Đạo

Hàn phong gào thét, giống như lưỡi Cương Đao, đem Hoàng Tuyền chưởng ấn bao bọc vào bên trong, trong nhất thời hai người vẫn bất phân thắng bại!

Thương Cổ biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nộ, đương nhiên không ngờ Tiêu Thần lại có thể thoải mái chống đỡ thần thông của hắn. Cơn gió này cá tác dụng kỳ diệu lên thần thông, thế công kích tạo ra liên tục không dứt nhưng thật ra chiêu thức đó và Hoàng Tuyền Thao Thiên cách thức thì khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Mắt thấy không thể dùng chiêu này giết Tiêu Thần, hai mắt Thương Cổ đột biến chuyển thành màu đen, hai tay nhanh chóng phất lên khiến thân ảnh hắn trở nên mơ hồ, tốc độ đã đạt đến cảnh giới cực hạn, trong vài giây ngắn ngủn, đã có hơn một tràng pháp quyết đánh ra, cùng nhau dung hợp ngưng kết thành một mảnh phù văn đen sì, nhè nhẹ toát ra khí tức lạnh như băng.

- Hoàng Tuyền phong ấn thuật, hãy phong ấn nguyên thần pháp lực của hắn!

Thương cổ sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, hai lần liên tục thi triển thần thông như vậy, khiến hắn hao tổn không ít khí lực.

- Đi!

Thương Cổ khẽ quát, kia ký hiệu đột nhiên hóa thành một đạo lưu ảnh, phi thẳng đến trước.

Tiêu Thần sắc mặt khẽ biến, vừa rồi Lan Nhược Ly tự bạo, đã bị cái phù văn quái quỷ này nháy mắt phong ấn, uy lực cường hãn bởi vậy mà bị yếu đi, nếu mình cũng bị phong ấn, chỉ sợ Thương Cổ sẽ giết chết mình một cách nhanh chóng!

Nhưng độn quang hắn chưa kịp né tránh, đồng tử lập tức co rút lại, chỉ thấy phù văn kia cách hắn khoảng chục trượng lập tức nổ tung hóa thành vô số phù văn, bất kể là khí tức bên ngoài đều giống nhau như đúc, làm cho người ta không thể phân biệt được thật giả!

Thần thức Tiêu Thần quyét qua, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, phù văn này thật thật giả giả, giả giả thật thật, chính là huyễn trận cực kỳ cao siêu, mỗi một hư ảnh đều là giả, cũng có thể lập tức hóa thành thực, cho nên muốn đỡ được phong ấn này thì trong thời gian ngắn cần phải phá nát toàn bộ chỗ phù văn này. Khẳng định chuyện này, Tiêu Thần vung ống tay áo lên, đó là có vô số đạo Canh Kim kiếm khí nhày mắt quét ngang thân thể, thân là tu sĩ vô linh căn, bất kỳ phép thuật thần thông gì đều có thể khai triển, đạo Canh Kim này đương nhiên cũng như vậy.

Mỗi một đạo Canh Kim kiếm khí đều chuẩn xác tới cực điểm, xuyên qua một mảnh phù văn chờ nó bị hủy sau đó trực tiếp đánh xuống mảnh tiếp theo, bất quá sau vài giây ngắn ngủi đã có hơn nghìn phù văn bị phá hủy.

Nhưng sắc mặt Tiêu Thần vẫn cực kỳ cẩn thận không dám có nửa điểm lơi lỏng, vô số Canh Kim kiếm khí đan chéo chi chít quanh người tạo thành một cái lưới khổng lồ, dù có bao nhiêu phù văn nữa cũng bị phá tan.


Nhưng trong lúc mọi người không chú ý, trên mặt Thương Cổ ở phía xa lộ ra vài phần âm lãnh, đồng thời trong ống tay tạo kết một pháp quyết cực kỳ đơn giản, hai ngón tay như hai thanh kiếm, chỉ về phía trước!

Hưu!

Ngay sau đó, mặt sắc Tiêu Thần đang trầm ổn đột nhiên biến đổi, đồng tử kịch liệt co rút lại gắt gao nhìn xuống trước ngực, thấy ngay trước ngực có một đường cong màu đen nhanh chóng hóa thành một ấn ký phù văn, lập tức trực tiếp dung nhập vào ngực mình.

Phù văn nhập vào cơ thể, Tiêu Thần nhìn xung quanh bên ngoài cơ thể, Canh Kim kiếm khí đồng thời run lên, lập tức tiêu tán, mà khí tức mạnh mẽ trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng sụt giảm, chỉ trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất!

Phù văn phong ấn lực đúng là cường hãn!

Khóe miệng Thương Cổ nhếch lên, vẻ mặt lộ ra vài phần âm lãnh, lạnh giọng nói:

- Dám đối địch với Hoàng Tuyền Tông chúng ta, ngươi chắc đã chuẩn bị phải chết trên chiến trường này, hôm nay lão phu sẽ giúp ngươi quy thiên! Ngươi yên tâm, Hoàng Tuyền Tông ta đối với luyện hồn nhất đạo cực rất tâm đắc, lão phu sẽ rút nguyên thần của ngươi ra nhập vào hồn phiên làm nhãn trận, với việc ta làm, người sẽ bị tra tấn hang nghìn lần và đừng mong thoát được!

- Tróc hồn thuật!

Thương Cổ là hạng người cẩn thận, tuy rằng bây giờ hắn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng vì tránh đêm dài lắm mộng, trên thân chợt lóe độn quang bay đến bên cạnh người Tiêu Thần, bàn tay lóe ô sắc thần quang đánh thẳng vào đầu Tiêu Thần.

Vốn tưởng rằng hôm nay có thể qua một kiếp nạn, nhưng giờ phút này Tiêu Thần đã thua, Lan Nhược Ly cũng vậy, chúng tu sĩ trong lòng nhất thời chua sót.


Hai người Dương Phong và Tiếu Nguyệt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra ý tiếc hận, cao thủ Nguyên Anh như vậy, chẳng lẽ phải ngã xuống tại đây sao?

Vài nữ tu sĩ của Yêu Nguyệt Cung sắc mặt phức tạp, nếu người đó ngã xuống, chỉ sợ các nàng sẽ bị tu sĩ Hoàng Tuyền Tông hoàn toàn chèn ép.

Liễu Chử run rẩy cả người, trong mắt không giấu được vẻ không cam lòng, ngoài việc không cam long hắn cũng cực kỳ hy vọng, hắn không tin, Lưu Vân tiền bối sẽ thua trong tay Thương Cổ!

Ánh mắt Lan Nhược Ly lộ ra vẻ kiên quyết, người này vì cứu nàng mới rơi vào kết cục như vậy, cho dù phải chết, nàng cũng phải giúp hắn thoát chết, xem như trả lại ân cứu mạng lúc trước. Ý niệm này vừa sinh ra trong đầu, độn quang chợt lóe trên người nàng , nàng bay đến cứu người, nhưng vào thời khắc này, cục diện lại có sự thay đổi!

- Tiểu tạp chủng, đi chết đi!

Thương cổ trong lòng gào thét một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn vài phần!

Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn lại, trên mặt Tiêu Thần thoán lộ vẻ mỉm cười, giờ phút này sắc mặt kinh hoàng đã không còn, lại còn hiện lên vẻ trào phúng, một tia lạnh lùng tàn nhẫn xuát hiện ở trong mắt!

- Không tốt, việc này có vấn đề!

Trong lòng Thương cổ sinh ra lãnh ý, hắn nhận thấy được sự nguy hiểm đang bao trùm lên thân thể, sống lưng hắn toát ra mồi hôi lạnh đến nỗi quần áo ướt nhẹp! Hắn có cảm giác như sắp phải chết, khiến tâm trạng hắn như sụp đổ, nét mặt già nua cười dữ tợn, nhanh chóng che đi vẻ sợ hãi, hắn thét lên một tiếng chói tai thân ảnh bay vụt về sau, đồng thời đưa tay mở lien tục những chiếc hộp ra, liên tiếp tế ra bảy tám kiện pháp bảo chắn bên người hắn! Từ khí tức cảm nhận được trên pháp bảo, thấp nhất cũng là hàng ngũ phẩm, trong đó cũng có bốn kiện là pháp bảo thượng hạng, như vậy bản thân và xuất thân của tu sĩ Nguyên Anh đều rất lớn!


Nhưng cho dù đã lấy hết pháp bảo ra, nhưng cảm giác nguy hiểm lại không bớt chút nào, hắn đột nhiên nện mạnh vào ngực, há mồm liên tục phun ra mấy bụm máu. Máu có màu đỏ sẫm, sau khi được phun ra nó trôi nổi một cách quỷ dị, tản ra mùi máu tanh nồng. Sau đó, hắn đưa ta mở thêm một hộp đựng pháp bảo nữa, lấy ra một quả cầu màu đen kịt giống như nắm tay của một đứa trẻ, một luồng khí tức lãnh lẽo nhanh chóng tỏa ra từ nó.

Răng rắc!

Cầm viên ngọc trong tay, Thương Cổ không chút do dự đem bóp nát, một đám quỷ đen thui bắt đầu ngưng tụ giữa không trung, cơ thể bọn quỷ toát ra khí tức vô cùng hung ác. Khí tức lũ quỷ hoàn toàn át đi Thương Cổ, chắc chắn cũng đã đạt đến trình độ Nguyên Anh trung kỳ!

Lũ quỷ sau khi được ngưng tụ, chúng há miệm đớp lại chỗ máu mà Thương Cổ phun ra, một tầng tơ máu hiện ra chi chit trên cơ thể chúng, sau đó biến mất, nhưng nhưng lũ quỷ nháy mắt bay lên đằng trước, trong mắt lóe lên sát ý khinh khủng, xoay người che Thương Cổ ra phía sau.

Đến khi lám xong việc này, Thương Cổ mới thấy bớt nguy hiểm đi được vài phần, điều này hắn an tâm một chút, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi lo lắng không yên như trước, mấy ngày trước hắn còn đuổi giết tiểu tử này, hiện giờ tiểu tử đó lại khiến cho hắn cảm thấy rất nguy hiểm. Nhưng giờ phút hẳn chỉ có thể tức giận mắng trong lòng, mặt khác cũng đánh phải cầu nguyện thôi.

May mà nó kéo dài không lâu, chưa đủ khiến hắn bị dày vò bởi chờ đợi trong sợ hãi.

Trong cơ thể Tiêu Thần tỏa ra khí tức giống như dòng sông bị tắc, giờ phút này đã ầm ầm chảy, mãnh liệt tuôn trào, bộc phát không gì sánh bằng.

Nhìn trên mặt Thương Cổ lộ ra vẻ lo sợ không yên, độn quang vội vàng lui lại phía sau, khóe miệng Tiêu Thần hơi nhếc lên lộ ra vài phần lạnh lẽo, giống như mãnh hổ yên lặng rốt cuộc đã nhe răng, cho con mồi một phát trí mạng!

Không sai, đây như một cuộc săn bắn, Tiêu Thần là thợ săn, lấy một vị tu sĩ đại thần thông Nguyên Anh trung kỳ của Hoàng Tuyền Tông là Thương Cổ làm con mồi!

Nếu là mấy ngày trước vẫn phải xoay người chạy trốn, nhưng bên trong thân thể của hắn có một thân phận thần bí, bối cảnh cực lớn, một người đẹp khuynh quốc khuynh thành chính là Ngu Cơ, Vị tỷ tỷ này vẫn chưa đưa thần công giao cho Tiêu Thần tu luyện, nhưng mỗi lần giao ra đều không phải thần công bình thường.

Ví dụ như đẳng cấp siêu nhiên của “Huyết Luyện bí pháp” kia, ví dụ ở trong mật thất ở Ba Lan thành đạo bí pháp Tịch Diệt nàng cho hắn, bản lĩnh chỉ có một, tên cũng không vang dội, nhưng uy lực của nó làm người ta sợ hãi đến cực điểm.

Giờ phút này mắt thấy Thương Cổ sợ hãi thối lui, Tiêu Thần thoáng nhíu mày, đó là nơi sụp đổ của hắn, môi mím chặt lại, rồi lại mở ra, nhẹ giọng nói:


- Ta bỏ đi năm trăm năm tuổi thọ, hãy giết người này.

- Tịch Diệt chỉ.

Khi ngón tay vừa chỉ ra, phong vân đột biến, sát khí tung hoành, bao phủ khắp trời đất!

Làm Tịch Diệt đạo tan biến trong mảng thiên địa không biết đã bao nhiêu năm tháng đã có một quyền lực siêu nhiên, lần thứ hai lộ diện, nó hoàn toàn lộ ra một bộ mặt hoàn toàn kinh khủng, đối với địch nhân, sẽ phát huy sức mạnh diệu kỳ của mình.

Một sức mạnh siêu nhiên, xét đến cùng có thể tổng kết thành trước tổn thương mình, sau đả thương người, mình tổn thương càng nhiều, uy lực càng lớn.

Cho nên Tiêu Thần quyết định bỏ ra năm trăm năm tuổi thọ của mình, hắn cảm nhận được cái gọi là mùi vị sống không bằng chết, đó chính cảm giác sinh cơ bị mạnh mẽ rút đi, máu và xương trong người đã bắt đầu suy mục, làn da lỏng lẽo, đã có dấu hiệu già yếu, mái tóc đen bỗng chốc chuyển thành màu bạc.

Tất cả chuyện này giống như bỗng chốc đã trải qua ngàn năm rồi, năm tháng dài dằng dặc đã qua trong phút chốc.

Đối mặt với biến hóa quỷ dị như thế của Tiêu Thần, cảm giác nguy hiểm trong lòng Thương Cổ nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm, hắn trợn trừng mắt lên, lộ ra vẻ hoảng sợ vô tận, lui về sau với tốc độ nhanh hơn.

- Ngươi trốn không thoát đâu.

Giờ phút này Tiêu Thần dĩ nhiên giống như lão giả mục nát chậm rãi ngẩng đầu, âm thanh khàn khàn vô lực, nhưng đôi mắt đen láy vẫn sáng như trước, lóe ra vẻ lãnh liệt.

Tại nơi phù văn quỷ dị nhập vào cơ thể, nhanh chóng bị bài trừ, trong lúc Tiêu Thần tạo điện quang hỏa thạch của “Tịch Diệt chỉ” để giết Thương Cổ. Dù sao hắn có rất nhiều huyết ngọc Long Nha Mễ là thần vật siêu cấp, chỉ cần sinh cơ trong cơ thể không tiêu tán hết, vẫn có thể hồi phục lại.

Giờ phút này, Tiêu Thần dĩ nhiên bỏ ra năm trăm năm tuổi thọ, “Tịch Diệt Chỉ” thần thông đã thành, vả lại cũng muốn xem nó uy lực như thế nào, liệu Thương Cổ có ngăn cản được không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui