều tra và báo cáo sau sự cố, về cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi. Trực xong ba ca trực của hai ngày, tới khi bắt đầu hai ngày nghỉ ngơi, Phương Hạo nhận được điện thoại của Chu Kỳ Sâm. Anh ta quan tâm hỏi qua điện thoại: “Tôi mới nghe nói vụ CA1713 của anh Gia… Kẹt cánh tà? Lại còn hạ cánh với vận tốc rất nhanh? Lúc đó cậu còn đang trực Tiếp cận? Hai người… không sao chứ?”
Phương Hạo đắn đo một chốc, cảm thấy chuyện này quá phức tạp, bèn bảo: “Anh ở đâu? Ở nhà hay ở sân bay? Chúng ta đi ăn rồi nói chuyện.”
Thế nhưng Chu Kỳ Sâm lại trả lời: “Tôi ở bệnh viện.”
Lần này tới lượt Phương Hạo quan tâm anh ta. Hỏi rồi mới biết, Chu Kỳ Sâm đã phẫu thuật tháo ra ba mảnh nẹp cố định được đặt vào sau khi anh ta gãy xương sống hơn hai năm trước đó. Các bước thủ tục nhập viện, kiểm tra mất hơn một tuần nên bữa giờ anh ta không đi làm, cũng không nghe ngóng được thông tin của hai người Trần Gia Dư và Phương Hạo. Anh ta mới phẫu thuật xong, hiện đang nằm ở bệnh viện chờ hồi phục.
Phương Hạo quả thực đã mấy tuần rồi không nói chuyện với Chu Kỳ Sâm. Sau khi anh và Trần Gia Dư trải qua vụ tai nạn nghiêm trọng kia thì gần như hao tổn nguyên khí, sức cùng lực kiệt. Đây là lần đầu tiên anh nghe tin Chu Kỳ Sâm hai tuần nay không đi bay, đang nằm ở Bệnh viện đa khoa Hải Quân động dao kéo. Bây giờ biết tin, Phương Hạo cũng có chút áy náy. Anh bèn dứt khoát hỏi số phòng bệnh của Chu Kỳ Sâm rồi tự mình lái xe tới bệnh viện.
Sau khi vào phòng bệnh, điều đầu tiên Phương Hạo hỏi Chu Kỳ Sâm là: “Anh phẫu thuật lúc nào vậy? Kết quả ra sao?”
Có lẽ do tác dụng của thuốc sau phẫu thuật, cũng có lẽ do môi trường bệnh viện, Chu Kỳ Sâm bình thường là một người người vô cùng hoạt bát, tràn đầy năng lượng nhưng với bức tường trắng, ga giường trắng cùng áo phông trắng làm nền, trông anh ta có phần nhợt nhạt và mệt mỏi.
“Ổn lắm. Một tuần nữa là ra viện, về nhà nghỉ ngơi là được.” Chu Kỳ Sâm cười, nói: “Cũng giống như bảo dưỡng máy bay thôi. Bác sĩ cắt ra coi thử, ốc vít, đinh tán bên trong đều đúng vị trí.” Anh ta vẫn rất lạc quan.
Phương Hạo hỏi: “Lúc phẫu thuật sao anh không báo tiếng nào… Rồi ai chăm sóc?”
Chu Kỳ Sâm nhìn thoáng qua Phương Hạo rồi cụp mắt, nói: “Có mấy đồng nghiệp bên hãng có tới thăm, có cả một người bạn làm y tá của tôi nữa.” Anh ta tưởng Phương Hạo muốn hỏi vì sao lại không báo cho anh với Trần Gia Dư nên giải thích: “Không phải hai tuần vừa qua tôi không đi làm đấy sao. Tối qua lên mạng mới biết vụ việc 1713, khi ấy thấy tất cả mọi người đều bình an nên có nhắn tin cho anh Gia, nhưng chắc anh ấy bận quá nên không đọc tin nhắn. Cũng hôm qua tôi mới bất ngờ nghe chị Yên kể khi ấy cậu cũng đang trực Tiếp cận, mới cảm thấy hai người…”
Phương Hạo thật ra không muốn hỏi chuyện này. Anh lúc này cũng mới ý thức được chút vấn đề, nhẹ giọng hỏi Chu Kỳ Sâm: “Lang Phong đâu?”
Anh biết hai người họ chưa tính là trong quan hệ yêu đương nhưng ít nhất cũng trên bạn bè. Đã vài tuần kể từ buổi tối tại Thượng Hải ấy, anh cũng không thấy Chu Kỳ Sâm đăng thêm bức ảnh món Pháp nào trên trang Khoảnh nữa, không rõ tình hình hai người họ ra sao.
“À.” Chu Kỳ Sâm như thể chợt nhớ ra chuyện này, thản nhiên nói: “Lúc trước chưa nói với cậu à, bọn tôi tan rồi.”
Phương Hạo cau mày, có chút buồn lòng thay Chu Kỳ Sâm: “Rõ ràng trước đó vẫn ổn mà, hai người…” Sau cùng anh vẫn ngừng lại, chuyển sang hỏi: “Ý của cậu ta hay của anh?”
“Của cậu ấy. Nhưng chuyện này không trách cậu ấy được, có trách cũng là trách tôi.” Chu Kỳ Sâm giải thích thay Lang Phong.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Phương Hạo không sao hiểu nổi. Đã lên giường với nhau rồi, đời sống tình dục có vẻ như cũng rất hòa hợp, hai người này thời gian trước còn mập mà mập mờ, gọi điện liên tục, sao nói tan là tan vậy.
Chu Kỳ Sâm trước giờ luôn thích tán gẫu mấy chuyện kiểu này, thế nhưng hôm nay lại hiếm khi không muốn nhắc tới: “… Trước tiên đừng nói chuyện bọn tôi nữa, nói chuyện hai người đi.”
Phương Hạo biết anh ta không muốn nói nên cũng không gặng hỏi. Anh thở dài, sau đó bắt đầu nói chuyện của mình: “Hai người bọn tôi hiện giờ tốt lắm, ít nhất cũng đã nói rõ mọi chuyện rồi. Nhưng vì trước đấy xảy ra một chút chuyện nên lần hạ cánh khẩn cấp này khiến tôi chịu cú sốc rất lớn. Đối với anh ấy thì bản thân vụ hạ cánh khẩn cấp không gây tác động nghiêm trọng như lần ở Hồng Kông, thế nhưng hiện tại anh ấy… bị tên cơ phó kia đâm sau lưng, điều tra chưa ra kết quả, lòng dạ treo ngược cành cây. Thêm vào đó mẹ anh ấy mới mất…” Anh tóm tắt đơn giản toàn bộ những gì đã xảy ra.
Chu Kỳ Sâm nhìn chằm chằm Phương Hạo, nghe anh kể. Đợi khi anh dứt lời, Chu Kỳ Sâm nói: “Cậu qua đây, chúng ta ôm một cái.”
Phương Hạo nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh ta thì có chút buồn cười. Chu Kỳ Sâm đúng là có tiềm năng làm hạt dẻ cười, cho dù ở đâu, cho dù bản thân anh ta đang như thế nào thì cũng có thể chọc người khác bật cười. Phương Hạo thấy anh ta thật sự không tiện cử động, bèn ngoan ngoãn tiến lại gần, trao anh ta một cái ôm thật chặt.
Ôm xong, Chu Kỳ Sâm nói: “Cậu biết cậu cần gì không?”
“Hả?”
“Cậu cần một kỳ nghỉ dài, để cân bằng mọi thứ, đi làm những chuyện bình thường cậu thích nhưng không có thời gian thực hiện. Du lịch, ở bên Trần Gia Dư, hoặc ở riêng mình cậu, nói tóm lại là cần nghỉ ngơi. Mấy tháng qua hai người thật sự quá khổ rồi.” Chu Kỳ Sâm lấy bản thân ra làm ví dụ: “Vốn tôi cũng không muốn tháo nẹp. Lúc lắp vào, bác sĩ bảo tốt nhất để hai năm rồi tháo, tôi cứ trì hoãn mãi, cũng phải hơn hai năm, gần ba năm rồi. Bây giờ phẫu thuật, tôi phải ở viện ba tuần, nghỉ ngơi hai tháng. Thế nhưng khi vừa nằm xuống, tôi cảm thấy cũng rất bình thản, đáng nhẽ sớm nên nằm rồi.”
“Ca phẫu thuật không khó, rủi ro rất nhỏ, tôi cũng không phải sợ chuyện này. Thế nhưng một khi phẫu thuật thì ba tháng không thể đi bay, thêm vào đó đợt ba tháng rưỡi còn phải kiểm tra thể chất. Vốn muốn kéo tới cuối năm, nếu không nghỉ ba tháng này thì có lẽ trước cuối năm nay tôi có thể được thăng cơ trưởng, tiền thưởng cuối năm cũng nhận thêm được một chút.” Suy cho cùng vẫn là vì công việc, vì tiền. Ở điểm này, Chu Kỳ Sâm rất thành thật.
Phương Hạo thở dài: “Tiền cũng chỉ là những con số 0 trong sổ tiết kiệm, nói quan trọng cũng quan trọng nhưng nếu bảo vô nghĩa… thì cũng thật sự rất vô nghĩa. Tôi biết anh tiết kiệm tiền vì muốn làm gì, tôi cũng… cũng hiểu, chẳng qua đừng đánh đổi bằng sức khỏe bản thân.” Phương Hạo biết Chu Kỳ Sâm vẫn luôn muốn cho em gái anh ta Chu Kỳ Thụy đi du học nước ngoài. Đợt đầu năm anh ta cũng từng hỏi thăm tiền học phí cũng như chi phí sinh hoạt tại Anh của em trai Phương Hạo – Phương Thịnh Kiệt.
“Hầy, giờ sắp tiết kiệm đủ rồi, tôi đột nhiên cũng thấy thật vô nghĩa.” Chu Kỳ Sâm thú nhận với Phương Hạo. “Đến số điện thoại của em gái tôi cũng không có, mấy năm rồi chẳng nói với con bé tới một câu. Tôi cũng chẳng rõ giờ con bé còn thích nước Anh hay không, có muốn đi du học hay không… Mà kể cả nó có thích, muốn đi du học thì cũng chưa chắc nhận tiền của tôi. Có lẽ mấy việc này đều là vô nghĩa.”
Phương Hạo an ủi anh ta: “Trước khi nói chuyện với em gái thì anh đừng nghĩ vậy, con người đều sẽ thay đổi mà.” Rồi anh đổi giọng, đột nhiên hỏi: “Thế sao kéo dài tới gần đây lại bỗng phát hiện muốn làm phẫu thuật?” Phương Hạo cho rằng có liên quan tới việc Lang Phong chia tay với anh ta.
“Thời gian trước vô tình có chụp X-quang, kết quả bác sĩ phát hiện có khả năng một miếng nẹp bị nứt. Tôi cũng không biết mấy thứ này cũng có tình trạng mỏi kim loại… Tóm lại, không phẫu thuật thì không nói chắc được, thôi thì phẫu thuật lấy quách ra luôn, dù sao cũng đã tới lúc rồi.” Chu Kỳ Sâm do dự một lúc, sau cũng vẫn kể: “Hồi trước lúc ở Thâm Quyến, hàng tháng tôi vẫn đi chụp X-quang để kiểm tra vị trí nẹp, mỗi lần đều không sao. Sau khi tới Bắc Kinh, tôi nghĩ đó giờ vẫn không sao nên chểnh mảng, không đi chụp X-quang nữa.”
Phương Hạo trầm ngâm một hồi, sau đó hỏi: “Lúc trước ở Thâm Quyến… Là bác sĩ Dư kêu anh chụp hả?”
Phương Hạo biết Chu Kỳ Sâm có người yêu cũ, quen thời anh ta theo hãng Hải Nam thường trực tại Thâm Quyến, là một bác sĩ tên Dư Tiêu Viễn. Cách họ quen biết cũng khá hư cấu. Lần đó, trên chuyến bay Chu Kỳ Sâm lái chính có một hành khách đột nhiên phát bệnh tim, khi ấy Dư Tiêu Viễn cũng có mặt trên máy bay. Chu Kỳ Sâm ở buồng lái bình tĩnh điều khiển tàu bay hạ cánh tại Phúc Châu, còn bác sĩ ngoại khoa tim mạch Dư Tiêu Viễn thì ở khoang hành khách thực hiện CPR cho vị khách kia, hai người cũng góp sức đưa người đó lên xe cứu thương. Sau cùng, vị hành khách đó đã được cứu sống, hai người cũng nên duyên. Về sau, hai người họ làm bạn tình hai tháng, làm người yêu sáu tháng, cuối cùng vì Chu Kỳ Sâm được điều tới Bắc Kinh nên chia tay.
“Ừm, phải.” Chu Kỳ Sâm không phủ nhận.
Phương Hạo liên tưởng tới chuyện gần đâu: “Chuyện giữa anh và Lang Phong… có liên quan… tới chuyện anh với bác sĩ Dư trước đây không?” Anh không nói qua rõ nhưng anh cảm thấy Chu Kỳ Sâm nghe hiểu.
“Nói không liên quan thì là nói dối. Trước đây tôi từng hết lòng hết dạ với người ấy nhưng anh ấy lại nói không thể nhượng bộ tôi. Vậy nên về sau… tôi không muốn như vậy nữa.” Chu Kỳ Sâm nhỏ giọng nói.
Thế nhưng Phương Hạo chỉ bảo: “Tôi không rõ bác sĩ Dư là người như nào, nhưng Lang Phong là Lang Phong.”
“Ừm.” Chu Kỳ Sâm ngừng lại trong chốc lát rồi chỉ nói: “Chính vì Lang Phong là Lang Phong. Tôi không muốn cậu ấy nhượng bộ với mình, cậu ấy không cần phải nhượng bộ bất kỳ ai cả.”
“Không phải nhượng bộ, mà là quan tâm lẫn nhau.” Phương Hạo nghiêm túc phản bác lại lời của anh ta. Sau khi phản bác, anh biết chuyện này đã chạm vào vết thương trong lòng Chu Kỳ Sâm, dù sao chuyện cũng mới xảy ra, anh ta chắc chắn chưa hết đau lòng nên sau cùng chỉ bảo: “Tôi chỉ muốn nói rằng trước đó tôi thấy hai người rất ổn. Tôi không mong anh khổ sở, cũng không mong cậu ấy bị tổn thương. Nếu anh muốn nói chuyện thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Chu Kỳ Sâm gật đầu. Anh ta biết Phương Hạo nói vậy cũng vì muốn tốt cho mình, anh ta đương nhiên không chê Phương Hạo nhiều lời.
Chu Kỳ Sâm có nghe lọt tai những gì Phương Hạo nói hay không thì anh không rõ, thế nhưng những lời của Chu Kỳ Sâm thì anh có nghe lọt. Mấy tháng nay anh đã trải qua sự cố radar mất tín hiệu, tàu bay chở hàng gặp trục trặc điều khiển, còn cả mấy vụ tai nạn lớn kiểu chuyến CA1713 của bên Trần Gia Dư, cộng thêm hai đợt cao điểm Tết, tinh thần thường xuyên trong trạng thái căng thẳng, sớm đã kiệt quệ tới tê liệt. Trước đây anh đã duy trì trạng thái luôn lao về phía trước thành thói quen, không hề nghĩ tới chuyện dừng lại. Giờ đây có người nhắc nhở, anh mới cảm thấy dường như mình cũng nên nghỉ ngơi thôi.
Vậy nên, sau khi về tới nhà, Phương Hạo bèn mở máy tính kiểm tra lịch làm việc rồi gọi điện cho lãnh đạo xin nghỉ hai tuần bắt đầu từ tuần sau. Trên thực tế, mấy người Quách Tri Phương và Phó Tử Tưởng cũng biết tình hình của Phương Hạo, hơn nữa anh đã xử lý rất tốt các tình huống khẩn cấp dạo gần đây, nguyên cả năm ngoái anh vẫn còn mấy ngày nghỉ chưa sử dụng, lần này cũng chỉ là nghỉ thêm vài ngày nên lãnh đạo cũng châm chước, duyệt cho anh nghỉ. Trong lòng các sếp cũng có tính toán. Cơ sở Tiếp cận là vị trí khó nhằn nhất, để đào tạo được một kiểm soát viên Tiếp cận thạo nghề cần ít nhất năm năm. So với việc bắt một Phương Hạo đã mệt mỏi và chịu nhiều áp lực tiếp tục gồng mình đảm đương trách nhiệm thì bọn họ thấy cho Phương Hạo nghỉ ngơi dài ngày, đợi anh hồi đầy máu trở về vẫn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...