Đạo

Mộc gia Thấm Viên Cư, Tiêu Thần khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, đang không ngừng luyện hóa huyết ngọc Long Nha Mễ trong cơ thể khôi phục thương thế. Trong mật thất tu luyện được hắn bố trí tầng tầng cấm chế ngăn cách thần thức thăm dò. Tuy rằng không thể ngăn cản thần thức tu sĩ ngoài Kim Đan thăm dò nhưng trước tiên báo động sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Vào thời khắc này, hai mắt Tiêu Thần chậm rãi mở ra, há mồm phun ra trọc khí màu xám, một ánh huỳnh quang nhàn nhạt nháy mắt hiện lên trên mặt.

- Huyết ngọc Long Nha Mễ quả nhiên là chí bảo thế gian ít có, ta bất quá chỉ luyện hóa một quả liền đem thương thế trong cơ thể hoàn toàn chữa trị.

Trong một trận chiến ở Thí luyện giới, Tiêu Thần cuối cùng bị kim giáp thống lĩnh tự bạo gây thương tích, thương thế trong cơ thể không nhẹ. Đây cũng là lúc hắn tuyên bố bế quan mà không sợ người khác hoài nghi.

Nhưng chỉ sợ tuyệt đối không người nào tin được là hắn có thể trong thời gian một ngày ngắn ngủn, liền đem thương thế khôi phục.

- Hiện giờ chỉ sợ tin tức ta bái nhập môn hạ Mộc gia lão tổ đã truyền khắp cả Triệu quốc Tu Chân Giới. Như vậy sẽ có thật nhiều người tiến đến chúc mừng, không biết sư tôn, song thân có cảm thấy vui mừng hay không?

Tiêu Thần hơi nhắm mắt lại, tựa hồ cũng có thể nghĩ đến cảnh tượng long trọng ngàn tông tề tựu, khóe miệng cũng nhịn không được lộ ra ý cười.

Ai có thể nghĩ đến, một gã ký danh đệ tử nho nhỏ trước kia ở Lạc Vân cốc, có thể ngắn ngủn hai năm thời gian lại quật khởi như thế? Tuy rằng con đường tu chân gian nan khốn khổ từng bước nguy cơ nhưng Tiêu Thần vô oán vô hối, chỉ nguyện có thể làm rạng rỡ tông môn bảo hộ Tiêu gia không bị lăng nhục!

Một lát sau, hắn thoáng lắc đầu, hít sâu mấy lần, đem kích động trong lòng dằn xuống, tầm trạng khôi phục lại bình thường.

- Hiện giờ trạng thái đã khôi phục tới đỉnh phong, cũng nên thử một lần tập hợp đủ chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm để xem Thanh Ngọc điện chủ nói thực hay không.

Tiêu Thần trên mặt lộ ra vài phần chờ mong, đưa tay vỗ lên trữ vật đại, một quang đoàn màu xanh ước chừng bằng trứng chim xuất hiện ở trước mặt, trôi nổi trong không trung.

Quang đoàn này là lúc Tiêu Thần rời khỏi thí luyện giới trở lại Mộc gia, dùng chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm bắn ra một đạo thanh quang hội tụ mà thành nhưng đến tột cùng là vật gì, hắn cũng chẳng biết.

Tiêu Thần khẽ nhíu mày, đưa tay lên trữ vật đại lần thứ hai xuất ra một trận pháp đầy đủ lúc này mới an tâm một lần nữa khoanh chân ngồi xuống.

- Quang đoàn này cùng Thanh Ngọc điện có quan hệ không bình thường nhưng ta phải xuống tay như thế nào?

Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vài phần ngượng nghịu, chẳng lẽ hao hết tâm tư chiếm được chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm, lại không biết sử dụng quang đoàn, điều này làm cho hắn không khỏi có chút đau đầu, đồng thời trong lòng thầm nghĩ nếu bây giờ Ngu Cơ thức tỉnh có lẽ sẽ chỉ điểm cho hắn ít nhiều.

- Tỷ tỷ đã ngủ say lâu rồi, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, bất quá trong khoảng thời gian này nguyên thần của nàng dao động rõ ràng mạnh thêm một ít, nói vậy sẽ không quá lâu.


Tiêu Thần sờ lên cằm, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nếu đã tốn sức tập hợp đủ chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm lại không chỗ hữu dụng, không khỏi làm cho người ta buồn bực trong lòng.

Ông!

Nhưng vào thời khắc này, quang đoàn màu xanh cũng đột nhiên tản mát ra một trận, thanh quang nhất thời phát tác. Cùng lúc đó, một cỗ uy áp mạnh mẽ từ trong đó quét ra! Uy áp này rất mạnh, tuy rằng không bằng Hiển Thánh chân quân tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng cũng không kém xa. Bị khí thế kia nháy mắt bao phủ, sắc mặt Tiêu Thần lúc này đã trắng ngắt, ánh mắt chợt trở nên âm trầm.

- Phàm nhân hèn mọn, là ngươi đánh thức bổn thần sao?

Thanh âm trầm thấp mà tràn ngập uy nghiêm từ trong quang đoàn màu xanh phát ra, nương theo đó là khí thế mạnh mẽ vô cùng, đủ để khiến bất luận kẻ nào cũng cảm thấy rùng mình.

- Chỉ là không có nghĩ đến, thực lực của ngươi thật quá yếu.

Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, Tiêu Thần bỗng nhiên cảm giác được một cỗ dao động kỳ dị hình như muốn đem hắn hoàn toàn nhìn thấu.

Tiêu Thần nhìn thấy quang đoàn màu xanh kia trôi nổi, trong mắt dị sắc liên tục hiện lên, lập tức trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, kính cẩn nói :

Ngươi… Ngươi rốt cuộc là vật gì. . Làm sao có thể có ý thức của mình?

Quang Đoàn màu xanh kia trầm mặc một lúc, lúc này mới gầm nhẹ nói:

- Bổn thần không phải là vật gì. . Phi phi phi, bổn thần mà là đồ vật này nọ. . Không không! Ngươi, phàm nhân hèn mọn, không cần cố gắng khiêu khích của uy nghiêm ta, nếu không bổn thần sẽ bóp chết ngươi như bóp một con kiến.

Nhưng trải qua chuyện này, rõ ràng âm thanh uy áp đã không còn.

- Dạ!

Tiêu Thần sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nghe vậy liên tục gật đầu.

- Hừ!


Trong quang đoàn truyền đến một tiếng hừ nhẹ, lập tức trầm giọng nói:

- Bổn thần ngủ say không biết bao lâu, ngươi đã giúp ta tỉnh lại, tự nhiên phải nhận được thù lao thuộc về ngươi.

- Chỉ cần ngươi có thể đem ta đưa đến bản thể, bổn thần cam đoan sẽ khen thưởng cho ngươi cả đời! Phàm nhân hèn mọn, ngươi có muốn tiếp thu đề nghị của bổn thần hay không?

Tiêu Thần nghe vậy trong lòng khẽ động, vẻ sợ hãi trên mặt rút đi như thủy triều, thân mình thẳng lên ánh mắt hờ hững nhìn quang đoàn màu xanh này, khóe miệng lộ ra vài phần mỉa mai, thản nhiên nói:

- Có được chín chuôi Thanh Ngọc Kiếm sẽ làm chũ Thanh Ngọc Điện, xem ra việc này hơn phân nửa là giả dối. Nếu không vì sao đoàn khí linh ngươi chẳng những không có ngăn cản ta, ngược lại mưu toan đe dọa ta đem ngươi đưa về bản thể Thanh Ngọc Điện.

- Ngươi sớm biết thân phận bổn thần! Tên đáng chết, ngươi dám gạt ta. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta tùy tiện dùng một ngón tay có thể đem ngươi hoàn toàn diệt sát!

Thanh Ngọc Điện khí linh trầm mặc một lát lập tức rống to kêu lên, hổn hển bên trong lại lộ ra vài phần kích động.

- Nếu ngươi thật không sợ hãi chút nào, lúc vừa mới bắt đầu thức tỉnh liền có thể mạnh mẽ rời đi tự dung nhập vào trong Thanh Ngọc điện, như thế nào lại ngủ đông, bây giờ lại uy hiếp ta.

- Như vậy chỉ có một giải thích, đó chính là giờ phút này ngươi bất quá chỉ phô trương thanh thế, hơn nữa cần phải có ta trợ giúp mới có thể một lần nữa dung nhập vào trong Thanh Ngọc Điện, khôi phục uy lực, không biết lời nói của ta có đúng hay không?

Đôi mắt đen của Tiêu Thần dừng trên quang đoàn, thần quang lấp lánh, giọng nói tràn ngập tự tin.

- Ngươi. . . tu sĩ nhân tộc giảo hoạt, được rồi, bổn thần quả thật cần ngươi giúp một chuyện nhỏ, nói ra điều kiện của ngươi đi, chỉ cần không phải quá phận, Bổn thần sẽ thỏa mãn cho ngươi!

Thanh âm của Thanh Sắc Quang Đoàn trầm xuống rõ ràng, hiển nhiên bị Tiêu Thần nói đến chỗ đau, không còn ra vẻ cao cao tại thượng như lúc trước nữa.

- Điều kiện rất đơn giản, đối với ngươi mà nói có thể nhẹ nhàng làm được.

Tiêu Thần ảm đạm cười, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, trầm giọng nói:

- Chọn ta làm chủ, ta liền giúp ngươi dung nhập Thanh Ngọc Điện, khôi phục uy lực!


- Cái gì!

Thanh âm của Thanh Sắc Quang Đoàn trở lên bén nhọn:

- Tuyệt đối không thể, bổn thần tuyệt đối không có khả năng nhận tu sĩ nhân tộc làm chủ, bởi vì chủ nhân trước kia của ta quá nhu nhược nên ta mới bị người mạnh mẽ phong ấn, việc này tuyệt không có khả năng, ngươi không cần si tâm vọng tưởng!

- Một khi đã như vậy, tại hạ cũng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp ngươi.

Tiêu Thần sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói.

Trầm mặc một lát.

Quang Đoàn kia thẹn quá hoá giận, giọng căm hận nói:

- Ngươi đã không muốn ra tay trợ giúp bổn thần, vậy cũng đừng trách ta ra tay vô tình!

Thanh âm hạ xuống, Quang Đoàn kia nhất thời hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Tiêu Thần, lao thẳng tới nguyên thần của hắn!

Ông!

Quang Đoàn đi vào trong nguyên thần của Tiêu Thần, miêng oa oa đắc ý cười lớn:

- Nhân tộc tu sĩ giảo hoạt, chỉ cần bổn thần khống chế nguyên thần của ngươi, ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nghe ta sai phái thôi. Bất quá hiện tại ngươi đã không cần được ban thưởng gì nữa rồi!

Nói xong, nó hướng nguyên thần mà đi.

Nhưng vào thời khắc này, kim ấn đang yên lặng trong nguyên thần của Tiêu Thần đột nhiên rung lên, lập tức một tầng thần quang kim sắc nhàn nhạt nháy mắt bộc phát ra, giăng đầy cả nguyên thần của hắn.

- A! Chết tiệt, bên trong nguyên thần của ngươi đến tột cùng có đồ vật gì?

Thanh sắc quang đoàn kia vừa mới dung nhập nhất thời hét lên bi thảm, vội vàng muốn rời khỏi nhưng bị kim quang bao phủ lại nháy mắt bị trấn áp, thanh âm cũng dừng lại!

Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm như nước, nghĩ lại trong lòng ngăn không được sinh ra mà vẻ sợ hãi. Vừa rồi hắn đoán khí linh này tất có sở cầu đối với hắn, cũng không ngờ tới nó đột nhiên ra tay. Lần này nếu không phải là kim ấn đột nhiên bùng nổ, chỉ sợ tình cảnh của hắn sẽ cực kỳ không ổn! Tâm thần chìm vào thể nội, thanh sắc quang đoàn đang bị kim ấn gắt gao trấn áp ở trong nguyên thần, không ngừng phát ra ý sợ hãi. Giờ phút này cảm ứng được Tiêu Thần tiến vào, nhất thời xin tha thứ:

- Ngươi mau khiến nó thả ta ra ngoài đi, thả ta ra ngoài a. Ta sai lầm rồi được không, nhanh lên thả ta ra ngoài đi!


Tiêu Thần nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nếu trong nguyên thần của ta không có chí bảo bảo hộ, sợ là đã bị ngươi khống chế. Giờ phút này bị ta trấn áp, ngươi còn muốn bình yên ra ngoài!

- Vậy ngươi muốn làm như thế nào, nhanh lên, ta cảm giác thật không tốt, thứ này giống như muốn ăn ta!

Còn chưa chờ hắn nói xong, kim ấn lại đột nhiên bộc phát ra một đạo kim sắc, giống như lưỡi đao sắc bén chém rụng một góc quang đoàn, rồi nuốt vào!

- A!

Thanh sắc quang đoàn hét thảm, lập tức bị trục xuất ra ngoài nguyên thần.

Tiêu Thần trong lòng vừa động, mở mắt, bắt gặp thanh sắc quang đoàn tràn đầy sợ hãi trốn góc phòng, trong miệng phát ra giọng bi thảm:

- Kia là vật gì, cái gì vậy, lại có thể mạnh mẽ phân cách thân thể bổn thần!

- A! Không muốn, ta không muốn nhận tu sĩ nhân tộc làm chủ, không muốn!

Đột nhiên quang đoàn này lần thứ hai hét thảm, trên người Tiêu Thần đột nhiên bộc phát ra một cỗ thanh mang, lập tức một cỗ cảm ứng đặc thù hiện ra trong nguyên thần của hắn! Cùng lúc đó, trong nguyên thần, bộ phận thanh sắc quang đoàn bị kim ấn thôn phệ, dĩ nhiên chuyển hóa thành một cái dấu ấn trên trán nguyên thần!

Tiêu Thần trong lòng chấn động, trong mắt hoảng sợ vô cùng, kim ấn này đến tột cùng là loại bảo vật gì, không những có thể mạnh mẽ phân cách khí linh, lại mạnh mẽ bắt nó nhận mình làm chủ!

Một lát sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ một tiếng nói với Thanh Ngọc điện khí linh:

- Không cần ai oán nhìn ta như vậy, ta cũng không biết nó có lai lịch gì, tóm lại rất cường đại là được.

- Cường đại! Chết tiệt nó là tên biến thái! Bổn thần xuất thế mấy vạn năm chưa bao giờ thấy qua đồ vật có thể mạnh mẽ phân cách khí linh thần, biến thái, biến thái chết tiệt làm bổn thần mất đi tự do!

Bị mạnh mẽ nhận chủ, vật ấy điên lên nhịn không được chửi ầm lên, nào có nửa điểm uy phong lúc trước.

Tiêu Thần ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, hừ nhẹ nói :

- Cẩn thận bị nó nghe được, ngươi sẽ chết vô cùng thảm.

Tiếng quát mắng dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui