Đáp án
“Nhìn em làm gì?” Phàn Khải Chanh kỳ quái nhìn Kim Húc.
“Ngày càng xinh đẹp.” Kim Húc khẽ mở miệng, hiếm khi nói được một câu lấy lòng.
Anh nói xong liền mất tự nhiên đưa tay sờ mũi, sau đó gắp một miếng bí đao bỏ vào miệng.
“Hiếm khi thấy anh nói những lời này.” Phàn Khải Chanh cười rạng rỡ, động tác sờ mũi vừa rồi của anh vẫn giống như thiếu niên thời trung học ấy.
Sau lần Phàn Khải Chanh mặt dày mặt dạn ôm Kim Húc không chịu buông đó thì quan hệ giữa hai người đã dịu xuống rất nhiều, rất hay thường xuyên qua lại, thường xuyên đến nhà đối phương ăn cơm.
Kim Húc xuyên qua màn khói của nồi lẩu nhìn thẳng vào Phàn Khải Chanh, cô có mái tóc đen xoăn từng lọn lớn, trang điểm cầu kỳ, thường hay tô màu son rượu vang phục cổ.
Lúc ăn lẩu, tóc của cô đều được cột lên, chỉ còn những sợi tóc quăn rũ xuống bên mặt, cô rất thích mặc trang phục cổ Hồng Kông, ăn mặc tùy ý, hôm nay ở nhà cô chỉ mặc một chiếc váy ren ôm dáng xếp ly kẻ caro màu đỏ tươi, phía dưới thì mặc một chiếc quần cực ngắn.
“Nhìn em làm gì, không cho phép nhìn em.” Phàn Khải Chanh hung hăng khiển trách anh, sau đó đắc ý nói: “Có phải anh đã rơi vào sự xinh đẹp của em hay không?”
Khóe miệng Kim Húc co lại, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
“Uống chút sữa chua không?” Phàn Khải Chanh mở tủ lạnh ra, sau đó nghiêng đầu nhìn Kim Húc đã rửa chén xong giờ đang nghiêm túc sắp chén.
“Không được lát nữa có người đến nhà anh, anh phải trở về dọn dẹp một chút.” Kim Húc lau khô tay, đi ra khỏi phòng bếp.
“Nữ sinh?” Phàn Khải Chanh cầm sữa chua nhắm mắt theo đuôi Kim Húc ra tới cửa.
“Ừ.” Kim Húc hình như đang nghĩ tới điều gì đó, khẽ cau mày.
“Ừ, trở về đi.” Phàn Khải Chanh cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Phàn Khải Chanh ngồi trên sô pha buồn rầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Cô nhìn qua mắt mèo thì thấy một nữ sinh bước vào nhà Kim Húc, cả người đều trắng, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, như một đóa hoa nhỏ thanh thuần, nam sinh đều thích loại nữ sinh này.
Đã vào đó hai tiếng rồi mà vẫn chưa ra.
Kim Húc là người có thể chơi, không biết sẽ cùng cô gái kia làm cái gì.
“A.” Phàn Khải Chanh đau khổ thở dài, đi ra cửa thay giày, sau đó qua bên đối diện gõ cửa.
Kim Húc mở cửa, nhìn thấy Phàn Khải Chanh thì hỏi: “Sao thế?”
“A. . .nhà anh có. . . đường trắng hay không?” Phàn Khải Chanh cúi đầu phát hiện Kim Húc đang cầm điện thoại, giao diện là vương giả vinh diệu (*), đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
(*) Vương giả vinh diệu là game
“Chờ một chút, anh đi lấy cho em.” Kim Húc quay trở lại phòng bếp tìm một hủ đường trắng.
Phàn Khải Chanh đưa đầu xem xét bên trong thì thấy đóa hoa nhỏ kia đang yên lặng ngồi trên sô pha chơi điện thoại, dáng vẻ đoan trang.
“Cám ơn nhé.” Phàn Khải Chanh cầm lấy đường trắng từ tay Kim Húc.
Lúc này đột nhiên có người kêu Phàn Khải Chanh một tiếng: “Chanh Chanh.”
Phàn Khải Chanh và Kim Húc cùng nhau nhìn về phía thang máy.
“A, sao em lại tới đây?” Phàn Khải Chanh chào hỏi người em họ của mình, cười vỗ cậu ta một cái.
Quen biết thật nhiều đàn ông, ngày đó một người còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một người nữa, Kim Húc lạnh lùng đóng cửa lại.
“Muốn đến Thượng Hải chơi.” Phùng Nguyên nhìn thấy chị họ của mình thì hết sức vui vẻ.
“Ở lại thêm vài ngày nữa đi.”
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...