Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

“xếp hạng không còn tính”

Sau khi hộp che chắn tạm thời của họ đã hoàn thành, các nhân viên chịu trách nhiệm tái chế tài nguyên bên ban tổ chức đã chủ động xuất hiện.

“Sinh viên trường Quân sự Damocles, em có muốn dùng nấm dịch tím đổi lấy tài nguyên hay không.” Nhân viên khuyên nhủ, “Cơ giáp sư các em nên biết chỗ đáng sợ của nấm dịch tím, hiện tại giao cho chúng tôi mang ra ngoài thì hàng rào của đường đua Cốc Vũ có thể ngăn tinh thú ở đây ngửi thấy mùi nấm. Các em không chỉ có thể tiếp tục thi đấu, còn có thể đổi lấy một lượng tài nguyên lớn.”

“Các anh lấy ra không phải vẫn hấp dẫn tinh thú như thường à?” Ứng Thành Hà hỏi ngược lại, “Tinh thú của Sao Cốc Vũ nhiều hơn so với đường đua Cốc Vũ, các anh vì một cây nấm dịch tím mà khiến cả tinh cầu lâm vào bạo động?”

Nhiều tinh thú như vậy trên Sao Cốc Vũ mà cùng chạy về một chỗ, không có đội ngũ quân khu cỡ lớn, e là người trên Sao Cốc Vũ sẽ bạo loạn thật vì biến thành thức ăn trong miệng tinh thú.

Nhân viên: “... Bây giờ cô Ngư Thiên Hà đã trở về lấy hộp che, chúng tôi có lòng tin tạm thời niêm phong nấm dịch tím thật tốt.”

“Không cần câu.” Kim Kha không đồng ý, “Em nhớ quy định điều 208 của cuộc thi, trong cuộc thi, sinh viên trường quân sự có đổi tài nguyên hay không là lựa chọn tự nguyện. Chúng em chọn không đổi.”

Các giải đấu ban đầu, mấy trường quân sự chém giết tinh xong đều tự mình xử lý, sau đó làm thành vật liệu để dùng. Sau đó hệ thống đổi đồ mới dần dần hình thành, ban tổ chức quân khu phối hợp với nhau cho thu một khoản phí nhất định để đổi tài nguyên cho các trường quân sự, để bọn họ có thể sài tại chỗ nhanh nhất.

Về phần phí xử lý, đó là một số vật liệu đã qua xử lý.

Nhân viên: “Sinh viên trường Damocles, tôi nhắc nhở một lần nữa rằng nếu giao cho chúng tôi để trao đổi tài nguyên, các em có hy vọng giành chiến thắng trong trận đấu này.”

“Nói không giao chính là không giao, sao mấy anh cứ ỷ vào chuyện đó thế?” Liêu Như Ninh không kiên nhẫn nên đáp trả, “Dù chúng em thua cũng không giao.”

Nhân viên: “... Hy vọng các em không hối hận.”

Mấy nhân viên ngồi trên máy bay rời khỏi đây, bóng lưng hiện vẻ tức giận đùng đùng.

Sau khi họ rời đi, Ứng Thành Hà mới nói: “Hiệu quả tối đa của hộp che tạm thời chỉ có hai ngày, sau đó mỗi phút trôi qua sẽ thu hút một lượng lớn tinh thú đến.”


“Không thể làm một hộp che tạm thời nữa?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.

Ứng Thành Hà lắc đầu: “Mùi nấm dịch tím rất đặc biệt, dùng một lần hộp che chắn tạm thời thì sau đó dùng nữa cũng chả còn hiệu quả.”

Kim Kha suy nghĩ một chút mới hỏi: “Công Nghi Liễu trồng bào tử, nhưng chả nghĩ tới tác dụng phụ này của nấm dịch tím? Các cậu tìm thấy ở đâu mà không có hộp che?”

“Chắc là phòng làm việc trước kia của Công Nghi Liễu. Ông ấy trồng ở góc tường trần nhà, tôi nghi ngờ bên trong tường có thành phần đặc thù gì đó.” Ứng Thành Hà giải thích, “Khi đi vào, tôi đã quan sát cửa, đúng là vật liệu đặc thù, nhưng quan trọng là chất đó được thêm vào giữa lớp ghép, cắt đi cũng vô ích.”

Anh cho Vệ Tam bỏ cảm giác của mình vào giữa lớp vật liệu của cái hộp che cô vừa làm để tạm thời che mùi nấm, cũng giống cách làm trong phòng làm việc của Công Nghi Liễu.

Tường và lớp giữa của phòng làm việc của Công Nghi Liễu đã được bỏ vật liệu đặc biệt mới đạt được hiệu quả trong chuyện ngăn mùi nấm dịch tím. Chẳng qua Ứng Thành Hà suy đoán một khi phá hủy, vật chất ở giữa tiếp xúc với môi trường bên ngoài bấy giờ sẽ lập tức mất hiệu lực.

Nhân viên vừa rồi đến lấy đồ đổi đã nói cô Ngư trở về lấy hộp che, Ứng Thành Hà hoài nghi phòng làm việc của Công Nghi Liễu là phiên bản phóng đại của hộp che do Ngư Thanh Phi làm ra.

Cho dù Công Nghi Liễu không phải là fan của Ngư Thanh Phi thì vẫn lấy Ngư Thanh Phi làm mục tiêu phấn đấu, đúng là cảm động trời đất khi mình khắc khổ. Chưa kể ngay cả mật khẩu mở khóa cũng tràn đầy nhiệt huyết rồi ông cũng có tiền nữa, thì quá đơn giản để ông làm ra hộp che phóng đại như cái Ngư Thanh Phi đã làm.

Hơn nữa Ứng Thành Hà nghi ngờ đêm qua khi bọn họ vừa mới tới là cây nấm cũng vừa chín, bây giờ càng về sau thì mùi nấm càng nồng, sức hấp dẫn đối với tinh thú càng chết người. Ứng Thành Hà chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia là mồ hôi sau lưng đã túa.

Lần này thật... Một khi làm không tốt sẽ rồi đời luôn.

Ứng Thành Hà nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh và hơi bình tâm lại.

Hái cũng đã hái rồi, cứ vậy đi.

Kim Kha nhanh chóng tính toán xong và bảo: “Dùng tốc độ cao nhất trong trạng thái cơ giáp đi về phía trước cũng phải hơn hai ngày, chắc chắn sẽ hấp dẫn tinh thú. Hơn nữa càng đến gần đích, tinh thú cấp cao càng dễ xuất hiện. Từ giờ trở đi, đội chủ lực tụi mình mang theo nấm dịch tím dùng tốc độ tối đa chạy tới đích. Nếu đến lúc đó tất cả tinh thú sẽ bị chúng ta hấp dẫn thì đội tuyển trường tụt lại phía sau sẽ tránh được vị trí tinh thú cấp cao có thể xuất hiện. Các cậu ấy giữ khoảng cách với chúng ta, không cần phải lãng phí năng lượng nữa.”

Bây giờ chỉ mới ở đấu trường thứ ba trong mười hai trận, không thể để tất cả các cơ giáp vào trạng thái bay, bay đến đích, bằng không cũng chả đủ năng lượng cho đấu trường thứ tư, họ sẽ bị loại ngay.


“Anh Thân Đồ, đội tuyển trường giao cho anh.” Trước khi rời đi, Kim Kha dặn dò, “Các anh cố gắng lưu lại hậu phương càng nhiều càng tốt, không được rơi vào bầy tinh thú.”

Thân Đồ Khôn đồng ý: “Mấy em chú ý an toàn.”

Năm người tiến vào cơ giáp và bay về phía đích ở tốc độ tối đa, năng lượng cũng vì thế đã tiêu thụ với số lượng lớn.

“Có tinh thú ở phía sau.” Kim Kha mở miệng.

“Hướng về phía mùi hương dính trên người chúng ta.” Ứng Thành Hà không lấy làm bất ngờ, sự hiểu biết của anh về nấm dịch tím chỉ giới hạn ở một câu nói mà Ngư Thanh Phi thuận miệng thốt ra. Song, có nhiều nguyên liệu như vậy sẽ luôn có tình huống tương tự, chẳng qua chả có sức hấp dẫn điên cuồng như nấm dịch tím. Anh cứ thế mà suy ra nên cũng có tí khái niệm, “Đêm qua, khi đó nấm dịch tím vừa mới hoàn thiện nên mùi không nồng nặc như vậy, mùi trên người chúng ta ngó bộ đã hấp dẫn một ít tinh thú cấp S.”

Hành động của bọn họ chẳng tính là chậm, thêm chuyện nấm dịch tím vừa hoàn thiện nên mùi trên cơ thể không nồng đậm. Những tinh thú cấp cao kia mà chả xác nhận được tình huống thì chẳng dễ dàng mạo hiểm rời khỏi lãnh địa của mình; trừ phi hộp che tạm thời mất hiệu lực, khi đó mùi nấm dịch tím hoàn toàn xuất hiện thì mới là tai họa.

Bây giờ chỉ có một số tinh thú cấp S nhạy cảm với mùi sẽ đi về phía bọn anh mặc kệ cả thảy.

“Chúng ta hãy đi trước, chờ bọn chúng đuổi kịp hẵng tính.” Kim Kha để mấy người tiếp tục tiến lên.

...

“Các chủ, có chút không đúng.” Lộ Thời Bạch đứng trên một công trình kiến trúc đứt gãy một lúc lâu.

