“cỏ gai mê hoặc”
Vệ Tam và Liêu Như Ninh vẫn đứng phòng thủ ở bên con suối, Kim Kha chia nước xong bên kia là đưa trái cây đến cho hai người bọn họ.
Trái cây không lớn, cỡ tầm như ngón tay cái, lớp vỏ màu vàng chẳng thiếu gì đường nứt, chỉ cần cắn xuống một cái là nước tươm ra đắng nghét.
Vệ Tam nhận trước, tiện tay cầm rồi cắn rồi nuốt.
Biểu hiện của cô quá bình thường khiến Liêu Như Ninh chả suy nghĩ nhiều, cậu ta cũng cầm lấy một cái trái cây to bằng ngón tay cái và cắn xuống: “Ọe!”
Thiếu gia Liêu bày ra khuôn mặt vặn vẹo, cậu ta túm cổ mình, thiếu chút nữa là xỉu luôn. Cậu khom lưng phun cái quả trong miệng mình ra rồi đứng thẳng dậy trong suy yếu: “Vệ Tam, sao cậu không nhắc tôi cái thứ đắng bực này?”
“Đắng á? Tớ thấy còn ổn mà.” Vệ Tam cúi đầu nhìn trái cây dài mảnh màu vàng trong tay, kế đó nhét một nửa còn lại vào miệng.
Kim Kha cũng cầm lấy một cái và nói: “Cái này gọi là trái thủy ngọc, có vị đắng nhưng giá trị dinh dưỡng cao, thanh nhiệt giải độc và nhiều nước. Thiếu gia, thỉnh thoảng ăn tí đắng cũng tốt.”
Dứt lời, cậu ấy tự tin cắn một cái: “... Ọe!”
Kim Kha cố chịu để không phun ra nhưng vị đắng nghét đến tận cùng cứ lơ lửng trên đầu lưỡi, nước đắng chảy qua cổ họng làm cậu muốn nôn mửa một lần nữa.
Thiếu gia Liêu khoanh hai tay nhướng mày nhìn Kim Kha: “Thỉnh thoảng ăn một chút đắng cũng không tệ.”
Kim Kha: “Ọe…”
Ngay cả khi nuốt xuống, mùi đắng đã gây ra một cú sốc lớn đối với vị giác cậu ấy, chẳng thể nào tan đi.
Nửa tháng trước khi Kim Kha vào, cậu đã ghi nhớ kiến thức về các khía cạnh liên quan rừng mưa nhiệt đới, biết rằng hương vị của trái thủy ngọc không tốt nhưng chả ngờ được cái vị của nó sẽ… gớm đến thế.
Kim Kha và Liêu Như Ninh nhìn Vệ Tam ăn trái thủy ngọc với khuôn mặt chả đổi bèn không khỏi vươn ngón tay cái về phía cô.
“Vị giác của cậu bị hỏng rồi?” Liêu Như Ninh chỉ nhìn cô ăn mà đã cảm thấy một trận đắng dâng lên trong cổ họng.
“Không có.” Vệ Tam ngậm nửa trái thủy ngọc, “Còn trong phạm vi chịu đựng.”
Mùi này mà đi so với mùi tanh thối rữa của bãi rác chỉ có thể nói là con kiến so với con voi.
Kim Kha không thể ăn được, cậu đi tới chỗ kia và chọn ra một mẻ trái cây màu đỏ khác: “Cái này rất chua, chắc là sẽ tốt hơn một tí.”
Lần này Liêu Như Ninh chỉ cắn một miếng nhỏ cơ mà vẫn bị chua giật cả mình: “Cái này là quả dại gì mà hương vị kí/ch thích như vậy.”
“Không có các nào, ráng chịu một chút.” Kim Kha nhắm mắt lại, nhét trái màu đỏ vào và nín thở nhanh chóng nuốt xuống. Câu ấy quay lại và đi đến chỗ nghỉ ngơi cơ với bóng lưng còn liêu xiêu.
Thiếu gia Liêu: “…” Nói không chừng chưa tới được điểm đích nhưng mình lại bị mấy cái trái này hạ đo váng luôn.
“Có ăn không? Không ăn thì cho tôi.” Vệ Tam ăn xong trái trong tay mình bèn hỏi Liêu Như Ninh.
Liêu Như Ninh không có cách nào ăn được trừ phi là sắp đói chết, thế là cậu ta đưa hết toàn bộ trái cây của mình cho Vệ Tam, song lại lấy về hai trái: “Đợi lát nữa cho Tuyên Sơn ăn.”
Chờ Hoắc Tuyên Sơn tuần tra trở về, Liêu Như Ninh vẫy tay với cậu ấy và đưa qua hai trái: “Tuyên Sơn, quả đỏ này ngọt lắm mà có nhiều nước nữa. Nhưng trái màu vàng thì hơi đắng, không ngon lắm.”
Hoắc Tuyên Sơn ngẩng đầu nhìn cậu ta và Vệ Tam, cuối cùng chọn quả màu vàng không chút do dự và bỏ vào miệng.
“...”
“Ha ha ha, nói quả này không ngon mà cậu còn không tin. Liêu Như Ninh nhét quả màu đỏ cho Hoắc Tuyên Sơn, “Cho cậu này, cái này ngọt.”
Hoắc Tuyên Sơn ráng nuốt xuống rồi hỏi Vệ Tam: “Cái này ngọt?”
Vệ Tam không gật đầu cũng không lắc đầu: “Không ăn được đâu.”
Nghe cô nói như vậy, trái lại Hoắc Tuyên Sơn bán tín bán nghi cắn một miếng trái cây màu đỏ, chua đến mức làm cậu ta hoài nghi cuộc sống này.
“Đã nói không ăn được rồi” Vệ Tam nhếch môi và vỗ tay với Liêu Như Ninh trên không trung.
Hoắc Tuyên Sơn: “...” Cậu đã có thể tưởng tượng được con đường phía trước sẽ gian khổ thế nào rồi.
Đội tuần tra thay ca để nghỉ ngơi và bổ sung thể lực, khi Hoắc Tuyên Sơn về thì Liêu Như Ninh đã dẫn theo một nhóm người khác đi tuần tra chung quanh.
Vệ Tam đứng bên dòng suối, nhìn về phía đối diện.
Đối diện cũng có một môi trường tương tự như bên này, cây cối mọc um tùm và có cả thỏ.
Con thỏ?
Vệ Tam xoay người đi tìm Ứng Thành Hà: “Tôi muốn một cái cung, ở đối diện có thỏ, tôi đi săn mấy con.”
Ứng Thành Hà: “... Chờ một chút.” Không chỉ là một cái cung tên bình thường hay sao, bàn tay nghệ nhân của mình sẽ làm được!.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn |||||
“Có muốn tôi đi không?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
Vệ Tam lắc đầu: “Tôi muốn nhân tiện hoạt động một chút, cậu ở lại đây trông chừng bọn họ.”
Chờ sau khi Ứng Thành Hà làm xong cung tên đơn giản là đã qua 10 phút. Vệ Tam cầm cung tên đi đến bên bờ suối, híp mắt nhìn hồi lâu. Nghiêng tai nghe xong, cô lui về phía sau vài bước rồi tăng tốc chạy và phóng, vượt qua mặt suối.
Vừa mới đạp lên mặt đất đối diện là Vệ Tam cúi đầu nhìn thoáng qua, đất bên này tựa hồ mềm hơn một chút.
Tiếng xột xoạt phát do động vật nhao vào bụi cỏ đã truyền đến tai Vệ Tam, cô đi thẳng về một hướng.
“Vệ Tam, đừng đi quá xa.” Kim Kha đứng dậy hô to ở phía đối diện.
Cô giơ tay ra phía sau làm một cử chỉ ok, cũng không biết người đối diện nhìn thấy được không.
Vệ Tam đuổi theo tiếng động nhưng cứ mãi chẳng thấy dấu vết của thỏ, cơ mà cô không muốn đi quá xa, thế là chuẩn bị xoay người trở về.
Ở đây săn không được thì lần sau lại tìm cơ hội, nhưng mà có lẽ tụi Liêu Như Ninh còn phải đói bụng rồi.
Vệ Tam nhanh chóng xoay người trở về, đang đi, cô lại nghe thấy tiếng xột xoạt phát ra từ bên trái.
“...”
Chỗ này có hang thỏ? Có thỏ ở khắp mọi nơi.
Vệ Tam không cho rằng âm thanh phát ra từ cùng một con thỏ, tốc độ nó quá nhanh, chỉ có thể nói là con thỏ khác mới giải thích được.
Cô đứng tại chỗ nghiêng tai lắng nghe một lúc lâu, kế đó đột nhiên kéo cung bắn về một hướng nào đó.
Cung tên phá trời lao về phía một bụi cỏ, Vệ Tam nghe thấy tiếng bắn trúng rõ rành.
Chỉ có điều cô đi qua lại chỉ thấy cung và mũi tên bắn xuống đất lơ chơ.
Vệ Tam nhíu mày, khom lưng rút cung tên, ngoại trừ mũi tên ra thì nửa trên thân tên đã có vết trầy xước.
Cô dùng bàn tay sờ tới, vết cắt này… giống như rơi vào bụi gai.
Rõ ràng bắn trúng mặt đất chẳng có gì, cô nắm cung tên trong tay và cúi đầu đứng tại chỗ.
Tại thời điểm này, tất cả các hướng đã có cây cỏ gai khác nhanh chóng bò lên, bằng mắt thường cũng thấy được no sắp sẽ quấn chân của Vệ Tam.
Vệ Tam bước nhanh ra ngoài, giẫm lên thân cây, cuối cùng cô ngồi xổm trên cành cây to lớn.
Cô cúi đầu nhìn xuống mặt đất, trên những cây cỏ gai này có một mấy bông hoa nhỏ, thậm chí một số cỏ gai còn cuộn thành hình dạng của một con thỏ một cách chậm rãi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc chắn Vệ Tam chả tưởng tượng được có loài thực vật giả mạo động vật.
Cho nên vừa rồi một mũi tên đó đã bắn vào cái thứ thực vật này?
Hóa ra không có thỏ, Vệ Tam đứng trên cành cây, mượn một nhánh cây trên đầu để đu sang cây khác.
Ngay giữa lúc Vệ Tam đu đến cây thứ ba, cô đột nhiên thả lỏng tay và ngã thẳng xuống đất.
Trên mặt đất, vô số cỏ gai bò tới bao trùm Vệ Tam, dùng sức quấn quanh cô.
Hiện trường trực tiếp.
Hạng Minh Hóa nhìn thấy một màn này thì cả người choáng váng. Ông hoàn toàn không rõ vì sao Vệ Tam lại đột nhiên ngã xuống, ngay cả cấp A cũng chả dính phải sai lầm này.
Khán giả càng không hiểu gì, cứ nhao nhao nhìn về phía người dẫn chương trình trên sân khấu.
Trong ba người giải thích chính có Ngư Thiên Hà là người Sao South Pasadena, sẽ hiểu rõ nhất về đấu trường rừng mưa nhiệt đới.
“Đây là cỏ gai mê hoặc có sở trường là quấn gai tạo thành hình con thỏ để dụ con mồi.” Ngư Thiên Hà nhìn về phía màn hình trực tiếp của trường Damocles, “Vừa rồi Vệ Tam đưa tay sờ thân mũi tên, đại khái đã dính phải phấn hoa cỏ gai mê hoặc. Một khi da tiếp xúc với phấn hoa này thì chúng ta sẽ rơi vào tình trạng ngất xỉu nhanh chóng, thậm chí còn thấy hạnh phúc cho đến khi chết.”
Bên trong màn ảnh đã nhìn nhìn thấy máu chảy ra từ những bụi cỏ gai mê hoặc đang bọc chặt, mà đám người trường Damocles bên bờ bên kia lại chẳng tỏ tường chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này đây, ngay cả Giải Ngữ Mạn cũng có vẻ đứng ngồi không yên.
Thứ này không phải tinh thú mà chỉ là thực vật trong rừng mưa nhiệt đới, nay Vệ Tam rơi vào ảo giác hôn mê, hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào khiến trường Damocles bên đối diện chẳng biết có chuyện.
“Vệ Tam không thể tỉnh lại?” Tập Hạo Thiên hỏi
“Về cơ bản thì không tỉnh được. Bình thường để ngừa gặp phải loại cỏ gai mê hoặc này, chúng tôi sẽ ăn...” Ngư Thiên Hà nói được một nửa, bỗng nhiên dừng một chút, “Nhìn vận may của em ấy xem sao.”
Tập Hạo Thiên kinh ngạc hỏi: “Ý là sao?”
“South Pasadena tôi có một loại thuốc giải độc, trong đó trái thủy ngọc là một thành phần chính quan trọng, thứ bọn họ ăn khi nãy.” Ngư Thiên Hà nhìn chằm chằm Vệ Tam nói bị cỏ gai phủ kín mít, “Tôi thấy Vệ Tam đã ăn không ít khi nãy, có lẽ em ấy còn một chút ý thức. Nhưng mà hiện tại Vệ Tam bị thương và gặp một lượng lớn phấn hoa cỏ gai đi vào trong máu, cho nên rất khó nói.”
Năm phút đã trôi qua kể từ khi Vệ Tam ngã xuống, mọi người ở trường Damocles bên kia vẫn không phát hiện ra vấn đề.
Các thầy cô giáo trường Damocles có sắc mặt cực kỳ tái nhợt trong buổi trực tiếp, Hạng Minh Hóa càng khẩn trương hơn, đầu ông đầy mồ hôi.
...
Sau khi Vệ Tam ngã xuống, cả người cô rơi vào một đám sương mù, cô chỉ nhận thấy cơ thể hơi ngứa vì đâm chích nhưng không rõ lắm, càng giống như bị điện giật.
Tâm trạng hạnh phúc chưa từng có, có một nỗi niềm vui vẻ chẳng rõ lý do.
“...”
Còn chưa tìm thấy chất lỏng động cơ phù hợp cho Vô Thường, còn rất nhiều nơi cần cải thiện, mình hạnh phúc cái gì chứ?
Vệ Tam nghi ngờ thật. Theo cô thấy, loại vui vẻ xuất phát từ nội tâm này nên có khi cô thiết kế ra được ít nhất một chiếc cơ giáp tốt.
Kỳ lạ, Vệ Tam cau mày, lại giống như nhìn thấy trường Damocles giành chức vô địch toàn giải.
Nhà vô địch toàn giải?
Đúng là đáng mừng.
Vui vẻ một hồi, Vệ Tam bỗng nhiên phát hiện ra một ít sai sai. Giải đấu kết thúc lúc nào, rõ là bọn họ còn… còn mấy trận tranh tài nữa mà?
Vệ Tam cảm thấy đầu óc mình không hoạt động được nữa, chả nhớ nổi cái gì, chỉ cảm thấy mỗi chuyện vui vẻ.
Niềm vui ảo tưởng này... nó không đủ chân thật.
Cô đang thi đấu, rõ ràng là vẫn còn đang thi đấu.
Vệ Tam đột nhiên mở mắt nhưng lại vì quá đau nên đành nhắm mắt lại, song trong nháy mắt đó, cô biết tình cảnh của mình.
Những cây cỏ gai đang quấn quanh cô.
Con dao găm ở bên hông nhưng cả hai tay đã bị cỏ gai quấn chặt. Vệ Tam nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hai tay cô bỗng vùng lên và rút dao găm bên hông, cắt đứt cỏ gai, kế đó giãy dụa đứng dậy.
Hiện trường trực tiếp la ó, không chỉ bởi vì Vệ Tam đột nhiên giãy ra được mà còn bởi vì toàn thân cô, bao gồm cả mặt, đã bị cây cỏ siết tạo thành mấy vết máu, gần như nhìn không rõ được mặt.
Hạng Minh Hóa thở không nổi. Ông nhìn Vệ Tam lảo đảo đứng dậy thì dời ghế ra sau và xoay mặt đi.
Cũng không biết gọi là trào phúng hay không khi cấp siêu 3S chết trong tay của thực vật bình thường.
Bên trong ống kính, Vệ Tam cầm dao găm, cung tên rơi đâu mất, cô chạy một đường về phía dòng suối đối diện. Cơ mà càng ngày càng có cỏ mê hoặc lao về phía cô.
Vệ Tam: “...”
Ban đầu cả người đau nhức khắp nơi, giờ còn phải chật vật chạy trốn như vậy, đúng là đã làm tâm tình của cô chẳng tốt là bao.
Vệ Tam dừng lại luôn. Cô xoay người đối mặt với bụi cỏ đang đuổi theo phía sau, dùng dao găm cắm vào một cái cây bên cạnh rồi kéo rứt nó.
Nước trong cây chảy xuống không ngừng.
Ngư Thiên Hà nhướng mày: “Em ấy biết cây bên cạnh.”
Quả nhiên Vệ Tam ngồi xổm xuống một giây sau là cô đốt loại nước này, hoặc là nói đúng hơn là đốt chất lỏng.
Những chất lỏng này vẫn tiếp tục chảy xuống dốc, chúng mang theo lửa chảy về phía cỏ gai.
Cái thứ này có thêm lửa là thiên địch của loại cỏ gai này. Chất lỏng chảy lên cỏ là lan ngay ra thật nhanh, Những cây cỏ gai bắt đầu ngừng tấn công, cứ mãi uốn éo trên trên mặt đất, chúng muốn dập tắt đám cháy nhưng vô ích.
Vệ Tam đưa tay đón lấy nước chất lỏng rồi dùng sức ném về phía cỏ gai còn đang không ngừng chạy trốn. Khi cô vừa ném chúng là châm lửa ngay.
Một khi tia lửa rơi trên một ngọn cỏ là nó thổi bùng lên thành đám cháy nhanh chóng.
Đối diện bắt đầu bốc cháy; mùi khét đã thu hút sự chú ý của mọi người tại trường Damocles.
Kim Kha lập tức đứng dậy và đi đến bên dòng suối.
“Tôi đi qua xem một chút.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn thấy Liêu Như Ninh chạy về bèn ngăn cản Kim Kha.
Ngay lúc Hoắc Tuyên Sơn chuẩn bị vượt qua dòng suối thì Vệ Tam lảo đảo đi ra từ trong rừng đối diện, toàn thân cô đầy thương tích.
Những phấn hoa cỏ gai kia đã tiến vào trong máu của cô, trong mắt Vệ Tam lại là mảng trắng xóa, niềm vui vô cớ lại dâng lên trong lòng.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Hạnh phúc-ing:)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...