“tự cô tới tìm tôi”
Phát sóng trực tiếp toàn bộ Liên bang, hoặc có thể ở nói là phát trực tiếp trên trang ωeb chính thức của Sao Đế Đô Quân khu 1, đã có người online đạt tới một con số cực kỳ ngoạn mục. Có một dạo mọi người chen ngẽn luôn ωebsite, phải chừng hai phút sau, phía trang ωeb chính thức mới sửa xong.
Hạng Minh Hóa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vệ Tam đang cho hai tay rúc vào trong ống tay áo, vô cùng giống bà cụ già nói chuyện chơi ở cổng thôn. Chưa kể hai chân cô còn giang rộng ra, có thể thấy chuẩn bị run chân tới nơi rồi.
Ông ngay lập tức tới gần, chặn máy quay phía trước và trừng trộ với Vệ Tam: “Lấy tay ra cho tôi, buông xuống, đừng run chân!”
Vệ Tam không muốn lắm: “…Dạ.”
Nhân viên bên kia đã hô Hạng Minh Hóa tránh ra. Anh giơ tay, đưa ngón trỏ và ngón giữa lên chỉ vào mắt mình rồi lại chỉa về phía Vệ Tam, tỏ vẻ mình luôn chú ý đến cô.
Vệ Tam lấy tay ra đặt bên cạnh, hai chân đứng thẳng, nhìn thẳng, nhưng ánh mắt của cô rõ ràng là nhìn vào camera bên phía đối diện với đội Damocles.
Phản ứng đầu tiên của khán giả trên trang ωeb chính thức: [Chị ấy đang nhìn iem.]
Điều này chưa tính là xong, Vệ Tam cứ thế nhìn chằm chằm vào máy quay rồi cười.
[Hu hu hu, thêm nữa kìa. Fan quậy phá chỉ muốn làm fan quậy phá, nhưng Vệ Tam còn muốn rù quến tui đi làm fan nhan sắc.]
[Đừng cười, cười đến nỗi hồn tôi cũng lạc luôn.]
“Alo…”
Trên sân khấu đang thử giọng, mấy nhân viên ở bên cạnh nói chuyện gì đó với MC giải thích chính, cuối cùng Ứng Nguyệt Dung đứng ở giữa.
Hội tổng kết lần này không có thế lực gì ở địa phương Sao Phàm Hàn ngoại trừ người giải thích chính. Cũng bởi mấy người thuộc Sao Phàm Hàn còn đang điều tra chuyện của Quân Độc Lập, cho nên Ứng Nguyệt Dung từ một trong người giải thích chính đã thành người chủ trì toàn bộ hội nghị tổng kết.
“Chúng ta bắt gặp cơn bão rét đậm nhưng thật đáng tiếc mà cũng rất may mắn. Tiếc nuối là vì trận đấu vội vàng kết thúc; may mắn là vì hầu hết mọi người đã sống sót ra khỏi cuộc đua; may mắn là chúng ta đã gặp phải cơn bão rét đậm chứ chẳng phải những người khác.” Ứng Nguyệt Dung cầm micro, ngón tay bị đóng băng đến đỏ nhưng dường như bà không nhận ra, cứ giữ nguyên như thế.
“Đợt lạnh này, chúng ta đã mất tổng cộng 34 nhân viên, 2 nhân viên cứu hộ và 11 sinh viên quân sự.” Ứng Nguyệt Dung báo mấy con số này xong thì phía dưới lặng thinh.
Hai nhân viên cứu hộ phụ trách máy bay viện Bình Thông đã mất tích trong đợt rét đậm thứ hai. Thiếu tá họ may mắn vì mang theo nhiều năng lượng lại đụng đượ c Quân khu 5 sau đó, nếu không con số ở đây sẽ phải tăng thêm một người nữa.
Ba mươi bốn nhân viên là những người trên chiếc máy bay của thượng tá Lê Trạch. Khi máy bay rơi, những nhân viên này không kịp vào trong cơ giáp và bị vòng xoáy cuốn đi.
Chín sinh viên còn lại trong là những người của viện Bình Thông, những người này đã chết hoặc biến mất trước khi gặp Quân khu 5. Còn lại hai người là khi Ứng Tinh Quyết tách ra khỏi trường Đế Quốc, hai thành viên trong đội Đế Quốc cũng bị vòng xoáy cuốn đi, không tìm thấy tung tích. Trong khi đó trường Quân sự Damocles gặp tai nạn đầu tiên lại chẳng có thương vong.
“Cuộc thi này, ngoại trừ trường Quân sự Đế Quốc và trường Quân sự Damocles không có thời gian phản ứng, viện Bình Thông có cơ hội tránh đi từ đầu lại mất 9 sinh viên.” Ứng Nguyệt Dung nhìn đại diện viện Bình Thông vừa đi lên và đưa một micro khác trong tay bà cho người bên cạnh, “Vị này là người đại diện của viện Bình Thông, có một số lời muốn nói với mọi người.”
Đại diện viện Bình Thông nhận micro, điều đầu tiên là cúi đầu xin lỗi và ngay lập tức nói: “Sự ra đi của 9 sinh viên trường quân sự làm lòng người đau xót, là do chúng tôi đã không dẫn đội cho tốt.”
Sau đó, viện Bình Thông cẩn thận phân tích vấn đề của họ trong trận đấu lạnh lẽo và thành khẩn nói lời xin lỗi.
Không chỉ viện Bình Thông, đại diện ban tổ chức cũng đến đây để giải thích từng vấn đề tồn tại trong đấu trường và cũng xin lỗi.
Ngay lập tức, bão bình luận trên màn hình chỉ đầy hình ngọn nến.
Mọi người còn đắm chìm trong cảm xúc nặng nề, Ứng Nguyệt Dung tiếp tục mở miệng: “Nhưng trong cuộc đua chưa hoàn thành lần này, có một trường quân sự không chỉ đi đến đích lấy cờ, còn thông qua tín hiệu truyền thông tin bọn họ còn sống ra ngoài, công lao của bọn họ không thể bỏ qua được.”
Ứng Nguyệt Dung nói lời này thì nội tâm phức tạp. Ban đầu bà còn cho rằng động tĩnh lúc đó ở đấu trường lạnh lẽo là do Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ làm cùng nhau, rốt cuộc hỏi xong mới phát hiện là Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết.
“Trường quân sự này chính là - trường Quân sự Damocles!” Ứng Nguyệt Dung đã đến chủ trì thì sẽ làm cho tốt công việc, “Bọn họ là trường quân sự duy nhất đến đích và lấy cờ. Lần này nọ giành được quán quân, đạt được 10 điểm.”
Trường Quân sự Damocles ở phía dưới ngay lập tức hoan hô. Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên họ giành được chức vô địch của trận đấu. Dù đó chỉ là một trận nhưng cũng đáng để reo hò.
Những người từ các trường khác nhìn họ mà không có biểu hiện gì. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng ban tổ chức đúng là chưa nói chấm dứt cuộc thi, chỉ do mọi người bí mật chấp nhận mà thôi. Bây giờ Damocles đi ra với quân kỳ, ngay cả ban tổ chức cũng phải thừa nhận rằng họ giành chức vô địch.
“Mời năm thành viên chủ lực phía dưới của trường Quân sự Damocles lên nhận giải thưởng.” Ứng Nguyệt Dung nhìn về phía năm người dưới sân khấu.
Vệ Tam rơi vào phía cuối cùng, cô vừa đi vừa lấy thiết bị phát sóng ra khỏi túi chuẩn bị chiến đấu. Cạch một tiếng, cô đặt nó trên bục nhận thưởng.
Năm người và một thiết bị phát sóng ở trên bục nhận giải, Vệ Tam cúi đầu nghịch thiết bị làm khán giả trước ống kính trực tiếp không biết cô có ý gì; nhưng các thành viên của trường Đế Quốc từng bị đầu độc thì hiểu ngay.
Đám người trong trường Đế Quốc: “...”
Sau khi Vệ Tam chuẩn bị xong lại đưa micro vào thiết bị phát sóng.
Tại thời điểm này, tất cả khán giả xem trực tiếp trên khắp Liên bang nghe thấy một tiếng thông báo.
[Chúc mừng trường Quân sự Damocles đã về đích thành công. Lặp lại...]
Vệ Tam phát qua phát lại năm lần, mới rút dây thiết bị phát sóng ra. Cô đứng thẳng dậy cầm micro: “Xin lỗi, tin rằng mọi người không nghe được thông báo trong đấu trường lạnh lẽo, cho nên chúng tôi quyết định phát thêm vài lần.”
Khán giả ở phía trước ống kính trực tiếp: “...” Cô không nhìn thấy khuôn mặt khó coi của các sinh viên khác dưới đây?
“Khụ khụ!” Hạng Minh Hóa liều mạng ho khan ở phía dưới, nhắc nhở Vệ Tam đừng có làm quá.
“Lần này trường Quân sự Damocles giành được quán quân thì có gì muốn nói với mọi người không?” Ngư Thiên Hà nhận micro trong tay Ứng Nguyệt Dung, hỏi vấn đề theo thông lệ này.
“Có.” Vệ Tam cầm micro, trước mặt toàn bộ người Liên bang, cô dùng một tay ôm Ứng Thành Hà, “Chúng em vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi Ứng Tinh Quyết, một trong Đôi Sao Đế Quốc.”
Ứng Thành Hà quay đầu kinh ngạc hẳn. Anh biết Vệ Tam muốn hỏi cái gì nên cố gắng lấy micro của cô.
Vệ Tam giơ tay lên dùng sức ôm Lấy Ứng Thành Hà rồi đồng thời túm lấy mái tóc cứng còng của anh: “Xin hỏi bí quyết nuôi dưỡng tóc của anh ấy là gì?”
Mọi người xôn xao, đặc biệt là người trường Đế Quốc có phản ứng lớn nhất, Vệ Tam này nói chuyện khiêu thích quá thể.
Vệ Tam không thèm để ý đến phản ứng của bọn họ chút nào, mắt cô nhìn thẳng vào mắt Ứng Tinh Quyết: “Có thể truyền thụ một ít bí quyết không?”
“Vệ Tam, cô không nên khinh người quá đáng. Không có chỉ huy chính của chúng tôi thì các cô chưa chắc chống đỡ nổi để về.” Vẻ mặt Tư Đồ Gia vô cùng khó coi.
“Chỉ là xin hỏi một số vấn đề, không nói thì thôi, tôi cũng không cưỡng cầu.” Vệ Tam bất đắc dĩ thở dài, giống như Tư Đồ Gia đang cố tình gây sự.
Ứng Tinh Quyết ngước mắt nhìn Vệ Tam ở giữa bục quán quân, thản nhiên nói: “Cô có thể tự mình tìm tôi để hỏi.”
Vệ Tam nhướng mày: “Được.”
[Nếu bí mật đi xin chỉ bảo, e là sẽ xảy ra đại chiến thế kỷ luôn á?]
[Các cậu nói xem là chỉ huy mạnh hay là chiến sĩ độc lập mạnh hơn?]
[Đương nhiên là Ứng Tinh Quyết mạnh hơn, anh ta chính là chỉ huy cấp siêu 3S.]
[Nhưng Vệ Tam có Vô Thường thêm nấm dịch tím, hình như cũng có thể tính là cấp siêu 3S.]
[Tụi bây ơi, đây là khiêu khích ngoài mặt luôn đó!]
...
Khán giả trong buổi livestream thảo luận sôi nổi về chuyện từ nay, Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết không đội trời chung, đối chọi gay gắt.
Hạng Minh Hóa phía dưới nháy mắt với bọn liên quan với Vệ Tam đến nỗi mí mắt sắp chuột rút. Cuối cùng Kim Kha đưa tay lấy micro từ tay Vệ Tam và bắt đầu nói những lời hay.
Ứng Thành Hà lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ với Vệ Tam: “Cậu dám hỏi thật?”
Vệ Tam ngạc nhiên: “Lúc trước không phải thương lượng xong, khi tụi mình đứng trên bục nhận giải, lấy được quán quân, sẽ hỏi anh ta vấn đề này à. Cậu sợ cái gì?”
“... Chuyện đốt tóc là tôi nói bông đùa thôi.” Ứng Thành Hà đã phủi bỏ liên can.
“Nhưng tôi không nói giỡn.” Vệ Tam đăm chiêu lại nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết bên kia, “Tôi muốn đốt thật.”
Liêu Như Ninh ngửa người về phía sau, hơi nghiêng mặt nói với Vệ Tam: “Thêm một suất của tôi nữa.”
Ứng Thành Hà giơ tay che tai, anh chả nghe được cái gì cả, cũng chả biết cái gì luôn. Sau khi anh họ bị đốt tóc thì đừng bao giờ đến tìm anh.
Trên bục vô địch, Hoắc Tuyên Sơn ở ngoài cùng bên phải đang cười nhìn trường Quân sự Damocles phía kia; Kim Kha bên cạnh cậu ta cầm micro nói chuyện; Vệ Tam ở giữa đứng thư giãn, không biết đang thì thầm cái gì với Ứng Thành Hà; Ứng Thành Hà thì cúi đầu nhìn xuống đất lấy hai tay che tai, hình như không muốn nghe; mà Liêu Như Ninh bên trái thì ngửa ra sau, nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Tam và cũng đang nói cái gì đó.
Cảnh này đã được ghi lại trong máy quay, được kênh truyền thông khác sử dụng như là ảnh đầu tiêu đề trong việc trường Quân sự Damocles đã giành chiến thắng trong cuộc đua lạnh lẽo.
Ở hội nghị tổng kết này, trường Quân sự Damocles một lần nữa nổi tiếng trên toàn Liên bang. Trường quân sự lâu đời và uy tín này ban đầu còn sắp rớt khỏi khỏi vị trí năm trường quân sự lớn trong cuộc thi, thì nay ánh sáng tỏa ra ngày càng mạnh mẽ, ngày càng có nhiều khán giả thấy được lợi thế của họ, có không ít người hối hận vì đã không đặt cược vào trường Damocles.
Một điều chắc chắn là trong các vòng đấu tiếp theo, sẽ càng có nhiều người đặt cược trường Damocles giành chức vô địch.
...
“Tóm lại, họ không nói khi nào có trận đấu tiếp theo.” Vệ Tam trở về rồi mới kịp sực tỉnh.
“Chờ Sao Phàm Hàn mở cửa bến cảng, chúng ta mới đi đến đường đua tiếp theo được.” Kim Kha ôm cúp sờ tới sờ lui.
“Vậy khi nào thì rút chọn đấu trường?” Liêu Như Ninh hỏi.
Đầu ngón tay Hoắc Tuyên Sơn vuốt ve huy chương: “Chắc là một ngày trước khi mở cửa cảng mới rút.”
Vì Quân Độc Lập di chuyển thường xuyên, phía ban tổ chức sẽ rút thăm chọn đấu trường trước một ngày để giảm tai nạn.
“Lỡ mà đợt rét đậm nửa năm mới rút, chẳng phải tụi mình sẽ ở lại đây nửa năm à?” Liêu Như Ninh mấy ngày không có huấn luyện nên khó chịu kinh.
“Lúc đó các trường có thể sẽ đàm phán với lãnh đạo Sao Phàm Hàn.” Kim Kha bỏ lại một câu, đi vào bên chỗ Thân Đồ Khôn ở bên trong.
“Anh ơi, đây là cúp vô địch.” Kim Kha nhét cúp cho Thân Đồ Khôn, “Quán quân mà tụi em nói trước đó đấy, giờ đã lấy được rồi nè.”
Thân Đồ Khôn cười ôm lấy chiếc cúp: “Lần đầu tiên anh được chạm vào cúp vô địch.”
Vệ Tam lại đây rồi nhét huy chương của mình cho Thân Đồ Khôn: “Các cậu đứng yên, tôi chụp tấm ảnh chung nào.”
Năm người đứng cùng một chỗ, sau khi Vệ Tam giúp bọn họ chụp được một tấm, Thân Đồ Khôn gọi cô đến cùng.
“Chờ em một chút.” Vệ Tam kéo đại một thành viên của trường Damocles bên cạnh, nhờ chị ấy giúp chụp một bức ảnh cả nhóm.
Sáu người vừa chụp xong, các thành viên đội tuyển trường phía sau lại chen chúc chụp ảnh cùng, càng ngày càng nhiều người nhưng tất cả mọi người đều không thiếu kiên nhẫn, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.
“Hừ, tiểu nhân đắc chí.” Shaω Eli đi ngang qua bĩu môi, cực kỳ khinh bỉ đám người của trường Damocles, “Lấy một lần vô địch của một trận đã đắc ý ra thế này, chưa kể còn ở trước mặt mọi người khiêu khích Ứng Tinh Quyết.”
Cao Học Lâm nhìn họ, trong mắt lại mang theo vẻ thận trọng: “Đây mới chỉ là khởi đầu, trường Damocles hiện tại đã kéo dài khoảng cách với chúng ta.”
Toàn bộ thành viên cấp 3S rồi thêm cơ giáp Vệ Tam nữa, đúng là hoàn toàn tranh được chức với viện Bình Thông và trường Đế Quốc.
Đúng thật là vật đổi sao dời.
Sinh viên trường Damocles kém đến mức này mà thậm chí còn có cơ hội gom góp đủ năm thành viên đội chủ lực cấp 3S.
...
Sau buổi lẽ tổng kết, các trường bắt đầu cuộc sống lười như cá muối một lần nữa, ăn uống và vui chơi mỗi ngày, chẳng có huấn luyện. Sinh viên nào chăm chỉ hơn một chút sẽ huấn luyện thể chất trong phòng riêng của họ.
Vệ Tam đã hoàn toàn không còn huấn luyện, mỗi ngày mỗi đêm ngâm mình trong mũ kết nối não gắn chip, đi theo Ngư Thanh Phi đến lớp. Đôi khi cô sẽ dành thời gian lên diễn đàn Khối Rubik để trả lời các vấn đề, đồng thời cũng thiết kế cơ giáp cấp S trên đó.
Sau khi diễn đàn Khối Rubik được nâng cấp, có rất nhiều người để lại dữ liệu cơ giáp cấp S với mã nguồn mở. Vệ Tam quan sát rồi từ đó suy đoán thiết kế cơ giáp cấp S tốt sẽ mở thêm phần trên diễn đàn Khối Rubik, và cũng là một trong những cách cần thiết để thăng cấp.
Ứng Thành Hà thì tiếp tục nghiên cứu cơ giáp của bọn họ, tính xem sẽ điều chỉnh thế nào cho hợp với những trường đua còn lại.
“Vệ Tam, mấy ngày nay cậu không ra khỏi phòng rồi?” Liêu Như Ninh ngồi xổm ở bên ngoài gõ cửa, “Có muốn cùng nhau ra ngoài chạy bộ không, tôi thấy rất nhiều người chạy quanh cao ốc rồi á.”
“Không đi.” Vệ Tam nằm sấp trên bàn vẽ bản thiết kế cơ giáp cấp S.
“Không đi thật?” Liêu Như Ninh thở dài, “Mấy trường quân sự người khác đều có một đội ba người, còn Damocles tụi mình chỉ có hai chiến sĩ độc lập, lỡ đâu đánh nhau sẽ thiệt thòi lắm ấy.”
Vệ Tam: “... Chờ tôi năm phút để vẽ xong cái này đã.”
“Được, cậu nhanh lên!” Trong nháy mắt Liêu Như Ninh đứng bật dậy, cậu ta đi đến bên cạnh Hoắc Tuyên Sơn, “Năm phút sau tụi mình cùng nhau ra ngoài chạy bộ.”
Mấy ngày nay chạy bộ ở tầng dưới, ông đây cứ gặp được đám Samuel. Hai chọi ba, sát khí trong ánh mắt cũng chả đủ dùng, mình phải đưa Vệ Tam ra ngoài mới được.
Năm phút sau, Vệ Tam vẽ xong nét cuối cùng rồi cuộn giấy vẽ. Cô mở cửa phòng: “Đi hay không đây?”
Ba người mặc đồng phục huấn luyện của trường Damocles đi xuống tầng một, bước ra khỏi cổng và bắt đầu chạy vòng quanh tòa nhà.
Vệ Tam vừa ra khỏi cửa đã bị gió thổi đến giật thót cả người: “Lạnh thế này, để tôi trở về mặc thêm quần áo.”
Hoắc Tuyên Sơn túm lấy cổ áo cô: “Chạy một hồi sẽ hết lạnh.”
Liêu Như Ninh bắt đầu hoạt động tại chỗ: “Đúng vậy, chạy một lúc là được rồi, giờ tôi chả sợ lạnh nữa.”
Vệ Tam: “...” Cậu nói chuyện mà răng không va vào nhau cập cập thì tôi tin ngay.
Ba người chịu gió lạnh chạy với tốc độ đều đều, giày bốt quân đội màu đen giẫm lên lớp băng dày 5cm nhưng khó lắm bốt mới nhấn lún phần băng tới chỗ trên của đôi gày.
Có hệ thống sưởi ấm trên mặt đất ở bến cảng này làm băng tuyết rơi xuống đất sẽ nhanh chóng tan ra, ngừa tuyết đọng làm cản trở hoạt động của máy bay và tàu vũ trụ.
Vệ Tam chạy một hồi thấy đúng thật cả đường ngày toàn là chiến sĩ độc lập của các trường quân sự, họ mặc đồng phục huấn luyện của mình chạy ở bên ngoài tòa nhà.
“Đen là bây gặp siêu bão rét lạnh. Bằng không hết trận đấu rồi thì tụi mình vẫn đến Xưởng Đen ở đây để xem.” Liêu Như Ninh đã không hoạt động tay chân trong một thời gian dài, trong khe xương đang kêu gào muốn đánh một trận.
“Mình đánh nhau với người của trường của mình thì có tính là phạm quy không?” Vệ Tam đột nhiên hỏi.
Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh rơi vào trầm tư, bọn họ còn chưa nghĩ tới khả năng này.
“Hình như quy định chả nói rõ đánh nhau với người cùng trường sẽ bị loại.” Hoắc Tuyên Sơn cẩn thận nhớ lại quy định sau đó nói.
“Cũng chẳng có nói sẽ không bị loại.” Liêu Như Ninh chạy song song với Hoắc Tuyên Sơn và Vệ Tam nói tiếp chậm rãi, “Đợi lát nữa tôi đi hỏi thầy Hạng xem.”
Nếu được thì cậu ta sẽ nắm lấy Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn để cùng đánh hai trận.
Bọn họ vừa chạy vừa tán gẫu, bỗng nhiên Vệ Tam nhìn về phía trước; cùng lúc đó, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn cũng dừng lại.
Một nhân viên Sao Phàm Hàn đi ngang qua chếch vể phía trước bỗng tấn xông với một sinh viên gần đó. Người này cầm một con dao trong tay rồi cắt ngay cổ họng của sinh viên nọ. Sau đó, hắn lại lao về phía một nhóm sinh viên khác, rút súng ra và bắn sáu phát liên tiếp.
Mỗi phát súng đều bắn ngay đầu sinh viên, không thể cứu được.
“Má!” Liêu Như Ninh là người đầu tiên vọt tới muốn bắt được nhân viên kia. Song, cậu ta còn chưa tới gần thì cái tên kia đã bị Ngư Thiên Hà ở xa bắn một phát chết ngay.
Ngư Thiên Hà thu súng, chạy tới ngồi xổm xuống xem sinh viên bị cắt cổ, cuối cùng lắc đầu: “Không cứu được.”
Sinh viên quân sự khác đang bịt cổ cho sinh viên này mãi chẳng buông tay.
“Em ấy đã chết.” Ngư Thiên Hà ra hiệu cho sinh viên bên cạnh kéo sinh viên quân sự này ra.
Tàn bạo thế này, tàn sát sinh viên như vậy, Hoắc Tuyên Sơn chỉ nghĩ tới một tổ chức: “Quân Độc Lập lại trà trộn vào đây.”
Vệ Tam nhìn chằm chằm vào sinh viên bị cắt cổ họng, tuyết bên cạnh cậu bị máu nhuộm đỏ vô cùng.
Một lát sau, Vệ Tam dụi dụi mắt, sau đó thả tay và nói với Hoắc Tuyên Sơn: “Tôi hơi không thoải mái, về trước đây.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Hôm nay cô ấy có tự đến gặp riêng tôi không? Không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...