Hai người ăn sáng xong, Phàn Khải Chanh ở nhà Kim Húc ngó trái ngó phải một chút.
"Cốc cốc cốc. . ."
Nghe được tiếng gõ cửa, Phàn Khải Chanh thấy Kim Húc đang rửa chén vì vậy cô đi đến cửa nhìn qua mắt mèo xem bên ngoài là ai.
Đóa hoa trắng nhỏ? ? ?! ! ! Đóa hoa trắng thanh thuần khiến người khác vô cùng hài lòng kia! ! ! Tới đây! ! !
"Kim Húc!" Phàn Khải Chanh nhanh chóng vội vàng chạy như bay đến phòng bếp tìm Kim Húc, lo lắng nói: "Cô kia tới! Chính là cô gái cả người mặc đồ trắng trước kia đó!"
"Hả ?" Kim Húc buồn bực nhìn cô, suy nghĩ một chút, ừm, thì ra là cô ta.
Sau đó anh nhìn người nào đó đang hoảng sợ, trêu ghẹo nói, "Mở cửa đi."
"Không muốn! Em phải đi trốn, nếu không cô ấy sẽ hiểu lầm." Phàn Khải Chanh bước ra khỏi phòng bếp, định tìm chỗ trốn.
"Không cần." Kim Húc ngăn cô lại, nhàn nhã đi mở cửa.
Phàn Khải Chanh còn chưa trốn kỹ, đóa hoa trắng nhỏ kia đã đi vào.
"A, việc này. . . Tôi là hàng xóm của Kim Húc. . .Tôi tới mượn đồ." Phàn Khải Chanh lúng túng chào hỏi, khó khăn tìm đại một lý do, lo sợ cô gái kia sẽ hiểu lầm, lỡ khi người ta là đối tượng sắp qua lại của anh thì sao.
"Chào cô." Diêu Tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, vóc người cao gầy, quyến rũ động lòng người.
"Tôi đi trước. . .Kim Húc." Phàn Khải Chanh dự định vội vàng chạy đi.
"Diêu Tĩnh, sau này cô đừng tới tìm tôi nữa." Kim Húc không để ý tới người nào đó đang khiến người khác dở khóc dở cười, anh nghiêm túc nhìn Diêu Tĩnh, "Chúng ta không thích hợp, tôi sẽ giải thích rõ ràng với mẹ."
"Không thể thử sống chung sao?" Diêu Tĩnh mở to đôi mắt hạnh đáng yêu, mềm yếu hỏi.
Nhìn thât đáng thương, lòng Phàn Khải Chanh khẽ lắc đầu một cái.
"Xin lỗi, tôi không thích hợp với cô." Kim Húc từ chối thêm lần nữa.
"Ừ. . ." Diêu Tĩnh nghe xong lời nói vô tình của anh, vội vàng cúi đầu xuống che giấu biểu cảm khổ sở của mình, bước nhanh tới cửa, không quay đầu lại nói một câu "Tạm biệt"
Sau khi đợi Kim Húc đóng cửa xong, Phàn Khải Chanh mất mác thở dài một tiếng "Haiz —— "
Kim Húc nghe thấy nghiêng đầu nhìn cô.
"Cô gái nhỏ tốt biết bao, sao anh lại không thử một chút? Không phải nam sinh các anh đều thích loại trắng nõn sạch sẽ, thanh thuần đáng yêu này hay sao?" Phàn Khải Chanh tiếc rẻ bĩu môi.
"Đối tượng mẹ anh sắp xếp để xem mắt, anh không cần." Kim Húc lạnh nhạt trả lời sau đó trở về phòng bếp tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Anh mới bao lớn, sao dì gấp thế, ha ha ha ha ha." Phàn Khải Chanh nghe được từ xem mắt thì không khỏi tức cười, "Lại nói, anh đẹp trai như vậy, cũng không thiếu phụ nữ, lo lắng làm gì chứ."
"Sau khi biết anh là dạng người gì, ai có thể nguyện ý ở cùng anh chứ, Hửm?" Kim Húc đi tới dùng ngón tay khều cằm của Phàn Khải Chanh.
"Cũng đúng, người tùy tiện có thể cùng phụ nữ khác về nhà như anh. . ." Phàn Khải Chanh cố ngăn sự để ý trong lòng mình lại, nở ra một nụ cười hài hước.
Đôi mắt Kim Húc lạnh lùng, thu tay về.
Phàn Khải Chanh kết thúc công việc chụp ảnh sớm, cả người thoải mái dễ chịu bèn dứt khoát ngồi tàu điện ngầm đi đến trung tâm thương mại Vạn Đạt ăn uống, mua sắm.
Tàu điện ngầm đến trạm mới dừng lại, bên ngoài vô cùng nhiều người tràn vào.
Phàn Khải Chanh dựa vào góc tàu chơi điện thoại, khoảnh khắc lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kim Húc đi vào.
Anh cũng vừa đúng lúc chạm được tầm mắt của Phàn Khải Chanh, nhàn nhạt đối mắt với cô vài giây, sau đó nắm lấy vòng treo phía trên, đưa lưng đứng thẳng về phía Phàn Khải Chanh.
Đứng không xa trước mặt mình, Phàn Khải Chanh cất điện thoại tùy ý quan sát tấm lưng rộng rãi của anh, bộ âu phục được cắt may thật đẹp càng làm nổi bật khí chất anh tuấn của anh.
Thật là mê người, cấm dục, ham muốn.
Ở trong khoang xe chật chội, Phàn Khải Chanh di chuyển theo đám người tự nhiên đứng sau lưng Kim Húc.
Vươn ngón tay ra từng chút từng chút vẽ bên eo anh, cảm giác được bóng lưng của người đàn ông đột nhiên căng thẳng.
Phàn Khải Chanh đạt được ý nguyện nở nụ cười, tiếp tục câu dẫn.
Ngay lúc cô đang chơi đùa vô cùng vui vẻ thì cổ tay đột nhiên bị tay trái của anh nắm lấy.
Phàn Khải Chanh khẽ cong môi, giật tay định trốn thoát, kết quả lại vô ích. Bàn tay đẹp mắt vững vàng của anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, không hề có dự định buông ra.
Lúc này đồng nghiệp đứng bên phải Kim Húc cùng anh câu được không câu mải mê trò chuyện, anh không hề sợ người ta phát hiện ra tay của anh vẫn đang nắm lấy cổ tay của người khác.
Từ cuộc trò chuyện, Phàn Khải Chanh biết được tối nay bọn họ đi liên hoan, không trách không hề lái xe.
Cứ như vậy, ở trong khoang xe đóng kín, bốn phía đều là người, cổ tay của Phàn Khải Chanh một mực bị Kim Húc mạnh mẽ nắm chặt, Phàn Khải Chanh ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.
Thật là một cảm giác vui vẻ bí ẩn, Phàn Khải Chanh nhìn chằm chằm cổ tay của mình, ống tay áo trái của Kim Húc vén lên làm lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo sáng chói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...