Có vẻ như vai của ai đó người bên cạnh quá ấm áp, vững chắc nên Lạc Mẫn Doanh đánh bài với chu công một cách ngon lành. Mà không hề hay biết phía sau cô, người nào đó đang nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt lớn ghen tỵ với người bên cạnh cô đang bám đu y như con gấu kola vậy!
Sau một khoảng thời gian ngủ ngon đến đông tây cũng không hay biết, Lạc Mẫn Doanh cùng Lạc Thiên Tề cuối cùng cũng đáp máy bay xuống Hoa Hạ. Nói thật lòng! Giờ đây, cô lại muốn bôn ba đi du lịch tiếp, chẳng muốn về nhà chút nào. Về nhà nè rồi phải đi học lại, đi học lại là phải làm bài, học bài, gặp toàn những thứ âm binh hắc ám gì đâu!! Không muốn chút nào!
Nhưng ... Giờ Lạc Mẫn Doanh cô mà không về gia gia và ba ba sẽ thương tâm lắm đó, dù sao cô cũng xa nhà hơn tuần rồi. Với lại, cuối tuần này lại đại thọ tám mươi của gia gia nhà cô, Lạc Mẫn Doanh cô phải có mặt tổ chức bữa tiệc thật hoành tráng cho gia gia nhà mình chứ.
Mang theo suy nghĩ thông suốt, Lạc Mẫn Doanh nhanh chân bước theo ca ca ra sân bay quốc tế. Bỗng thình lình tiếng kêu to làm cô bất ngời:
" Doanh Doanh !! Con về rồi, gia gia nhớ con lắm!!" Giọng nói thăng trầm vừa vang lên thì ngay lập tức, cô rơi sầm vào cái ôm vững chắc đầy ấm áp.
" Hihi ... Gia gia, Doanh Doanh cũng rất nhớ người nha, người ta mua quà quá trời cho người luôn đó á!!" Mỉm cười vui vẻ, giòn giã Lạc Mẫn Doanh bắt đầu chiêu trò làm nũng, bán manh, nhõng nhẽo của mình ra. Mà không biết những hình ảnh đáng yêu, quá xa cưng của cô đã bị một số con thú già kia nhìn thấy không sót gì!!!
Doãn Hàn thật sự không biết nói gì hơn khi nhìn thấy người hắn yêu thương, cô vợ tương lai của hắn có thể làm người ta yêu đến không kìm chế được này. Bao ngày ngóng chong, bao ngày giật mình giữa đêm một m8ng, ngồi canh trực cái weibo @ThiênTề_Lạc đáng chết kia up hình của nàng. Giờ đây khi hắn chính mắt được nhìn thấy nàng trước mắt, chỉ cần bước vài bước hắn có thể ôm chầm lấy nàng rồi. Trời mới biết, hắn phải kìm chế ra sao bản thân, nổi xúc cảm dâng tràn muốn hoá thành con quái vật chiếm hữu một mình nàng!!
Nhưng không! Nếu bây giờ hắn làm như thế, thì bao nhiêu kế hoạch mà hắn khổ tâm gây dựng để rước nàng về Doãn gia sẽ đổ sông đổ biển mất!!
Doãn Hàn hắn phải nhịn, phải chịu đựng vì tương lai tươi sáng, hạnh phúc sau này của hắn.
Còn bên cạnh Doãn Hàn, vị nam nhân mặt chiếc áo sơmi trắng, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn, đen láy kia mang theo gọng kính nhẹ trong thật bán manh, baby kia thì giờ đang mở to đôi mắt nai ngơ ngác ngắm nhìn cô gái trước mắt đang không thèm để ý ai cả, ôm chầm lấy người trung niên kia, ngọt ngào nũng nịu.
Doãn Hiên khó có thể tin, ngày hắn về nước Doãn Hàn ca ca ra đón hắn, hắn đã tự giật mình trong lòng. Dù huynh đệ hắn vô cùng thân thiết, nhưng ít khi nào, Doãn Hàn lại chịu đi làm những chuyện nhỏ nhoi như thế này đâu. Giờ đây hắn mới hiểu, cái tên cáo già hắc ám Doãn Hàn kia, nói đi đón hắn chỉ là cái cớ, còn việc đi gặp người yêu trong mộng mới là quan trọng đi, Doãn Hiên hắn chỉ là tắm bia chắn trong kế hoạch của ca ca mình mà thôi!! Hắn cũng quá đáng thương nha @.@
Cùng bước ra theo Lạc Mẫn Doanh và Lạc Thiên Tề, Thượng Quan Mặc cũng không vội đi liền, nãy giờ hắn vẫn luôn âm thầm đi sát phía sau Lạc Mẫn Doanh. Vì thế cho nên, hình ảnh cô đáng yêu ngọt ngào làm nũng kia, làm tim hắn nhưng ngừng đập. Thượng Quan Mặc có thể cảm thấy được từng mạch máu trong cơ thể hắn đang sôi trào, giờ đây thế giới của hắn cũng chỉ còn cái cô gái xinh đẹp như thiên sứ nữ thần kia mà thôi. Hắn biết, từng nhịp đập trong tim hắn, giờ chỉ đập vì một mình cô- Lạc Mẫn Doanh, nữ thần soi sáng cho con người u tối Thượng Quan Mặc này.
Quay trở lại Lạc Mẫn Doanh, sau khi ôm gia gia thắm thiết, cô vui vẻ cười toe toét miệng, liếu lo kể chuyến đi du lịch của mình ra sao cho gia gia và ba ba nghe thấy. Liếc thấy đứa con gái nhí nhảnh, đáng yêu nhà mình không hề chú ý hình tượng đài cát tiểu thư thả ga nói chuyện ầm trời kia. Lạc Sách chỉ có thể lắc đầu, nếu lúc này Nhã Nguyệt có thể thấy Doanh Doanh vui vẻ, hoạt bát như thế này, chắc nàng cũng vui lắm, phải không?
" Doanh Doanh, con nói chuyện nhiều như vậy có mệt mỏi chưa, đây là sân bay con cứ đứng ở đây mà nói chuyện hoài như thế á. Về Lạc gia nghỉ ngơi cho khoẻ, rồi lại từ từ kể chuyện, được không??" Giọng Lạc Sách trầm ấm vang lên. Lạc Mẫn Doanh bỗng cảm thấy xấu hổ, từng đốm hồng hồng cứ thay phiên nhau hiện lên trên khuôn mặt thuần khiết non nớt kia.
Cô thật là sơ xảy mà, hễ vui vẻ hớn hở lên là y như rằng nói chuyện quên trời trăng mây đất luôn. Liếc nhìn xung quanh, trông thấy Doãn Hàn đứng đó không xa đang mỉm cười ôn nhu với mình. Lạc Mẫn Doanh thầm than với lòng: " Khốn nạn mà!!" Trên trán cô vươn vãi vài giọt mồ hôi, lòng chợt lạnh lại. " Tên hắc ám kia, đến đây làm gì. Đến đón cô, không nên nha, đánh chết cô cũng không cần hắn quan tâm cô à. Tên kia không chỉ hắc ám mà trình độ biến thái cũng làm khủng á. Cô không muốn chết sớm đâu. Không cần à !!"
Cảm thấy thiên sứ của lòng hắn nhìn hắn chăm chú, Doãn Hàn ôn nhu, nhẹ nhàng bước từng bước êm dịu về phía Lạc Mẫn Doanh. Khi chỉ cách cô chừng một bước chân Doãn Hàn dừng lại, đôi mắt xinh đẹp của hắn nhìn cô trìu mến thắm thiết, cười nhẹ nhàng, Doãn Hàn buông lời nói:
" Doanh Nhi, nàng về rồi à! Đi chơi có vui vẻ không?? Ta rất nhớ nàng!!" Nói rồi trực tiếp không đợi ai khác phản ứng lại, Doãn Hàn nắm tay Lạc Mẫn Doanh kéo cô về phía mình.
Lạc Mẫn Doanh đang chết chìm trong lời nói ôn nhu, bất ngờ kia của Doãn Hàn thì bỗng thấy mình ngã sầm về phía trước, cứ tưởng cô sẽ hôn đất mẹ ngọt ngào thì lại không biết từ đâu, cô đụng mạnh vào vòm ngực rắn chắc, một cỗ mùi thơm nhàng nhạt của thảo mộc thiên nhiên xông thẳng vào mũi cô.
Thật sự mà nói không hiểu vì sao, Lạc Mẫn Doanh lại cảm thấy yêu thích không buông cái loại mùi hương thơm nhạt này, khi hít nó cô lại cảm thấy cả người thật là thư thái, nhẹ nhàng và thoải mái làm sao!!!
Còn Doãn Hàn, hắn thật sự không thể tin được tất cả sự việc trước mắt hắn, hắn ôm chầm lấy cô, cô lại không một chút phản kháng nào, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn, mặc hắn yêu thương. Chỉ khi thật sự cảm thấy được thân thể mềm mại, mịn màng kia cùng với nhịp tim đập đều đều của cô, hắn mới dám tin. Không dám hành động mạnh mẽ, Doãn Hàn sợ Lạc Mẫn Doanh giật mình, hay khó chịu hắn chỉ cố gắng đè nén cảm xúc muốn nhiều hơn cái ôm từ cô, nhưng hắn biết giờ chưa đến lúc. Ôm cô nhẹ nhàng, bình yên như vậy hắn chỉ muốn thời gian cứ thế đừng trôi đi, mọi thứ xung quanh hãy dừng lại. Cả thế này chỉ còn lại Doãn Hàn hắn cùng Lạc Mẫn Doanh cô ôm nhau ấm áp như thế này thôi thì có đổi gì, hắn cũng bằng lòng!!
Xung quanh mọi người, cả Lạc Thiên Tề, Doãn Hiên, Lạc Miên gia gia, Lạc Sách baba lẫn cái người đang đứng phía sau kia Thượng Quan Mặc, đôi mắt hắn giờ hằn lên những tia lửa máu, bàn tay đang bóp chặc lại nổi đầy gân xanh. Có thể thấy được, giờ đây hắn nổi giận đến cỡ nào!!
Tại sao chứ??? Tại sao??? Tên Doãn Hàn kia là cái thá gì mà hắn lại ngang nhiên ôm lấy người của Thượng Quan Mặc hắn?? Lạc Mẫn Doanh cô chỉ có thể là của hắn, chỉ một mình hắn, hắn không bao giờ cho bất cứ ai có thể đụng chạm vô cô ngoài hắn ai cũng không được. Lạc Thiên Tề không được, Doãn Hàn lại càng không!!! Cả người Thượng Quan Mặc toả ra hàng ngàn tia sát khí, khuôn mặt yêu mị kia giờ lại mang vẻ yêu ma đoạt hồn, máu lạnh, dã man!!
" Doãn Hàn, cậu điên à!! Đang làm gì đó, buông ngay bàn tay xấu xa của cậu ra khỏi người tiểu Doanh nhà tôi ngay lập tức!!" Giận dữ rống lên, Lạc Thiên Tề miệng vội vàng ra lệnh, tay nhanh chóng lôi kéo muội muội đáng yêu của mình thoát khỏi móng vuốt của tên hắc ám kia!!
Nghe tiếng rống giận dữ của ca ca mình, Lạc Mẫn Doanh mới chợt tỉnh táo lại, cô vội vàng vùng vẫy thoát khỏi người Doãn Hàn, mà Doãn Hàn cũng sựt tỉnh, hắn cũng không dám mạnh bạo cưỡng chế, chỉ có thể đáng thương hề hề, không đành lòng buông tay người hắn thương yêu.
Khuôn mặt xinh đẹp thuần mị kia của Lạc Mẫn Doanh giờ nhiễm lên vài tia hồng hồng, nhìn trông cực kì yêu diễm, cô thật sự muốn đào hố nhảy cái bụp xuống đó luôn cho rồi!! Trời ơi!! Sao cô lại có thể ngu ngốc si mê mùi hương từ cơ thể của cái tên hắc ám Doãn Hàn khốn kiếp kia cơ chứ?? Đã vậy, cô còn lại ngoan ngoãn nằm im lặng trong vòng tay của hắn, không một chút phản kháng, không một chút biểu tình nào nữa chứ!! Thiệt là xấu hổ muốn chết mụ luôn đi à !!! Trời ơi!! Lão thiên a ~~
~~Thoát khỏi vòng tay rắn chắc kia, Lạc Mẫn Doanh nhanh chóng co giò chạy phốc ra bên ngoài sân bay như tên lửa, bỏ lại phía sau là hàng ngàn dấu hỏi, hàng ngàn tượng đá hoá thạch mĩ nam !!
Nhìn về hướng cô gái đang cố sức chạy chối chết kia a, Doãn Hiên mỉm cười thật tươi! " Khả ái thật!! Lạc Mẫn Doanh cô thật là thú vị so với những thông tin tầm xàm trên những tờ giấy tôi điều tra về cô!! Làm sao đây?? Tôi lại hứng thú với em nữa rồi, thật rất hi vọng, lần gặp sau của chúng ta ra sao đó!! Cô bé thiên sứ à !!" Bước chân vừa động, Doãn Hiên cũng không thèm quan tâm cái ông anh song sinh của mình đang làm gì, hắn bước nhanh về phía hướng Lạc Mẫn Doanh vừa mất dạng, thong dong thanh thản đi về phía trước !!
Sau một lúc chợt tỉnh!! Thì cả Doãn Hàn, Lạc Thiên Tề, Lạc Sách cùng Lạc Miên gia gia cũng vội vàng chạy theo tìm bóng dáng xinh đẹp vừa mới phóng như tên lửa kia, bọn họ thật hết chỗ nói với cô mà!!
Nhìn tất cả mọi người dần dần bỏ đi, Thượng Quan Mặc thật đưa tay vào túi, cầm ra chiếc điện thoại, bấm nút gọi:
" Cạch!!! Thưa Mặc tổng!"
" Ừm, nhanh chóng điều tra tất cả những thông tin về Lạc Mẫn Doanh. À kể cả Lạc gia cũng vậy. Nhanh lên!! Tôi muốn tối nay, mọi thứ đều phải ở trên bàn làm việc của tôi!" Lạnh giọng ra lệnh.
" Vâng. Tôi biết rõ thưa Mặc tổng!"
Cúp điện thoại, Thượng Quan Mặc nhìn về hướng Lạc Mẫn Doanh vừa đi thầm nói:
" Chờ anh, nhanh thôi! Anh sẽ đưa em về Thượng Quan gia!!" Không quan tâm bao nhiêu con mắt xung quanh đang phóng mị tình cho mình, Thượng Quan Mặc nhanh chóng bước ra sân bay.
------------------------√√√√√√------------------------
Quanh đi quẩn lại thì cũng đến ngày sinh thần của Lạc Miên- Lạc gia chủ. Hôm nay, Lạc Mẫn Doanh thật sự rất mệt mỏi, cô không chỉ phải dậy sớm từ lúc trời còn chưa sáng, tự mình làm đồ ăn sáng cho gia gia của mình.
Sau đó, cô lại vội vàng đi ra ngoài thần thần bí bí, im lặng lén lút đi và phòng bếp của Lạc Gia, chiến đấu cả buổi trời cô mới vui vẻ mỉm cười thật hạnh phúc vì thành quả từ trưa tới chiều của mình.
" Tiểu Doanh, muội lúp ló, làm gì dưới phòng bếp kia giờ xong chưa??? Muội cũng không lo lắng sửa xoạn cho buổi tiệc tối nay tại Winny Hotel hay sao???" Lạc Thiên Tề hắn thật sự không biết cô muội muội này của hắn đang suy nghĩ gì nữa, từ ngày muội tỉnh lại trong bệnh viện thì hoàn toàn tính cách thay đổi, khó nắm bắt. Cả hắn ca ca đây, cũng bó tay không biết muội muội hiểu gì??
" Ca ca, muội ra liền, ra liền. Huynh đừng vào, muội tới ngay!!" Giật phách mình, Lạc Mẫn Doanh vội vàng chạy ra... Cảm giác như đi chậm một lát, thì bí mật mà sáng đến giờ cô chuẩn bị dấu bấy lâu không phải đổ sông, đổ biển à!! Không sợ mới là lạ !!
-------------------------√√√√√√-----------------------
Cuối cùng thì buổi tối cũng đến, tại sảnh một trong những khách sạn hàng đầu tại Hoa Hạ, Winny Hotel bắt đầu xuất hiện những vị có máu mặt, địa vị cấp cao của nơi đây tụ tập. Xung quanh người người ai ai cũng sang trọng, ai ai cũng kiều diễm nói cười vui vẻ xem lẫn cả bầu không khí long trọng, trang nghiêm kia.
Lạc Thiên Tề khoát trên mình một bộ y phục dạ hội sang trọng màu đen tuyền, trên khuôn mặt điển trai kia giờ là nụ cười hữu lễ luôn thường trực trên môi. Bên cạnh đó thì Lạc Sách cũng tất bật tiếp khách, dù muốn hay không thì mối quan hệ xã giao cũng là tất yếu...
Bước chân vào buổi lễ từ rất sớm Lãnh Hạo Nhiên vẫn nhìn xung quanh dáo diết tìm kiếm bóng hình yêu thương mấy lâu nay, hằng đêm luôn hiện lên trong mỗi giấc mơ của hắn. Trời biết hắn vui vẻ biết bao khi nhìn thấy bức thiệp mời dự sinh thần của Lạc gia. Khi biết người hắn tìm kiếm bấy lâu là đại tiểu thư của Lạc thị, hắn vẫn còn đau đầu khi không biết làm cách nào để tiếp cận nàng từ từ nữa, mà lần này là đây có lẽ là cơ hội vô cùng tốt cho hắn. Lãnh Hạo Nhiên hắn phải nắm bắt mới được, vì thế nguyên cả ngày hôm nay hắn dành toàn cho việc lựa chọn trang phục cùng phần quà thật hợp ý nhất cho Lạc gia chủ!
Khi đến đây, hắn lại đưa mắt tìm cô hoài mà không thấy, trái tim Lãnh Hạo Nhiên cũng bỗng trùng xuống, hụt hẫng nhiều đi.
Cách đó không xa, cũng có một người cùng chìm vào cảm giác lo lắng, thấp thỏm không kém Lãnh Hạo Nhiên kia, Tư Đồ Thanh Vũ hắn cũng có mặt tại đây từ sớm. Từ một tuần trước khi hắn nhận lấy được tấm thiệp mời dự sinh thần của gia chủ Lạc gia, Tư Đồ Thanh Vũ đã ăn ngủ không yên, bao ngày hắn như thằng đién cứ ngồi yên trong phòng, cầm tờ lịch trên tay ngồi đếm từng ngày, hi vọng nhanh chóng đến bữa nay để gặp Lạc Mẫn Doanh.
Tư Đồ Thanh Vũ hắn cố gắng đến khách sạn từ sáng sớm, hắn cứ ở trong khách sạn ngồi chờ đến khi tiệc khai, khi hắn trong thấy Lạc gia người, trái tim hắn đập mạnh lên, nỗi hào hứng, hi vọng đưa mắt đẹp tìm kím bóng dáng Lạc Mẫn Doanh trong đoàn người Lạc gia kia, nhưng mà tìm hoài tìm mãi hắn lại chẳng thấy nàng đâu. Trong lòng hắn, cứ sợ hãi hôm nay cô lại không đến, thì hắn phải làm sao bây giờ ???
Còn Thượng Quan Mặc cùng Thượng Quan Thần cũng góp mặt trong những top nam thần có mặt sớm nhất tại Winny Hotel dự tiệc của Lạc gia. Cả hai, ai cũng không thèm nói chuyện với nhau lời nào, nhưng lại cùng hợp ý liếc nhìn xung quanh tìm kím cô gái lam tim bọn hắn rung động Lạc Mẫn Doanh.
Thượng Quan Thần khi bước vô khách sạn, tâm trạng hắn luôn luôn hồi hộp thêm lo lắng. Hắn thật sự lo sợ hôm nay gặp cô, hắn nên phải cư xử như thế nào?? Trang phục của hắn có hợp lễ không?? Cô có còn giận hắn nữa không?? Bao nhiêu lời hắn muốn nói với cô, lại sợ cô không thèm nghe, hửng hờ ra đi!! Làm Thượng Quan Thần, tim bỗng co thắc, phập phòng lo sợ!!
Thượng Quan Mặc thì mang tâm tình vui vẻ, hăng hái đi dự tiệc sinh thần của người hắn yêu. Dù sao thì cô cũng không có chán ghét hắn mấy, hắn cũng nên tranh thủ tạo cơ hội tốt tiếp xúc với người Lạc gia, chiếm một ít thiện cảm cũng nên. Nghĩ thầm vui vẻ, Thượng Quan Mặc thoải mái cầm trên tay chiếc rượu vang đỏ nhấm nháp, cùng đưa mắt ra cửa trông chờ nữ tyần của lòng mình. Còn bao nhiêu cô nàng tiểu thư mời gọi, buông lời ngã ngớn kia thì hắn chỉ lạnh mặt kêu: " Biến!!"
So với không khí khá u ám từ phía bên kia thì bên đây Doãn Hàn, Doãn Hiên cùng Phượng Khuynh Trần lại mang theo tâm trạng vui vẻ, thoải mái mà chậm rãi tham dự.
Doãn Hàn thì tươi cười ôn nhu phụ giúp Lạc gia tiếp khách, xã giao suôn sẻ làm cho Lạc Sánh, ba ba của Lạc Mẫn Doanh cũng giành cho hắn nhiều thiện cảm hơn trước. Còn Doãn Hiên thì lại chọn một góc khuất, một mình ngồi nhâm nhi ly rượu đỏ sậm kia, đôi mắt to tròn long lanh, đáng yêu lại đảo mắt xung quanh theo dõi từng người đóng kịch, từng người giả tạo mang mặt nạ giả dối tươi cười bợ đỡ lẫn nhau, xem đến thú vị cả người.
Khác với những người mĩ nam kia đang lựa chọn phương pháp tham dự tiệc tại sảnh, thì Phượng Khuynh Trần lại chưa hề cảm thấy nóng vội, hắn vẫn thong dong chọn ngồo trong một phòng vip tại khách sạn, đưa mắt nhìn màn hình đang quay phim toàn cảnh dưới sảnh kia một cách nhàm chán.
Tựa người vao thành ghế sofa mềm mại, chiếc áo khoát hờ, lộ rõ từng múi cơ bụng cuồng cuộn rắn trắng trong không khí, đôi chân dài đẹp miên man lại đan chéo nhau, từng ngón tay thon dài mơn chớn chiếc điện thoại sang trọng chiếu hình một vị mỹ nữ xinh đẹp mặt trên mình chiếc váy hồng phấn, đơn giản, đang ngồi một mình trên chiếc thuyền nho nhỏ, bàn tay búp măng xinh xắn cầm vài bông hoa sen vừa chớm nở, còn vương vài giọt sương sớm. Cô thả hồn vu vơ theo làn sen hồng nở rộ lềnh bềnh trên sông kia, vẻ đẹp thuần khiết lại mang tia mị hoặc câu hồn người, làm cả Phượng Khuynh Trần hắn, người luôn luôn chán ghét, khinh thường đụng chạm vào phụ nữ, cũng phải xiêu lòng tán thưởng vẻ đẹp không nhiễm phàm trần của Lạc Mẫn Doanh.
------------------------√√√√√√-----------------------
Ánh đèn của Winny Hotel bỗng tắt đi, từng hàng từng hàng ngọn nén li ti được thắp sáng lên trên sân khấu, mọi người xung quanh chỉ thấy một vị trung niên đứng tuổi, khoát trên mình là bộ trung sơn sẫm màu khuôn mặt uy nghiêm bước đi từ lầu xuống, điều nổi bật làm mọi người ai ai cũng sững sờ lại là vị thiếu nữ bên cạnh hắn.
Chỉ thấy cô khoát trên mình một bộ đầm dài đuôi cá lịch thiệp, quyến rũ màu đỏ sậm. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được búi cao một cách tinh tế lên, trên trán mái ngố lưa thưa cùng vài loạn tóc mai xoăn nhẹ xoã ra tô điểm cho khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng mang thêm đẹp kiêu sa, lãnh diễm. Tấm lưng trắng ngần, đẹp đẽ mềm mại lộ giữa không khí làm cho mọi người xung quanh giống đực, đều nuốt một ngụm nước bọt.
Cô chỉ nhẹ nhàng, lãnh đạm khoát tay Lạc gia Lạc Miên bước xuống lầu thôi, nhưng lại đưa đến bao nhiêu người chú ý, bao nhiêu con mắt nhìn chầm chầm cô. Hừ!! Khó chịu, thì có khó chịu nhưng cô cũng lãnh đạm bước đi mà thôi, chẳng muốn thèm chú ý. Cứ coi như là mấy đám rau dại nhìn mình vậy.
Từ khi Lạc Mẫn Doanh cô xuất hiện từng đạo ánh mắt nóng bỏng cứ chăm chú nhìn cô, cứ như họ sợ, sơ hở một tí thì cô lại biến mất không thấy bóng dáng nữa. Thượng Quan Mặc, Thượng Quan Thần, Tư Đồ Thanh Vũ, Doãn Hàn, Doãn Hiên, Lãnh Hạo Nhiên kể cả Phượng Khuynh Trần cũng cảm thấy tim mình đập mạnh lỗi nhịp, khi cô xuất hiện.
Thẩm Vãn Tu nhìn thấy Lạc Mẫn Doanh bước xuống với hình thức như thế này, thì trong lòng không khỏi cảm thán than lên: " Quả thật là nữ thần có khác, cả cách xuất hiện dù chỉ nhẹ nhàng cũng vô cùng gây chú ý, ngạo nghễ, lãnh đạm quá suất con mụ nó mà !!"
Bước đến phía bục sảnh, Lạc Miên cầm mirro, lãnh giọng nói:
" Cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ qua chút ít thời gian của mình đến tham gia bữa tiệc của Lạc gia tôi! Cảm ơn, chút mọi người buổi tối vui vẻ và ngon miệng!"
" Gia gia, khoan đã con còn có món quà cho gia gia nữa!! Dì Vương, mang lên dùm cháu cái đó đi!!" Lạc Mẫn Doanh nhanh chóng nhắc nhở gia gia, về quà cô đã chuẩn bị cho người.
Lạc Miên nhìn lên chiếc bánh kem thơm nồng ngọt ngào mà Lạc Mẫn Doanh chuẩn bị, trong lòng hắn như có dòng nước ấm áp chảy qua, mỉm cười ôm chầm lấy Mẫn Doanh.
" Ngoan lắm, Doanh Doanh của gia gia giỏi lắm!!"
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Đôi lời: Sau này mỗi tuần, mình sẽ up truyện một lần. Cảm ơn mn đã theo dõi!! Thân ái !!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...