Sự trầm lắng của anh đem tới khả năng vô hạn. Một chàng trai trầm cảm mang khả năng vô hạn. Giống như ánh mắt anh lặng lẽ quan sát cô. (Như thể cuộc gặp dưới đáy biển sâu ba nghìn mét của chúng ta âm thầm và lặng lẽ. Rong biển mềm như tơ, ánh nắng xiên rọi. Em phô trái tim mình trơ trụi, lướt qua người anh). Đúng giây khắc đó, cô không còn nhìn thấy được thứ ánh sáng của anh.
Nếu chúng ta gặp gỡ nhau dưới đáy biển sâu ba nghìn mét, anh làm sao có thể bày trái tim mình cho em xem. Em quan sát nó như một hình giải phẫu, như một ký ức cần phải đuổi theo. Rong biển mềm như tơ, ánh nắng xiên rọi. Anh phô bày trái tim mình trơ trụi, lướt qua người em. Nếu đúng như vậy, là cuộc gặp giữa chúng ta.
Anh đứng sau cô. Cô đứng trên thang máy đang từ từ đi xuống, nhìn thấy bóng mình trong gương. Cô mặc áo khoác ngoài, quàng khăn và đội mũ, đứng ngoài cửa đợi tắc xi. Một mùa Đông rất lạnh. Ban đêm, chiếc đài trên xe tắc xi thông báo đây là trận rét ghê gớm nhất suốt mười chín năm qua tại Bắc Kinh. Gió lớn rít lên, lạnh thấu xương. Cô ngồi trong xe, bình thản thông báo địa chỉ cần đến cho anh lái xe. Chiếc xe mà cô vừa lên biết rõ phải đưa cô đi đâu. Cô biết nhà ở đâu. Biển cả trong tim cô ở đâu. Như có thể ra vào bất kỳ lúc nào.
Trong gương, cô nhìn thấy nụ cười của mình. Trấn tĩnh như vậy. Một người đã bị dao chém vào tận xương tuỷ nhưng đi trong đám đông vẫn thường giữ được nụ cười như vậy. Bốn giờ sáng, cô về nhà, cầm tấm thẻ mở cửa, đặt vào nơi nhận thẻ. Tách. Em đi vào thế giới an toàn đây. Tạm biệt anh nhé. Em phơi bày ruột gan. Chỉ sợ anh chiếm mất em. Hoặc sợ anh đưa tay ra vuốt ve em. Em thấy thực sự khiếp sợ, không đủ an toàn. Vì thế em mới tĩnh lặng đến vậy. Và tự cười với mình.
Vì phút giây ngưng lặng này, nghe thấy tiếng tách một cái. Tinh tế rõ ràng. Em biết mình đã đi vào biên giới của sự huyền hoặc, đứng sau anh, cùng chia sẻ với anh những cảnh đẹp và sự im lặng của cái thế giới bao la mờ mịt này.
Eric.
Anh đến từ Paris. Cô đã đi qua thành phố của anh. Cô luôn thấy đàn ông châu Âu đẹp trai. Lông mi dài vàng rượm rợp bóng, cứ lấp lánh sáng dưới ánh nắng. Mắt xanh thăm thẳm. Không thể hiểu được họ đang nghĩ gì. Nhưng Eric chỉ là một chàng trai thuộc chòm sao Song Ngư, tính tình vui vẻ. Anh sống ở đây một tháng, làm một bộ phim trong cái khách sạn mini này. Cảnh phim là những thứ anh dùng điện thoại di động chụp được và sưu tầm lại, sau đó dựng phim, lồng nhạc và độc thoại.
Anh dùng máy tính hiệu Apple cho cô xem những đoạn phim ngắn này. Anh ở Hồng Kông, Tokyo, New York, Thượng Hải, Bắc Kinh... Di chuyển đủ các thành phố khác nhau. Trong cảnh có cả sân bay, đường phố, siêu thị, các toà cao ốc, cột điện, bầu trời, đám mây, các cô gái trẻ tóc dài ở các tiệm karaoke... Anh nói, Đây chỉ là một dạng ghi chép lại từ bờ bên này tới bờ bên kia. Bao gồm cả các cô gái đó. Di chuyển giữa lồng ngực của các cô gái khác nhau. Những quá trình khác nhau.
