Editor: XZanĐường Thi Vi thấy dường như con gái rất có hứng thú với mèo hoang, dắt tay con gái đi tới.
Bà nội Đào cũng dắt Tạ Cảnh Uyên theo.
Tô Diệu Diệu quan sát con mèo hoang nhiều lần, từ đầu tới đuôi.
“Diệu Diệu thích mèo à?” Đường Thi Vi ngồi xuống hỏi con gái.
Tô Diệu Diệu không hề nghĩ ngợi, nói: “Thích ạ.
”Cô bé chính là mèo, đương nhiên phải thích mèo.
Đường Thi Vi: “Diệu Diệu muốn nuôi mèo không?”Cuối cùng Tô Diệu Diệu cũng hiểu ý mẹ, vội vã lắc đầu, cô bé chỉ muốn một con mèo, chính là cô bé đó, những con mèo khác thì không thích!“Xấu quá đi!” Tô Diệu Diệu cực kì ghét bỏ, nhìn con mèo hoang nói.
Mèo hoang nghe không hiểu tiếng người, nhưng nó lờ mờ cảm nhận được hơi thở của đồng loại, hơn nữa còn là một con mèo siêu mạnh nhưng tràn ngập lòng thù địch.
Mèo hoang nhìn Tô Diệu Diệu, sau đó quay đầu chạy mất.
Tô Diệu Diệu đắt ý nhếch mép.
Tạ Cảnh Uyên nghĩ, dù cho vườn bách thú có thật sự nuôi mèo cho du khách đến xem, Tô Diệu Diệu cũng sẽ không cho rằng vì địa vị của đám mèo chúng nó cao bao nhiêu, mà sẽ đứng trước lồng của con mèo đó, ghét bỏ trêu chọc con mèo bên trong.
Con bé này chính là con mèo ngang ngược.
Sinh nhật của bọn nhỏ đã qua, còn vài ngày nữa là ngày 1 tháng 5, thời gian Tạ Vinh tái hôn.
Tạ Vinh thật sự bận rất nhiều việc, hơn nữa đã kết hôn một lần rồi, đám cưới lần hai không tổ chức quá náo nhiệt, chỉ mời bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm là được.
Tính cách Kiều Lệ Lệ vốn dịu dang, không vì chuyện này mà cãi nhau với anh, chuyện gì cũng nghe theo sắp xếp của Tạ Vinh.
10 rưỡi sáng, Tô Minh An và Đường Thi Vi đưa Tô Diệu Diệu cùng đến khách sạn.
Tô Diệu Diệu hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy Tạ Cảnh Uyên ở phía xa, cậu bé mặc âu phục màu đen, lạnh lùng ngồi cạnh bà nội Đào.
Tô Diệu Diệu vẫy tay với cậu.
Tạ Cảnh Uyên nhìn thấy, nhưng không đáp lại.
Tô Minh An là bạn Tạ Vinh, chỗ ngồi là ở bên ngoài thân thích nhà họ Tạ và nhà họ Kiều, vậy nên Tô Diệu Diệu không có cơ hội lại gần Tạ Cảnh Uyên.
Trong sảnh tiệc của khách sạn có một cái bục, MC bắt đầu chủ trì hôn lẽ, giới thiệu quá trình tìm hiểu và đến với nhau của Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ.
Mọi chuyện đều rất mới mẻ và thú vị đối với Tô Diệu Diệu, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế ở giữa bố và mẹ, quan sát vô cùng thích thú.
Rất nhanh đã đến cảnh cô dâu chú rể hôn nhau.
Tô Diệu Diệu nhìn về phía bố mẹ theo bản năng, ngày thường bố mẹ vẫn hay hôn môi, không ngờ ở thế giới này nam nữ còn có thể ôm ấp ngay trước mặt mọi người.
Kiếp trước Tô Diệu Diệu là mèo, từng đi qua các phố lớn ngõ nhỏ, nhưng chưa từng thấy hình ảnh này, trong lầu xanh có người nói như vậy là không đứng đắn, nam nữ bên trong đều khác loài.
Tô Minh An và Đường Thi Vi rất khó xử, nhìn ánh mắt của con gái, nhất định là giấu đầu lòi đuôi rồi.
“Hộp kẹo cưới này đẹp quá nhỉ.
” Tô Minh An giảo hoạt nhét hộp quà to bằng bàn tay vào tay con gái.
Tô Diệu Diệu lập tức quên chuyện hôn môi.
Tiệc rượu kết thúc, khách khứa ai về nhà nấy.
Tô Diệu Diệu ăn uống no say đánh một giấc ngủ trưa thoải mái, 5 giờ chiều, Tô Minh An và Đường Thi Vi đưa con gái đi mua đồ ăn.
Tô Diệu Diệu ngồi trên xe đẩy cho trẻ nhỏ, nhìn rau dưa trái cây phong phú ở chợ mà hoa cả mắt.
Còn có một tiệm hoa, Tô Minh An mua một bó hoa hồng đỏ.
Tô Diệu Diệu nhìn thấy vài chùm hoa hạnh, có cành toàn là nụ hoa, có cành đã nở vài bông, cánh hoa tươi trắng trắng hồng hồng.
Phía sau Thanh Hư Quán có một rừng hạnh trên núi, mỗi độ xuân về lại nở đầy hoa hạnh, rất giống hoa bán ở chỗ này.
“Mẹ ơi, con muốn cái kia.
” Tô Diệu Diệu chỉ vào bó hoa hạnh nở rộ nhất.
So với mẫu đơn và hoa hồng, giá của hoa hạnh rất rẻ, đương nhiên Đường Thi Vi sẽ bỏ tiền ra mua cho con gái.
Một nhà ba người thắng lợi trở về, đến cửa nhà, Tô Diệu Diệu ôm bó hoa hạnh, vươn tay ra khỏi vòng tay của bố, muốn bấm chuông cửa nhà 302.
Tô Minh An bấm chuông giúp con gái.
Bà nội Đào đến mở cửa.
Tạ Cảnh Uyên ngồi trên thảm trong phòng khách, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tô Diệu Diệu: “Bà ơi, anh dậy chưa ạ?”“Dậy rồi dậy rồi, Diệu Diệu đến tìm anh chơi hả?”“Vâng.
”Tô Minh An: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, Diệu Diệu ăn xong rồi hãy sang chơi với anh nhé?”Tô Diệu Diệu: “Con chơi với anh một lúc đã.
”Tô Minh An đành buông con gái ra.
Tô Diệu Diệu xỏ đôi giày trắng đi trong nhà mà bà nội Đào chuẩn bị cho cô bé, ôm bó hoa hạnh đi tới trước mặt Tạ Cảnh Uyên.
Bấy giờ Tạ Cảnh Uyên mới ngẩng đầu, nhìn thấy bó hoa hạnh trước tiên.
“Đạo trưởng, anh xem hoa này có giống hoa hạnh ở Thanh Hư Quán không?” Tô Diệu Diệu ngồi xuống hỏi nhỏ.
Ánh mắt Tạ Cảnh Uyên chuyển từ hoa hạnh sang khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh trắng nõn của cô bé, dừng một lát rồi gật đầu.
Tô Diệu Diệu cười: “Em cũng thấy giống, tặng cho anh nè!”Tạ Cảnh Uyên sững sờ.
Tô Diệu Diệu nghĩ đến những món ăn mà bố mẹ mua ở chợ, bỏ hoa xuống rồi chạy đi.
Bà nội Đào tiễn khách, quay lại phòng khách, thấy cháu trai đang nhìn chằm chằm hoa hạnh thì cười híp mắt, nói: “Xem Diệu Diệu thích cháu chưa kìa, còn tặng hoa cho cháu, đợi Cảnh Uyên trưởng thành phải quan tâm Diệu Diệu đấy nhé, cháu là anh mà.
”Tạ Cảnh Uyên nhớ đến những bó hoa trang trọng trong đám cưới Tạ Vinh hôm nay.
Đều là đồ đáng giá, nhưng lại không đẹp bằng chùm hoa hạnh này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...