Sau khi ăn uống no say mà chẳng cần tốn đồng xu cách bạc nào, thì Lạc Mẫn Doanh yên lặng, ngoan ngoãn theo Doãn Hàn đến bệnh viện khám bệnh định kì tổng quát.
Hừ! Nói khám tổng quát thế thôi mà cũng ngốn hết cả 3 tiếng đồng hồ của lão nương. Tên cáo hắc ám Doãn Hàn kia thật cho là, Mẫn Doanh cô không hề hay biết hắn phía sau giở trò quỷ gì hay sao!
Đường đường là viện trưởng của Dương Viễn bệnh viện có tiếng số 1 tại Hoa Hạ này, thì việc Doãn Hàn hắn kéo dài thời gian khám bệnh của một bệnh nhân nhỏ bé như cô thì có khó khăn gì cho cam!! Nhớ đó, ta ức !!
-----------------------√√√√√√----------------------
Trải qua cuộc vật lộn đầy mệt mỏi với cái tên khốn kiếp Doãn Hàn kia, giờ đây Lạc Mẫn Doanh lê cái thân thể héo tàn của mình vô Lạc gia.
Vừa bước vào cửa thì Mẫn Doanh nhận liền sự tiếp đón nồng nhiệt từ ba ba lẫn gia gia của mình!
" Doanh Doanh con về rồi à, hôm nay có mệt lắm không! Việc khám tổng quát của con sao rồi, có vấn đề gì không?" Mang theo sự lo lắng Lạc gia gia ôm chầm lấy Mẫn Doanh hỏi thăm:
" Ừm, con không sao, mọi thứ đều tốt hết cả. Con đã nói rồi, con khoẻ mà, trừ mất trí nhớ ra thì cái gì cũng bình thường hết!" Vừa nói Mẫn Doanh vừa tỏ ra đáng thương hề hề khi gia gia và ba ba không tin mình!
" Doanh Doanh, không phải ba ba và gia gia của con không tin con, mà là ba ba và gia gia thật sự lo lắng! Con là bảo bối của cả Lạc gia này, con mà có chuyện gì, ba ba gia gia lẫn ca ca con phải sống làm sao!" Mang giọng nói trầm thấp đầy ấm áp, Lạc ba ba ôm Mẫn Doanh vào lòng, xoa mái tóc mềm mại kia của Mẫn Doanh, từ tốn nói!
Giờ đây, Lạc Mẫn Doanh cô thật hết chỗ nói, có vẻ số kiếp con rệp của cô hằng tháng đều phải gặp tên hắc ám kia là việc khó tránh khỏi rồi.
Haizzzz, đừng ai thắc mắc tại sao cô lại không kêu gia gia và ba ba thay cái tên hắc ám bác sĩ kia cho mình, đơn giản thôi. Ai bảo tên kia là viện trưởng của Dương Viễn cái bệnh viện tốt nhất Hoa Hạ tại đây, đã vậy hắn còn là thiên tài trong ngành khám chữa bệnh này cơ chứ. Vì vậy nên dù cô có nài nỉ, van xin làm đủ trò gì đi nữa thì gia gia và ba ba cũng nhất quyết không chịu đổi bác sĩ khác cho cô đâu! Mọi chuyện biết rõ ràng như thế, cô còn làm gì thêm cho mệt thân !
Quay lưng, xoay người Mẫn Doanh tính bước về phòng thì:
" Doanh Doanh, con tính khi nào thì đi học lại. Phía trường, con cũng nghĩ hơn 3 tuần rồi!" Ba ba mở lời nhắc nhở.
Ách! Ba ba không nói cô cũng quên bén, mình còn đi học @.@
" Ba ba, gia gia con cũng thấy mình khoẻ rồi, có lẽ mai con đi học vậy. Dù sao trường cũng khai giảng hơn 2 tháng, mà con cứ nghĩ hoài cũng không tốt cho lắm!"
" Ừm, vậy cũng tốt. Doanh Doanh giờ con cũng mệt rồi, đi cả ngày con mau về phòng nghĩ ngơi đi, sáng còn đi học sớm nữa. Mai có gì gia gia kêu bác Vương đưa đón con đi học."
" Vâng thưa gia gia, ba ba con đi lên phòng trước. Hai người cũng nên nghĩ ngơi sớm nhoa. Con yêu cả nhà nhiều!" Hôn lên má gia gia và ba ba mỗi người một cái, Mẫn Doanh nhanh chân hướng về phòng mình!
-------------------------√√√√√√-----------------------
Ánh sáng mặt trời ấm áp, len lỏi qua từng khe của khung cửa sổ như đón chào một ngày mới bắt đầu đầy tươi sáng!
Reng ~~ reng ~~ reng
~~Bụp ! Bốp ! Chát ! Sau đó là cảnh tượng chiếc đồng hồ hàng hiệu bị nện vài phát không thương tiếc vào, thể hiện sự tức giận không hề nhỏ mà chủ nhân của nó mang lại, khi bị phá giấc ngủ ngon lành.
Lạc Mẫn Doanh mê mang mở mắt: " Haizzz thật sự là mệt mỏi mà, quả thật đi học luôn luôn là cực hình đối với cô!" Lếch tấm thân mệt mỏi đầy khó chịu vào nhà vệ sinh, sau 30' cảnh cửa nhà tấm mở ra, một thân thể trắng tuyết nõn nà, thân hình chữ S, đôi gò bồng đào cân đối mềm mại nảy nhẹ vu vơ trong không khí, tấm lưng gợi cảm cùng đôi chân thẳng tấp, thon thả bước ra. Không một mảnh vải che thân!! (OMG nude toàn tập!! Chảy máu chết người, so hot !!)
Lựa chọn một chiếc áo sơmi màu đỏ bằng voan, cùng chiếc quần dài ôm sát, cô nhanh chóng thay quần áo vào cơ thể, dù dáng người cô có đẹp thật nhưng không mặc gì đi long nhong trong phòng cũng thấy lạnh, chớ bộ đùa à. Lạc Mẫn Doanh ngồi vào bàn trang điểm, đôi tay nhẹ nhàng chọn đại một cây son dưỡng môi, thoa nhẹ nhàng, rồi lại lấy thêm cây son khác màu cam đỏ thoa một chút ít lên. Vuốt thêm một ít mascara trên mi mắt, trong gương liền xuất hiện lên một vị mĩ nữ xinh đẹp thuần mị. Nhanh tay chải nhẹ mái tóc màu đỏ sặc sỡ kia, Mẫn Doanh lẹ làng búi tóc thành củ tỏi trông cực đáng yêu, cô còn cố ý để rơi vài lọn tóc đỏ nhỏ trên trán, trông cô bây giờ vừa năng động vừa đáng yêu lại mang chút phong tình mị hoặc!
Đắm chìm trong nhan sắc ảo diệu của mình, không biết bao nhiêu lần Mẫn Doanh thầm khen ngợi cái nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này.
Cầm lên chiếc túi xách màu đen chứa tập xách cô vừa soạn hôm qua, cùng đôi giầy bot màu đen, Mẫn Doanh bước nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu ăn sáng.
--------------------------√√√√√√---------------------
Thánh Duy học viện là một trong những ngôi trường Đại học hàng đầu của cả nước Trung Quốc! Nó không chỉ đứng đầu cả nước về cơ sở hạ tầng thuộc hàng khủng về chất lượng, mà đội ngũ các giảng viên trong trường cũng đều là những lão sư có tiếng nhất nhì trong nhiều lĩnh vực trên cả nước, những sinh viên ra trường này ai ai đều là những người tài giỏi, tương lai tươi sáng rực rỡ, huy hoàng.
Không những thế, Thánh Duy học viện còn được biết đến với điểm thi vào gắt gao, cùng việc nơi đây còn quy tụ toàn con nhà giàu, quý tộc, con nhà những người có chức có quyền đến học. Vì thế, không nói oa khi Thánh Duy học viện là niềm mơ ước lớn lao của tất cả học sinh cả nước.
Nếu bạn thuộc gia đình giàu có quyền có chức thì việc bước vô đây là chuyện dễ dàng, nhẹ nhàng. Nhưng nếu bạn nhà nghèo thì rất tiếc, bạn phải là người có tài, thật giỏi, học cực tốt để chiếm lấy học bổng, thì bạn mới may mắn đặt chân vào đây.
Hiện tại, ngay giữa rừng xe hàng hiệu có tiếng, một chiếc siêu xe Bugatti Veyron xuất hiện thu hút mọi ánh nhìn. Thật sự nhà có tiền trong có tiền quả thật đi đâu cũng lắm kẻ để ý!!
Cạch! Cánh cửa của chiếc siêu xe kia chợt mở, bước xuống là đôi chân thon thả với chiếc giầy bot màu đen cao 7 phân, ngay sau đó một vị mĩ nữ xinh đẹp thuần mị xuất hiện.
Chỉ thấy nàng cau mày lạnh lùng quét nhìn xung quanh một cái, sau đó xoay người mỉm cười nói chuyện với người trong xe giọng điệu ngọt ngào, ấm áp:
" Ca ca, muội đi học đây! Ca ca đi làm nhá! Buổi sáng vui vẻ!"
Bên trong xe chợt vang lên giọng nói ôn nhu đầy nho nhã: " Doanh Nhi, buổi sáng vui vẻ, nhớ học ngoan, chiều ca ca sẽ đến sớm đón muội!"
Xoay người, Lạc Mẫn Doanh không thèm để ý những ánh mắt ghen tỵ, ghê tởm, hoặc thèm khác kia. Lạnh lẽo, ngạo nghễ bước nhanh theo trí nhớ về phòng học.
Bỗng cạch! Một giọng nói nũng nịu, kèm chán ghét, mỉa mai vang lên, cắt ngang việc Lạc Mẫn Doanh cô muốn bước vô phòng học.
" Ố! Đây là ai đây ta! Không phải là Lạc Mẫn Doanh - Lạc đại tiểu thư có tiếng phong tao, dâm dãng nhất học viện của chúng ta à! Ôi sao đây, Lạc đại tiểu thư của chúng ta hôm nay bỗng ăn mặc kín cổng cao tường, hay là muốn đổi chiêu thức câu trai lên giường với mình nữa đây !"
Vừa nói, cô ả mặt đầy son phấn diêm dúa kia vừa mỉa mai ngã ngớn nhục mạ Lạc Mẫn Doanh.
Hừ! Hay lắm, bà đây chưa tìm người trả thù thì lại có đứa tự mình vác xác đến cho bà hả giận!
Mấy bữa nay, vì chuyện tên Doãn Hàn cùng cái tên sàm sỡ Mẫn Doanh cô trong WC kia, mà cô bực tức khó chịu, không chỗ nào giải toả. Thế mà có đứa tự tìm tử lộ, đúng là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục vô lối cứ xông vào!
" Aiiii ... Sao nào, Lạc tiểu thư đáng quý của tôi, tôi Kiều Lộ Lộ nói đúng quá nên cô không biết nói gì à!! Ha ha ... Quả là, dâm dãng thì dù có làm gì cũng không hết bản chất dâm dãng mà! Ha ha!"
Phịch! Bốp! Chát! Ngay lập tức, trên má cô ả vừa nói kia in ngay vài đạo tay. Cô ả còn chưa kịp định hình thì:
" Á .. Á... Á ... Mày ... Con tiện nhân Lạc Mẫn Doanh, mày buông tao ra. Sao mày dám đánh tao, thả tao ra, tao sẽ không buông tha cho mày. Buông tao ra...a....a....."
"Hừ! Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, não tàn chính là não tàn. Mày có thấy qua ai đánh người còn có nghe lời buông tay người ta chưa. Tao nói cho mày biết Kiều Lộ Lộ à, mày dám cón gan nhục mạ Lạc Mẫn Doanh tao thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị tao đánh chứ! Thứ ngu như mày, có làm gì cũng toát ra mình ngu hết đó, hiểu chưa! À mà tao quên, mày ngu như thế sao hiểu tao đang nói gì! " Lạc Mẫn Doanh một tay nắm tóc cô ả kia, một tay vẫn không im lặng tán lên mặt cô ả thêm vài cái tát. Âm thanh vang xa, kèm theo tiẽng rên thét y như phim kinh dị.
" Mày ...mày....mày dám đánh tao, mày có tin không...tao... tao.. đi tố cho Tư ... Tư Đồ học trưởng cùng Thượng Quan học trưởng về việc mày ngang nhiên giữa trường học khi dễ tao?" Hét thét lên như con heo bị cắt tiết, cô ả Kiều Lộ Lộ này như muốn nói cho toàn trường biết mình bị Lạc Mẫn Doanh cô đánh không bằng, hừ ok cô thích, thì tôi chìu.
Bụp! Chát! Mặt cô ả lại in thêm vài đạo dấu tay!
" Hừ, mợ nó mày nghĩ tao sợ mày chắc. Tao có gan đánh mày, thì đồng nghĩ với việc tao đéo sợ bất cứ ai. Tao im lặng, thì mày tưởng Lạc Mẫn Doanh tao hiền, buông lời nhục mạ. Máu chó, giờ thì hay rồi có ngon mày chửi tao nữa đi xem tao có đánh cho gia đình mày nhìn ra mày nữa không, không đánh bầm dập Kiều Lộ Lộ mày tao không họ Lạc. Hừ! Bữa nay, bất kể ai bao che, hay binh cho mày tao cũng không nể mặt, đánh nát mặt mày tao định chắc rồi!" Không đừng lại tại đó, vừa nói vừa làm Lạc Mẫn Doanh tán thêm vài cái tát cho cô ả hỗn láo kia. Đôi chân tính đá thêm vào người cô ta thì .... ....
" Dừng tay, Lạc Mẫn Doanh cô quá phận. Buông cô gái kia ra ngay!" Giọng nói nam tính đầy uy nghiêm vang ra, xen lẫn vài tia khinh thường mỉa mai nhắm vào Mẫn Doanh cô.
Ngước mắt nhìn người vừa ra lệnh cho mình, Lạc Mẫn Doanh chỉ thấy - đó là một chàng trai cao lớn, có mái tóc màu xanh rêu phong, đôi mắt phượng mâu hút hồn, sống mũi cao thẳng tấp cùng đôi môi lạnh nhạt. Cả người toát lên vẻ uy nghiêm, giận dữ nhìn chầm phía cô. Đây không phải ai khác, hắn cũng là nam chính một trong những người hại Lạc Mẫn Doanh cô chết thảm, không một nơi mai táng tử tế là đây - Tư Đồ Thanh Vũ. Đại thiếu gia của Tư Đồ gia tộc, một trong những gia tộc lâu đời, giàu có bậc nhất của Hoa Hạ!!
Ôi ! Hay lắm! Đến đây rồi thì, nợ nần trước giờ của Lạc Mẫn Doanh tôi và Tư Đồ Thanh Vũ anh tính toán luôn đi. Khép hờ đôi mi xinh đẹp, cả người Lạc Mẫn Doanh phát ra từng tia hàn băng lạnh lẽo đầy nguy hiểm, cười nhẹ đưa mắt sắt nhìn về phía Tư Đồ Thanh Vũ.
Tư Đồ Thanh Vũ đón nhận hàn ý từ Lạc Mẫn Doanh phát ra, bất giác cả người hắn như đông cứng, khó chịu, bất ngờ nhìn người con gái xinh đẹp thuần mị trước mắt kia. Trước đây, chỉ cần hắn nói cái gì cô cũng đều ngu ngốc nghe theo làm theo lời hắn vô điều kiện, nhưng giờ đây cô lại không như thế, không chỉ lạnh lùng nhìn hắn, mà còn khó chịu, mang theo sự hững hờ, lãnh đạm !!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...