editor: XZanTô Diệu Diệu khẽ động mi, nghe được động tĩnh quen thuộc.
Ba Tô Minh An và mẹ Đường Thi Vi của cô bé lại đang “cộng phó mây mưa”rồi.
Việc này là rất bình thường, cô bé mới sinh ra được hai năm, ba mẹ cũng chưa tới ba mươi, ở thế giới này vẫn tính là đôi vợ chồng trẻ.
Trong phòng ngủ chính ấm áp rộng rãi, rèm cửa ngăn cách nắng sớm bên ngoài, giữa giường lớn và giường trẻ em còn có một lớp rèm che đáng yêu.
Cặp vợ chồng trẻ vừa nhiệt tình lại kiềm chế, sợ bị con gái nhỏ nghe thấy.
Nếu không phải trong nhà không có trưởng bối ở cùng để chăm sóc, cũng không mời vú nuôi thì họ đã chia phòng ngủ với con gái, dù cho bây giờ con gái vẫn chưa hiểu gì.
Thật ra Tô Diệu Diệu hiểu rất rõ.
Kiếp trước bé là một mèo yêu tu luyện trăm năm.
Mèo yêu tu luyện trăm năm vừa lĩnh ngộ được pháp thuật biến thành hình người, nghe đám lão yêu nói hấp thu tinh khí của đàn ông có thể tu luyện nhanh hơn nên Tô Diệu Diệu lập tức đến lầu xanh.
Vẻ ngoài của nàng vô cùng xinh đẹp, vừa vào liền được đứng đầu bảng, trước khi chờ tú bà sắp xếp khách cho mình, Tô Diệu Diệu hết sức nghiêm túc quan sát những nam nữ người phàm, tích góp kinh nghiệm phong phú.
Ngay lúc nàng có cơ hội đè một ân khách lại chuẩn bị tu luyện thì Tạ Cảnh Uyên xuất hiện.
Tạ Cảnh Uyên là Quán chủ của Thanh Hư Quán, là đạo sĩ mà các lão yêu cực kì kiêng nể, có người nói chàng có pháp lực cao cường, yêu quái chết trong tay chàng nhiều vô số kể.
Tô Diệu Diệu nghe đại danh của Tạ Cảnh Uyên đã lâu, nhưng nàng chưa từng gặp qua chàng.
Ban đêm trăng sáng sao thưa, nhìn đạo trưởng lạnh lùng tuấn tú phá cửa bước vào, nhìn còn mạnh hơn ân khách trên giường, lại còn trẻ như nhóc đạo sĩ non nớt, Tô Diệu Diệu đành bỏ ân khách ra, còn tự gây nghiệt mà đi trêu chọc Tạ Cảnh Uyên.
Thời điểm biết được pháp lực cao thâm của Tạ Cảnh Uyên, Tô Diệu Diệu lập tức muốn chạy nhưng đã muộn rồi, chỉ trong hai chiêu ngắn ngủi đã bị Tạ Cảnh Uyên đánh hiện về nguyên hình.
Tô Diệu Diệu xin tha bằng mọi cách, thề rằng đây là lần đầu mình ra tay làm điều ác, xin chàng xem xét nàng chưa mắc phải tội nghiệt nào mà tha nàng một mạng.
Từ đó về sau, Tô Diệu Diệu thành một con mèo của Thanh Hư Quán, làm việc vô tích sự là bắt chuột, nếu chuột không dám tới thì nàng có thể nghe các đạo sĩ giảng kinh.
Tô Diệu Diệu hậu tri hậu giác nhận ra nghe kinh cũng có thể giúp tu luyện.
Điều này khiến nàng không cảm thấy bị giam cầm giày vò, cam tâm tình nguyện ở lại Thanh Hư Quán, gặp phải kinh văn không hiểu nàng liền tìm Tạ Cảnh Uyên hỏi.
Trong Đạo Quán còn có hai thú yêu, một con là Hùng Sơn Tước*, lông vũ xinh đẹp, cũng từng trải qua chuyện tương tự với nàng, ngoài ra còn một con cún được Tạ Cảnh Uyên cứu về, rất trung thành với chàng.
*雄山雀: nghĩa gốc là chim sẻ đực, mình thấy không hay nên dịch theo nghĩa Hán Việt.
Ngày thường Tạ Cảnh Uyên bộn bề công việc, luôn phải ra ngoài bắt yêu, nhưng chỉ cần chàng ở trong Quán thì sẽ dành thời gian giải thích nghi hoặc cho ba con thú yêu.
Dần dần Tô Diệu Diệu không còn sợ chàng nữa.
Hai năm trước, khi nàng đi tìm Tạ Cảnh Uyên giảng kinh, xui xẻo lại gặp phải một đám đại yêu tìm Tạ Cảnh Uyên báo thù.
Trong trận hỗ chiến, vì bảo vệ những đạo sĩ khác mà Tạ Cảnh Uyên bị trọng thương, đúng lúc ngã xuống bên cạnh nàng.
Khi đó Tô Diệu Diệu chỉ là một con mèo có bộ lông xinh đẹp trắng như tuyết, nàng vừa kinh sợ run rẩy trước đám đại yêu, vừa đồng cảm nhìn Tạ Cảnh Uyên đang hộc máu trước mặt.
Tạ Cảnh Uyên cũng nhìn nàng, ánh mắt chàng vừa tĩnh lặng lại dịu dàng, dặn nàng: “Ngươi phải tu luyện thật tố, một lòng hướng thiện.
”Không đợi Tô Diệu Diệu gật đầu, Tạ Cảnh Uyên lau sách máu bên môi, đứng lên.
Tô Diệu Diệu thấy chàng dơ thanh trường kiếm trong tay lên, lưỡi kiếm lóe lên, ánh vàng bao trùm khắp Thanh Hư Quán.
Sau đó, Tô Diệu Diệu ra đời, trong một bệnh viện ở thời hiện đại.
Tô Minh An và Đường Thi Vi rời giường, tới trước giường trẻ em nhìn con gái như thường lệ.
Thấy con gái nhắm mắt ngủ say sưa, lông mi vừa dài vừa cong, xinh đẹp như một thiên sứ bảo bối, Tô Minh An nhịn không được toét miệng cười, khẽ nói với vợ: “Diệu Diệu nhà ta xinh quá.
”Từ lúc Tô Diệu Diệu chào đời, những lời này đã thành câu cửa miệng của Tô Minh An, ngày nào cũng muốn nói thật nhiều lần.
Đường Thi Vi nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng: “Nếu không phải trong khoa thiếu người thì em rất muốn từ chức về nhà.
”Đương nhiên đây chỉ là cô thuận miệng nói, tuy cô rất yêu con gái mình, nhưng cô càng hưởng thụ cảm giác thành tựu chữa bệnh cứu người hơn.
Tô Minh An: “Nếu không phải kiếm kiếm nhiều tiền hơn để cuộc sống nhà ta trở nên tốt hơn, anh cũng muốn ngày ngày chơi cùng Diệu Diệu.
”Đường Thi Vi nghiêng đầu nhìn anh.
Tô Minh An cười hì hì.
Tô Diệu Diệu giả bộ cũng gần giống, động động cánh tay nhỏ, rồi lại xoa xoa đôi mắt.
Đợi khi bé mở mắt lập tức nhìn thấy hai khuôn mặt to đang ló vào giường trẻ em, trai đẹp gái xinh, trên mặt đều mang nụ cười vui mừng dịu dàng.
Khi còn làm mèo, Tô Diệu Diệu không cha không mẹ, còn luôn bị những đại yêu khác bắt nạt, vất vả lắm mới biến thành hình người nhưng cũng chưa từng được nuông chiều.
Đầu thai thành một đứa trẻ loài người, Tô Diệu Diệu cảm nhận được tình yêu của cha, tính thương của mẹ ở Tô Minh An và Đường Thi Vi, ngày ngày đắm chìm trong sự quan tâm vô điều kiện, Tô Diệu Diệu lại cảm thấy chỉ làm một người bình thường không có tu vi cũng rất tốt.
Lúc Tô Minh An đi tắm, Dường Thi Vi làm công tác rửa sách giúp Tô Diệu Diệu, đợi khi cô đi tắm, Tô Minh An vừa để ý vui đùa với con gái ngoan, vừa chuẩn bị bữa sáng.
Tô Minh An có tài nấu nướng, những món ăn đơn giản bình thường do anh làm cũng thơm ngon lạ thường.
Tô Diệu Diều ngồi trên ghế ăn cho trẻ em, ăn sáng cùng ba mẹ.
Tô Minh An nhìn thời gian và đi trước.
công ty xây dựng của anh cách tiểu khu khá xa, không giống Đường Thi Vi, bệnh viện cô đang công tác nằm đối diện tiểu khu.
Đường Thi Vi đọc cho gái nghe hai câu chuyện, 7 giờ 20, một tay cô đẩy xe trẻ em, tay kia dắt Tô Diệu Diệu ra khỏi nhà.
Tòa nhà có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng có hai gia đình, nhà họ Tô ở nhà 301, nhà họ Tạ ở nhà 302.
Đường Thi Vi kiểm tra lại đồ trong xe đẩy một lượt, xác nhận không làm rơi thứ gì mới bấm chuông cửa nhà 302.
“Tới đây tới đây!”Bà Đào mở cửa, biết là mẹ con Đường Thi Vi thì nở nụ cười.
Đường Thi Vi cười với bà Đào: “Làm phiền bà ạ.
”Bà Đào dắt tay Tô Diệu Diệu, nói với Đường Thi Vi: “Khách sáo cái gì, mau đi làm đi, đừng lo lắng chuyện trong nhà.
”Đường Thi Vi vâng một tiếng rồi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái xong mới đi xuống lầu.
Cô biết ơn bà Đào, cũng rất tính nhiệm bà ấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...