Đạo

Số pháp bảo đoạt được từ cửa khảo nghiệm đầu tiên trải qua một lần thương nghị, cuối cùng mọi người nhất trí giao toàn bộ cho Lan Nhược Ly tạm thời cất giữ, sẽ đem phân phát sau.

- Lần này xông ra hắc vụ, nếu không phải là Lan tiên tử ra tay, chỉ sợ chúng ta khó tránh khỏi cái chết, cho nên hai kiện thượng phẩm pháp bảo trong số này nên trao cho Lan tiên tử , ta nghĩ điểm này chư vị hẳn không có dị nghị.

Ánh mắt lên Tiếu Nguyệt khẽ chớp, giờ phút này thản nhiên nói.

Dương Phong mỉm cười gật đầu, cho dù chưa mở miệng, nhưng rõ ràng cũng đồng ý với ý kiến của Tiếu Nguyệt.

Chúng tu sĩ còn lại tự nhiên cũng sôi nổi gật đầu, đem hai kiện thượng phẩm pháp bảo giao cho Lan Nhược Ly cũng là ý muốn chung của mọi người.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Lan Nhược Ly nghe vậy khẽ lắc đầu, nói:

- Trong tay ta đã có pháp bảo để sử dụng. Hiện tại, những pháp bảo đối với ta cũng vô dụng mà thôi. Không bằng giao cho hai vị đạo hữu Tiếu Nguyệt, Dương Phong. Lần này bên trong hắc vụ hai vị đạo hữu xung phong dẫn đầu mọi người,hẳn mới là người xứng đáng nhận được bảo vật này.

Tiếu Nguyệt, Dương Phong hai người nghe Lan Nhược Ly nói ngẩn ra một chút. Lập tức sự ái mộ trong lòng đối với nữ tử này lại càng tăng thêm vài phần. Thượng phẩm pháp bảo đối với đệ tử hạch tâm tại tông phái lớn như bọn hắn là cực kỳ trân quý, thêm một món đồ xem như là có nhiều hơn một lá bài tẩy. Lúc đối chiến cùng người khác tự nhiên là có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng Lan Nhược Ly ngược lại có thể không bị pháp bảo hấp dẫn đem nhường lại cho bọn hắn, tuy rằng ngữ khí bình thản, nhưng ý chân thành trong đó cũng cực kỳ rõ ràng.

- Ha ha, Lan tiên tử nói như vậy chẳng phải khiến hai người chúng ta bị chê cười sao? Nếu không phải có tiên tử ở thời khắc nguy cấp đàn ra một khúc Tĩnh Tâm Kinh, sợ rằng cho dù là hai người chúng ta cũng sẽ bị sát niệm kia thao túng. Kết cục hiện tại tất nhiên sẽ cực kỳ bi thảm. Tiên tử cùng hai người chúng ta xem như có ân, chúng ta có thể nào lại sử dụng pháp bảo trước tiên tử. Như vậy há chẳng phải khiến chư vị đạo hữu âm thầm nhạo báng sao.

Dương Phong mỉm cười, ngữ khí chân thành nói khiến cho mọi người âm thầm gật đầu, cảm thấy người này quả thực là một người quang minh lỗi lạc.

Tiếu Nguyệt nghe vậy liên tục gật đầu, nói:


- Lời của Dương Phong đạo hữu cũng là suy nghĩ trong lòng tại hạ. Hai kiện pháp bảo thượng phẩm này ngoài tiên tử ra không người nào có đủ tư cách nhận nó.

Sau khi hai người nói xong, đôi mi thanh tú của Lan Nhược Ly khẽ nhăn lại. Không đợi nàng mở miệng, bỗng có tiếng cười âm trầm từ đàng xa truyền đến.

- Hắc hắc, các ngươi đẩy qua đẩy lại, không bằng đem pháp bảo này giao cho chúng ta đi.

Thanh âm còn chưa dứt, tức thì tiếng xé gió khủng bố từ xa xa truyền đến.

Hưu! Hưu! Hưu!

Mười lăm tên tu sĩ sắc mặt tái nhợt thân mặc hắc bào, ánh mắt âm trầm hiện ra giữa không trung. Người cầm đầu cười lạnh nói xong, đột nhiên đưa tay hung hăng chộp xuống phía dưới một trảo.

Theo cánh tay hắn phất ra, một trảo đen kịt được ngưng tụ ra, chụp thẳng tới đống pháp bảo trên mặt đất.

- Hừ!

Vào thời khắc này, Dương Phong bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên, một đạo kiếm khí nháy mắt bắn ra, cùng quỷ trảo đen kịt va chạm vào nhau. Giữa không trung phát ra một trận ầm vang, giằng co một lát cuối cùng chậm rãi tiêu tán, hai người giao thủ không phân cao thấp.

- Chúng ta liều chết mới có được bảo vật, không cần chư vị đạo hữu Hoàng Tuyền Tông nhớ đến.


- Lệ Viễn Nhai, chỉ có mấy năm ngắn ngủn không gặp, chẳng lẽ ngươi lại quên khi trước nhục nhã như thế nào sao? Chẳng lẽ hôm nay còn muốn tự rước lấy thêm nhục sao?

Pháp lực trong cơ thể Dương Phong cuồn cuộn không ngớt, mái tóc đen tung bay, quần áo bay phất phới, nhìn về phía đám tu sĩ Hoàng Tuyền Tông cười lạnh nói.

- Ngươi!

Lệ Viễn Nhai nghe vậy sắc mặt rồi đột nhiên trở nên cực kỳ âm trầm, khóe miệng nhịn không được run rẩy hai cái. Hiển nhiên là hắn chưa quên mối nhục đó, hiện giờ bị người vạch trần vết sẹo của mình khiến ánh mắt của hắn tự nhiên trở nên cực kỳ âm trầm, lạnh giọng nói:

- Việc năm đó, tại hạ một giây một khắc đều ghi nhớ trong lòng không dám có nửa điểm quên. Chỉ vì muốn có một ngày kia có thể đem ngươi dẫm nát dưới chân tùy ý lăng nhục!

- Hôm nay bên trong Bất Trụy động phủ, chúng ta lần thứ hai gặp mặt, vậy cũng nên vận động một chút để cho ngươi nếm thử mùi vị mà ta khổ tu bế quan mấy năm chuẩn bị riêng cho ngươi như thế nào!

Thanh âm âm trầm lạnh lẽo mang theo từng đạo sát khí không có chút che dấu.

Dương Phong nghe vậy mặt không có chút đổi sắc, cười lạnh nói:

- Mấy năm trước ngươi cuồng ngạo tự đại không coi ai ra gì, ngày đó ta có thể đem ngươi đạp ở trên mặt đất thì hôm nay đồng dạng cũng có thể làm lại!


- Nếu ngươi muốn đánh một trận, chẳng lẽ ta sợ sao!

Khi nói chuyện, người này chân đạp hư không từng bước đi tới, cùng Lệ Viễn Nhai đứng song song cách xa nhau hơn mười trượng.

Song phương ánh mắt âm trầm, khí thế trên người tăng vọt, đối chọi gay gắt không cam chịu ở dưới thế hạ phong.

Hai người đều có tu vi Kim Đan hậu kỳ, giờ phút này tu vi toàn bộ bộc phát nhất thời khiến đại bộ phận tu sĩ bên dưới cảm thấy tức ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Hắc hắc, chúng ta xông qua khảo nghiệm thứ nhất cũng đoạt được hơn mười kiện bảo vật. Không bằng song phương chúng ta đánh cuộc một phen, ba ván thắng hai thì bên thắng được lấy đi toàn bộ bảo vật, như thế nào?

Lệ Vô Nhai ánh mắt hơi lóe lên, cười khẽ nói.

Dương Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, hắn hiểu rõ kẻ trước mặt này, hiển nhiên là hạng cáo già giả dối tàn nhẫn. Người này hiện tại đưa ra đánh cuộc như vậy, chẳng lẽ hắn có mưu đồ gì?

Chỉ có ba ván, hắn cùng Tiếu Nguyệt và Lan Nhược Ly ba người có thực lực ngang nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn chiến thắng là điều đã dự liệu trước.

- Ha ha, lần đánh cuộc này thật ra cực kỳ thú vị, tại hạ đồng ý, không biết ý Nhược Ly tiên tử ý thế nào?

Vô Cực Tông Tiếu Nguyệt giờ phút này hờ hững cười, ánh mắt đảo qua chúng tu sĩ Hoàng Tuyền Tông, đáy mắt mơ hồ hiện lên sát khí. Song phương tông môn tích oán rất nặng, giờ phút này bị đối phương khiêu khích, hắn tự nhiên sẽ không lùi bước.

- Sư tỷ, cứ đáp ứng hắn có gì phải ngại. Chỉ sợ một mình Dương Phong đạo hữu một ra tay cũng có thể đem toàn bộ đám Hoàng Tuyền Tông kia đạp xuống. Nếu người ta tha thiết mong chờ tiến đến tặng bảo vật, chúng ta đành thu nhận mà thôi.

Người nói chuyện là Ngô Đồng - nhị đệ tử của Huyễn Nguyệt tiên tử, nàng này từ trước đến nay luôn đanh đá như vậy. Hiện giờ nàng mở miệng ngữ khí cực kỳ chanh chua.


- Ha ha, Ngô Đồng sư muội nói đúng, nếu tam tông chúng ta liên hợp còn không dám ứng chiến, ngày sau chỉ sợ bị nhiều đạo hữu chê cười.

- Sư tỷ đáp ứng đi, tiểu muội cũng muốn nhìn một chút, đám tu sĩ Hoàng Tuyền Tông này đến tột cùng có chỗ nào lợi hại.

Lan Nhược Ly nghe vậy hơi trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Nếu đạo hữu Hoàng Tuyền Tông đã có nhã hứng, Nhược Ly có thể nào không theo. Vậy đi, chúng ta đánh ba trận, số lượng bảo vật đoạt được không đủ phân phối, sau lần đánh cuộc này vấn đề đã có thể giải quyết dễ dàng.

Lan Nhược Ly luôn tạo cho người ta cảm giác như thấy một tiên nữ thanh tao, hiện giờ nàng mở miệng, tuy rằng ngữ khí bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa ý tứ sắc bén tới cực hạn.

Hai người Dương Phong cùng Tiếu Nguyệt nghe vậy nhìn nhau, sau đó cùng ngửa mặt cười to, cao giọng nói:

- Tiên tử nói rất hay, xem ra chư vị đạo hữu Hoàng Tuyền Tông quả nhiên là ban mưa trời hạn, đặc biệt đến thay chúng ta giải quyết vấn đề khó khăn.

Đám tu sĩ Hoàng Tuyền Tông giờ phút này mỗi người sắc mặt âm lệ, trên người hàn khí đại thịnh, Lệ Viễn Nhai cười lạnh một tiếng, âm trầm nói:

- Lúc này thắng bại còn chưa rõ, chỉ sợ ba vị đạo hữu cao hứng hơi sớm một chút.

- Trận đầu tiên này phía Hoàng Tuyền Tông sẽ do tại hạ xuất chiến, không biết ba vị đạo hữu ai tới chỉ giáo.

- Ha ha, mấy năm trước ta có thể đánh bại ngươi, thì hôm nay cũng sẽ như vậy. Ngươi đã tới cửa khiêu khích, như vậy ta sẽ tiếp đón ngươi.

Dương Phong lạnh lùng cười lớn, trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẻ, quét ngang tất cả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui