Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

“các bạn đến từ Sao Sa Đô?”

Vệ Tam đứng sau Cơ Sơ Vũ, một tay cô cầm đao tu di c,ắm vào vai Kẻ Hủy Diệt, tay kia vòng qua hông cậu ta với tới phía trước để kéo khối năng lượng bên trong ra.

Giờ phút này tư thế của hai người giống như Vệ Tam ôm Cơ Sơ Vũ từ sau lưng, song người chung quanh cũng không nghĩ nhiều về mặt khác vì họ còn đang hãi hùng.

Ngay cả lãnh đạo cấp cao Quân khu 1 ngồi ở bàn hội nghị cũng trưng ra khuôn mặt vô cùng phức tạp.

Shaω Eli nhìn Kẻ Hủy Diệt mất sức di chuyển bèn không khỏi nuốt nước miếng, Vệ Tam trông tà ma quá, đây là chuyện mà con người bình thường làm ra à?

Đừng nói các sinh viên quân sự khác, ngay cả bốn người trường Damocles cũng sững sờ nhìn hai người trong sân.

Kết thúc quá nhanh, từ lúc Cơ Sơ Vũ bùng nổ đầu tiên là bọn họ đã có cảm giác này, kết quả là trước khi kết thúc bỗngđảo lộn thắng thua.

“Tụi mình… thắng?” Liêu Như Ninh hỏi Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh.

“Thắng.” Hoắc Tuyên Sơn trả lời từ từ, Vệ Tam dùng 2 chiêu như giống hệt chiêu Cơ Sơ Vũ dùng vừa nãy, nhất là một đao từ trên xuống dưới sau cùng.

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết nhìn thật sâu vết đao sâu hoắm sau lưng Vệ Tam, vừa rồi cô ấy cố ý để lộ lưng không bảo vệ chỉ để chờ đợi thời điểm này.

Video chiếu lại về mấy trận đấu đã được Ứng Tinh Quyết xem qua xem lại rất nhiều lần, anh vẫn cho rằng cô quá quý trọng cơ giáp của mình. Anh thấy được một quy luật, dù là lúc Vệ Tam vẫn còn ở đội tuyển trường hay sau lúc vào đội chủ lực làm chiến sĩ độc lập, chỉ cần có người làm hư cơ giáp của cô, cô ấy sẽ đột nhiên bùng nổ, chứ không phải gặp nguy cơ mới tích cực ngăn cản.

Cho nên Ứng Tinh Quyết muốn Cơ Sơ Vũ kéo dài thời gian, ra tay ngay lúc sắp kết thúc khiến Vệ Tam không có thời gian phản ứng. Cơ Sơ Vũ không nghe lời anh, Ứng Tinh Quyết cũng chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng không ngờ Vệ Tam chủ động lấy cơ giáp của mình làm mồi nhử.

“Bốp bốp bốp…”

Bốn người trong trường Damocles đột nhiên vỗ tay cùng nhau, sau đó giơ biểu ngữ lên, lấy ra những quả cầu tua rua đủ màu quơ quơ.

Mọi người nghe thấy động tĩnh của họ thì mới tỉnh táo lại và giấu kỹ cảm xúc của mình.

Vệ Tam buông khối năng lượng của cậu ta đồng thời rút đao tu di và lui ra vài bước. Kế đó cô cho một tay đặt trên vai, cúi đầu vô cùng tao nhã trước mọi người.

“Lưng cậu bị rách rồi.” Ứng Thành Hà nhắc nhở.

Vệ Tam trong khoang cơ giáp: “...” Sự thích thú đến chiến thắng biến mất ngay lập tức.


Nhảy ra khỏi khoang cơ giáp, Vệ Tam cất cơ giáp đi rồi quay về nhóm của mình: “Lại được một điểm, phần thưởng thuộc về chúng ta.”

“Trước mắt nấm dịch tím chỉ có tí như thế, lỡ dùng hết thì tính sao?” Ứng Thành Hà hỏi thì thầm.

“Vừa rồi nhìn tư thế kia của cậu ta mà kéo đến cuối cùng sẽ làm Vô Thường bị thương.” Vệ Tam đáp, “Thay vì bị không ít thương tích, chi bằng dính một đao trước rồi kết thúc thật nhanh.”

Lúc nói lời này thì Vệ Tam vẫn đau đớn âm ỉ, đằng sau Vô Thường của cô có một cái lỗ lớn như thế đấy!

“Được rồi, Cơ Sơ Vũ về hàng đi.” Giáp viên báo, “Phần thưởng cho lần hợp tác huấn luyện đầu tiên thuộc về trường Damocles, họ sẽ được vào sân sớm 1 tiếng. Trong hai ngày tiếp theo, các thầy cô sẽ lần lượt bình luận về cuộc đối đầu này của các em. Hôm nay giải tán trước đã.”

Buổi chiều ngày thứ 8 chỉ còn lại trận đánh nhau bằng cơ giáp cuối cùng của Vệ Tam và Cơ Sơ Vũ, nên so đấu song thì các thầy cô đã cho mọi người giải tán.

Cơ Sơ Vũ đi ra khỏi khoang cơ giáp, khác với sự ngột ngạt tức giận của Tông Chính Việt Nhân vào ban sáng, trong mắt cậu ta càng thêm vẻ mờ mịt.

Rõ ràng sẽ thắng nhanh thôi, vì sao mọi thứ… bỗng đảo ngược.

Những sinh viên khác cũng chẳng cảm thấy thực lực Cơ Sơ Vũ không đủ, phải là quá đủ mới đúng, nay cậu ta thua nhanh như vậy đơn giản chỉ vì Vệ Tam quá dị.

“Sửa cơ giáp của cậu ấy cho xong đi.” Ứng Tinh Quyết thu lại ánh mắt trên người Vệ Tam phía đối diện, anh nghiên mặt nói với Công Nghi Giác.

“Ừ.” Công Nghi Giác gật đầu, sau đó đi qua nói với Cơ Sơ Vũ, “Buổi tối tôi có thể giúp cậu sửa.”

Cơ Sơ Vũ giật mình ngẩng đầu và đối diện với ánh mắt của Ứng Tinh Quyết: “Tôi... rất xin lỗi.”

“Cô ấy càng khó đánh lại hơn so với chúng ta tưởng tượng.” Ứng Tinh Quyết nói với vẻ thản nhiên, “Cậu xem thường cô ấy, tôi cũng xem thường cô ấy, là lỗi chung của chúng ta.”

Nghe thấy anh nói như vậy, trong đầu Cơ Sơ Vũ trống rỗng, lần đầu tiên cậu ta không nghe theo lời Ứng Tinh Quyết đã nhận được kết quả này.

Ngay khi mọi người tan rã, trong nhóm chiến sĩ độc lập đột nhiên có người nhắc Vệ Tam.

Người Thừa Kế Nhà Họ Eli: [Còn video của mày và Cơ Sơ Vũ thì sao? Mau gửi vào nhóm, muốn giấu à@ Lén Lút Ăn Xin.]

Hoắc Tây Tây: [...]


Thiếu Gia Liêu: [Tự mấy cậu không biết quay lúc đó à?]

Người Thừa Kế Nhà Họ Eli: [Mục đích của việc xây dựng nhóm là gửi video đúng không? Chỉ thiếu Vệ Tam và Cơ Sơ Vũ, làm nhanh lên.]

Shaω Eli nhặn xị lên một tiếng, dùng quang não ghi hình còn phải canh đi theo bước hai người trong sân, cái kiểu người không có chuyện gì mà nhạy búa xua khắp nơi thì quá ảnh hưởng đến hình tượng người thừa kế của gã rồi.

Những người khác trong nhóm cũng muốn nhìn lại xem Cơ Sơ Vũ thua như thế nào.

Quinley Eli: [Có thể gửi để nhìn một tí không?]

Jill Gill Wood: [Thêm tôi nữa.]

Vệ Tam thấy thế liền xin Kim Kha một đoạn video vừa quay được rồi gửi đến nhóm chiến sĩ độc lập.

...

Quân khu 1, một phòng họp nào đó

“Vừa rồi Vệ Tam làm sao thắng được?” Một vị lãnh đạo cao tầng ngồi ở bàn hội nghị hỏi.

“Cháu ấy bắt được khoảnh khắc Cơ Sơ Vũ buông lỏng trong lúc sắp thắng lợi.” Người đối diện cho hay, “Sơ Vũ vẫn còn non nớt một chút, cần phải tăng tố chất tâm lý lên. Chứ dựa vào thực lực của Vệ Tam thì không thể loại cháu ấy được.”

Có người phản bác: “Tôi không cảm thấy vậy. Vệ Tam xuất thân từ một ngôi sao vô danh, có được huấn luyện nhiều như Cơ Sơ Vũ không? Cháu ấy là người từng tham gia chiến tranh, tố chất tâm lý chẳng yếu hơn Vệ Tam, nói cho cùng là thực lực không đủ.”

“Đây chỉ là một tai nạn.” Người cho hay theo bản năng nói hướng về phía một người ngồi ở phía trước của bàn hội nghị.

Cơ Nguyên Đức ngồi ở phía trước lên tiếng: “Sinh viên trường quân sự là hy vọng tương lai của Liên bang chúng ta, nhiều hơn một người cũng là chuyện tốt.”

Đám người không nói nhiều nữa.

...


Liên tục nhiều ngày hợp tác huấn luyện cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Vệ Tam vừa trở lại ký túc xá là nằm xuống ngay.

“Chân, chừa ra tí vị trí coi.” Kim Kha vỗ hai chân cô, cậu ấy ngồi ở một góc sô pha và quay đầu nói với Vệ Tam đang nhắm mắt, “Trận buổi chiều này đánh tốt, nắm thời cơ đó rất chuẩn.”

“Tôi cảm thấy hình như Vệ Tam càng ngày càng mạnh.” Liêu Như Ninh kéo một cái ghế ngồi xuống, cũng nói với cô, “Vừa rồi tốc độ của Cơ Sơ Vũ đã đủ hù người ta rồi, đáng tiếc đụng phải người biế.n thái như cậu.”

“Xuống tay trước là chiếm được lợi thế.” Vệ Tam không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên mới chủ động dùng sau lưng để dụ dỗ Cơ Sơ Vũ, “Nhưng mà lần sau Cơ Sơ Vũ chắc chắn sẽ không thả lỏng nữa, chiêu này chắc chả còn dùng được.”

Hoắc Tuyên Sơn lấy làm tiếc nuối: “Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ không solo với nhau, đại khái phải lần hợp tác huấn luyện sau mới có thể thấy.”

Năm người hoặc ngồi hoặc co, và, sau một thời gian dài, Vệ Tam mở mắt ra: “Đến lần hợp tác huấn luyện đầu tiên kết thúc, chúng ta chỉ loại trừ một vài người không bị nhiễm bệnh.”

“Việc này không thể vội vàng, không chừng có người đang quan sát sinh viên quân sự của chúng ta.” Kim Kha nói, “Ngày mai tụi mình đi một chuyến đến Xưởng Đen ở South Pasadena trước xem sao.”

Sương bọ đen, chìa khóa được tìm thấy trong ngôi nhà cũ của Quý Từ, còn có người xuất hiện không rõ chỗ phòng mẫu máu ở tòa nhà y tế… Bây giờ họ các loại sương mù quấn lấy.

Ngày hôm sau bắt đầu kỳ nghỉ nên được hoạt động tự do, những người từ các trường quân sự khác bắt đầu tiếp tục huấn luyện theo thói quen của mình, mà mấy người Vệ Tam thì nghênh ngang đi ra khỏi cổng sân tập.

Vừa vặn đụng phải đội chủ lực của trường Quân sự Samuel chuẩn bị đi tập trên sân huấn luyện, bọn cô phẩy tay với người bên Samuel như đi thị sát.

“Hứ.” Shaω Eli bĩu môi, gã vô cùng không ưa sự kiêu ngạo của đám người này.

Nhưng khi đội chủ lực Damocles đi rồi, Shaω Eli lại nói với Cao Học Lâm, “Có phải vì bọn họ đi ra ngoài để thư giãn trước mỗi trận đấu nên ít áp lực hơn, vì thế sức mạnh cũng không ngừng tiến bộ. Chúng ta có nên… ra ngoài đi dạo một vòng hay không?”

Cao Học Lâm liếc gã với vẻ mặt vô cảm: “Cậu cảm thấy có thể không? Huấn luyện mỗi ngày mà còn không đánh lại bọn họ, cậu còn muốn lười biếng à?”

Shaω Eli: “... Nói một tí thôi mà.”

Ở phía bên kia, đội chủ lực của trường Damocles đã đeo mặt nạ và đi vào Xưởng Đen.

Bọn họ giành chức vô địch ở Sao Sa Đô, bên Xưởng Đen đó nâng đẳng cấp của mấy người Vệ Tam. Họ không chỉ có thể đi xuống tầng 4 dưới lòng đất mà còn có thể mang theo hai người đi vào.

Hiển nhiên danh ngạch của hai người này cũng vì chuẩn bị cho cơ giáp sư và chỉ huy. Xu hướng chính của Liên bang vẫn là chế độ một tiểu đội năm người, cho dù là Xưởng Đen cũng không ngoại lệ.

“Đi ăn một cái gì đó trước đã, mới sáng sớm mà, tôi đói quá.” Liêu Như Ninh nói khi xoa bụng mình.

Cậu ta và Vệ Tam ở phía trước dẫn đầu đi về phía khu ăn uống.

Cấu trúc Xưởng Đen ở đây và Sao Sa Đô không có bất kỳ sự khác biệt nào, ngay cả trang trí cũng giống hệt nhau. Miễn là quen thuộc với Xưởng Đen Sao Sa Đô thì người ta sẽ không xa lạ với nơi này.


Năm người đi vào khu vực ăn uống, Liêu Như Ninh và Vệ Tam nhanh chóng đi tới khu đồ ăn.

“... Đây là bữa tiệc côn trùng à?” Liêu Như Ninh cúi đầu cầm kẹp đẩy đẩy mấy cái món trông như thạch rau câu ở trong mâm, nó bọc lấy mấy con côn trùng bên trong, “Ọe.”

Thiếu gia Liêu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mắc ói.

Vệ Tam đẩy cậu ta ra: “Bên này là khu đặc sản, cậu vẫn nên đi bên phải lấy đồ ăn đi.”

Hoắc Tuyên Sơn gắp một cái đặt vào đĩa của mình sau đó dùng đũa gắp lên cắn một miếng. Cậu ta ăn xong: “Hương vị cũng không tệ lắm.”

Liêu Như Ninh ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cậu ta chờ đến khi bọn họ gắp xong mà vẫn còn do dự.

“Nhắm mắt mở miệng.” Kim Kha nói cho Liêu Như Ninh nghe, chờ sau khi cậu ta làm theo thì cậu bèn mang một con sâu chiên qua rồi bỏ vào trong miệng Liêu Như Ninh, “Nhai.”

Thiếu gia Liêu nhịn sự khó chịu, cố sức nhai vài cái rồi nuốt xuống: “Còn, còn rất ngon, vị hạnh nhân lẫn trong thịt gà.”

“Ấu trùng phát triển trong rừng mưa nhiệt đới, sau khi chúng bị bắt thì được nhân công nuôi bằng hạnh nhân. Cũng bởi vì thế nên sau khi chiên, nó sẽ tỏa ra vị hạnh nhân nhẹ nhàng, do đó được gọi là thanh hạnh nhân.” Ứng Thành Hà đọc các từ trên tường phía trước đĩa.

Liêu Như Ninh đi tới trước mặt thanh hạnh nhân, mặc dù bộ dáng vẫn không thể chấp nhận được nhưng vừa rồi khi ăn một cái xong, hình như nó cũng không khó chấp nhận như thế.

Năm người lấy tất cả các loại côn trùng một lần rồi mới tìm một vị trí để ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Vệ Tam đã nhìn thấy một người quen đi vào cửa, là Ngư Thiên Hà. Cô theo bản năng bưng đĩa trốn dưới bàn.

Những người khác còn chưa hiểu được hành vi của Vệ Tam cũng nhìn thấy Ngư Thiên Hà đi tới từ cửa, rồi ngồi thẳng trước mặt bọn họ, chỉ cách cả đám mấy cái bàn.

“... Cậu có đeo mặt nạ đấy.” Kim Kha đá Vệ Tam dưới gầm bàn còn nói nhỏ, “Cô ấy không biết chúng ta là ai.”

Vệ Tam giơ tay sờ một cái, đúng thật là vậy.

Lúc này cô mới chui ra khỏi bàn.

“Làm sao mà MC Ngư lại đến một nơi như vậy?” Liêu Như Ninh nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía trước và hỏi những người khác.

Hoắc Tuyên Sơn giơ tay chống lấy nửa cái mặt nạ của mình, cũng nói nhỏ: “Đừng nhìn chằm chằm vào cô ấy, cẩn thận coi chừng bị phát hiện.”

Năm người đã chuẩn bị địch không động thì ta không động, yên tĩnh ăn sáng, nhưng mọi thứ không phát triển như họ mong muốn.

Có một người khác đi vào ở cửa, rõ ràng là đến tìm Ngư Thiên Hà. Nhưng ông ta vẫn chưa kịp ngồi xuống là đã nhìn thấy năm người ở phía sau nên cứ thế đi tới: “Mấy bạn đến từ Sao Sa Đô?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui