"Em cũng cảm thấy anh là lần đầu tiên." Phàn Khải Chanh ranh mãnh nhìn anh, "Vì thời gian ngắn như vậy."
"Hừ ~" Kim Húc ôm lấy cô hừ lạnh một cái, bàn tay chơi đùa nhũ hoa của cô, "Không biết mới vừa rồi ai khóc nức nở thế."
"Hừ, bỏ đi, ai lần đầu tiên cũng sẽ khóc thôi." Phàn Khải Chanh nghiêng đầu ngậm đầu ngực của Kim Húc, nghịch ngợm cắn mút.
"Nhột. . .Đừng mút." Kim Húc cảm nhận được một dòng điện chạy trước ngực mình, vật hùng vĩ phía dưới lại cứng rắn thêm lần nữa.
Anh đưa tay mò xuống huyệt nhỏ ướt át do bị mình làm, chọc ngón trỏ vào.
"Ưm. . ." Phàn Khải Chanh rên rỉ, khôn ngoan tựa đầu vào ngực anh, thân thể để mặc cho anh quậy phá.
"Đầu ngón tay nhỏ như vậy mà cũng cắn chặt đến thế." Sau khi Kim Húc cắm ngón tay vào, thăm dò cấu tạo bên trong, đầu ngón tay chu du khắp chốn đào nguyên, dâm thủy theo ngón tay chảy ra ngoài.
"Thật nhiều nước." Kim Húc nhìn người con gái trong run rẩy theo ngón tay anh, yêu kiều như vậy, ngoan như vậy, thật muốn nuốt cô vào bụng.
Khi anh mò đến nơi đã từng đến trước đó, Phàn Khải Chanh run rẩy vô cùng, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ngâm nga, dâm thủy ngày càng nhiều.
"Nơi này là điểm G, anh nhớ." Kim Húc vừa nhấn xuống vừa nói.
"Bên ngoài thật là nhột ~" Phàn Khải Chanh không thỏa mãn rụt huyệt nhỏ một cái.
"Nơi này?" Ngón tay Kim Húc thuận tiện đè lên ấm đế, xoay đều hai chỗ.
"Ừm. . .Thật thoải mái. . .Nơi đó là thoải mái nhất." Phàn Khải Chanh híp mắt, hô hấp dồn dập, hơi nóng ập vào trước ngực Kim Húc.
"Chơi em một lần nữa có được không?" Kim Húc cúi đầu tìm thấy môi của cô thì hôn lên.
"A. . ." Phàn Khải Chanh đỏ mặt, dùng chân leo lên eo của anh.
Kim Húc dùng sức nút lấy đầu lưỡi cô, quyến luyến không thôi, sau đó buông ra, ngồi dậy tách hai chân Phàn Khải Chanh ra.
Ngón tay tinh xảo gỡ hai bên canh hoa, lộ ra miệng huyệt đỏ tươi, cái miệng nhỏ nhắn khạc ra nước và tinh dịch bất an co rúc lại.
"Anh đừng như vậy mà?" Phàn Khải Chanh có chút xấu hổ, đưa mắt, nói không nên lời.
"Anh chỉ muốn nhìn xem em có bị thương gì không thôi." Kim Húc dùng lý do đàng hoàng, thưởng thức huyệt nhỏ đang nhả ra tinh dịch của mình, "Bên ngoài sưng đỏ. . .Má nó! Tại sao lại chảy máu?"
Kim Húc đột nhiên kinh hoảng lớn tiếng hỏi Phàn Khải Chanh, nhìn huyệt nhỏ bắt đầu chảy ra tia máu, rõ ràng sau khi phá thân xử nữ của cô nó là chảy ra hết rồi.
Phàn Khải Chanh nhìn dáng vẻ ngạc nhiên hiếm thấy của anh, âm thầm tính ngày tháng.
"Là kinh nguyệt."
Kim Húc nghe xong, tảng đá lớn trong lòng buông nhẹ xuống, "Anh còn tưởng rằng là anh làm em bị thương."
"Anh như vậy mà có thể làm em bị thương?" Phàn Khải Chanh cười trên sự đau khổ của người khác, tầm mắt cô nhìn lướt qua phía dưới của Kim Húc.
"Phàn Khải Chanh?" Ánh mắt tràn đầy nguy hiểm của Kim Húc nhìn cô.
"Tới đi, có bản lĩnh thì chứng minh mình đi." Phàn Khải Chanh thừa dịp kinh nguyệt tới mà cao mượn oai hùm,
"Kinh nguyệt đi thì xem ai khóc." Kim Húc giận dữ xuống giường.
"Làm gì thế?"
"Đi tắm rồi lấy băng vệ sinh cho em!" Kim Húc quay đầu lại, giận dữ nhìn người đang ở trên giường được nước làm tới kia.
"Chìa khóa em ở trong túi xách! Băng vệ sinh để trong ngăn kéo của nhà vệ sinh, anh tắm nhanh lên đi!" Phàn Khải Chanh cười xong thì rút khăn giấy trên tủ đầu giường, xuống giường đi vào phòng tắm.
"Cùng tắm?" Kim Húc cười đễu nhìn vóc dáng hấp dẫn của cô.
"Ừ, thừa dịp anh xả nước nóng, em tắm, anh nhanh đi lấy băng vệ sinh cho em đi." Phàn Khải Chanh dùng sợi dây trên cổ tay quấn mái tóc dài của mình thành một búi.
"Sao em lại có dáng vóc như vậy chứ? Eo nhỏ, ngực to." Kim Húc nhìn thân thể cô khi cô đang quấn tóc, bụng dưới không khỏi nóng lên, dục vọng lại muốn nổi dậy.
"Sao em biết được." Phàn Khải Chanh đứng dưới vòi sen cùng Kim Húc.
"Anh tắm xong rồi, đi ra đây." Kim Húc nhân lúc mình còn ý chí bèn ra ngoài.
"Dùng miếng ban đêm 350 nha! Đừng quên cầm đồ lót của em tới."
"Đồ lót?" Kim Húc vừa lẩm bẩm vừa kéo tủ quần áo của Phàn Khải Chanh, nhìn đồ lót được xếp gọn gàng trong đó. Anh chọn áo lót màu trắng và quần lót màu xám tro.
"Anh cầm đồ vào đi." Phàn Khải Chanh nghe được tiếng động ở cửa, bèn kêu anh.
Kim Húc đi tới nhìn Phàn Khải Chanh lau người, anh cầm đồ lót đứng một bên."
"Chà, thuần khiết như vậy sao?" Phàn Khải Chanh cầm lấy quần lót sau đó dán miếng băng vệ sinh vào."
"Đến kỳ kinh nguyệt thì đừng mặc lòe loẹt quá, hơn nữa thuần khiết có thể khiến anh tốt hơn một chút." Kim Húc đưa đồ lót tới, vừa nói xong đã hối hận.
Bởi vì sau khi Phàn Khải Chanh mặc bộ đồ lót vào thì cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn nước, bày ra vẻ vô tội.
Anh càng muốn xét nát bộ đồ lót kia, làm chết cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...