Anh dùng thứ tiếng Hoa rất rõ ràng, khó nhọc diễn đạt ý tứ của mình. Quá độ. Đúng vậy. Như một kiểu quá độ.
Cô đeo tai nghe. Khe khẽ nín thở trước màn hình màu xanh của anh. Âm nhạc được anh phối vào là nhịp trống rất đơn giản. Cô không nói cho anh biết lúc đó cô bị rung động bởi chính thứ độc thoại của anh bằng tiếng Pháp. Những tràng dài phát âm mà cô hoàn toàn không hiểu. Những âm thanh trầm lắng cứ tuôn ra như bay. Đó là thứ ngôn ngữ mà cô thấy rất dịu dàng, thanh nhã. Giống như một giấc mơ lớn úp chụp lấy con người. Cô yêu thứ âm thanh này ngay trong khoảnh khắc. Mặc dầu hoàn toàn không hiểu.
Cũng giống như chúng ta phải lòng một người nào đó tuy không thể lý giải nổi. Chuyện này rất dễ dàng.
Cô thường gặp anh ở trên đường. Anh cưỡi trên chiếc xe đạp thuê phóng đi phóng lại. Có lúc cô ngồi trong tiệm ăn nhỏ, anh phóng xe qua, nhìn thấy cô, dừng ngay lại chào cô. Anh đi đôi giày vải đen. Lại tìm thấy vải sợi đay màu trắng, tự thiết kế kiểu, ra hiệu đặt may. Cô luôn thấy anh như một đứa trẻ rất nhỏ. Nhưng thật ra anh chỉ ít hơn cô bốn tuổi. Hồi nhỏ, anh là một ngôi sao. Vì thế anh rất xinh. Lúc đi lại hoặc chạy chơi, khẽ lắc lư cái eo, nhẹ nhàng như một chú hươu non.
Anh hỏi, Này, đang làm gì thế? Cô đáp, Em đói. Ăn thôi. Anh nói, Tôi vừa đánh cờ tướng với ông chủ khách sạn. Chuẩn bị đi tìm Anna.
Anna là cô gái sống trong khách sạn mà anh rất thích. Chừng hai mươi tuổi. Mắt một mí, hơi mập, vẽ tranh sơn dầu. Tai trái đeo một chiếc khuyên bạc rất dài. Anh tuyên bố với mọi người, Tôi rất thích Anna. Vì thế muốn biết cô ấy ở đâu?
Nếu tìm được, anh rất vui, cho cô ấy xem máy tính của anh. Đặt tay lên vai cô ấy, khẽ vuốt ve cô ấy. Cô đi tới đâu, mắt anh cũng dõi theo. Trông đôi mắt xanh lam đầy vẻ dịu dàng. Luôn muốn tìm cơ hội để hôn cô.
Cô nói, Anh đi đi. Anna vừa từ trên núi về.
Anh nói, Em phải vui vẻ đi chứ. Anh sắp phải đi Tây Tạng rồi còn gì. Bao nhiêu là thứ hay. Em còn phải yêu nữa chứ. Em biết không, khi yêu một người, chúng ta sẽ rất vui vẻ.
Cô mỉm cười. Vâng, tất nhiên là em biết.
Hẹn hò.
Cô mặc chiếc áo khoác màu đen đứng đợi anh bên cạnh cửa siêu thị. Đó là lần hẹn hò đầu tiên đơn độc của họ. Cây thông Noel lấp lánh vẫn chưa được dọn đi. Màu trời hoàng hôn sẫm lại rất nhanh. Trên cánh cửa kính hắt đầy ánh sáng đèn phố và màu đen tuýp. Vì trời lạnh nên trên cánh cửa kính đọng một lớp mù trắng mỏng. Anh tắc đường tới muộn mười phút. Vội vã đẩy cửa vào, trong khi cánh cửa đang chuyển động đã thấy cô đứng bên trong. Dáng vẻ bình thản.
