Đạo

Năm trăm vạn giá trên trời, Vân gia cũng đã bỏ cạnh tranh, Tiêu Thần này cư nhiên còn dám tăng giá!

Vân Sơn tam huynh đệ trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn về Tiêu Thần mang vẻ mừng rỡ cùng nghi hoặc, có thể xuất ra hơn năm trăm vạn linh thạch mà mày không nhăn một cái, tuyệt không phải thường nhân.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Vân Linh cũng hiện lên vài phần ngạc nhiên, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Thần đảo qua mấy vòng, lập tức lộ ra vài phần nghi hoặc.

Sắc mặt Thượng Tử Văn nháy mắt âm trầm xuống, trong đôi mắt mờ nhạt của lão giả phía sau hắn cũng hiện lên vài đạo lệ mang, một đám sắc mặt bất thiện hướng Tiêu Thần nhìn lại.

- Thế nào, chẳng lẽ đạo hữu còn muốn chuẩn bị tăng giá?

Thượng Tử Văn trầm giọng mở miệng.

Tiêu Thần hờ hững cười, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người vẫn không lộ nửa điểm khác thường, nhẹ giọng nói:

- Tại hạ đối với trái cây này cực kỳ có hứng thú, muốn mua về đánh cuộc một phen, không chừng có thể có thu hoạch thật lớn.

- Đạo hữu ngay cả năm trăm vạn linh thạch cũng có thể xuất ra, Tiêu Thần tự nhiên không thể hẹp hòi, trái cây này, tại hạ ra giá sáu trăm vạn hạ phẩm linh thạch.

Tu sĩ Nguyên Anh thông thường trên thân chỉ có hơn một trăm vạn, sáu trăm vạn hạ phẩm linh thạch, số tài phú này ngang với tích tụ cả đời của một Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông. Hơn nữa giọng điệu Tiêu Thần cực kỳ thoải mái tự nhiên, không một chút do dự, càng khiến lòng người không rõ hắn đang nghĩ gì. Nhưng có một điều mọi người không cần hoài nghi, đó là gia hỏa Tiêu Thần này cực kỳ giàu có, hiển nhiên bối cảnh cũng tuyệt không đơn giản.

Sắc mặt Thượng Tử Văn nháy mắt biến đổi, vừa muốn mở miệng đã bị ánh mắt lão giả phía sau cản lại.

- Thiếu gia, trái cây kia năm trăm vạn đã là cực hạn, nếu tăng thêm quả thật không đáng.

Sắc mặt Thượng Tử Văn một trận âm tình bất định, lão giả này tuy rằng trên danh nghĩa là tôi tớ, nhưng ở gia tộc địa vị không phải là nhỏ, cho dù lấy thân phận của hắn cũng không dám làm trái quyết định người này. Lúc này tuy hắn không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.

- Trái cây kia, Thượng gia chúng ta không tiếp tục ra giá, chúc mừng đạo hữu đoạt được bảo vật.

Lão giả hoắc hoắc cười nhẹ, ngữ khí cũng cực kỳ âm trầm.


Tiêu Thần nghe vậy bình thản cười, làm như không phát giác hàn khí lão giả phát ra, chắp tay nói:

- Nếu chư vị không ra giá, như vậy trái cây kia tại hạ liền lấy đi.

Nói xong tay hắn trực tiếp lấy ra một túi trữ vật, ném tới bên trên quầy hàng, cười nói:

- Chủ bán kiểm kê xem, nếu không có gì nhầm lẫn, trái cây kia ta liền cầm đi.

Động tác nhanh nhẹn, chính là mấy quả trái cây dại bán đi giá trên trời sáu trăm vạn linh thạch, chủ nhân trái cây kia nhất thời lâm vào trạng thái mơ hồ, giờ phút này nghe vậy bừng tỉnh, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người đem túi trữ vật kia thu vào trong tay, thần thức đảo qua, trên mặt nhất thời sinh ra vẻ mừng như điên, sau đó kính cẩn nói:

- Trái cây tại đây, thỉnh tiền bối cất kỹ.

Tiêu Thần nhàn nhạt cười, đưa tay đem số trái cây thu cả vào trữ vật giới.

- Vân Sơn chư vị đạo hữu, tại hạ hôm nay còn có chút việc, liền đi trước một bước, chúng ta ngày sau hữu duyên sẽ gặp lại.

Tiêu Thần chắp tay chào tạm biệt, sau đó trực tiếp xoay người nhanh chóng rời đi, không ai dám cản đường.

Đạt được bảo vật này, hắn đã không thể chờ thêm.

- Hừ! Bọn tại hạ cũng xin cáo từ.

Thượng Tử Văn sắc mặt âm trầm, nói xong đang lúc mọi người còn chưa phản ứng đã chuyển thân rời đi.

- Tiểu cô cô, Thượng Tử Văn này lòng dạ hẹp hòi, hôm nay bị tổn thất nặng, chỉ sợ sẽ không buông tha Tiêu Thần đạo hữu.

Vân Sơn thấp giọng mở miệng, trên mặt cũng ẩn chứa vài phần thần sắc lo lắng.


Vân Hải, Vân Kinh hai người cũng khẽ gật đầu.

Trên mặt Vân Linh lộ ra vẻ suy nghĩ, lập tức khẽ cười nói:

- Sự tình có lẽ cũng không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, Tiêu Thần này che dấu cực sâu, cho dù Cực Âm lão ma xuất thủ, cũng chưa chắc có thể ngăn được hắn.

- Chỉ là rất kỳ quái, Chu Tước quả kia công hiệu không rõ, vô cùng có khả năng là phế vật, Tiêu Thần này lại là có thể xuất ra giá trên trời sáu trăm vạn hạ phẩm linh thạch mua nó, chẳng lẽ hắn có thể khẳng định dược lực loại quả này đáng từng đó tiền sao?

. . . . .

Bên ngoài phòng đấu giá, Thượng Tử Văn sắc mặt âm trầm đi trước.

- Cực Âm trưởng lão, vì sao lúc nãy ngăn cả ta tiếp tục ra giá, cho dù hơn ngàn vạn linh thạch bổn thiếu cũng có thể xuất ra được, sao có thể vô duyên vô cớ đánh mất thể diện.

Cực Âm lão ma nghe vậy hoắc hoắc cười nhẹ, chậm rãi nói:

- Thiếu gia, lúc trước lão nô đã nói rồi, trái cây kia năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch đã là cực hạn, tăng thêm có chút quá đáng.

- Hơn nữa, lão nô đã bày ra Âm Hồn trận trên người Tiêu Thần, chỉ cần lão nô thi triển một ít thủ đoạn, tự nhiên có thể thần không biết quỷ không hay đem trái cây kia trả lại cho thiếu gia.

Thượng Tử Văn sắc mặt buông lỏng, lúc này mới lộ ra vẻ mừng rỡ, tiếp đó trong mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn, thấp giọng nói:

- Tiêu Thần này nhiều lần mở miệng bất kính với ta, nếu trưởng lão xuất thủ, không ngại thu luôn mạng nhỏ của hắn chứ.

Cực Âm âm lão ma hơi trầm ngâm, tiếp đó trên mặt lộ vẻ dữ tợn, âm trầm nói:


- Nếu thiếu gia đã muốn, lão nô sẽ vì ngài cố gắng.

. . . . .

Trên xe ngựa, Tiêu Thần sắc mặt bình thản, nhưng trong đôi mắt cũng nhịn không được lộ ra vài phần vui mừng, có thể có được bảo vật này, đừng nói là sáu trăm vạn hạ phẩm linh thạch, cho dù tiếp tục nhiều gấp đôi, hắn cũng sẽ không chút do dự xuất thủ!

Tiêu Thần cùng Vân gia huynh đệ, Thượng Tử Văn tất cả đều nhìn ra trong số trái cây này che dấu một quả bảo bối, lúc này mới xuất thủ cạnh tranh.

Chu Tước quả!

Tục truyền chính là thượng cổ dị chủng thần quả, thế gian hiếm có, trăm ngàn năm khó gặp, sau khi sử dụng có thể đề thăng cường độ thân thể cực lớn, tăng trưởng thọ nguyên. Quả này ba ngàn năm nở hoa ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm thành thục, từ nay về sau cách mỗi ba ngàn năm, sẽ chín thêm một phần, nhưng nhìn bên ngoài lại không chút biến hóa.

Dưới ba phần chín, dược lực mỏng manh, Nguyên Anh tu sĩ dùng vô ích.

Từ bốn phần trở lên, dược tính đại trướng, đối với Nguyên Anh tu sĩ rất có ích lợi.

Tiêu Thần hôm nay đoạt được Chu Tước quả đến tột cùng là mấy lần chín trong lòng hắn cũng không biết rõ, nhưng nguyên thần xuyên thấu qua kim ấn, lại có thể rõ ràng cảm ứng được năng lượng mãnh liệt mênh mông mạnh mẻ trong đó. Cổ năng lượng này mạnh vượt xa Tiêu Thần tưởng tượng, so với vạn năm linh dược hắn thấy trong Dược Viên tại Bất Trụy động phủ trước kia, còn muốn mạnh hơn vô số lần! Điều này mới khiến hắn không để ý trêu chọc phiền toái, xuất thủ tranh đoạt quả này.

Sáu trăm vạn hạ phẩm linh thạch liền có thể đem thu vào trong tay, Tiêu Thần khóe miệng toát ra ý cười nhàn nhạt, tuy rằng không biết tại sao lại tin như thế, nhưng hắn vẫn là tin chắc, phen này, chỉ sợ hắn buôn bán gặp lời thật to, Chu Tước quả này tuyệt không đơn giản!

Xe ngựa dừng lại tại Nghênh Tiên Cư, Tiêu Thần phân phó phu xe, rồi vội vàng hướng hậu viện bước vào.

Nhắc nhở gã sai vặt đừng đến quấy rầy, Tiêu Thần đi vào bên trong lạc viện độc lập, sau khi đem tự mang cấm chế mở ra vẫn còn lo lắng, phất tay lần thứ hai bày ra hai tầng ngăn cách khí tức cùng với báo nguy trước cấm chế, lúc này dấy lên độn quang thẳng hướng tu luyện thất mà đi.

Đạt được thiên địa thần vật như vậy, lưu lại chỉ vô dụng thậm chí còn đưa tới kẻ tham lam, tốt nhất lập tức sử dụng đề thăng tự thân tu vi.

Tiêu Thần khoanh chân ngồi trên bồ đoàn ở tu luyện thất, phất tay đem cửa đá đóng lại, sau đó trực tiếp xuất ra một quả trái cây đỏ rực lớn ước chừng quả hạch đào (quả óc chó). Quả này trông hoàn toàn bình thường, , khoảng cách gần như vậy thần thức tra xét cũng vô pháp nhận thấy được nửa điểm khác thường, chả khác gì trái cây dại. Đem quả này cầm trong tay, Tiêu Thần không vội vã sử dụng, bình tĩnh chậm rãi điều tức, đợi cho pháp lực nguyên thần thần tất cả đều khôi phục tới trạng thái đỉnh, lúc này mới bỗng nhiên mở ra hai mắt, đem Chu Tước quả một ngụm nuốt vào.

Vỏ Chu Tước quả vừa vào miệng đã tan, phần thịt trực tiếp hóa thành một đoàn dược chất trôi vào trong bụng. Dược thủy màu đỏ sậm, giống một dòng lửa nóng, tản mát điểm điểm hồng mang, quỷ dị tới cực điểm.

Oanh!

Trong cơ thể Tiêu Thần lập tức có phản ứng, dược chất kia nháy mắt phát sinh dị biến!


Tê!

Theo một tiếng ngân sắc nhọn truyền ra, hình thể dược chất kia kịch liệt biến đổi, chỉ nháy mắt đã hóa hình thành một đầu quái điểu! Quái điểu này toàn thân lông màu hỏa hồng, như mài từ thạch anh mà ra, linh quang lóe lên, đám mào tên đỉnh đầu tựa hình ngọn lửa bùng cháy, thêm vào khí tức vô tận uy nghiêm, đôi mắt băng lãnh vô tình, lộ ra vô tận hàn ý. Giờ phút này quái điểu bỗng nhiên mở ra hai cánh, trong miệng kêu to một tiếng, giống như vương giả trong các loài chim, uy thế vô song!

Chu Tước!

Hình thể này do dược thủy biến ảo mà thành, là ảnh tượng thần thú Chu Tước trong truyền thuyết thời viễn cổ!

Cùng lúc đó, tại vị trí mi tâm của Tiêu Thần, Lôi Long vốn yên lặng ngủ say giống như cảm ứng được khí tức từ Chu Tước tán phát ra, giờ phút này giương nanh múa vuốt lăng không dựng lên, trong miệng bỗng nhiên phát ra một đạo gầm nhẹ, cùng với sấm rền cuồn cuộn, sau đó trực tiếp li khai mi tâm, phi thẳng tới Chu Tước trong cơ thể Tiêu Thần!

Chu Tước, Lôi Long, cả hai đều là tồn tại thần thoại thời thượng cổ, hai bên gặp nhau, xem chừng muốn xảy ra một trận chiến cao thấp!

Tiêu Thần trong lòng bình thản, nhưng giờ phút này theo Chu Tước cùng Lôi Long chui vào thể nội, một cỗ uy áp nhàn nhạt từ đó tán phát ra, khiến cả nguyên thần hắn bị mạnh mẽ áp chế ở nguyên thần không gian, đánh mất quyền lực thao khống nhục thân.

- Không tốt, Chu Tước quả này đến tột cùng đã chín mấy phần, dược lực bên trong lại có thể ẩn chưa một tia căn nguyên của Chu Tước, biến ảo thành bản thể Chu Tước!

Trán Tiêu Thần nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, biến cố khi dùng quả này, có chút ngoài dự liệu của hắn.

Trong cơ thể, toàn thân Chu Tước liệt diễm cuồn cuộn, lãnh mang lóe ra từ đôi mắt điểu, nhìn về phía trước.

Lôi Long đối diện lăng không mà đứng, ngũ trảo dữ tợn, rít gào liên tục.

Hưu!

Vào thời khắc này, hai đạo thân ảnh nháy mắt hóa thành lưu quang, ầm ầm cuốn lấy nhau thành một đoàn, lôi quan lóe ra hỏa vân đầy trời!

Hỏa vân này là do bản nguyên hỏa lực của bản thân Chu Tước biến ảo, lôi quang là căn nguyên lôi đình lực của Lôi Long, giờ phút này va chạm vào nhau tự nhiên uy lực vô tận, cũng khiến Tiêu Thần nháy mắt trọng thương, lấy trình độ thân thể cấp cực phẩm pháp bảo của hắn, nhưng dưới hỏa vân cùng lôi đình lại không có nửa điểm sức phản kháng, bị mạnh mẽ xé rách, hơn nữa vết thương từ bên trong, càng làm cho hắn thống khổ tới cực điểm.

Tuy rằng không thể điều khiển thân thể, nhưng Tiêu Thần như trước có thể cảm ứng được vô tận đau đớn, lập tức nhịn không được kêu lên một tiếng, ắc mặt nháy mắt trắng bệch, trong miệng mũi mơ hồ có vết máu lộ ra! Nhưng giờ phút này hắn lại không có nửa điểm biện pháp, chỉ có thể bằng vào năng lực chữa trị cường đại của thân thể mạnh mẽ ngăn cản! May mắn lúc trước hắn chưa bao giờ gián đoạn luyện hóa Huyết Ngọc Long Nha Mễ, hai tháng thời gian ở Lê gia, dĩ nhiên bên trong huyết nhục chứa đựng đại lượng sinh cơ, điều này mới có thể đủ để cho thân thể bị tổn hại được chữ trị cực nhanh.

Theo Chu Tước cùng Lôi Long chiến đấu, dư ba phát ra tuy rằng khiến Tiêu Thần chịu nhiều đau khổ, nhưng Chu Tước căn nguyên cùng với Lôi Long căn nguyên ẩn chứa trong đó cũng nháy mắt bị thân thể chậm rãi hấp thu, cường độ thân thể, đang lấy một loại tốc độ kinh người mà tăng vọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui