Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

“chạy, mau chạy đi”

“Mùi gì?” Hoắc Tuyên Sơn đi tới hít hà, không ngửi thấy bất kỳ mùi nào.

Vệ Tam đứng tại chỗ vẫn ngửi thấy mùi: “Mùi hôi thối.”

“Chỗ này đã không có ai vào trong thời gian dài, cũng chưa từng có xác chuột này nọ.” Ứng Thành Hà ngẩng đầu nhìn lỗ thông hơi trên trần nhà, “Nhưng chỗ này thì rất dễ có.”

“Không chỉ mùi hôi thối, mà còn...” Vệ Tam dừng một chút, không nói gì nữa.

Hai người bên cạnh cũng phản ứng lại, trong lúc nhất thời phòng số 7 vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Ứng Thành Hà mở miệng: “Mặc quần áo bảo hộ và mang mặt nạ cho tốt rồi theo lý không ngửi thấy mùi gì, mặt nạ của cậu bị hỏng à?”

Mặt nạ lọc phân tử cao này sẽ lọc tất cả các phân tử kỳ lạ trong không khí, chỉ để lại các thành phần không khí có lợi cho cơ thể con người, làm bọn họ không ngửi thấy bất kỳ mùi đặc biệt nào dù là hôi thối.

Vệ Tam đưa tay tháo mặt nạ ra ngay và ngửi mùi trong không khí. Hoắc Tuyên Sơn cũng tháo mặt nạ xuống, còn Ứng Thành Hà bên cạnh đã rút mặt nạn của Vệ Tam để kiểm tra, không phát hiện mặt nạ của cô bị hỏng hóc.

Hai người đứng trong không khí độc ngửi một hồi, Vệ Tam xác định: “Là một mùi hỗn hợp giữa hôi thối và thơm, truyền từ trên cao xuống.”

Ứng Thành Hà cũng lấy mặt nạ ra ngửi thử: “ Tôi không ngửi thấy, mùi từ đâu ra ta?”

Ba người không thể tìm thấy một lời giải thích hợp lý nhưng bây giờ có một điều quan trọng hơn: tại sao cách mặt nạ nhưng Vệ Tam có thể ngửi thấy mùi này?

“Đổi mặt nạ.” Hoắc Tuyên Sơn đổi mặt nạ của mình cho Vệ Tam, “Thử xem có thể ngửi thấy được nữa không?”

Vệ Tam mang nó ngay ngắn: “Không.”

“Tôi cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi nào.” Hoắc Tuyên Sơn sau khi đeo xong cũng cho biết.

Ba người cuối cùng quyết định tiếp tục đi lên, để xem họ có thể tìm thấy bất cứ điều gì đặc biệt. Vệ Tam đưa tay ấn lên tầng 40 trong thang máy, cũng là tầng cao nhất mà thang máy của tòa cao ốc này có thể đi lên. Xa hơn nữa thì cao ốc đã xẹo xọ ra ngoài, lúc nào cũng đổ xuống được.

“Tôi lại ngửi thấy.” Vệ Tam ấn xong thang máy, “Hình như ở trên đó.”

Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà không có nghi ngờ, Vệ Tam là siêu 3S, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành dạng vừa thợ vừa chiến sĩ trong tương lai, cô nhạy bén hơn là chuyện bình thường.

Thang máy vừa mở ra, Vệ Tam dẫn đầu đi ra ngoài. Cô kéo thẳng mặt nạ xuống, đứng bên ngoài ngửi ngửi rồi lại quay đầu nhìn về phía một chỗ khác.

Ứng Thành Hà đi theo cũng tháo mặt nạ, tranh thủ thời gian ngửi xem. Không biết tại sao anh có một cảm giác mình đã nghe thấy cái mùi này ở đâu rồi.

Là nghe nói, không phải ngửi được.

Mùi hôi thơm, có người nào đó đã từng mô tả cho anh nghe nhưng trong lúc bất chợt, anh chẳng nhớ nỗi.

“Từ bên kia truyền tới?” Hoắc Tuyên Sơn đi theo Vệ Tam, nhìn nửa phần trên lầu đã nghiêng xuống phía dưới.

Vệ Tam gật đầu: “Ở bên trong.”

Mấy người nương theo hành lang nghiêng đi nhanh lên, bước chân cứ như bay. Ứng Thành Hà bị kẹp ở giữa hai người còn lại, cánh tay anh bị xách, thậm chí bàn chân còn chẳng chạm đất.


Ứng Thành Hà: “…”

Tuy nhiên anh không phản đối, bởi vì Vệ Tam không đeo mặt nạ và liên tục hít phải không khí độc hại.

“Còn ở trên đó.” Vệ Tam ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cơ giáp không bung ra được ở chỗ này, chỉ có thể tự con người đi lên, nhưng cô cảm thấy nguồn gốc mùi kia không phải ở trên nóc nhà.

Nửa tiếng sau, ba người cuối cùng đã dừng lại ở tầng 57.

“Tôi cảm thấy ở tầng này.” Vệ Tam đeo mặt nạ, “Chúng ta tìm xung quanh xem.”

Kiến trúc của chỗ này đã nửa ngang sang một bên, ba người dựa vào nhau chậm rãi di chuyển.

“Càng ngày càng gần.” Vệ Tam ra hiệu bọn họ rẽ về phía một hành lang.

Lúc này bọn họ đang đi trên vách tường ở một bên hành lang, đi khoảng sáu mươi mét, Vệ Tam dừng lại, cô bảo hai người ngẩng cúi đầu nhìn xuống chân: “Ở đây.”

Dưới chân là một cánh cửa đặc biệt, không thể mở bằng sức mạnh.

Ứng Thành Hà ngồi xổm xuống lấy tay lau bụi trên ổ khóa xác minh bên cạnh cửa. Chờ cái đó lộ ra bộ dáng ban đầu, anh ngẩng đầu lên: “Là khóa mật mã.”

Vệ Tam cũng ngồi xổm xuống theo: “Có mở ra được không?”

Ứng Thành Hà bấm vài cái thấy khóa xác minh sáng lên, năng lượng ở đây chắc tồn tại nhưng độc lập với năng lượng của tòa nhà: “Mật mã đồng tử và mật khẩu khách truy cập.”

Anh đã chọn mật khẩu khách truy cập.

Một giọng nói truyền đến: “Nói mật khẩu của tôi.”

“Vừng ơi mở ra.” Vệ Tam theo bản năng thốt ra một câu.

Ứng Thành Hà và Hoắc Tuyên Sơn đều nhìn về phía Vệ Tam, hiển nhiên cảm thấy kỳ quái với những lời này của cô.

“Mật khẩu thất bại, còn 2 cơ hội khác.” Là một giọng nói của một người đàn ông.

Ba người: “...”

Ứng Thành Hà nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Công Nghi Liễu trâu bò nhất?”

“Mật khẩu thất bại, còn 1 cơ hội khác để khen tôi vô dụng.”

Vệ Tam: “Ngư Thanh Phi trâu bò hơn cậu.”

Hoắc Tuyên Sơn đứng bên cạnh không hiểu ra sao, ba lần nhập mật khẩu đã bị hai người này nhẹ nhàng giày vò xong chưa đến một phút, chẳng lẽ không nên cố gắng suy nghĩ mật khẩu là gì sao?

Chậm chạp không có lời báo thất bại lần thứ ba, nhưng cánh cửa cũng chả mở. Ngay khi ba người nghĩ rằng năng lượng đã cạn kiệt, khóa đột nhiên mở ra.


Hoắc Tuyên Sơn: “???” Mở ra được thật kìa.

Khi mở khóa còn kèm theo một câu nói: “Công Nghi Liễu, sớm muộn gì cậu cũng mạnh hơn Ngư Thanh Phi!” Trong giọng nói tràn đầy động viên, vô cùng cổ vũ lòng người.

Ứng Thành Hà: “...” Hóa ra các bậc thầy đều có cái dạng như này cả, người sau còn quái dị hơn người trước.

“Loại mật khẩu này mà cậu còn nghĩ tới được.” Hoắc Tuyên Sơn giơ ngón cái cho Vệ Tam.

Vệ Tam nhướng mày: “Cậu nên hỏi vì sao Công Nghi Liễu lại thiết lập loại mật khẩu này này.”

Ba người đứng bên cửa, xoay người cúi đầu nhìn vào trong rồi tất cả đều sửng sốt: Trạng thái bên trong phòng này y như cái phòng đã xem trước đó, mọi thứ về cơ bản đã được di chuyển nên trống rỗng, nhưng tại thời điểm này căn phòng lại tỏa ra ánh tím tù mù yếu ớt.

Công Nghi Liễu qua đời đã lâu lắm rồi, thêm chuyện nhà họ Công Nghi từng làm việc ở đây một thời gian dài, có cái gì quan trọng cũng sẽ bị bọn họ mang đi. Vệ Tam đi tới, một nửa là thật lòng muốn thăm dò, nửa còn lại thuần túy là xuống đây chơi, nên cô rất buông lỏng.

“Ở trong đó đấy, tôi xuống xem một tí.” Vệ Tam muốn bám lấy cánh cửa đi xuống.

“Đừng.” Ứng Thành Hà kéo cô, “Chờ đã.”

Anh luôn cảm thấy mình phải lập tức nhớ tới chuyện đã nghe về loại mùi thối xen lẫn mùi thơm này ở đâu.

Hoắc Tuyên Sơn nhảy đến bên cửa bên kia, khom lưng nhìn vào trong, giọng nói cũng dần nghiêm túc: “Các cậu lại đây xem một chút.”

Vệ Tam và Ứng Thành Hà nhảy qua, nhìn về phía trong cửa: Hồi trước bên trong có là một mặt của bức tường, bây giờ bởi tòa nhà oằn xuống mặt đất khiến góc tường gần trần nhà có một cây nấm hơi trong suốt màu tím mọc ra.

Ứng Thành Hà: “... Tôi nghĩ chúng ta toi đời rồi.”

“Cái gì?” Vệ Tam không hiểu.

Ứng Thành Hà cũng chưa kịp nói đã nhảy thẳng xuống.

“Thành Hà?!” Hoắc Tuyên Sơn theo bản năng nhảy theo.

Sau khi Ứng Thành Hà nhảy xuống, anh xông thẳng tới nấm trong suốt màu tím, cẩn thận lại nhanh chóng tháo nó ra và bỏ vào trong túi chuẩn bị chiến đấu. Kế đó anh la to với Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn: “Đi nhanh lên, chúng ta nhảy vào cơ giáp ngay và mau trốn đi!”

Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn cũng không hỏi, ba người lao ra khỏi phòng, chạy ra khỏi hành lang, thả thẳng cơ giáp ra tại chỗ.

Cơ giáp có thể tích lớn mà họ lại lao ra như vậy đã làm sập luôn nửa tòa nhà này.

Ở sảnh tầng 1 phía dưới, Kim Kha và những người khác nghe thấy âm thanh bèn lập tức bật chế độ chiến đấu, chạy ra khỏi đại sảnh.

“Kim Kha, chúng ta lao về đích thôi, xong đời rồi!”

Vừa hội tụ, Ứng Thành Hà lập tức hô to.


“Mấy cậu đã làm gì?” Kim Kha hỏi.

Đầu Ứng Thành Hà đầy mồ hôi trong khoang cơ giáp, anh nhanh chóng đáp: “Tụi này tìm được một gốc nấm dịch tím, không kịp rồi, chúng ta đi trước rồi nói sau.”

Khoảnh khắc nhìn thấy nấm dịch tím anh mới nhớ ra rằng mình từng nghe qua trong quá trình giảng dạy của Ngư Thanh Phi, nhưng lúc đó Ngư Thanh Phi chỉ để cập làm Ứng Thành Hà cũng không chú ý.

Kim Kha tính ra con đường có xác suất đụng phải ít tinh thú trong nháy mắt, mang theo đội ngũ trường Quân sự Damocles chạy trốn khỏi nơi này.

Trong buổi phát sóng trực tiếp, hai người giải thích cau mày nhìn đội ngũ trường Damocles chật vật chạy trốn, cũng không rõ nấm dịch tím là cái gì.

Hai người giải thích tạm thời rời khỏi bục, cho người đi tìm Ngư Thiên Hà tới đây.

Mười phút sau, Ngư Thiên Hà chạy tới với cái đầu rối bù, ngay cả giày cũng chỉ mang một chiếc: “Nấm dịch tím ở đâu?”

Ứng Nguyệt Dung chỉ vào màn hình ánh sáng của trường Damocles trên tường: “Trong đội của bọn họ, không biết trên người ai.”

Ngư Thiên Hà chỉ có thể nhìn thấy bọn họ đang chạy, bà cúi đầu mở video trực tiếp mình đã đăng ký trên Truyền thông Lam Phạt, như vậy là có thể xem cảnh phát lại. Bà kéo thanh tiến độ về trước và nghe thấy lời Ứng Thành Hà nói.

“Bậy bạ!” Ngư Thiên Hà phẫn nộ với hành động của ba người này, nhất là Ứng Thành Hà, “Nếu Ứng Thành Hà biết nấm dịch tím nên thông báo cho chúng ta thu trước, chứ giờ xem đang làm cái gì đây? Một cơ giáp sư lại làm ra lựa chọn này trong trận đấu! Đặt trường của mình và các trường khác ở đâu?”

Ứng Nguyệt Dung và Tập Hạo Thiên vẫn không rõ lửa giận của Ngư Thiên Hà.

“Dịch tím bên trong nấm dịch tím có thể dung nhập vào vật liệu cơ giáp, chỉ cần một giọt là có thể làm cho độ dẻo dai của cơ giáp được phát huy đầy đủ, thậm chí nếu đạt tới một lượng nhất định thì có thể nâng cao phẩm chất cơ giáp, tức là làm tăng cấp. Mà chất lỏng này cũng có sức hấp dẫn trí mạng đối với tinh thú, có thể làm cho cấp tinh thú tăng lên.” Ngư Thiên Hà bình phục tâm tình, song bèn dùng giọng nặng nề giải thích, “Hiện tại bọn họ chẳng khác nào mang theo bom, tất cả tinh thú trên đường đua thung lũng mưa sẽ chạy về phía bọn họ hết.”

Dịch tím chỉ có hiệu quả đối với tinh thú và cơ giáp, vô dụng với người, cũng không cách nào tăng lên cảm giác của con người hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện trong Liên bang, nên chỉ có một bộ phận nhỏ cơ giáp sư đứng đầu mới biết được nấm dịch tím.

Bây giờ chỉ có thể thấy may vì bên ngoài đường đua đã thiết lập một rào cản, tinh thú của Sao Cốc Vũ tạm thời chưa ngửi thấy mùi này, nhưng tối đa chỉ có ba ngày.

“Nhà họ Ngư có hộp chuyên dụng để thu cất nấm dịch tím, có thể che chắn sự hấp dẫn này. Tôi xin tạm rời khỏi Sao Cốc Vũ, trở về nhà họ Ngư đây.” Ngư Thiên Hà nói nghiêm túc.

Hậu trường trải qua một trận xôn xao, họ cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, quân đội lập tức phái người hộ tống Ngư Thiên Hà về nhà họ Ngư.

Các giáo viên dẫn đội của trường Damocles đã tụ tập với nhau vào đêm hôm khuya khoắt với một cái nhìn khác nhau.

“Lần này vì sao Thành Hà lại làm xằng thế này? Loại vật này mà tự mình hái thì kế tiếp tính sao bây giờ?”

Dù cho bọn họ không nhìn thấy ba đứa nhỏ lấy được nấm dịch tím làm sao, nhưng chỉ có một số ít cơ giáp sư biết được. Nay trong ba người chỉ có Ứng Thành Hà là cơ giáp sư, việc này hiển nhiên là do em ấy làm.

“Kim Kha cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt không được à, nhất định phải muốn bọn họ đi làm cái gì mà ‘đào báu vật’, ăn no rững mỡ à?”

“Trận này khỏi nghĩ tới thứ hạng rồi, tôi chỉ hy vọng bọn họ có thể đi ra bình an. Ngư Thiên Hà đã trở về, xem ra không có hộp che chắn thì mức độ nghiêm trọng của sự tình tuyệt đối vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta.”

Các thầy cô chỉ cần nghĩ về những tin tức vừa được biết là họ đã hãi hùng khiếp vía: Lần này đám sinh viên không phải là chọc tổ ong vò vẽ mà là đâm thủng bầu trời rồi!

Giải Ngữ Mạn và Hạng Minh Hóa liếc nhau, bọn họ ngược lại biết mục đích vì sao Ứng Thành Hà làm như vậy.

Vệ Tam là một chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S, nếu có thể dùng vật liệu này trên cơ giáp của cô, thực lực ắt sẽ được tăng lên.

Tuy nhiên nó vẫn quá mạo hiểm, vì chuyện này không chỉ đe dọa toàn đấu trường mà còn có toàn độ địa phương Sao Cốc Vũ.

Trong cuộc đua, trường Quân sự Đế Quốc.

Ứng Tinh Quyết nhìn thật sâu vào một hướng nào đó, cuối cùng xoay người nói với các thành viên chủ lực: “Chúng ta tăng tốc đi tới đích.”

Cơ Sơ Vũ: “Không tìm tinh thú nữa?”


“Đi thẳng đến đích.” Theo lệnh của Tinh Quyết, tất cả các thành viên đứng dậy và chạy đi.

...

“Nơi này tạm thời không có tinh thú, chắc cũng không có cây biến dị.” Kim Kha ra hiệu mọi người có thể dừng lại.

Ứng Thành Hà lấy ra nấm dịch tím để Kim Kha bảo quản, đồng thời dùng cảm giác dựng lên hàng rào nhằm cố gắng ngăn mùi tỏa rộng ra ngoài, toàn bộ thành viên vẫn duy trì chế độ cơ giáp chiến đấu như cũ.

Anh chạy vào cơ giáp của mình, dùng tốc độ tay nhanh nhất kể từ khi mình sinh ra nhằm mở rộng khoang cơ giáp, làm cho không gian của nó lớn hơn.

“Vệ Tam, cậu tới bảo vệ tôi.” Ứng Thành Hà cải tạo xong thì nó có thể cho hai người đi vào, nhưng khả năng phòng thủ hoàn hảo của Rùa Bất Tử đã bị phá hủy.

Ứng Thành Hà đầu tiên cầm lại nấm dịch tím và vẫn để cho hàng rào cảm giác của Kim Kha tiếp tục đứng bên ngoài cơ giáp của mình; kế đó anh giải thích với đám người Kim Kha, cũng cố ý nói cho người ngoài ống kính: “Ngư Thanh Phi từng dạy cách tạm thời chế tạo công cụ che chắn mùi nấm dịch tím phát ra, tôi đi vào làm ra công cụ, đảm bảo chúng ta không bị tinh thú phát hiện hai ngày. Vệ Tam ở bên trong điều khiển cơ giáp.”

Giống như khoang hai người mà trường Đế Quốc dùng lúc trước, mục đích là để tiết kiệm năng lượng nên phòng hộ của cơ giáp cũng được đưa cho chiến sĩ độc lập lái, tăng thêm thời gian cho cơ giáp sư làm một số việc cần thiết khi họ còn đang đi đường.

Đội ngũ trường Damocles tiếp tục chạy đi, Vệ Tam tiến vào cơ giáp rồi thì người lái cơ giáp vẫn là Ứng Thành Hà.

“Vệ Tam, tôi nói cậu làm.” Ứng Thành Hà cho rằng Vệ Tam có thể làm ra hộp che tốt hơn. Ngư Thanh Phi chỉ thuận miệng nói qua một câu khi ở bên ngoài đột nhiên gặp phải nấm dịch tím mà trong tay lại không có vật liệu thì cần phải làm sao.

Lúc ấy Ứng Thành Hà nghe Ngư Thanh Phi giảng bài về công cụ che, trọng điểm không phải là nấm dịch tím, nên anh cũng không nghĩ tới thật sự có một ngày mình sẽ thấy nó mà còn thấy nhanh như vậy.

Nếu họ không mở cánh cửa đó, nấm dịch tím có thể dần dà bị hư hỏng và biến mất trong góc tối không người. Những cánh cửa và bức tường đó đã được Công Nghi Liễu cố ý làm. Không ai có thể tưởng tượng được rằng ông sẽ trồng nấm dịch tím ở góc trần nhà.

Thời gian sinh trưởng của nấm dịch tím rất lâu, và, ngoại trừ Ngư Thanh Phi đã nhìn thấy thì chẳng còn ai khác. Chẳng dè được chả ai nhìn thấy, chẳng dè được Công Nghi Liễu làm ra bào tử của nấm dịch tím.

“Bên trái của cậu là một khối bảo vệ vừa được tháo ra của Rùa Bất Tử, còn có nguồn năng lượng này, hòa nhập cảm giác của cậu…” Ứng Thành Hà nói cẩn thận.

Khối giáp bảo vệ mà anh đã tháo là một trong những miếng giáp bảo vệ ở trái tim của Rùa Bất Tử, là mảnh tốt nhất trong tất cả các vật liệu.

...

Khoảng thời gian này đối với Kim Kha và Vệ Tam đều là tra tấn.

Để không chomùi nấm dịch tím phát ra, Kim Kha đã xây dựng hàng rào cảm giác đến giới hạn tối đa; còn Vệ Tam dưới sự hướng dẫn của Ứng Thành Hà đã đổ cảm giác của mình vào cái hộp làm bằng lớp bảo vệ và năng lượng.

“Bây giờ có đủ chưa?” Vệ Tam đưa tay sờ lấy máu dưới mũi mình, hỏi Ứng Thành Hà.

“Cậu bỏ nấm dịch tím vào thử.”

Vệ Tam nghe lời lấy nấm dịch tím, đầu nấm trong suốt, có thể nhìn thấy rõ rành chất lỏng màu tím bên trong đang chậm rãi lưu động, hơn nữa còn phát ra ánh sáng khi có khi không.

Cô dời mắt, đặt nấm dịch tím vào hộp.

“Thế nào rồi? Cậu có thể ngửi thấy được mùi nữa không?” Ứng Thành Hà hỏi.

Thấy Vệ Tam lắc đầu, anh bèn thở phào nhẹ nhõm.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Tại sao tôi không được học cái này? Chắc chắn Ngư Thanh Phi phân biệt đối xử!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui