“thành viên đội Đế Quốc bị loại”
Nơi Damocles muốn đóng quân là một vách đá tự nhiên có các hang bên trên. Muốn đi vào thì họ phải leo lên trước, chỉ có điều trong quá trình leo lên có thể gặp phải các loài có độc trên vách đá. Để đề phòng tai nạn xảy ra, nhóm chiến sĩ độc lập hạng nhẹ sẽ đi lên đầu tiên, sau khi bọn họ giẫm xong một chút thì mới để cho người phía sau đi theo.
Bình thường việc này toàn giao cho Hoắc Tuyên Sơn làm, nhưng nhìn cậu ta tỉnh thế chứ lại là dạng mở mắt coi như tỉnh có năng lượng biết nói chuyện thôi. Đội chủ lực chỉ còn lại một chiến sĩ độc lập là Liêu Như Ninh xem như có thần trí thanh tỉnh, cho nên cuối cùng cậu ta mang theo đội cơ giáp hạng nhẹ của trường đi lên.
Liêu Như Ninh mang nhóm chiến sĩ hạng nhẹ vừa phải hoạch định tuyến đường an toàn, vừa phải tìm được hang đá phù hợp. Có một số lỗ hang lõm quá nông nên không thích hợp.
Bây giờ trời đã tối, Liêu Như Ninh đang giẫm lên vách đá và leo nhanh lên. Phía trước coi như thuận lợi, có lúc nghe thấy âm thanh bọ cạp độc bò tới lui thì cậu ta là người đầu tiên phun lửa với nhiệt độ cao từ súng do Ứng Thành Hà cải tạo.
Đến giữa một đoạn đường, Liêu Như Ninh không phát hiện ra bất thường bèn đưa tay lay tới lui trong một hang đá lõm. Cậu ta đang chuẩn bị leo lên khúc trên thì thấy cảm giác ngay tay không đúng vì nó cứ mềm oặt thế nào. Chuyện này nhất thời làm cho da đầu Liêu Như Ninh tê dại, trong nháy mắt đã liên tưởng đến một loại có độc.
- ---Rắn.
Liêu Như Ninh rút tay về nhanh như chớp, cả người sợ đến choáng váng, thiếu điều đã ngã xuống.
“Em không sao chứ?” Vừa đúng lúc Đinh Hòa Mỹ đi lên bên cạnh. Chị ấy thấy Liêu Như Ninh hồi lâu không nhúc nhích bèn quay đầu chiến đèn pin chiếu lên người cậu ta.
Mặt Liêu Như Ninh trắng bệch, nói với đôi môi run run: “Có, có rắn!”
Đinh Hòa Mỹ đang cầm đèn chiếu: “... Có lẽ em nên nhìn vô tay mình đi.” Đoạn, chị ấy bò lên.
Nghe vậy, lúc này Liêu Như Ninh mới chậm rãi phản ứng lại, cậu cảm giác được ngón tay mình không chỉ dính dính mà còn có tí… thối.
Không phải rắn mà là một cục phân mảnh, khó trách cậu ta chẳng thấy có gì bất thường, dù sao thì phân đâu có thở được.
Liêu Như Ninh: “...”
“Có một cái ở đây.” Có người trong đội tuyển trường đã tìm thấy một cái hõm phù hợp.
Chẳng bao lâu sau, các chiến sĩ độc lập hạng nhẹ đã đi về phía cái hang đó nhằm chuẩn bị dọn dẹp các vật lạ trong động. Các chiến sĩ hạng nặng và hạng trung nhanh chóng leo lên theo con đường của chiến sĩ hạng nhẹ, sau đó ném dây thừng xuống rồi kéo cơ giáp sư và chỉ huy lên.
Nửa tiếng sau, các hang được dọn dẹp hoàn tất, toàn bộ người trong trường Damocles ngồi bên trong nghỉ ngơi. Đội tuyển trường thì bình thường, nhưng ba chiến sĩ độc lập của đội chủ lực thì “bị diệt toàn quân”.
Trông Hoắc Tuyên Sơn rất tỉnh táo, nhưng trên mặt cậu ta cứ cười nên nhìn thế nào cũng kỳ quái; về phần Vệ Tam, cô đi tới đi lui khắp nơi với khuôn mặt đầy vết máu, hễ mà cô yêu thích tướng mạo ai là bắt đầu huýt sáo, nhất là đối với mấy cô gái trẻ.
Thiếu gia Liêu thì dùng nước để rửa tay dính phân xong là rơi vào thung lũng cuộc đời này, cậu ta sầu não chán chường, lúc nào cũng ngửi tay mình và luôn cảm thấy trên đó còn có mùi.
Trong một khoảnh khắc, bầu không khí của trường Damocles rất kỳ lạ, các thành viên đội tuyển thì cúi đầu chả dám nhìn vào thành viên của đội chủ lực, bởi vì họ không biết những gì hiện khuôn mặt họ là thông cảm hay là đang cười.
Với tư cách là chỉ huy chính chính, giờ đây Kim Kha đã hiểu được triệt để sự kỳ lạ của sân rừng mưa nhiệt đới.
Nếu không giữ vững tinh thần, đừng nói tới chuyện họ chẳng thể giành chức vô địch, mà có tới được điểm đích hay không cũng là một vấn đề.
Hang lõm vào có một vị trí tốt, chiếm ưu thế chiều cao tự nhiên, Kim Kha đứng dậy ngay cửa hang và nhìn về phía xa.
Một lát sau, có hai chùm sáng bay lên, đó là trường South Pasadena và trường Samuel.
Cho đến bây giờ, trường Damocles chẳng gặp phải tinh thú, cơ nhìn từ chùm ánh sáng thì biết họ đã bỏ xa bốn trường quân sự khác với một khoảng cách rất dài.
May mắn thay là các hang có điều kiện phòng thủ tự nhiên, vì vậy chuyện gác đêm đã để cho Liêu Như Ninh, Kim Kha và đội tuyển trường thay phiên nhau.
Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn không canh đêm nhưng cũng chả nghỉ ngơi, hai người vẫn ở trong trạng thái hưng phấn.
Ứng Thành Hà còn định kêu bọn họ đi nghỉ, tính dùng một gậy đánh ngất hai người. Song anh chỉ là một cơ giáp sư, đâu phải là đối thủ của chiến sĩ độc lập, huống chi đó còn là hai chiến sĩ đang hưng phấn và “vui vẻ”. Cho nên Vệ Tam xoay người đã giành được gậy ngay, nhân tiện còn đánh Ứng Thành Hà bất tỉnh luôn.
Nghe thấy tiếng đổ xuống đất, mọi người nhìn về phía này: “...”
Kim Kha bị đánh thức, cậu ấy đứng dậy ở vách động rồi vẽ một vòng lớn và nói với Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn: “Hai người đi vào và hoạt động ở đây, không thể đi ra được.”
Cậu đã tốn một phút để đưa cho hai người một bảng kế hoạch đào tạo thể thao, yêu cầu Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn làm theo kế hoạch.
“Được.” Vệ Tam cầm cái bảng rồi nhìn lướt qua, kế đó cô bước vào trong vòng tròn và bắt đầu ngồi xổm xuống.
Hoắc Tuyên Sơn cũng đi theo, hai người bắt đầu huấn luyện cùng nhau.
Thấy hai người bọn họ nghiêm túc thực hiện kế hoạch, lúc này Kim Kha mới kéo Ứng Thành Hà bị đánh ngất xỉu sang một bên.
...
Ở phía bên kia, trường Đế Quốc.
Lần này xem như là trận mà đội ngũ Đế Quốc tiêu hao thể lực nhiều nhất kể từ khi thi đấu đến nay. Ứng Tinh Quyết không còn ôm hết cả mọi chuyện nữa, chẳng giải quyết một mình tất cả những chuyện anh có thể giải quyết, cứ đẩy việc lên đội chủ lực và đội tuyển trường. Chỉ khi sắp xảy ra vấn đề thì anh mới nhận lấy.
“Đầu tiên trường Đế Quốc thay đổi giáo viên dẫn đội, bây giờ thì thay đổi kế hoạch thi đấu. Xem ra trận đấu của Sao Tây Tháp có ảnh hưởng rất lớn đến họ.” Lộ Chính Tân nhìn những người của trường Đế Quốc như có suy nghĩ.
“Chỉ huy chính quá mạnh, mạnh đến mức đội viên phụ thuộc vào em ấy rất nhiều. Thay đổi vấn đề này sớm thì không còn gì tốt hơn.” Tập Hạo Thiên nhìn quét qua ống kính năm trường quân sự, “Lần này vào sân này, South Pasadena và Samuel phát huy khá ổn định.”
Đội chủ lực của trường Damocles vào sớm nhất nhưng lại xem như bị tiêu diệt hơn phân nửa, viện Bình Thông thì có một nhóm người trúng độc, trường Đế Quốc cũng chả có tốc độ nhanh là mấy bởi vì sự phối hợp còn đang trong giai đoạn mài giũa.
Ngược lại, hai trường quân sự khác không gặp phải tình huống gì, an ổn chém giết tinh thú mấy lần.
...
Năm giờ sáng, những người của trường Damocles thức dậy và bắt đầu chỉnh đốn nhằm xuất phát. Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn nằm trong vòng tròn, không biết là ngất xỉu hay ngủ thiếp đi.
Cuối cùng khi phải đi, Liêu Như Ninh mới đánh thức hai người.
Vết thương của Vệ Tam đã khá hơn một chút, cô cũng không phấn khích như ngày hôm qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô có vấn đề bằng mắt thường.
Hoắc Tuyên Sơn có dần tỉnh ráo theo một hai ngày trôi qua, còn trong máu Vệ Tam trộn lẫn quá nhiều phấn hoa, mặc dù cho ăn một lượng lớn trái thủy ngọc nhưng cô vẫn cần ít nhất mất 10 ngày nửa tháng nếu cô muốn khôi phục lại như thường.
Nếu không tìm được một vài cây có thành phần giải dược khác, sức chiến đấu của Vệ Tam rõ ràng sẽ giảm xuống còn hơn một nửa trong thời gian thi đấu trên sân rừng mưa nhiệt đới.
Cho dù đó là chống lại tinh thú hay các trường quân sự khác, Damocles sẽ ở thế yếu hơn.
Quan trọng hơn, nếu Vệ Tam ở trạng thái này trong một thời gian dài là sẽ có di chứng, nó gây nghiện cho cô.
Kim Kha cân nhắc nhiều lần bèn quyết định thay đổi lộ trình, trước tiên tìm kiếm cây có thành phần giải độc nhằm giúp Vệ Tam giải độc tố hoàn toàn trước tiên.
Ngay sau khi họ thay đổi lộ trình, người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp và khán giả đã cảm thấy đáng tiếc, khoảng cách ban đầu đang kéo dài thì giờ đã hẹp lại.
Trường Damocles không có bất kỳ dị nghị gì, họ đi theo một hướng khác với tốc độ tối đa theo lời dặn dò của Kim Kha.
Dường như xui xẻo đi vòng quanh trường Damocles lần này, họ đã đi bộ cả buổi sáng nhưng chả nhìn thấy bất kỳ thành phần thuốc giải độc hiệu quả nào.
Ngay cả trái thủy ngọc cũng không gặp mà toàn là những loại quả dại khác.
“Hôm nay tìm không ra nữa thì chúng ta chờ trường Samuel, tìm bọn họ trao đổi thuốc giải.” Kim Kha nói với Ứng Thành Hà và Liêu Như Ninh.
Vệ Tam bên cạnh nghe vậy bèn ngẩng đầu: “Không cướp à?”
Kim Kha: “...” Phấn hoa cỏ gai mê hoặc này mang theo chức năng phun ra sự thật?
Vào buổi trưa, trường Damocles cuối cùng đã tìm thấy một trong những loại cây giải quyết được phấn hoa gai cỏ gai mê hoặc.
Ứng Thành Hà rửa sạch cây, nghiền nát lấy nước rồi đổ nó vào lá lớn, để Kim Kha và Liêu Như Ninh đưa cho hai người uống.
Vệ Tam nhận lấy lá lớn thì uống luôn, còn Hoắc Tuyên Sơn mới uống một ngụm nhỏ đã muốn nôn nhưng bị Liêu Như Ninh đè đầu lại, gắng sức đút thêm vào.
Về sau, triệu chứng của Hoắc Tuyên Sơn lại tốt hơn đôi chút trong khi Vệ Tam vẫn chẳng thay đổi gì nhiều.
Kim Kha không tìm được cây cỏ giải độc cho cây cỏ gai, nhưng nếu cậu thấy các loài thực vật giải độc khác cũng sẽ cho người đào ra và mang theo bên người.
Ai biết được liệu có bất kỳ tai nạn nào khác xảy ra sau này hay không.
Buổi chiều, trường Damocles rốt cục gặp được tinh thú, người ra tay là Liêu Như Ninh, Hoắc Tuyên Sơn, cùng với thành viên đội tuyển trường. Vệ Tam bị Kim Kha ngăn cản không cho cô lên.
“Khi cậu tỉnh táo lại thì hẵng lên.”
Vệ Tam chỉ có thể canh giữ bên cạnh Ứng Thành Hà và đi lại xung quanh.
Sau khi giết tinh thú, tia sáng và kênh phát thanh của trường Damocles vang lên đầu tiên trong trường đua rừng mưa nhiệt đới.
Ứng Tinh Quyết ngửa đầu nhìn phương hướng của chùm ánh sáng thì khẽ nhíu mày, phương hướng kia không phải là lộ tuyến anh đoán Kim Kha sẽ lựa chọn, có lệch không ít.
Hoặc là Kim Kha có ý định khác hoặc là có chuyện gì đã xảy ra ở phía trường Damocles khiến Kim Kha phải đi chệch khỏi lộ trình.
“Chỉ huy chính, có người bị trúng độc!” Đột nhiên trong đội tuyển trường truyền đến một giọng nói.
Đội chủ lực của trường Đế Quốc xoay người ào ào nhìn về phía sau.
Ứng Tinh Quyết đi qua nhìn mấy người nằm xuống, môi họ tím tái, tay chân thì co giật.
“Chúng tôi đang đi bình thường thì mấy người bọn họ bỗng ngã xuống rồi biến thành cái dạng này luôn.”
Ứng Tinh Quyết ngồi xổm xuống kiểm tra toàn bộ cơ thể của một số người, cuối cùng anh tìm thấy vết xước ở lưng, cổ, và bàn tay họ.
Đó là một chất kịch động, con người bị trầy xước rồi thì nó sẽ làm tê liệt họ ngay lập tức, để cho các người bị trầy rơi vào hôn mê và chờ đợi thời gian chất độc phát ra.
“Chúng ta tới cứu không kịp.” Ứng Tinh Quyết thu tay lại và ấn nút bị loại của bọn họ. Lập tức ở phía trên có một máy bay nhỏ hạ xuống và đón người bị thương đi.
[Trường Quân sự Đế Quốc có 4 thành viên của đội tuyển trường bị loại. Lặp lại…]
Trường Đế Quốc ngay lập tức im lặng, họ không toi đời trong tay tinh thú nhưng lại đứt gánh trong chất độc bình thường của đấu trường rừng mưa nhiệt đới.
Ứng Tinh Quyết nhìn bao quát mọi người: “Các chỉ huy phải chú ý đến hoàn cảnh xung quanh bất cứ lúc nào, nhắc nhở chiến sĩ độc lập và chỉ huy đi.”
Hiện trường trực tiếp.
“Chuyện tranh tài này chưa đến cái cuối cùng cũng không nói rõ được ai có thể giành chức quán quân cả mùa giải.” Lộ Chính Tân nhìn ống kính của mấy trường quân sự, “Toàn bộ đội đã vô địch đều chịu thiệt thòi trên trường đấu rừng mưa nhiệt đới, ngược lại tốc độ của hai trường quân sự khác lại một lần nữa tăng lên.”
“Vận may tốt tạm thời thôi.” Tập Hạo Thiên nói, “Tiếp theo ở đấu trường còn một đoạn đường rất dài để đi.”
“Bên viện Bình Thông cũng không tìm được thuốc giải độc gì, viên thuốc giải độc trong tay không thích hợp đi giải độc. Hiện tại chỉ có viên thuốc giải độc trong tay trường Samuel mới cứu được trường Damocles và viện Bình Thông.” Ngư Thiên Hà nhìn chằm chằm vào màn hình mấy trường quân sự, “Giả sử sau buổi chiều trôi qua mà còn chưa tìm đủ thành phần giải độc, tôi cho rằng viện Bình Thông và trường Damocles sẽ gặp nhau trước.”
Đúng như dự đoán, sau khi trời tối, trường Damocles và viện Bình Thông vẫn chưa tìm thấy đầy đủ các loại cây cỏ để cho thuốc giải độc.
Khi chùm ánh sáng của trường Samuel sáng lên một lần nữa, hai trường quân sự lại thay đổi lộ trình và đi về phía trường Samuel.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Samuel: Đột nhiên lạnh đằng sau (??
? l)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...