“chỉ muốn uống được ly nước nóng”
Tàu vũ trụ Damocles đến Sao Phàm Hàn vào lúc khuya.
Đèn cảng quân sự sáng trưng nhưng nhóm sinh viên trường quân sự vừa xuống đã cảm nhận được lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù là chiến sĩ độc lập 3S thì họ vừa xuống cũng run rẩy, ù chạy vào xe bay ngay.
“Chỗ này... quá, quá lạnh.” Liêu Như Ninh xông vào trong xe bay, cậu ta run lẩy bẩy hà hơi vào hai tay.
Liêu Như Ninh thấy Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh dường như không có phản ứng gì bèn đưa tay sờ ống quần cậu ta. Cậu phát hiện Hoắc Tuyên Sơn cũng đang run rẩy bèn chậc chậc hai tiếng, tên này muốn giữ mặt nũi đây.
Mấy người lần lượt tiến vào, Liêu Như Ninh vừa quay đầu đã thấy ngay Vệ Tam cứ thế mặc áo khoác dày tiến tới.
“Cậu lấy đâu ra thế?” Liêu Như Ninh chen chúc tới cọ cọ tay áo khoác dày của cô.
Hoắc Tuyên Sơn ngồi ở bên khác, không dấu vết kéo qua một tay áo khoác của Vệ Tam rồi luồn tay vào cho ấm.
“Bác sĩ cho.” Vệ Tam đắc ý nhướng mày, “Thân thể tôi yếu, không chịu nổi gió lạnh.”
Mặt Liêu Như Ninh như bị táo bón, dù tình dù lý cậu biết Vệ Tam trước kia sống qua những ngày gian khổ, thân thể kém vô cùng, nhưng trên thực thế Vệ Tam rõ rành chỉ dùng một quyền là đấm phát chết luôn một con tinh thú còn được.
Kim Kha nhìn ba người chen chúc thành một khối run rẩy thì lắc đầu. Mang theo Ứng Thành Hà ngồi đối diện, cậu ấn chỗ ngồi là có một luồng hơi nóng để sưởi ấm bốc lên ngay.
Ứng Thành Hà dựa vào phía trên, thoải mái nhắm mắt lại: “Đến nơi thì gọi tôi.”
Ba người chưa từng trải việc đời, ba chiến sĩ độc lập chỉ dựa vào vật lý để sưởi, họ trợn mắt há hốc mồm.
Thấy Liêu Như Ninh muốn nhào tới, Kim Kha nói ngay: “Có cái nút trắng dưới ghế.”
Cuối cùng cả tâm trí và cơ thể năm người cũng thoải mái, họ tựa vào ghế, về phần áo khoác của bác sĩ...
Vệ Tam quá nóng nên nhét nó cho Hoắc Tuyên Sơn, Hoắc Tuyên Sơn cầm một hồi lại ném cho Liêu Như Ninh.
Dù sao Liêu Như Ninh cũng là người bản địa Sao Sa Đô, chịu được nhiệt độ cao, cứ như vậy cậu ta ôm mãi.
Đến sân diễn tập Sao Phàm Hàn, mọi người xuống xe bay, một lần nữa cảm thấy cực lạnh.
Các sinh viên trường Damocles run cầm cập vào tòa ký túc xá. May mắn thay, Sao Phàm Hàn chả có thiết bị cổ lỗ sĩ cỗi như Sao Cốc Vũ, thậm chí chẳng cần đội chủ lực để kiểm tra. Đêm đó bọn họ đến là đi nghỉ ngơi ngay.
Chẳng qua khi cả đám bước vào ký túc xá, họ bị sốc khi phát hiện ra một chuyện: không có thiết bị tăng nhiệt độ trong phòng, thậm chí ngay cả chăn mền chỉ có một lớp mỏng, vén nệm lên đã thấy bên dưới là một tấm sắt!
“Vì sao tiếng tăm Damocles có hoàn cảnh gian khổ lan xa trong khi bọn trải qua cuộc sống cực khổ thế này?” Là một người bản địa của Sao Sa Đô, Liêu thiếu gia không thể hiểu được.
Ngữ điệu Hoắc Tuyên Sơn không thay đổi: “Damocles sống khổ sở là bởi vì nghèo thật, viện Bình Thông có sống cuộc sống như vậy là để rèn luyện sinh viên.”
Liêu Như Ninh: “...” Thấy tim hơi nhói.
“Cho nên tụi mình cứ run thế để ngủ à?” Vệ Tam ôm áo khoác, cũng may cô còn có một cái áo khoác.
“Đường đua lạnh giá lạnh hơn đây nhiều, chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Kim Kha không ngạc nhiên, cậu nhắc nhở, “Nửa tháng này cố sức thích nghi.”
Thể chất sinh viên quân sự ba hệ và người bình thường vẫn có chênh lệch, ít nhất là trong môi trường khắc nghiệt này. Khả năng thích ứng của họ sẽ mạnh mẽ hơn.
Đêm đầu tiên đến sân huấn luyện Sao Phàm Hàn, tất cả mọi người không ngủ ngon giấc và bị đông lạnh đến đầu óc cũng chậm nửa nhịp, đặc biệt là một số người từ nhỏ đã lớn lên ở Sao Sa Đô. Chẳng hạn như thiếu gia Liêu, cậu ta đã đông cứng tới ngu cả người.
Thiếu gia Liêu đứng lên, tay cậu ta run cầm cập đun một bình nước nóng mà thật lâu chẳng nhóm nổi lửa; đến khi có chút nhiệt độ để rót vào trong ly, cậu mới đưa nước vào miệng thì nó lạnh ngay.
“Tôi muốn về nhà.”
Thiếu gia họ Liêu than, cậu ta ngồi trên băng ghế ở phòng khách lạnh lẽo, mông mát lạnh làm cậu lập tức bật lên.
Liêu Như Ninh: “...”
Vài người khác cũng không khá hơn là bao, run rẩy cùng nhau ra ngoài. Các trường quân sự khác xung quanh dù đến trước nhưng nếu nhìn kỹ cũng thấy run hết cả, chỉ có một đám người viện Bình Thông đi lại bình thường trong sân tập.
Trong lòng mọi người đồng loạt phát ra một câu: Đou mía!
Shaω Eli của Samuel ôm cánh tay mình: “Bây giờ lại thấy Sao Sa Đô vẫn ổn hơn, chỉ đơn giản là nóng một chút.”
Tập Ô Thông liếc nhìn gã một cái, Shaω Eli không ít lần phàn nàn trong phòng lúc ở Sao Sa Đô trước đây.
Đám người run lập cập đến sân tập, sau một buổi sáng huấn luyện, mặc dù cơ thể không đến mức nóng nhưng cũng chẳng còn quá lạnh.
Những người ở trường Damocles nghĩ khi đi đến căng tin sẽ ăn được một bữa nóng hổi, kết quả là vào căng tin mới phát hiện ra ngay cả thức ăn cũng lạnh.
Tối hôm đó, Liêu Như Ninh ngã ngay, bắt đầu liên tục ra vào nhà vệ sinh, cậu ta lạnh đến mức tiêu chảy.
Cậu ta nằm thoi thóp trên giường, đôi mắt chứa đầy nước mắt lạnh lẽo: “Di nguyện của tôi trước khi chết chỉ là được uống một ly nước nóng.”
“Nước nóng là chuyện không thể, ai ở Sao Phàm Hàn cũng uống nước lạnh hết.” Kim Kha phá vỡ ảo tưởng của cậu ta, “Qua mấy ngày là ổn.”
Tất cả mọi người chỉ có thể cứng rắn chịu đựng. Người thích ứng đầu tiên là Vệ Tam, ngày thứ ba cô đã hoạt động như ban đầu, không còn phản ứng quá lớn với nhiệt độ.
Sau đó những người khác cũng bắt đầu lần lượt thích nghi, mặc dù Liêu Như Ninh rất ghét môi trường này nhưng vẫn dần phục hồi, không còn cường điệu như vậy nữa.
Trưa hôm đó, trường Đế Quốc đến sân diễn tập.
Quân phục của họ được sắp xếp gọn gàng, tất cả mọi người bước vào một cách có trật tự, điều quan trọng nhất là không có sự thảm hại vật vã như mấy trường quân sự khác lúc mới tới.
Vệ Tam nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết ở phía trước rồi hỏi Kim Kha bên cạnh: “Anh ta không lạnh à?”
“Có hai lý do.” Kim Kha có thể xưng là thông ngàn chuyện, “Một là cảm giác Ứng Tinh Quyết đã được thực thể hóa, có thể ngăn cản bất cứ thứ gì anh ta muốn ngăn cản bao gồm cả khí lạnh. Hai là sinh viên trường Đế Quốc đã từng đến Sao Phàm Hàn đặc huấn.”
“Muốn đặc huấn phải trả một khoảng kết xù cho Sao Phàm Hàn, trước mắt chỉ có trường Đế Quốc thường xuyên tổ chức cho sinh viên tới đây. Nghe nói South Pasadena đã nói chuyện đặc huấn với Sao Phàm Hàn.” Ứng Thành Hà cũng biết một chút tin tức nội bộ.
Nói tới nói lui thì Sao Sa Đô vẫn nghèo nhất, chẳng có gì cả.
Mọi người nhìn người trường Đế Quốc đi ngang qua, Vệ Tam còn mãi nhìn chằm chằm bên kia.
“Người ta đi rồi.” Kim Kha nói mát.
“Biết.” Vệ Tam thu ánh mắt, có lẽ là ảo giác vì cô cảm thấy trạng thái hiện tại của Ứng Tinh Quyết rất kém.
Năm người đến sân tập như thường lệ, Giải Ngữ Mạn vẫn đang chờ bọn họ.
Hiện tại Liêu Như Ninh học tiết của cô Giải Ngữ Mạn thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì cô Giải đặt mục tiêu số một lên người Vệ Tam. Trước khi cô nàng tới thì cậu ta là người bị đánh nhiều nhất.
“Ngày nào cũng ủ rũ.” Giải Ngữ Mạn ngồi trên ghế, cúi đầu buộc vải vào cánh tay. Sau khi buộc xong cô giáo mới nói, “Nhìn mấy em thế này là tay tôi ngứa ngáy.”
Năm người nhất thời thẳng lưng, ước gì có thể nâng cao tinh thần của mình lập tức.
“Hôm nay ai đến trước?” Giải Ngữ Mạn đứng dậy hỏi.
Ngoại trừ Vệ Tam chỉ về phía Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh, những người khác đều chỉ về phía cô.
Vệ Tam: “...” Cô là người đầu tiên bị đánh mỗi ngày!
“Đi đi, nhìn cô Giải đánh xong cậu là trong lòng tụi này sẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.” Kim Kha vỗ vỗ bả vai cô, chân thành nói, “Hy sinh một mình cậu mà tạo phúc cho bốn chúng tớ.”
Vệ Tam chỉ có thể kiên trì. Không nghi ngờ gì nữa, cô bị Giải Ngữ Mạn quăng trên mặt đất đánh, ném vào giữa không trung đánh, các loại bị đánh này chỉ có cô nghĩ chẳng ra chứ không có cái nào cô Giải chả làm được.
Lại một lần nữa, Giải Ngữ Mạn điều khiển cơ giáp dịch chuyển đến phía sau Vệ Tam, nắm lấy lưng cô, xách thẳng cô lên quẳng té.
Tốc độ của cô giáo quá nhanh, là người nhanh nhất mà Vệ Tam từng gặp.
Vệ Tam chỉ kịp xoay người tránh đi, thậm chí còn chưa đi xa đã bị Giải Ngữ Mạn bắt được một cái bắp chân khác, cả chiếc cơ giáp chợt bay lên trời.
Giải Ngữ Mạn nắm lấy bắp chân của cô vung lên, đầu Chu Giáng ở giữa không trung vẽ ra góc 180 độ, cuối cùng lấy chuyện đụng vào cột trụ sân huấn luyện làm dấu kết cục.
Cảm giác bên trong cơ giáp truyền đến trong đầu Vệ Tam khiến cô dường như cũng bị đụng phải thật y thế một lần.
Chu Giáng ngã xuống đất chân tay xòe ra, Vệ Tam nằm trong khoang cơ giáp nhịn không được cảm thán mệnh số của mình nhiều thăng trầm.
Nếu cô có tiền, cô sẽ không báo sai khoa; không báo sai khoa thì cô là một cơ giáp sư vinh quang; sau khi trở thành cơ giáp sư, cô cũng sẽ không bị cô Giải đánh đập tàn nhẫn như vậy.
“Tiếp theo.” Giải Ngữ Mạn xoay người nhìn chằm chằm những người còn lại.
Một lúc lâu sau Vệ Tam mới bò ra khỏi cơ giáp, cô dựa lưng vào tường ngồi bệch xuống.
Ứng Thành Hà từ từ dịch tứi: “Nói cho cậu biết một tin tốt.”
“Ừ sao.” Vệ Tam bải hoải đáp.
“Nhà trường đồng ý mang chip não ra.” Ứng Thành Hà ra hiệu cho Vệ Tam nhìn quang não của anh, trong đó là một lá thư mã hóa do phía nhà trường gửi tới, “Hơn nữa đã đến Sao Phàm Hàn từ sớm rồi, buổi trưa ăn cơm xong xuôi thì chúng ta đi lấy.”
Vệ Tam rốt cục lấy lại tinh thần: “Tôi có thể tiếp tục học?”
Ứng Thành Hà gật đầu: “Cậu học làm cơ giáp của mình. Nấm dịch tím còn ở trong hộp che, vẫn không mở ra. Thầy Hạng bên kia đang nói chuyện với Ngư Thiên Hà, muốn vật liệu che chắn còn lại của Ngư Thanh Phi.”
Đó là cái thứ đã được phun trên cơ thể họ trước khi họ ra khỏi đường đua thung lũng mưa.
Để dùng được nấm dịch tím ắt cần phải mở hộp che, nếu như phòng làm việc không có cái chất nào che đi thì e là có mùi rò rỉ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dù khuya khoắt quyết không vắng mặt!
(editor: thường tác giả hay đăng truyện khuya lắm mọi người ei
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...