Một loài dương xỉ lạ mất tích trong rừng nhiệt đới. Được vẽ lại trong đá hoá nham thạch, rồi phục hồi. Trên gương mặt cô có vết son hồng mờ mờ. Anh tiến lại sát gần cô. Cô ngẩng đầu lên như một đứa bé con. Ánh mắt ngây thơ và hoang vắng.
Chúng mình đi ăn cơm. Đi nào. Anh đưa em đi. Cô đi bên cạnh anh. Đây là ngày đầu tiên họ bên nhau. Xuyên qua đám người lạ, xuyên qua thời gian ngăn cách hai bên, xuyên qua biển cả. Sát gần bên nhau, mãi cho đến khi giữa người chỉ cách nhau chừng ba xăng-ti-mét. Lúc qua đường, tay cô khoác vào cánh tay anh, kéo anh chạy như bay. Họ cùng chạy qua đầu đường nhấp nháy đèn xanh đỏ.
Một mùa Đông giá lạnh nhất Bắc Kinh. Trong các tiệm ăn luôn ồn ào. Họ gọi cá nướng dâu tây, rau xanh và salad đu đủ. Cô uống một chút rượu nếp, ngượng ngùng tới mức mặt bừng đỏ. Anh nói, Em không thể tiếp rượu cùng anh được. Cô nói, Em luôn khát khao được hưởng lạc thú uống say. Nhưng chỉ thấy mặt đỏ lên. Như thể nó là điều cấm kỵ của em. Không giống như thuốc lá. Có thể trở thành người tri kỷ. Khoé môi anh lộ nụ cười nhàn nhạt. Có lẽ do anh quá mệt. Hoặc quá dịu dàng. Hơi ấm của một người thanh niên trẻ đang dần bước sang tuổi già. Họ nói những gì, phần lớn cô không nhớ nữa. Tất cả đều đang biến động, chỉ có họ là tĩnh. Nhìn nhau. Nói hoặc không nói. Có chút mệt mỏi. Có chút dịu dàng. Nhưng tuyệt nhiên không chán ngán
Xem một bộ phim ngắn. Gặp em năm hai mươi tuổi. Anh sẽ yêu em. Nhưng mười năm sau, em chỉ có thể làm vợ anh. Có một số lời không cần nói ra cũng rõ. Chúng ta đều cần một người yêu, có thể yên tâm ngủ bên cạnh. Có thể trò chuyện hoặc yêu nhau.
Trong rạp chiếu tối om, tiếng cười dâng lên như sóng. Xem một bộ phim hài nhưng anh rất hiếm khi cười. Anh không kéo tay cô, cũng không hôn cô. Anh giấu kín cảm xúc trong lòng. Tĩnh lặng và kiềm chế. Thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô quá lâu. Xem phim xong. Đã mười một giờ đêm. Cô muốn vào tiệm trà uống một cốc trà nóng pha mật ong và chanh. Lại muốn ăn thêm cháo trắng. Cô giống hệt một đứa con nít. Ngồi xuống trước mặt anh.
Anh kiên nhẫn hút hết một điếu thuốc, nói, Chúng mình đi dạo nhé. Anh từng bị thương ở hông, ngồi lâu lại đau. Lúc đó, cô thấy anh thật nhường nhịn cô. Giống như trong đám đông huyên náo, anh băng qua những gương mặt và cánh tay xa lạ, cố đưa cho cô một cốc trà nóng. Nói, Có lẽ loại này uống ngon hơn.
Lúc đó, họ vẫn chưa ở bên nhau.
Em nhớ tới nụ cười của anh. Phảng phất như anh vẫn đang ở bên cạnh. Tin nhắn cua anh gửi tới sau khi giã từ. Anh ngần ngừ chìa tay ra, nắm lấy tay cô trong xe tắc xi. Anh nói, Sao lạnh thế. Nhưng tay anh cũng không nóng lắm, chỉ hơi âm ấm. Lúc chạm phải da nhau, thậm chí cũng không thấy rung động.
Trong những đêm thức chong chong. Như thể túm chặt lấy cuộc thi thời gian từng phút từng giây. Họ ngồi trên tắc xi đi khắp nơi. Đổi nhiều quán bar. Chỉ vì muốn tìm lấy tìm lấy một góc tối yên tĩnh, có thể ngắm nhau cho tới tận trời sáng. Có nói chuyện hoặc không, tất cả đều không có gì đáng ngại. Chỉ cần trong bóng tối hoặc trong nghi ngờ, bật lửa, châm cho nhau điếu thuốc. Đó là việc có thể làm cho nhau.
Có một số người khi trao thể xác cho nhau phải là chuyện đã từng xảy ra dưới đáy biển sâu ba nghìn mét. Nó thuộc về ký ức. Nhưng không thuộc về tương lai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng anh đã thấy mình từng lại gần và ôm anh. Thậm chí mỗi một chi tiết đều rõ như ban ngày. Ôm choàng lấy hông, úp mặt lên bờ vai vuông vức. Đã quá quen thuộc với làn da và mùi vị của anh. Đường nét cơ thể anh cùng độ ấm nóng của da thịt. Em đều biết cả. Đều nhớ cả. Thế nên chúng ta không ân ái. Bây giờ không cần. Sau này cũng vậy.
Chuyện chúng mình cứ vờn vã nhau đã xảy ra cách đây mấy trăm năm ánh sáng. Ngay buổi đều chuyến du hành của anh.
Biển cả.
Thành cổ hàng đêm đều có mưa. Ẩm ướt vô cùng. Một mùa mưa trĩu dài và ủ ê khôn xiết. Tất cả những người tới đây đều không trốn được. Chỉ hai tuần sau, trời mới trong trẻo hơn. Buổi tối ngủ trên chiếc giường đơn trong khách sạn nhỏ, đắp tấm mền trắng, cứ ngỡ đang Đông. Đây là khách sạn tư nhân, đã từng ở nhiều lần. Cây hoa quế trong vườn nở rộ. Chỉ còn hương hoa kim ngân vẫn còn vương trong nước mưa. Giẫm lên cái cầu thang gỗ chật hẹp, vang lên những tiếng răng rắc.
Đi ra khỏi cửa, rẽ một cái có thể nhìn ngay thấy nhà thờ Kitô trống trải, cùng với núi non tuyệt đẹp nhưng không lời.
Một loạt chi tiết cuộc sống đều quá quen thuộc. Cô biết mình đã tới đây vài lần. Dù cả lần này cũng chỉ là qua đường. Bảy đồng một đôi dép nhựa màu xanh quân đội, thay cho đôi giày vải đã sũng nước. Hàng thịt nướng đêm khuya, cá và rau hẹ vừa cay vừa mặn. Từ sáng tới tối. Vì mưa không thể làm bất cứ việc gì. Mỗi ngày cô đều đến một tiệm quen thuộc, kêu một cốc trà, nhân tiện chọn phim truyền hình về xem. Mãi cho đến khi tìm được tất cả những bộ phim châu Âu u buồn. Xem hết đĩa này tới đĩa khác.
Bộ phim Pháp "Hôn lễ màu trắng". Marta mười bảy tuổi phải lòng một thầy giáo bốn mươi bảy tuổi. Cô có thể dễ dàng cởi quần áo trước đàn ông, phô bày thân hình tuyệt đẹp như cánh hoa xoè cánh rực rỡ. Nhưng cô nói với ông, Trong cuộc đời có quá nhiều ảo ảnh, chỉ vì em quá tỉnh táo nên không nhìn thấy bất kỳ tia hy vọng gì. Đôi mắt cô lấp lánh ánh cười châm chọc, ngó nhìn người đàn ông già dặn mà cô đem lòng yêu đắm đuối đang đứng trước mặt.
Cuối cùng cô gái trẻ với vẻ cô đơn dị thường đã phá tan gia đình người thầy vốn yếu đuối, khiến ông bị thuyên chuyển công tác. Cô viết một dòng chữ trên tường: Biển cả. Nơi đây có biển. Rồi cứa mạch máu tự sát.
Đóng vai cô gái nọ là một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng của Pháp, sau này lấy Jonny Deep. Đó là một diễn viên mà cô có ấn tượng rất sâu sắc. Anh từng đóng vai thám tử trong một bộ phim giết người hàng loạt, trước khi chết còn nắm chặt hai đồng xu trong tay, đợi người ta đặt lên mắt mình. Đó là tiền trả cho người lái đò khi đi qua sông sinh tử. Cái kết đó, cô còn nhớ rõ.
Biển cả. Nơi đây có biển.
Lần thứ ba.
Cô biết anh là một người đàn ông nguy hiểm. Có lẽ anh là một người đàn ông sẽ mất tích hoặc có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Có thể chết bất kỳ lúc nào. Tính nết của cô có khuynh hướng nghiêng về típ người đàn ông không ổn định và nguy hiểm. Bởi vì chúng ta cứ đang kiếm tìm hoặc yêu phải một người giống bản thân mình. Bất kể là nam hay nữ.
Buổi đầu cuộc gặp gỡ tình cờ. Hỗn loạn trong đám người lạ. Quán karaoke náo nhiệt. Đám người tản mác. Mãi cho đến khi uống hết tất cả số bia có thể nhìn thấy trên bàn. Đốt sạch hết chỗ thuốc lá trên bàn có thể với tới được. Trong ánh đèn lấp loáng, cô nhìn thấy đôi mắt một mí của anh, lông mi rợp bóng. Dưới cằm trái có một vết lõm nhỏ. Nom rất hay. Hiếm có đàn ông nào vận đồ đen thanh thoát như anh. Nhưng bàn tay anh lại mề mại và nữ tính khác thường. Thật khó có thể ngờ được chính đôi bàn tay đó lại ẩn giấu bạo lực, song song với cái thú nhàn tản của anh. Anh giống như một con thú trong lúc nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, cô xọc tay vào trong áo anh. Trong bóng tối vuốt ve vết tích tàn phá vết xăm trên cánh tay anh. Cảm giác thô ráp. Từng gờ nhỏ nổi lên. Cô khẽ chạm vào từng thớ thịt hết lần này tới lần khác. Cánh tay anh. Do luyện tập lâu ngày, bắp tay rắn chắc. Sau khi bị đánh, không biết nó có mất cảm giác không. Cô đã từng hỏi nơi nào yếu nhất trên cơ thể anh. Anh đáp, chỗ dưới vòm họng và dưới dạ dày. Dưới vòm họng có động mạch. Nếu đấm vào đó, đủ khiến người ta tê dại mất mười mấy giây.
Anh kể với cô từng nghĩ tới cái chết. Lúc rất già, một mình chìm đắm dưới biển sâu. Nước biển xanh sẫm cô quạnh, dần bao trùm lấy. Vừa bám một sợi dây thừng tuột xuống vừa nhớ lại chuyện cũ, mãi cho đến khi ngạt thở mất hết ý thức. Cô nói, Rất giống một cảnh trong "The Big Blue". Anh nói chưa được xem bộ phim đó. Nhưng anh đã nghĩ về cảnh tượng đó rất nhiều lần. Tưởng tượng về cái chết của mình. Hoàn toàn bị cái trầm lắng nuốt chửng. Đó là một lý tưởng.
Anh tưởng tượng tới khi già cả sẽ mở một quán bar, ngày ngày ngắm nhìn rất nhiều kẻ lạ mặt tới đó uống rượu. Anh luôn cảm thấy mình có thể chết già. Những giả thiết của anh về cái chết cũng là một dạng chết già. Nhưng không phải tự sát. Mặc dù không hề lưu luyến tới sinh mệnh, nhưng anh vẫn duy trì được thái độ ổn định và lành mạnh. Có lẽ do anh còn có một đứa con.
Có một ước nguyện cuối cùng rất giản dị, như vì rơi vào cảnh khốn cùng, nhất thiết phải tìm lấy một tương lai an ủi. Nhưng tính nết lại thuộc dạng động vật như hổ hoặc báo. Thô bạo. Luôn cô độc. Có khát vọng về máu tanh. Bất kể chỗ máu đó đến từ chính mình hay đến từ người khác. Cũng giống nhau cả. Có lẽ sẽ có lựa chọn giống nhau. Yêu và ra đi đều lặng lẽ. Sẽ chọn lấy một người bạn đời bình lặng và ổn định, đối với nhau dịu dàng, sống bên nhau lâu dài. Thế nên anh lấy vợ sinh con.
Anh kể một ngày nọ đột nhiên rất muốn lấy vợ. Nên vứt bỏ tất thảy các cuộc tình bốc lửa, lấy một cô gái mới chỉ quen trong ba tháng. Chỉ vì anh có thể chết bất kỳ lúc nào. Nhưng cuộc hôn nhân đó lại bền lâu và ổn định đến bất ngờ. Cô gái đó hiểu hết, chỉ nói, Anh mệt rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Nhưng cô ấy vẫn sinh con cho anh. Cô ấy yêu anh.
Tới lượt cô. Cô nói, Thực ra, chết trong tay của người khác cũng rất tốt. Cứ để anh ta giúp mình chết. Không đau khổ. Chết trong khoảnh khắc đó. Rất sạch gọn. Như một cái chết bất ngờ. Chẳng hạn như giờ đây anh có thể giết em. Bằng bất cứ cách nào. Khi em chết rồi, anh vẫn sống như thé. Cho đến khi chết già. Con người phải chết khi đang cảm thấy hạnh phúc, chứ không nên chết trong nỗi khiếp sợ và giày vò. Do vậy cần phải chết trong sức mạnh của tình yêu, không nên chết trong áp lực.
Họ bình thản trao đổi với nhau một số vấn đề, bao gồm cả cái chết. Nói về cái chết như thể đang thảo luận về một loại thực phẩm mà họ yêu thích nhất. Không giả tạo, không cường điệu. Cứ tự nhiên trầm lắng như thế. Điều này thuộc về sự xác nhận của họ.
Anh lặng lẽ lắng nghe cô nói. Rồi khẽ cười. Mái tóc của em. Giống như đám lông trên đầu con cừu vậy. Anh nói. Đưa tay ra vuốt khẽ mái tóc ngắn của cô, dịu dàng quay bờ vai cô lại, kéo vào sát anh. Quán bar Rock kiểu Anh vào lúc ba giờ sáng, người rất thưa thớt. Ánh đèn cô quanh trên khoảng sân khấu trống trải. Trên màn hình đánh một dòng tiếng Anh, Bây giờ xin các bạn gọi nốt đồ uống cuối cùng... Dàn nhạc đã về từ lâu. Đám khách nhảy nhót hoặc mua say đã tản mát cả. Quán bar chỉ còn vương lại dấu chân hỗn loạn và mùi hương của áo quần.
Thời gian cứ kéo dài ra. Anh không muốn chia tay cô. Cô giục, Chúng mình về thôi. Anh chỉ cười. Như thể không nghe rõ lời đề nghị của cô. Rồi cô cũng cười. Vì cả hai đều cần giả vờ ngộc nghệch. Đúng vậy. Cuộc thi của chúng ta vẫn đang tiếp tục. Anh sẽ yêu em. Và em cũng vậy.
Cô cầm gói thuốc lên, bên trong chỉ còn hai điếu cuối cùng. Cô chia cho anh, nói, Hút xong điếu này, chúng ta về nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...