Editor: XZanGiữa tháng tư, An thị trời trong nắng ráo, gió mát nhè nhẹ, thích hợp cho bọn nhỏ tắm nắng.
Mấy hôm trước bà nội Đào ở công viên đến gần 11 giờ mới về nhà, nhưng hôm nay con trai chuẩn bị đưa con dâu mới về, bà đành phải về nhà lúc 9 rưỡi.
“Diệu Diệu ngoan, gần tối chúng ta quay lại chơi nhé.
”Sợ Tô Diệu Diệu chơi chưa đủ, bà nội Đào bèn dỗ dành.
Tô Diệu Diệu chẳng hề để bụng, ở bên ngoài có trò chơi bên ngoài, nhưng ở nhà cũng rất thoải mái, mèo mà, có thể chạy nhảy cũng có thể nằm yên.
Bà nội Đào hiếm khi giao Tô Diệu Diệu cho dì Tống, bà tới đẩy xe trẻ em của Tạ Cảnh Uyên.
Mãi suy nghĩ, bà nội Đào không để ý trên đường có viên đá nhỏ, xe đẩy khẽ xóc nảy.
Cuối cùng bà nội Đào cũng hoàn hồn, thấy cháu trai vẫn ngồi ngay ngắn không hề sợ hãi, vừa ngoan ngoãn vừa chững chạc, bà nội Đào không khỏi thở dài.
Trẻ con một hai tuổi, tuy nhỏ, nhưng trong nhà có thêm một khuôn mặt xa lạ, chắc chắn nó sẽ nhận ra.
Sau phút do dự, bà nội Đào khẽ nói với Tạ Cảnh Uyên: “Cảnh Uyên, lát nữa bố sẽ đến, còn dẫn theo một cô Kiều, cô Kiều là bạn gái mới của bố cháu, nếu bố kết hôn với cô ấy thì cô ấy sẽ là mẹ mới của cháu.
”Tạ Cảnh Uyên quay đầu lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng như hai dòng suối tĩnh lặng, không gió không sóng.
Trẻ nhỏ như vậy, nào biết gì đâu.
Bà nội Đào cười với cháu trai, thử dò hỏi: “Cảnh Uyên muốn có mẹ mới không?”Tạ Cảnh Uyên rất rõ, nếu Tạ Vinh muốn kết hôn với “cô Kiều” kia, cậu có đồng ý hay không đều không quan trọng, thậm chí đến bà nội Đào cũng không thể can thiệp vào hôn nhân của Tạ Vinh.
Một bên là con trai, một bên là cháu trai, cậu không muốn gây khó dễ cho bà nội Đào.
“Muốn.
” Tạ Cảnh Uyên trả lời qua loa, nói xong rồi quay đi chỗ khác.
Bà nội Đào ở bên cháu trai hai năm, biết cháu mình là kiểu người ít nói nên không nói thêm nữa.
Có thể nói gì đây, bà chưa từng gặp qua Kiều Lệ Lệ, trước khi tiếp xúc hiểu rõ, bà không thể khen Kiều Lệ Lệ tốt trước mặt cháu, cũng không thể nói xấu về Kiều Lệ Lệ.
Tô Diệu Diệu còn chưa biết chuyện nhà học Tạ, đến dưới tiểu khu, dì Tống phụ trách mang xe lên, cô bé năm tay trái của bà nội Đào, chân ngắn nhỏ nhắn bước lên bậc thang.
Leo đến tầng ba, cô bé thấy hơi mệt.
Nếu cô nhóc vẫn còn là một con mèo, dù cho không có tu vi trăm năm thì leo ba tầng cầu thang cũng không thành vấn đề, cái cây cao mấy mét cô bé còn có thể leo lên trong nháy mắt.
Vì mệt nên vừa vào nhà học Tạ, Tô Diệu Diệu đã đi đến chỗ thảm, nằm xuống.
“Diệu Diệu qua đây rửa tay nào!”Tô Diệu Diệu không muốn nhúc nhích.
Tạ Cảnh Uyên tự lau tay, cầm khăn lông nhỏ bà nội chuẩn bị cho Tô Diệu Diệu, bước đến bên cạnh cô bé.
Tô Diệu Diệu mở mắt, thấy Tạ Cảnh Uyên đứng ngược ánh nắng ngoài cửa sổ, đưa một chiếc khăn lông ra.
Nằm thật sự rất thoải mái, hơn nữa được ba mẹ chăm sóc đã quen, Tô Diệu Diệu vươn tay theo bản năng, nhìn Tạ Cảnh Uyên nói: “Anh lau cho em.
”Tạ Cảnh Uyên nhíu mày, có phải con mèo này lười quá rồi không?Hai người giằng co, trong lúc Tô Diệu Diệu chuẩn bị ngồi dậy thì Tạ Cảnh Uyên cầm cổ tay cô bé, bắt đầu lau giúp.
Tô Diệu Diệu nở nụ cười, nói nhỏ: “Cảm ơn đạo trưởng Tạ.
”Tạ Cảnh Uyên tưởng tượng thứ mình đang nắm là chân của một con mèo, tia mất tự nhiên trong lòng cũng biến mất.
Lau chân cho mèo có là gì đâu, cậu còn từng đưa xương cho chó ăn, trị thương cánh của chim sẻ cơ mà.
Dì Tống rửa sạch dĩa dâu tây, đưa cho hai đứa trẻ.
Đây là dâu tây được trồng trong nhà kính, rất đắt, bà nội Đào thương cháu nên mới chịu mua, hai vợ chồng Tô Minh An và Đường Thi Vi cũng thường mang ít hoa quả qua.
Có đồ ăn ngon, Tô Diệu Diệu trở mình ngồi ngay ngăn, chọn quả lớn nhất căn một miếng.
Dâu tây đỏ tươi còn ướt, tám phần ngọt hai phần chua ăn ngon vô cùng.
Tô Diệu Diệu cảm khái lần nữa, làm người tốt quá, ăn uống chơi bời phong phú hơn lúc làm mèo nhiều.
Tiếng nói chuyện của bà nội Đào và dì Tống từ phòng bếp truyền tới, hình như đang bàn xem buổi trưa ăn gì, Tô Diệu Diệu nghe vậy nhẹ nhàng hỏi Tạ Cảnh Uyên: “Nhà anh có khách đến thăm à?”Tạ Cảnh Uyên không ăn dâu tây, cầm một quyển sách trong tay, nghe được câu hỏi cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ừm, bạn gái của Tạ Vinh, có thể sẽ kết hôn.
”Tô Diệu Diệu bỏ nửa trái dâu tây vào miệng, kinh ngạc không cắn nổi nữa.
Nước dâu tây chảy xuống khóe miệng cô bé, Tạ Cảnh Uyên thấy vậy, cầm khăn lên lau giúp Tô Diệu Diệu, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Ăn xong rồi nói.
”Tô Diệu Diệu ăn nhanh hai ba trái dâu tây nữa, đến gần Tạ Cảnh Uyên hỏi: “Nói như vậy là anh sẽ có thêm mẹ kế hả?”Mèo yêu không coi trọng hôn nhân, mèo con trưởng thành rồi bị mèo mẹ vứt bỏ, Tô Diệu Diệu còn không biết cha mẹ mình là ai, cũng không có hứng thú biết.
Nhưng cô bé từng nghe kể chuyện của người phàm, rất nhiều mẹ kế đều khắc khe với con riêng của chồng, nếu Tạ Vinh cưới người mới thì nhất định Tạ Cảnh Uyên sẽ thảm lắm!Tô Diệu Diệu quan sát trên dưới Tạ Cảnh Uyên.
Kiếp trước Tạ Cảng Uyên là đạo sĩ, biết công phu và bùa chú của Đạo gia, thế giới này không thể tu luyện pháp thuật nhưng Tạ Cảnh Uyên có thể dùng linh lực cường thân kiện thể, lúc trưởng thành sẽ học công phu Đạo gia, nói về dánh nhau chắc chắn sẽ không sợ ai.
Sợ là cậu gặp phải một người mẹ kế lòng dạ rắn rết, không có cơ hội trưởng thành!“Nơi này là xã hội pháp trị, ngược đãi trẻ em là phạm pháp.
”Trước sự quan tâm của Tô Diệu Diệu, thần sắc Tạ Cảnh Uyên nhàn nhạt, còn nhắc nhở Tô Diệu Diệu: “Ngày thường ngủ ít đi, tìm hiểu về nơi này một chút.
”Tô Diệu Diệu không để tâm: “Đạo trưởng biết là được, em không biết thì hỏi anh.
”Ban đầu cô bé là một con mèo tự do, sau khi bị Tạ Cảnh Uyên mang về Thanh Hư Quán, Tô Diệu Diệu đã xem Thanh Hư Quán là nhà, Tạ Cảnh Uyên thân làm Quán chủ theo lý phải chiếu cố bọn họ.
Dì Tống đi mua thức ăn, bà nội Đào dọn dẹp qua phòng trong phòng ngoài, Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ đến.
Bà nội Đào đi từ phòng ngủ ra, thấy Tô Diệu Diệu và cháu trai đang ăn dâu tây, bà không quấy rầy bọn nhỏ mà tự đi mở cửa.
Tạ Cảnh Uyên tiếp tục đọc sách.
Tô Diệu Diệu cố ý quay mặt ra huyền quan, miệng đnag ăn dâu tây, mắt mở to nhìn chằm chằm huyền quan.
“Mẹ, đây là Lệ Lệ.
”“Chao ôi, thật là xinh đẹp, mau vào đây ngồi.
”Bóng dáng Tạ Vinh xuất hiện trong tầm nhìn của Tô Diệu Diệu trước tiên.
Tạ Vinh gần 30, thân hình cao ráo, tuấn tú nho nhã có vẻ rất dễ gần, không giống một số người, vẻ ngoài vô cùng xuất chúng, khí chất cũng siêu phàm thoát tục nhưng người ta chỉ dám đứng xa nhìn, không dám tới gần, ví dụ như Tạ Cảnh Uyên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...