Editor: XZanBây giờ Tạ Vinh đã xây dựng gia đình mới ở một căn nhà khác, bà nội Đào dọn dẹp qua phòng ngủ chính của nhà 302, đổi thành phòng ngủ của Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Cảnh Uyên đổi phòng ngủ mới, lúc Tô Diệu Diệu sang chơi thì phát hiện.
Cô bé đứng trước giường lớn rộng hai mét, nhìn hai chiếc gối nhỏ ở chính giữa, một cái của Tạ Cảnh Uyên, một cái được cô bé dùng lúc ngủ trưa.
Trong lúc Tạ Cảnh Uyên nghi ngờ có phải con bé đang nghĩ đến cái gì quá đáng không, thì Tô Diệu Diệu nở nụ cười, nói với cậu: “Em cũng muốn ngủ một mình trên giường lớn, tối nay em sẽ nói với bố mẹ.
”Tạ Cảnh Uyên : …Cậu nên biết sớm, một con mèo thì có thể có cái suy nghĩ vớ vẩn gì.
Dưới ước nguyện mạnh mẽ của Tô Diệu Diệu, Tô Minh An và Đường Thi Vi chính thức để con gái dọn vào vào phòng ngủ phụ đã được trang trí từ lâu, buổi tối khi đi ngủ, họ sẽ mở cửa phòng chính và phụ, lỡ như nửa đêm Tô Diệu Diệu thức giấc có sợ hãi, hay tè dầm rồi khóc lóc thì sẽ kịp thời chạy sang.
Ba đêm đầu sau khi chia phòng ngủ, hai vợ chồng không ngủ được, cứ một chốc lại sang xem con gái, sau khi chắc chắn rằng Tô Diệu Diệu ngủ rất ngon, hai vợ chồng mới yên lòng.
Những ngày tháng ăn uống chơi bời của Tô Diệu Diệu cứ thế trôi đi.
Mùa đông đến, khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống An thị, Tạ Vinh gọi điện cho bà nội Đào báo tin vui, nói Kiều Lệ Lệ đã sinh một cặp sinh đôi, đã đặt tên rồi, anh trai tên Tạ Cảnh Trạch, em gái tên Tạ Văn Lan.
Bà nội Đào đưa Tạ Cảnh Uyên đến bệnh viện thăm.
Đợi hai người về, Tô Diệu Diệu hỏi Tạ Cảnh Uyên: “Hai đứa bé nhìn có đẹp không?”Tạ Cảnh Uyên: “Còn nhỏ, chưa nhìn ra.
”Tô Diệu Diệu lẩm bẩm: “Bố em nói, lúc em mới sinh cũng rất đẹp.
”Tạ Cảnh Uyên coi như không nghe thấy.
Ngày đầy tháng của cặp sinh đôi, Kiều Lệ Lệ đưa hai bé đến tiểu khu Ôn Hinh ăn cơm.
Tô Diệu Diệu vẫn luôn ở nhà họ Tạ cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy hai đứa trẻ, thật ra vừa tới gần Tô Diệu Diệu đã ngửi thấy mùi sữa trên người trẻ con rồi, tùy tiện liếc qua ngũ quan, cô bé lập tức quay lại thảm trên phòng khách, không còn hứng thú với cặp song sinh nữa.
Tạ Vinh rất muốn bồi đắp tình cảm giữa Tạ Cảnh Uyên với em trai và em gái, anh và Kiều Lệ Lệ mỗi người ôm một đứa bé, cùng ngồi xuống thảm.
Tô Diệu Diệu cố ý đẩy xe đồ chơi ra phía sau Tạ Cảnh Uyên, cô bé mới có thể trốn đi một cánh hợp lý.
Trên người Tạ Cảnh Uyên có hơi thở lành lạnh tựa sương thu, cô bé gần như tựa vào lưng cậu mới không ngửi thấy mùi sữa của trẻ sơ sinh.
“Cảnh Uyên đoán xem, ai là em trai, ai là em gái.
” Tạ Vinh đùa con trai.
Tạ Cảnh Uyên nhìn hai chiếc chăn, một cái màu hồng, một cái màu xanh, đáp án quá rõ ràng.
“Đây là Cảnh Trạch.
” Tạ Cảnh Uyên chỉ vào chiếc khăn màu xanh, nếu không trả lời, Tạ Vinh sẽ càng phiền hơn.
Tạ Vinh cười: “Cảnh Uyên thông minh quá, sao con đoán được?”Tạ Cảnh Uyên không muốn trả lời loại câu hỏi trẻ trâu này nữa, cầm ô tô chơi mà Tô Diệu Diệu chơi còn dư, cúi đầu đẩy qua đẩy lại.
“Anh ơi, chúng mình thi đấu đi!”Tô Diệu Diệu cầm xe đứng dậy, cười chạy vào phòng ngủ.
Tạ Cảnh Uyên dừng một lát, cũng cầm xe đuổi theo cô bé.
Nháy mắt, hai đứa bé đã không thấy tăm hơi.
Tạ Vinh thở dài.
Kiều Lệ Lệ: “Đám trẻ lớn chắc là thích chơi cùng nhau hơn, đợi Cảnh Trạch với Văn Lan lớn rồi, tất nhiên Cảnh Uyên sẽ thích bọn chúng.
”Bà nội Đào ngồi trên sofa đan áo len, nghe vậy khẽ nhếch miệng.
Anh chị em cả năm chẳng gặp mấy lần, có thể thân đến mức nào?Chưa nói đến cháu trai, chính bà cũng thân thiết với Tô Diệu Diệu hơn cặp song sinh mới chào đời này.
Sắp bước sang năm mới.
Công ty xây dựng của Tô Minh An nghỉ sớm hơn những công ty khác, còn nửa tháng nữa mới đến kì nghỉ đông của Đường Thi Vi, Tô Minh An thả lỏng vài ngày, sau khi bàn bạc với Đường Thi Vi, một mình anh đưa Tô Diệu Diệu về quê ở thị trấn cách đó hơn 100km.
Ông nội Tô cũng làm xây dựng, mở công ty ở thị trấn, sau khi Tô Minh An tốt nghiệp Đại học không lâu thì tự mở công ty ở An thị, trừ năng lực xuất chúng của bản thân, còn phải cảm ơn ảnh hưởng của gia đình khi còn bé và sự hỗ trợ tài chính từ gia đình.
Ông bà Tô đều thích cháu gái xinh xắn đáng yêu, đã chuẩn bị trước các loại đồ ăn vặt và đồ chơi trong nhà.
Tô Diệu Diệu chơi vui đến mức quên cả trời đất, nhưng năm nay Tô Minh An sẽ cùng vợ đến Giang thị ở phương Nam mừng năm mới, vậy nên hai ngày trước kì nghỉ của Đường Thi Vi, hai bố con liền tạm biệt ông bà nội, lái xe quay về An thị.
Vé máy bay đã mua xong, quà tặng cũng đã bỏ vào vali, chỉ chờ Đường Thi Vi được nghỉ.
Trước khi xuất phát, Tô Diệu Diệu đến nhà họ Hạ chơi như mọi ngày.
“Đạo trưởng, anh nói xem, máy bay sẽ không đang bay bay rồi tự nhiên rơi xuống đâu nhỉ?”Tô Diệu Diệu chia sẻ hành trình tiếp theo của cô bé với Tạ Cảnh Uyên, đồng thời bày tỏ lo lắng về phương tiện giao thông xa lạ này.
Khi cô bé còn là mèo, tu vi không cao, bay chẳng được bao xa, lúc bay lên chủ yếu dựa vào nhảy, vậy mà người thường có thể bay lên trời, nghĩ kiểu gì cũng không đáng tin lắm.
Tạ Cảnh Uyên phổ cập qua nguyên lý hoạt động và tỷ lệ an toàn của máy bay cho cô bé.
Vì cậu thích đọc sách nên bà nội Đào mua rất nhiều sách báo thiếu nhi, đa số đều phù hợp với tuổi tác hiện tại của Tạ Cảnh Uyên, nhưng cũng có mấy quyển sách cho học sinh tiểu học, ví dụ như “Mười vạn câu hỏi vì sao”.
Nét mặt Tô Diệu Diệu tràn đầy kính phục: “Đạo trưởng lợi hại quá, cái gì cũng biết.
”Tạ Cảnh Uyên đưa quyển “Mười vạn câu hỏi vì sao” cho cô bé.
Tô Diệu Diệu lắc đầu: “Em không biết nhiều chữ như vậy.
”Lúc Tạ Cảnh Uyên chuyên tâm học tập, cô bé đang chơi.
“Nói chung là, em không cần lo lắng máy bay sẽ gặp chuyện không may.
”“Được, em tin đạo trưởng.
”“…Khi nào đến nhà bà ngoại em, không được bắt nạt mấy đứa trẻ ở đó.
”“Yên tâm đi, em chưa bao giờ bắt nạt người khác, trừ khi đám đấy trêu em trước.
”Tô Diệu Diệu càng nói vậy, Tạ Cảnh Uyên càng lo lắng, tiếc là cậu không thể đi theo Tô Diệu Diệu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...