Tông Chính Việt Nhân nắm thương dài, mở mắt ra: “Cái gì không đúng?”

“Trường Đế Quốc không có bất kỳ động tĩnh gì từ khuya hôm qua đến bây giờ.” Lộ Thời Bạch cau mày, trường Đế Quốc sẽ chém giết rất nhiều tinh thú ở mấy trận trước để tích lũy tài nguyên, đến đấu trường sau lại một lần nữa kéo dài khoảng cách với các trường quân sự khác. Nhưng từ đêm qua đến hôm nay thì chả có tin gì từ họ.

“Có lẽ đang nghỉ ngơi.” Cơ giáp sư Quý Giản suy đoán.

Lộ Thời Bạch lắc đầu: “Một điều nữa, một số tinh thú cấp S dường như đang tụ tập theo một hướng nào đó.”


Phạm vi cảm giác của chỉ huy chính cũng tiến bộ theo từng đấu trường, Lộ Thời Bạch có thể cảm nhận được phía trước có tinh thú cấp S không ngừng gia tăng.

“Thủ đoạn mà trường Đế Quốc dùng....” Tông Chính Việt Nhân nói, “ở trận đầu tiên là cho thành viên đội tuyển trường dụ dỗ bầy tinh thú nơi nơi, lần này sẽ không khác lắm.”

Lộ Thời Bạch lâm vào suy tư, anh không thể nói rẽ rọt được, chỉ mơ hồ cảm thấy một cái gì đó sểnh ra khỏi bàn tay.

...

Bên ngoài đấu trường cũng chẳng tĩnh trí như thế, thậm chí còn xảy ra tranh chấp.

“Sinh viên trường Damocles các người đâm một cú lớn như vậy lỡ mà làm không tốt, không riêng gì các sinh viên của mấy trường khác bên trong cuộc đua, ngay cả Sao Cốc Vũ bị liên đới cũng xảy ra chuyện không may!” Giáo viên trường Samuel vỗ bàn tràn đầy lửa giận, “Kết quả trận đấu này dù thế nào đi nữa thì trường Damocles không thể xếp trước các trường khác.”

Ông ta đã ghen tị với đội Damocles một nửa khi họ lấy được vật liệu huyền thoại này, một nửa còn lại bởi vì tiếp theo, cái hộp che thất bại trong tay đội chủ lực Damocles sẽ thu hút tất cả các tinh thú cấp cao trong đường đua đi tới. Cho dù đội chủ lực Damocles chết hay còn sống, chắc chắn sẽ chặn đường của Samuel phía sau.

Phía trường South Pasadena đồng ý với lời nói của Samuel: “Học trò của mấy anh chị có hành động quá liều lĩnh, hoàn toàn chẳng màng đến những người ở các trường khác trên sân. Thậm chí không muốn đổi nấm dịch tím lấy tài nguyên, bỗng dưng gây nguy hiểm cho tất cả mọi người trong sân đấu. Sau trận đấu này, họ chắc chắn phải trả giá tương ứng.”

“Lời này của các anh rất thú vị.” Hai tay Giải Ngữ Mạn khoanh trước ngực, trên mặt mang theo nụ cười rét lạnh, “Vào sân thi đấu còn phải lo đến sống chết của mấy trường khác, có phải sinh viên các anh bị thương thì sinh viên trường Damocles chúng tôi phải đi thăm hỏi chăng? Trước kia thấy mấy người cũng không nhắc tới chuyện đội mình mang lại rắc rối gì cho các trường quân sự khác, giờ làm sao? Đến lượt Damocles chúng tôi thì mấy anh đã không muốn à?”

Giáo viên của Viện Bình Thông lên tiếng: “Lần này có tính chất khác nhau, thậm chí còn tồi tệ hơn. Chuyện của trận trước đã giải quyết ở trận trước, bây giờ sinh viên của chị không suy nghĩ kỹ mà lấy nấm dịch tím, không muốn đổi tài nguyên là đã đe dọa toàn bộ Sao Cốc Vũ.”

“Nói trắng ra, các anh ghen tị?” Giải Ngữ Mạn cười nhạo, “Bọn họ dựa vào năng lực của mình tìm được nấm dịch tím, đổi hay không đều là chuyện thuộc quy tắc. Làm sai ở đâu? Sau khi đổi lấy những tài nguyên kia rồi để mấy anh phân chia à?”

Giáo viên viện Bình Thông nhíu mày: “Đổi nấm dịch tím lấy tài nguyên rồi thì trường Damocles chắc chắn sẽ có được nguồn tài nguyên tương đương, cực kỳ có lợi cho các trận đấu tiếp theo, đó là giao dịch công bằng. Huống hồ phòng tài nguyên là do năm trường quân sự cùng quản lý, dù có chia chác cũng có một phần Damocles mấy cô.”

“Xin đừng quên rằng nấm dịch tím đến từ đâu, đây là đồ của nhà họ Công Nghi chúng tôi.” Một giáo viên tại Trường Quân sự Đế Quốc nói.

“Tòa nhà đó nằm trong đường đua Cốc Vũ, không còn thuộc về họ Công Nghi nữa, tức là nấm dịch tím cũng không thuộc về mấy anh chị.” Giáo viên South Pasadena phản bác.

Bây giờ trường Damocles đã nắm nấm trong tay, các trường khác vẫn còn cơ hội để phân phối, nếu được trường Đế Quốc mua lại, ắt nấm dịch tím sẽ rơi vào tay họ Công Nghi.

Hạng Minh Hóa nói với mấy giáo viên: “Chúng ta nhìn tình huống tiếp theo trước đã, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.”


Người nhà họ Công Nghi một lần nữa lên tiếng: “Bọn nó không thể đến đích trong vòng hai ngày, ngay cả khi đến được cũng không thể để cho tụi nó ra ngoài.”

Giải Ngữ Mạn vỗ bàn: “Ý anh là sao?”

“Ý anh là sao? Trước khi Ngư Thiên Hà lấy được hộp che, nấm dịch tím tuyệt đối không thể đi ra đây. Bằng không chỗ xem trực tiếp tại hiện trường của chúng ta sẽ là nơi bị tinh thú san bằng đầu tiên.” Người họ Công Nghi lạnh lùng đáp, “Nếu đã cầm đồ sẽ phải trả giá.”

Giáo viên dẫn đội của năm trường cãi dằng dai cãi ỏm tỏi, mãi về sau đành liên hệ trực tiếp với ban giám hiệu trường và quân khu.

“Trẻ em bị thôi thúc là chuyện tường, chờ tụi nhóc đi ra từ đấu trường, mấy thầy cô chắc chắn sẽ dạy cho tụi nhóc một bài học.” Hiệu trưởng Damocles nói với vẻ ba phải.

“Có thể đi ra hay không vẫn là một vấn đề.” Tiếng của giáo viên Samuel nói dù thật thấp nhưng vẫn làm cho mọi người trong phòng hội nghị nghe được rõ ràng.

Đại diện quân sự của viện Bình Thông: “Trường Damocles của mấy anh chị cứ mãi giẫm ngay rìa nội quy trong mùa giải này, tôi hy vọng mấy anh chị có thể trả một mức giá cao tương ứng. Nếu không trường của chúng tôi sẽ không ngại xin một cuộc trưng cầu dân ý khác.”

Mọi người trong phòng hội nghị im lặng trong nháy mắt với thần sắc khác nhau.

“Quy chế thi đấu được sử dụng để xác định hành vi của sinh viên quân sự. Sinh viên không vi phạm quy chế thi đấu thì không có chuyện giẫm lên hay không giẫm lên ngay rìa gì đó.” Trong màn ánh sáng đằng sau một số giáo viên Damocles, đại diện quân khu chính nghiêm mặt, “Vi phạm và không vi phạm, sẽ không có khu vực giữa hai từ này, hy vọng các vị biết điều này.”

Lúc này, video call bên quân khu của trường Đế Quốc đến muộn, mọi người ngẩng đầu nhìn bèn ngẩn người, là đại tướng Cơ Nguyên Đức.

Không ai nghĩ rằng đại diện quân khu của trường Quân sự Đế Quốc là Cơ Nguyên Đức, vì vậy trường Đế Quốc chiếm vị trí lãnh đạo tuyệt đối của hội nghị này.

Mặt Cơ Nguyên Đức lộ vẻ mệt mỏi, sau đó chào người trong trong phòng hội nghị.

Tất cả các giáo viên trong phòng hội nghị đứng dậy đáp lễ.

“Tôi đã nghe nói chuyện này rồi, vừa mới từ chiến trường đến, tôi xin lỗi vì tới muộn.” Cơ Nguyên Đức cởi găng tay trắng ra, “Những đứa trẻ ở trường Damocles không làm gì sai, dù ai nhìn thấy vật liệu tốt như vậy sẽ xuống tay hết cả.”

Phòng hội nghị yên tĩnh nghe ông nói chuyện.

“Nấm dịch tím đó thì ai cầm vào là người đó lấy được. Tuy nhiên, hành vi của bọn nhỏ đã làm tăng vọt sự nguy hiểm cho tất cả các trường quân sự khác, đặc biệt là trường Samuel và trường South Pasadena ở phía sau.” Cơ Nguyên Đức nói với giọng nặng nề, “Dù trường Quân sự Damocles đạt được bất kể thứ hạng nào lần này cũng sẽ bị hủy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui