Chuyển ngữ ♥ Xuyên Nhi
Beta ♥ Nhã Vy
Hàn Ly trầm thấp nói: “Ta biết rõ là nàng sẽ không buông tha cho việc này.”
Đào Yêu không muốn nói về vấn đề này nữa, nàng gục đầu xuống, khuôn mặt yên tĩnh.
“Đào Yêu.” Hàn Ly hỏi: “Nàng không muốn ở bên ta là vì thân phận của ta sao?”
Đào Yêu chậm chạp nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy đến rốt cục là vì sao?” Hàn Ly hỏi.
“Là vì ta không thể nhìn thấu huynh. ” Dừng một chút, Đào Yêu lại nói: “Hoặc là ta cũng không dám nhìn thấu huynh.”
“Chỉ cần nàng ở bên ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng.” Hàn Ly hứa hẹn.
Đào Yêu lắc đầu, chỉ lắc đầu chứ không nói chuyện.
“Nàng thích Mộ Dung Dật Phong sao?” Hàn Ly hỏi, đáy mắt dần lạnh lùng:” Nàng cho rằng hắn có thể cho nàng hạnh phúc sao?”
“Ở bên Mộ Dung ta cảm thấy rất vui vẻ.” Đào Yêu trả lời
“Vui vẻ cũng là hạnh phúc sao?” Hàn Ly nói: “Ta còn có thể cho nàng những thứ khác.”
“ Nhưng cả hai cũng không khác nhau là mấy.” Giọng nói của Đào Yêu phiêu dật trong gió
“Nàng biết không?” Hàn Ly đưa tay, vuốt ve mặt nạ, “Ta không thích làm sự lựa chọn.”
“Vì sao?” Đào Yêu hỏi.
“Mẫu thân của ta, lúc phải chọn giữa ca ca và ta, bà đã chọn huynh ấy.” ngón tay của Hàn Ly vươn tới con mắt trên mặt nạ đen tối.
“Kết quả thì sao?” Đào Yêu hỏi.
“Vì thế ….Đại ca ta chết rồi.” Giọng nói Hàn Ly vang lên chậm chạp trong đêm.
“Ta không hiểu.” Đào Yêu nhìn hắn mà hỏi.
“Vì để có đươc một vật, mẫu thân của chúng ta phải hy sinh một trong hai huynh đệ chúng ta. Mà lựa chọn cuối cùng của bà ta là…Để cho đại ca ta sống sót.”
Giọng nói của Hàn Ly rất bình tĩnh, dường như hắn đang xem một một vở tuồng kịch vậy, một vở tuồng kịch của người khác.
“Bà ta… muốn giết huynh?” Đào Yêu khẽ nói.
Hàn Ly gật đầu: “Nhưng ta đã nghe được hết tất cả. Ta không muốn chết, vì thế ta đưa phần bánh ngọt có độc vốn nên thuộc về ta cho đại ca ta, huynh ấy cũng không hoài nghi chút nào, huynh ấy đã ăn nó…Mà ta, ta còn sống.”
Bóng đêm một lần nữa trở nên trầm mặc.
Tay hai người đặt cùng một chỗ trên mặt nạ đều là thật lạnh nhưng lại mang theo độ ấm quen thuộc.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Hàn Ly hỏi: “Đào Yêu, nếu như nàng là ta, nàng sẽ làm thế nào?”
“Ta không biết.” Đào Yêu nói : “…Ta cũng không biết.”
“Ta muốn nói cho nàng hiểu.’’ Hàn Ly nói: “Ta không thể khiến nàng vui vẻ, bởi vì bản thân ta đã không vui vẻ chút nào…Nhưng nàng có thể cho ta vui vẻ. Thế nên Đào Yêu, ta sẽ không buông tha nàng, cũng không thể buông tha nàng.”
“Sau này xảy ra chuyện gì cũng không ai có thể nói trước.” Đào Yêu nhàn nhạt nói.
Tay Hàn Ly bao phủ lên tay nàng, nắm chặt như báo trưức: “Tuy không thể biết trước nhưng ta có năng lực khống chế.”
Đào Yêu trầm mặc, cảnh vật ban đêm cũng trầm mặc theo.
Hai người yên tĩnh ngồi đối diện nhau, nghĩ đến rất nhiều việc, hoặc không muốn nghĩ bất cứ chuyện gì.
Ngồi ở nơi cao nhất ngắm nhìn kinh thành, nào là phòng ốc, tất cả đều tối đen, dường như sự sống tạm thời mất đi.
Trong bóng tối, Hàn Ly đột nhiên hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ…” Đào Yêu chậm rãi nói: “Tại sao huynh lại thích mặc quần trong màu vàng nhạt?”
Hàn Ly: “ …”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Yêu mở mắt tỉnh lại. Đẩy cửa sổ ra, một sắc hồng vui vẻ của ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, không khác với ngày hôm qua là bao.
Nàng hít thở sâu, cả người nghiêng ra ngoài cửu sổ, nhìn Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong đang đứng trên nóc nhà nói: “Hai người các huynh đã ngồi vậy cả đêm rồi đấy, không mệt sao?”
Phía trên sau một hồi trầm mặc, giọng nói của Mộ Dung Dật phong mới vang lên: “Nàng gặp ảo giác rồi, không phải chúng ta ở trên này.”
Đào Yêu, Cửu Tiêu: “…”
Tóm lại hai người vẫn bị lộ rồi.
Đào Yêu hỏi: “Hai người làm gì trên đó vậy?”
Mộ Dung Dật Phong thật thà đáp lại: “Bọn ta sợ nàng nghĩ không thông, lỡ có làm ra mấy trò như thắt cổ thì bọn ta còn có thể kịp thời cứu nàng.”
“Sao có thể?” Đào Yêu khẽ nói: “Ta còn chưa tìm được cha ta mà.”
Lông mi Cửu Tiêu khẽ run rẩy, Mộ Dung Dật Phong cũng nói: “Nàng vẫn định tìm tiếp sao?”
“Chuyện đã như vậy rồi, cũng không nên bỏ dở giữa chừng.” Đào Yêu giải thích.
“Dù sao ta cũng sẽ đi cùng nàng đến cùng.” Mộ Dung Dật Phong tranh thủ thời gian tỏ rõ lập trường của mình.
Đang nói, bỗng nhiên bên trong tiền viên truyền đến tiếng náo nhiệt, ba người liếc mắt nhìn nhau, tranh thủ thời gian chạy đến xem xét.
Vốn bọn họ cho là không cẩn thận làm bại lộ hành tung, quan phủ sai người đến bắt bọn họ, nhưng đi ra mới biết thì ra là do một gã khách nhân làng chơi mua vui một cô nương không trả tiền, muốn trốn nợ.
Người nọ gương mặt râu quai nón, ỷ mình thân hình to lớn lại một thân võ nghệ, muốn quỵt tiền. Hắn chỉ vỗ tay mấy cái, cái bàn gỗ lê đã sụm mất một góc. Người vây xem cũng đồng thời lùi về phía sau hai bước để khỏi vạ lây. Dù sao thì cũng làm gì có ai muốn hóng chuyện đến mức không muốn sống chứ
Nhưng vị mama, người khởi xướng lên chuyện này cũng không tỏ vẻ gì là sợ hãi cả, nàng ta chậm rãi hất hết trà về phía sau, chén trà đặt lên trên mặt bàn bị hủy một góc, chậm rãi nói: “Hồng Hạnh, bàn gỗ Lê Hoa trị giá một trăm lượng cũng nhớ ghi vào mục vị đại ra này phải trả cho ta.”
“Con mẹ nó, các ngươi muốn ghi vào thế nào thì tùy, ông đây hôm nay sẽ không trả tiền.” Người kia trợn trừng mắt hô to.
Lời vừa nói ra, người vây xem bên cạnh cũng cười ra tiếng.
Người kia nổi giận mắng: “Đồ đàn bà thối, ông đây cho ngươi biết, đại gia ta hôm nay nhất định không trả bạc đấy, ngươi làm gì ta?”
Mama cũng không nóng vội, hỏi: “Tại sao không trả bạc, dù sao ngài cũng phải nói rõ ra chứ.”
“Lý do là…” Đại hán kia hắng giọng, nói: “Cô nương này của các ngươi thật con mẹ nó quá là xấu.”
Vừa dứt lời, một cô nương nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh liền nhảy ra ngoài, chống nạnh mắng: “Ngươi mới xấu ấy, chân xấu mặt xấu, cái mông ngươi cũng xấu,cả nhà ngươi đều xấu thì có!”
Mộ Dung Dật Phong nhỏ giọng phân tích: “Xem ra vị cô nương này chính là người tối hôm qua tiếp nam nhân này rồi.”
Lúc này, một cô nương dáng người hơi mảnh mai cũng nhảy ra, mắng: “ Ngươi xấu thì có, mây mưa còn nhe răng trợn mắt, khuôn mặt thì vặn vẹo, đồ bệnh hoạn!”
Đào Yêu nói nhỏ: “Thì ra tối qua hắn gọi hai cô nương này luôn hen.”
Mộ Dung Dật Phong vỗ tay: “Thật bội phục.”
Cửu tiêu quay đầu, người dựa vào cột nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn không nghe thấy, không nghe được cái gì hết.
Mama hừ lạnh một tiếng: “Cô nương nhà chúng còn chưa chê ngươi xấu đâu, ngươi ngược lại còn chê người ta.”
“Ta mặc kệ các ngươi nói cái gì, dù sao ta không trả là không trả.” Đại hán nhất quyết nói.
Nghe vậy, mama quay đầu lại mà cười kiều mị với hai vị cô nương: “Các muội cứ coi như tối qua vị đại gia này phục vụ các muội vậy, tuy hơi xấu tẹo nhưng dù sao cũng không phải trả tiền.”
Nghe vậy, những người vây xem xung quanh đều cười rộ lên.
“Con kỹ nữ thối tha, dám chế nhạo đại gia ta, không muốn sống nữa rồi!” Đại hán thẹn quá hóa giận, phóng như điên tới chỗ mama kia.
Mộ Dung Dật Phong nắm chặt kiếm trong tay lại, chuẩn bị bước lên làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng mama kia đã đột ngột dùng một quả cầu vài có nhúng nước bắn về phía tên kia, điểm huyệt y ngay lập tức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...