Trong phòng cấp cứu của bệnh viện Dương Viễn, chiếc đèn đỏ vẫn cứ sáng lấp lánh. Xung quanh phòng, những vị anh tuấn mĩ nam kia giờ lại mang bộ dạng nhếch nhách thảm hại, từng cặp đôi mắt vô hồn cứ nhìn chầm chầm vào cách cửa đóng chặc kia, tâm trạng ai ai cũng thẩn thờ có, lo lắng có, hoang mang có, tự trách có. Giờ đây trong đầu của tất cả mọi người ngoài đây, ai ai cũng hi vọng cái người nằm trong kia có thể bình an, vô sự đi ra là họ mãn nguyện, trút hết lo âu rồi.
Từng tiếng đồng hồ trôi qua, hành lang bệnh viện vẫn im lặng, vắng lặng một cách lạnh lùng, khung cảnh toàn màu trắng thê lương làm sao, tâm trạng căn cứng kia của mọi người xung quanh phòng cấp cứu cũng nghiêm trọng đi. Bỗng bụp!! Ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt đi, cách cửa phòng bệnh mở ra.
Bước ra là Doãn Hàn với khuôn mặt thẫn thờ, đầy vẻ mệt mỏi ngay sau đó Doãn Hiên cũng nối bước ra, phía sau hắn là băng ca đưa Lạc Mẫn Doanh ra. Mọi người ai ai cũng chăm chú nhìn Lạc Mẫn Doanh, cô vẫn như thế vẫn cứ im lặng nằm ở đó, khuôn mặt xinh đẹp thuần mị kia thay vào là sự nhợt nhạt, tái mét. Đôi mắt to long lanh bao ngày chớp chớp, giảo hoặc liếc nhìn mọi thứ giờ đây ngắm nghiền lại. Cái miệng chúm chím đỏ mọng, lí lo thường ngày giờ lại trắng bệch không còn huyết sắc.
Cả người Lạc Mẫn Doanh cứ như cái xác chết còn thở, nằm im tại đó. Bao quanh người cô là một bầu không khí u ám và tang thương.
" Doãn Hàn!! Tiểu Doanh sao vậy?? Muội muội tôi ra sao???" Nhìn muội muội nhà mình bất động như thế, Lạc Thiên Tề lo lắng rống lên.
" Tớ... Tớ ... Cũng ... không biết... Doanh...Doanh....Nhi.... Bị sao....sao...nữa !!" Bất lực, Doãn Hàn tan thương mở miệng. Bóp!!
" Doãn Hàn cậu nói gì, cậu là bác sĩ viện trưởng của bệnh viện lớn này, mà tiểu Doanh bị gì cậu cũng không biết làm sao??! Là sao hả??" Nắm chặt cổ áo của Doãn Hàn, Lạc Thiên Tề như đién lên hét mạnh. Cùng lúc đó, Lãnh Hạo Nhiên cũng cuồng điên lên bay vô Doãn Hàn la hét.
" Cái gì vậy Doãn Hàn, cậu là thiên tài bác sĩ mà, sao....sao...lại không biết Doanh Doanh bị gì hả????"
" Buông Hàn ra đi ... Mẫn Doanh cô ấy chỉ là ...chìm vào giấc ngủ say thôi...mà...việc...khi nào ... Cô ấy tỉnh lại thì....thì...có lẽ ...chưa ai biết rõ !!" Doãn Hiên bước ra từ phòng cấp cứu, khuôn mặt baby bán manh nay lại nhuốm vẻ mệt mỏi, tiều tụy lại nhìn thấy Lạc Thiên Tề la rống Doãn Hàn, hắn thật nổi điên à.
" Điều bây giờ có thể làm cho Lạc Mẫn Doanh là để cô ấy nghỉ ngơi đi, khi nào cô ấy cảm thấy mình nên tỉnh, sẽ tỉnh lại, còn bây giờ chúng ta thật sự không có cách gì lôi kéo cô ấy dậy được!!" Nói rồi, Doãn Hiên ra hiệu cho y tá đẩy Mẫn Doanh về phòng bệnh nghỉ ngơi.
Phía sau lưng, Thượng Quan Mặc, Thượng Quan Thần, Tư Đồ Thanh Vũ, Lãnh Hạo Nhiên, Phượng Khuynh Trần đều chăm chú nhìn cô gái đang im lặng nằm kia, mặc cho người ta đưa đi, tim họ như đau thắt lại. Tại sao?? Tại sao?? Cô lại bị như thế mà không phải bọn họ??
--------------------------√√√√√√---------------------
3 Ngày sau
~~Trong căn phòng bên vip 126 hiện đại, với ánh đèn màu trắng vẫn đang sáng ló, chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chỉ thấy nàng đang ngắm nghiền mắt lại, say sưa ngủ. Nhịp tim vẫn đang phập phồng đập, cả người cứ im lặng nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, sạch sẽ kia. Màn đêm lại buông xuống, nhưng nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Bao ngày qua, cả Lạc gia kể cả đám người kia Thượng Quan Thần, Thượng Quan Mặc, Lãnh Hạo Nhiên, Phượng Khuynh Trần, Tư Đồ Thanh Vũ, Doãn Hàn, Doãn Hiên kể cả cái tên trợ lí giở người Trầm Vãn Tu kia cũng thay phiên nhau vào chăm sóc cho Lạc Mẫn Doanh. Dù Lạc Thiên Tề, Lạc Miên, Lạc Sách có phản đối bao nhiêu đi nữa, thì đám nam nhân mặt dày như tường thành kia lại đồng lòng, hợp ý thay phiên nhau vào thăm Lạc Mẫn Doanh, làm Lạc gia người cũng chỉ biết câm nín, chịu trận vậy.
Cạch!!! Cánh phòng bệnh 126 chợt mở ra, bước vào là một vị nam nhân cao to, khiên nghị. Mái tóc màu xám tro lạnh nhạt, khuôn mặt cương nghị, tuyệt mĩ lại mang nét u buồn, mặt than không sắc thái. Chỉ thấy hắn bước nhẹ nhàng về phía giường bệnh kia.
Đôi mắt u buồn kia lạnh lùng nhìn chầm chầm vào vị thiếu nữ đang ngủ say vô thức, không chút phòng bị. Bỗng đôi mắt kia hằn lại, hiện lên từng tia máu, cả khuôn mặt than không cảm xúc kia cũng đanh lại, nhìn vị trên giường một cách chán ghét khinh bỉ. Bàn tay to dài của hắn mạnh mẽ vươn lên, không một tia tình cảm, cầm lên chiếc gối kế bên chiếc ghế sofa kia!
Bụp!! Đập mạnh chiếc gối vào khuôn mặt thiếu nữ kia, hắn mạnh tay ác độc kìm gối vào khuôn mặt Lạc Mẫn Doanh, muốn cho cô nghẹt thở mà chết. Cả khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn giờ bao vây là toàn sự thù hận, tàn nhẫn. Trong đầu hắn, giờ chỉ quanh quẩn việc: " Giết chết cô ta, cô ta đáng chết!! Giết ả!!"
Cạch!!!
Chiếc cửa phòng 126 vừa được mở ra một lần nữa, Lạc Thiên Tề đang cầm trong tay chiếc hộp đựng canh cho Lạc Mẫn Doanh tẩm bổ, rơi cái phịch xuống!!! Nhanh chóng chạy lại, Lạc Thiên Tề mạnh tay đấm một phát thật mạnh vào cái người vừa đang cầm gối ép chặt mặt muội muội nhà mình, vừa nhanh tay quăn ngay chiếc gối kia ra xa, ôm lấy Lạc Mẫn Doanh vào lòng, nhìn cô thở một lúc một khó khăn Lạc Thiên Tề vừa nhấn chuông báo động vừa rống lên.
" Người đâu, bác sĩ, y tá đâu???? Doãn Hàn khốn kiếp mi đang ở đâu !!!"
" Ai đó, có ai không, bác sĩ y tá đâu??? Cả đám chết hết rồi à?? Lạc Mẫn Doanh mà có chuyện gì tôi giết hết mất người!!"
" Doãn Hàn chết tiệt, Doãn Hiên khốn kiếp, mấy người đang ở đây, tiểu Doanh đang gặp nguy hiểm, bác sĩ đâu???" Hoàn toàn nổi điên, Lạc Thiên Tề ôm lấy Lạc Mẫn Doanh vội chạy ra ngoài kêu bác sĩ, khi đi ngang qua cái người nào đó đang ngồi bịch trên đất. Lạc Thiên Tề ác độc nhìn lấy cái tên muốn giết muội muội mình, lãnh giọng vang lên.
" Đạm Đài Tịch Ly hay lắm!!! Ngươi ngay cả Lạc Mẫn Doanh cũng dám xuống tay, ta Lạc Thiên Tề sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, nghe rõ chưa Đạm Đài Tịch Ly. Nếu tiểu Doanh xảy ra chuyện gì không hay, thì dù cho có thân bại danh liệt Lạc Thiên Tề ta, cũng muốn lôi ngươi xuống địa ngục cùng. Hừ!!!" Bước vội ra bên ngoài, Lạc Thiên Tề không thèm nhìn cái người đang thẩn thờ ngồi bất động một đống kia.
" Xảy ra chuyện gì, sao??? Sao Lạc Mẫn Doanh lại như thế??? " Doãn Hiên nhìn thấy Lạc Thiên Tề la hét thất thanh tại hành lang, vội vàng chạy đến, mắt thấy trong lòng Lạc Thiên Tề, Lạc Mẫn Doanh khuôn mặt trắng bệch, đang hấp hối. Doãn Hiên giật mình, vội vàng hét toán.
" Nhanh!! Nhanh chóng, mang Mẫn Doanh vào phòng cấp cứu liền. Y tá đâu??? Doãn Hàn đâu??? Mẫn Doanh xảy ra chuyện rồi !!!"
Cả hai nhanh chóng đưa Lạc Mẫn Doanh vào phòng cấp cứu, Doãn Hàn thì cũng xuất hiện, trên người hắn là bộ y phục sốc sếch, lượm thượm, không để ý gì nhiều, Doãn Hàn chạy nhanh vào phòng cấp cứu luôn.
Bên ngoài kia, khi đã đưa Mẫn Doanh vao phòng cấp cứu rồi, Lạc Thiên Tề như đứng ngồi trên đóng lửa, lo sợ hoang mang đi qua đi lại. Trong đầu hắn giờ vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhìn thấy tên Đạm Đài Tịch Ly kia, đang cố ý giết muội muội mình.
Thật không thể ngờ, khi gia gia hắn thông báo đến Đạm Đài gia về tình hình tiểu Doanh đang nằm trong bệnh viện, ngủ say không biết lí do thì Đạm Đài Tịch Ly thay mặt cho Đạm Đài gia tức tốc từ Bắc Cương đến Hoa Hạ đây thăm tiểu Doanh.
Lạc Thiên Tề hắn cứ nghĩ, việc Đạm Đài Tịch Ly kia đến đây sớm thế vì tên kia lo lắng cho tiểu Doanh. Cả Đạm Đài Tịch Ly cùng Lạc Mẫn Doanh từ khi tiểu Doanh ra đời đã có hôn ước, nên hắn mới phản đối Doãn Hàn kia có ý với muội muội mình, dù sao tiểu Doanh chính thức cũng là vợ chưa cưới của Đạm Đài Tịch Ly kia , thế mà. Lạc Thiên Tề hắn không ngờ, tên Đạm Đài Tịch Ly kia lại muốn giết tiểu Doanh. Cầm chiếc điện thoại trên tay, Lạc Thiên Tề bấm ngay số của Lạc gia thông bảo tất cả mọi chuyện này cho gia gia và ba ba của mình.
" Sao rồi, Lạc Mẫn Doanh kia chết chưa?? Cô ta đáng chết mà, không phải cô ta nên chết sớm cách đây 20 năm sao???" Giọng nói lạnh tanh của Đạm Đài Tịch Ly vang ra, hắn liền nhận ngay vài cái đấm túi bụi từ Lạc Thiên Tề.
" Mày có còn là con người nữa không hả Đạm Đài Tịch Ly??? Mày là súc sinh, ngay cả tiểu Doanh, muội ấy là vợ chưa cưới của mày, mày cũng xuống tay được à??? Mày là cầm thú!!!" Vừa hét, Lạc Thiên Tề như điên lên không kìm chế được đánh mạnh vào Đạm Đài Tịch Ly.
" Đánh đi. Mày đánh tao đi, hừ cho dù mày có đánh tao như thế nào đi chăng nữa Lạc Mẫn Doanh kia cũng chết thôi. Nếu không phải vì cô ta, thì Nhã Nguyệt cô cô của tao có chết sớm như vậy đâu. Lạc Mẫn Doanh cô ta đảng chết!! Đáng chết !! Hahahah !!"
" Cái gì??? Đạm Đài Tịch Ly mày nói cái gì??? Vì sao vì tiểu Doanh mà mẹ tao mới chết????"
" Haahahahh... Mày ngu quá Lạc Thiên Tề ơi, cái vị muội muội thân yêu của mày đó. Chính cô ả hại chết mẹ của mình, nếu không phải vì sinh cô ả ra gặp nguy hiểm thì Nhã Nguyệt cô cô của tao có mất sớm đâu!!! Lạc Mẫn Doanh cô ta đáng chết!! Hahah"
" Đạm Đài Tịch Ly mày điên rồi. Mẹ tao mất, không phải lỗi của tiểu Doanh, mà là lỗi của mày. Vì mày Đạm Đài Tịch Ly, mẹ của tao mới phải khó sanh mà mất, mày mới đáng chết đó Đạm Đài Tịch Ly!!! "
" Lạc Thiên Tề, mày đang đùa với tao à?? Tại sao tao lại hại Nhã Nguyệt cô cô được, chính Lạc Mẫn Doanh cô ta hại Nhã Nguyệt cô cô khó sanh mà chết!!! Chính cô ta?? Không phải tao!!"
" Mày điên rồi, lúc trước nếu không phải chính mày bỏ đi, mẹ tao vì kím mày, đội mưa mang bụng đầu đi giữa trời như vậy. Người cũng sẽ không bị phong hàn, cũng sẽ không vì như thế để lại di căn dẫn đến khó sanh mà chết. Tại Đạm Đài Tịch Ly mày, mà mẹ tao mới chết!! Mày có biết không, mẹ tao yêu thương mày như con ruột, cho nên khi biết trong bụng mình là con gái bà mới nói với Đạm Đài gia cho mày cùng tiểu Doanh đính ước với nhau. Vậy mà....vậy mà mày lại làm bà chết, bà nói bà không trách mày vì đây là sự cố thôi. Nhưng Đạm Đài Tịch Ly, tại sao??! Tại sao vậy hả ??! Tại sao mày dám giết cả tiểu Doanh, mày có biết mẹ tao dù hi sinh tính mạng cũng muốn cứu tiểu Doanh??! Tại sao mày dám làm hại em ấy??! Mày có còn là con người không??! Đạm Đài Tịch Ly???? "
Bốp!!! Bụp !!! Những tiếng đáng vang vọng mạnh mẽ trong hành lang, trước căn phòng cấp cứu kia, một vị nam nhân tuyệt mĩ thanh nhã đang hung hăng đánh đập mạnh mẽ vào một vị nam nhân tuyệt mĩ xinh đẹp khác, mà vị nam nhân mặt than kia lại im lặng đứng cho vị nam nhân kia đánh. Trên khuôn mặt không cảm xúc kia giờ toàn là vẻ khiếp sợ, ngu si lan tràn ra thôi.
Đạm Đài Tịch Ly thật không thể tin, bấy lâu nay hắn thù hận, căm phẫn muốn giết người đã hại Nhã Nguyệt cô cô mà hắn yêu dấu lại là chính hắn. Là hắn, hắn hại chính cô cô yêu thương hắn nhất phải mất mạng vì khó sanh, hắn lại hại thêm chính đứa con gái duy nhất mà vị cô cô kia để lại phải chịu bao tủi nhục tại Đạm Đài gia, giờ đây chính hai bàn tay của Đạm Đài Tịch Ly hắn lại muốn giết chết con của cô cô hắn.
Đạm Đài Tịch Ly hắn đang làm cái gì vậy trời??? Hắn đã không làm được việc chăm sóc thật tốt cho Lạc Mẫn Doanh, giờ hắn lại hại Lạc Mẫn Doanh muốn mất mạng, hắn đang làm cái gì?? Những hình ảnh mờ nhạt trong kí ức kia của Đạm Đài Tịch Ly cùng Nhã Nguyệt cô cô của hắn chợt ùa về !!!
-------------------------√√√√√√-----------------------
Một vị thiếu phụ xinh đẹp, khuôn mặt thanh khiết mang theo nụ cười ấm áp, xuân phong nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé trai khấu khỉnh, đang yên lặng gối đầu trên đùi mình, nhẹ nhàng cất tiếng.
" Tiểu Ly Ly à? Cô cô trong bụng có bảo bảo muội muội đó. Sau này, tiểu Ly Ly sẽ có bảo bối muội muội chơi chung, tiểu Ly Ly có thích không nào??" Vui vẻ nói chuyện với bé trai, vị thiếu phụ kia lại đưa tay xoa nhẹ lên chiếc bụng căn to của mình, cười trìu mến.
" Nhã Nguyệt cô cô à, tiểu Ly Ly rất thích bảo bối muội muội, tiểu Ly Ly sẽ yêu thương muội muội!!"
" Tiểu Ly Ly ngoan lắm, cô cô nói cho tiểu Ly Ly một cái bí mật. Cô cô vừa nghĩ sẽ đặt tên cho bảo bối nhỏ là Doanh Doanh, sau này Doanh Doanh sẽ là vợ của tiểu Ly Ly. Tiểu Ly Ly có thích không???"
" Có!! Nhã Nguyệt cô cô, tiểu Ly Ly rất thích muội muội Doanh Doanh, sau này lớn lên tiểu Ly Ly sẽ bảo vệ, yêu thương chăm sóc cho Doanh Doanh. Doanh Doanh sẽ là vợ nhỏ của tiểu Ly Ly, Nhã Nguyệt cô cô yên tâm!!" Mạnh mẽ đứng lên, nắm chặt lấy bàn tay mình, cậu bé trai quyết tâm như muốn nói cho thiếu phụ biết mình sẽ đối xử thật thật sự tốt với bảo bối muội muội nho nhỏ chưa chào đời này!!!
--------------------------√√√√√√----------------------
" Lạc Thiên Tề, con mau buông tay ra!! Đánh nữa sẽ gây tai nạn chết người đó!!" Lạc Sách vội vàng chạy đến, tách Lạc Thiên Tề cùng Đạm Đài Tịch Ly ra. Trời mới biết khi hay tin con gái yêu quý duy nhất của hắn và Nhã Nguyệt lại vô phòng cấp cứu, hắn muốn hỏng rồi !!! Còn nghe đến con trai mình tố cáo Doanh Doanh bị như thế tại vì cháu trai của vợ mình hắn thật sự muốn chết mất!!
Tại sao lại thành ra như vậy??? Cháu trai vợ hắn thương nhất, lại muốn giết chết con gái duy nhất của hắn và vợ thì làm sao Lạc Sách hắn bình tĩnh cho được!!
" Đạm Đài Tịch Ly cậu đi đi. Lạc gia tôi, không ai chào đón Đạm Đài gia các người nữa đi đi. Còn nữa, nói với tên Đạm Đài Tích kia, sau này cũng đừng đưa người Đạm Đài đến gặp Lạc Mẫn Doanh nữa, con bé cũng không gặp người Đạm Đài gia đâu!! Hôn sự giữa Đạm Đài Tịch Ly cậu với Doanh Nhi cũng nên hủy thôi! Đi đi!!" Lạc Miên nghiêm giọng nói, hắn thật sự không muốn nhìn đứa hôn phu chưa cưới của Doanh Nhi chút nào. Hôn sự của Đạm Đài gia và Lạc gia cũng nên hủy bỏ thôi, nếu Nhã Nguyệt còn sống mà thấy Doanh Nhi bị như thế này, chắc con dâu của hắn cũng làm như hắn vậy thôi.
" Không!!! Không nên !! Lạc gia gia, hôn sự của cháu và tiểu Doanh Doanh là do Nhã Nguyệt cô cô đưa ra, cháu đã hứa sẽ lấy tiểu Doanh Doanh làm vợ cảm đời thì sẽ không đổi ý!!" Nghe thấy, Lạc gia gia muốn hủy hôn ước của mình và Lạc Mẫn Doanh, Đạm Đài Tịch Ly cảm thấy sợ hãi dâng lên, lí trí hắn điên cuồng gào thét không cho hắn cắt đứt dây quan hệ này với Lạc Mẫn Doanh, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời.
( Hừ! Giờ mới thấy hối hận à Đạm Đài Tịch Ly, không thấy quá muộn màng hay sao hả cha ?? Ngược mi, ta ngược mi dài dài !!)
" Đạm Đài Tịch Ly mày không biết xấu hổ à, mày vừa mới còn nguyền rủa tiểu Doanh chết sớm đi, muốn giết chết muội ấy. Giờ lại không muốn hủy hôn, mày tính làm hại gì nữa tiểu Doanh hả?? Lạc Thiên Tề tao muốn đánh chết mày!!!" Vươn người muốn bay lên đánh tiếp Đạm Đài Tịch Ly, lại bị Lạc Sách kìm lại.
" Đạm Đài Tịch Ly, Lạc Miên ta nói lại một lần nữa hôn sự giữa ngươi và Doanh Nhi hủy bỏ, đi ra khỏi đây ngay. Lạc gia không chào đón Đạm Đài Tịch Ly ngươi, đi đi!!!" Khuôn mặt lạnh lùng, Lạc Miên quát lên hằn tiếng với Đạm Đài Tịch Ly.
Vô hồn, Đạm Đài Tịch Ly thất tha thất thểu lếch tấm thân bị Lạc Thiên Tề đánh bầm dập bước đi. Hắn biết, giờ đây hắn có nói gì, làm gì thì Lạc gia người cũng sẽ không cho hắn ở đây chờ Lạc Mẫn Doanh đi ra đâu.
Trách ai được, mọi chuyện đều do hắn mà ra mà! Nếu hắn không ngu ngốc nghe theo lời của những người ác độc trong Đạm Đài gia kia, cùng cô ả Giang Mộ Tuyết kia thì làm sao hắn lại có thể chán ghét, hiểu lầm, muốn giết chết người mà hắn phải che chở, yêu thương suốt đời kia.
Hay lắm Đạm Đài Mị Nhi, Giang Mộ Tuyết, Đạm Đài Tịch Ly tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu !!!
Còn Lạc Mẫn Doanh, không sao tiểu Doanh Doanh nàng đừng sợ. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, Đạm Đài Tịch Ly ta khi cho bọn ngươi kia xuống địa ngục xong, ta sẽ nhanh chóng đến tìm nàng, thực hiện lời hứa che chở, bảo vệ cho nàng suốt đời, đừng sợ nha tiểu Doanh Doanh, Tịch Ly ca ca sẽ sớm đến bên nàng nhanh thôi. Phất tay áo, đôi mắt đỏ như máu hiện lên sát khí, Đạm Đài Tịch Ly li khai bệnh viện!!!
-------------------------√√√√√√---------------------
Phía bên kia phòng cấp cứu khi Lạc Mẫn Doanh một lần nữa được đưa ra, có vẻ do xém bị nghẹt chết đi một lần, cô bỗng thanh tỉnh lại. Sau khi cả Lạc gia biết Lạc Mẫn Doanh đã không còn nguy hiểm gì, tỉnh lại trong cái chết, mọi người đều vui mừng. Nhưng cô vẫn phải ở lại bệnh viện để kiểm tra, tĩnh dưỡng một thời gian mới được xuất viện.
1 Tuần sau
~~Ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu sáng, cả căn phòng chợt sáng bùng lên. Lạc Mẫn Doanh ngồi trên chiếc giường, tay cầm cuốn giáo trình của học phần môn mấy tuần nay cô nghỉ học, ngồi nghiên cứu suy tư.
Thiệt tình, cô thấy mình khoẻ thật tốt rồi nhưng Doãn Hàn bên kia cùng Lạc gia ai ai cũng không chịu cho cô xuất viện, bất đắc dĩ cô lại phải nằm im tại đây.
Khi Lạc Mẫn Doanh cô tỉnh lại đến giờ thật nhiều chuyện xảy ra, từ việc đám nam nhân của Giang Mộ Tuyết kia cứ bám riết lấy cô không tha như chó gậm xương, làm cô bực mình. Điên lên, hung hăng cầm đồ ném thẳng vào người bọn họ, làm bọn hắn sợ không dám thường xuyên làm phiền cô nữa, thì vài hôm họ mới dám vác mặt dày kia vô thăm cô, có trời mới biết cô muốn bay lên xé xác những cái khuôn mặt tuyệt mĩ làm cô khinh tởm kia.
Haizzzz ... Suốt ngày cứ đọc ăn ngủ riết, cô sắp thành con heo mập, chuẩn bị đi xuất khẩu thịt được luôn quá à!
Đang ngồi tự kỉ một mình, thì ... Cạnh!! Cánh cửa phòng 126 của cô chợt mở ra. Bước vào là một vị nam nhân cao to, khuôn mặt cương nghị u buồn, chỉ thấy hắn tay cầm chiếc hộp giữ nhiệt to đùng, ánh mắt u buồn kia lại nhìn cô trìu mến, chăm chú.
Bước lại gần cạnh bàn,đặt chiếc hộp giữ nhiệt xuống, Đạm Đài Tịch Ly nhẹ nhàng mở chiếc nắp hộp ra, mút từng muỗng vô một chiếc chén nhỏ món canh gà hầm táo tàu nhân sâm, sau đó mang lại cho Lạc Mẫn Doanh ăn.
" Tiểu Doanh Doanh, nàng dùng nóng đi cho khoẻ!!" Thấy Lạc Mẫn Doanh vẫn không nhúch nhích gì, Đạm Đài Tịch Ly chỉ biết lắc đầu, múc lên một muỗng, thổi cho ngụi bớt, hắn ngước lên mở giọng dịu dàng nói.
" Tiểu Doanh Doanh, ngoan há miệng ra Tịch Ly ca ca đút cho muội ăn nha!!"
" Tịch Ly ca ca ??? Ngươi là ai???" Lạc Mẫn Doanh thẩn thờ nhìn vị mĩ nhân ân cần trước mắt mình, hắn là ai??? Sao lại wuan tâm cô như vậy??? Cô biết hắn hay sao???
" Ta là vị hôn phu của muội Đạm Đài Tịch Ly!! " Vẫn nhẹ giọng nói chuyện, khi nói đến hắn là hôn phu của Lạc Mẫn Doanh, Đạm Đài Tịch Ly lại dịu dàng, trìu ái nhìn cô.
Đạm Đài Tịch Ly hắn...hắn ... Là cái tên muốn bóp cô chết nghẹn kia??? Tén khốn kiếp!!! Hắn còn dám vác mặt đến tìm cô nữa á!!! Máu chó!! Lạc Mẫn Doanh cô muốn giết chết hắn, nợ máu phải trả bằng máu....... Đầu bỗng chốc đau lên, Lạc Mẫn Doanh hai tay ôm đầu, khuôn mặt tuyệt mĩ vặn vẹo, khó chịu....
" Tiểu Doanh Doanh, sao vậy??? Nàng cảm thấy sao??? Ta gọi bác sĩ nha!!!" Vội vàng ôm lấy Lạc Mẫn Doanh, Đạm Đài Tịch Ly hốt hoảng, lo lắng.
" Biến đi!!!" Lạc Mẫn Doanh hằn giọng vang lên, bàn tay mạnh mẽ đẩy Đạm Đài Tịch Ly ra khỏi người mình.
" Tiểu.... Doanh.... Doanh ...." Nói năng lấp bấp, Đạm Đài Tịch Ly bất ngờ nhìn Lạc Mẫn Doanh.
" Tôi nói biến đi!!! Điếc à!!! CÚT !!"
" Ta ...ta....ta...."
" Cút!!! Đạm Đài Tịch Ly mi cút cho ta !!!" Vơ lấy chiếc bình đựng canh, Lạc Mẫn Doanh mạnh mẽ cầm đập mạnh vào trên người Đạm Đài Tịch Ly, canh nóng tràn ra thấm ướt cả một mảnh lớn quần áo của Đạm Đài Tịch Ly, hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ châm chú nhìn Lạc Mẫn Doanh.
" Tôi nói cút đi, hừ hay lắm ngươi không đi thì ta đi!!!"
" Không !!! tiểu Doanh Doanh nàng đừng bỏ ta mà đi!!!"
" Tránh ra, biến đi!!!!"
" Chuyện gì vậy???" Doãn Hiên bước vào đưa mắt nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh đang vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Đạm Đài Tịch Ly. Nhìn thấy Doãn Hiên, Lạc Mẫn Doanh như tìm thấy được phao cứu sinh, nhanh chóng đưa đôi mắt đáng thương hề hề, nấc tiếng:
" Doãn Hiên, bảo người này biến đi. Ta ...ta không muốn gặp hắn!!!"
" Đạm Đài Tịch Ly, ngươi nghe rồi đó Mẫn Doanh cô ấy không muốn gặp ngươi. Ngươi nên đi đi, để Lạc gia biết ngươi đến quấy rầy Mẫn Doanh, ngươi cũng không có hảo cây trái ăn đâu!!" Nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Mẫn Doanh từ tay Đạm Đài Tịch Ly, Doãn Hiên vỗ nhẹ vai cô, vừa an ủi Lạc Mẫn Doanh, vừa đe doạ Đạm Đài Tịch Ly.
Đạm Đài Tịch Ly thấy Lạc Mẫn Doanh mang theo ánh mắt xua đuổi, đầy địch ý nhìn mình, hắn chỉ biết cười khổ cho bản thân, ai bảo hắn vô tình như thế chi nên giờ phải gánh quả báo rồi. Bước vô hồn ra ngoài.
Nhìn Đạm Đài Tịch Ly bước đi khuất, Doãn Hiên buông Lạc Mẫn Doanh ra, nhìn cô bảo.
" Chắc cô cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi. Mai tôi sẽ làm thủ tục cho cô xuất viện. Tôi đi trước, cô cứ từ từ mà ngủ." Nói rồi Doãn Hiên nhẹ nhàng đặt đầu Lạc Mẫn Doanh xuống giường, đắp chăn cho cô đàng hoàng, Doãn Hiên bước nhẹ ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ.
Còn cô Lạc Mẫn Doanh, nhìn thấy Doãn Hiên như thế đối xử với mình, cô cũng bất ngờ, kiếp trước hắn với cô cũng không tiếp xúc nhiều, dù có cũng chỉ như người qua đường, kiếp này lại thay đổi như vậy!! Ôi dù sao có bằng hữu như hắn, xem ra cũng không tệ. Mỉm cười, Lạc Mẫn Doanh từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ ngon lành...
Những chuyện phong ba phía sau hãy để ngày mai tính, giờ hãy thoải mái hưởng thụ hôm nay !!!
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Bật mí bí mật nho nhỏ: Phần sau sẽ có H+ ... Thân ái
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...