Ánh nắng sớm chủ nhật xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ khẽ chiếu lên mặt, Phàn Khải Chanh mơ hồ mở mắt ra, cô thích ý cọ cọ gối, cả người thoải mái.
Đưa cánh tay đặt lên trán, cô nhớ lại tất cả dư vị của tối hôm qua, khoảnh khắc chạm vào Kim Húc, hôn anh, mùi vị của anh, cơ thể của anh. Thì ra dục vọng lại sảng khoái đến như vậy, mặc dù thực tế không tính là đã hòa vào nhau, nhưng cũng rất thỏa mãn rồi. Một khắc trống rỗng kia, trong thân thể có rất nhiều tia pháo bông, từng chùm, từng chụm bùng cháy đầy ngọt này, dòng nước khoái cảm khiến bản thân chìm ngập vào đó.
Hồi tưởng lại cảm thụ tốt đẹp hôm qua, trong lòng Phàn Khải Chanh lại nhột nhạo, phía dưới có chút khát vọng mà co rút một cái.
Tối hôm qua sau khi Kim Húc tự mình giải quyết dục vọng, sau đó lại đỏ mắt xử lý sạch sẽ hạ thân của Phàn Khải Chanh, cầm khăn lông ấm đắp lại vị trí eo mà cô than đau, rồi tìm hộp y tế phun thuốc Vân Nam lên.
"Ha!" Phàn Khải Chanh phát ra một tiếng trong trẻo, bày tỏ nội tâm mình đang đầy thích thú.
Gõ cửa nhà đối diện, Phàn Khải Chanh lười biếng tựa vào khung cửa, cười như không nhìn chằm chằm chủ nhân của căn nhà này.
Trải qua tối hôm qua, có một chút thứ hình như đang từ từ thay đổi, nhưng cũng có cảm giác tất cả đều không đổi.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Kim Húc đánh giá người đến, phong tình vạn chủng. Thấy cô nãy giờ vẫn không nói gì, anh cầm cổ tay cô kéo vào trong nhà, đóng cửa lại.
"Còn đau không?" Anh dẫn Phàn Khải Chanh ngồi xuống bàn ăn, đưa mắt nhìn eo của cô.
"Chưa đi đến đâu làm sao mà đau được?" Phàn Khải Chanh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu tay đua lão luyện.
"Em sẽ còn đau à?" Kim Húc hài hước hỏi, trong lòng nghĩ đến những người đàn ông bên cạnh cô.
"Anh không thử một chút làm sao mà biết?" Phàn Khải Chanh đưa cánh tay trắng thuần chống đầu, chăm chú nhìn anh.
"Đứng đắn một chút." Kim Húc khẽ cau mày, có chút mất kiên nhẫn khi thảo thuận vấn đề có đau hay không này của cô, anh có chút phiền não.
"Anh cũng đã chăm sóc nó, nên còn gì đau nữa, cám ơn nhiều." Phàn Khải Chanh nói thẳng, không trêu chọc anh nữa.
"Ừ. Chưa ăn cơm phải không?" Kim Húc đi đến phòng bếp lấy bánh mì nướng, chân giò hun khói và sữa bò.
"Ừ." Phàn Khải Chanh đi theo phía sau anh vào phòng bếp, dang cánh tay ôm lấy Kim Húc đang lấy đồ ăn.
"Hử?" Kim Húc hơi nghiêng đầu, muốn biết cô làm sao thế.
Phàn Khải Chanh lắc đầu một cái, khôn khéo ôm anh không chịu buông tay.
Giống như một con mèo nhỏ vậy, đầu tiên dùng đầu cọ đi cọ lại sau lưng anh, trong lòng vô cùng vui mừng thân mật cùng anh.
Thích một người lâu như vậy, đã từng cho rằng sẽ không gặp lại nữa nhưng bây giờ người đó tự nhiên đứng trước mặt mình, còn có thể cùng anh thân mật.
Thật thần kỳ, con mẹ nó thật là tốt đến mức hét to lên, hét lên tất cả những vui vẻ cùng nỗi niềm mong nhớ chất chứa nhiều năm qua.
Nghĩ ngợi, trong lòng Phàn Khải Chanh dâng trào một dòng nhiệt nóng, lộ vẻ xúc động cười lên.
Kim Húc không cử động nữa, đứng yên để mặc cho cô ôm, cảm nhận sự mè nheo và ỷ lại của cô.
Rốt cuộc cô giống như cái gì chứ?
Có lúc giống như một con mèo lém lỉnh lường biếng, có lúc lại giống như một yêu tinh quyến rũ mê hoặc người khác.
Bây giờ chúng ta giống như cái gì?
Bạn bè? Bạn pháo (*)?
(*) Bạn pháo: là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc có ý nghĩa gần như là bạn giường
Dù sao cũng không phải là người yêu, người yêu không giống như bọn họ.
Muốn trở thành người yêu thì sao?
Vẫn chưa đến lúc, mình vẫn không thể chắc chắn rằng cô ấy là đúng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...