Thanh Vận với Lăng Hương vào hậu viện xong bèn ở mãi trong phòng cả buổi sáng, lúc giữa trưa Thanh Vận bỗng cho ta một lượng bạc để đi chợ mua đồ! Còn dặn mua nhiều đồ ngon về, Lăng Hương thích ăn hoa quả, nhìn xem trên chợ có hay không, tiền còn dư có thể mua thêm chút điểm tâm. Ta nắm một lượng bạc trong tay thầm nghĩ thật muốn nhét nó lại vào mồm Thanh Vận, cái đồ vắt cổ chày ra nước ngươi dám bỏ hẳn một lượng bạc, nhiêu đây đủ cho hai ngày đi chợ bình thường!! Ngươi vì cưới vợ thật dám bỏ tiền!
Nhưng dù sao Thanh Vận nguyện ý cho ai là chuyện của hắn, ta cũng không có quyền can thiệp. Ta cầm bạc cùng Đoạn Tang Mặc ra chợ mua một con cá lớn, một mớ thịt, còn chưa kể các đồ ăn khác. Sau còn dư mấy chục đồng để mua cam quýt và vài món điểm tâm.
Sau khi chuẩn bị cơm nước tươm tất, ta bưng chén cơm trắng bóng rơi vào suy tư...
“Sư tỷ, ngươi nghĩ gì đó?” Đoạn Tang Mặc buồn bực hỏi.
“Tang Mặc a, ngươi nói nếu trong lòng sư tỷ không thoải mái vì bị người khi dễ, phải chăng cũng nên trả thù một chút?” Ta chần chừ hỏi. Chuyện này hình như cũng hơi thiếu đạo đức...
“Ai khi dễ sư tỷ? Ta thay ngươi báo thù...” Hai mắt Đoạn Tang Mặc sắc bén nhíu lại, nhìn ta nghiêm trọng nói.
“Nếu như vậy... thì sư tỷ sẽ không khách khí...”
Ta vui mừng vỗ vai Đoạn Tang Mặc, chậm rãi nói: “Phun nước miếng vào chén cơm này cho ta, nhớ rõ không cần nhiều, chỉ cần phun chính xác, biết chưa?”
Dứt lời, ta đem chén cơm tới trước mặt Đoạn Tang Mặc, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
“...” Đoạn Tang Mặc vừa nghe ta nói xong, trong nháy mắt trở nên vô cùng cứng ngắc.
Hắn chần chờ nửa ngày sau bèn khuyên nhủ: “Sư tỷ, như vậy không ổn...”
“Có gì không ổn, không phải ngươi nói muốn báo thù thay sư tỷ sao? Đến đây đi, rất đơn giản, sư tỷ dạy ngươi!” Dứt lời, ta tính phun một ngụm làm mẫu, kỳ thật không phun gì cả, chỉ là giả vờ.
Đoạn Tang Mặc thấy vậy, nhất thời đau đầu xoa trán.
“Tốt lắm, giờ tới lượt ngươi!” Ta đưa chén lại trước mặt Đoạn Tang Mặc cho hắn phun.
Đoạn Tang Mặc nhìn ta rồi lại nhìn chén cơm, chần chờ thật lâu mới bất đắc dĩ phun vào chén cơm. Đáng tiếc nước miếng quá ít, nhìn sao cũng không thấy, ta thất vọng lắc đầu, đặt chén cơm lên bàn. Sau đó ta ra ngoài gọi Thanh Vận và Thanh Dạ vào dùng bữa.
Chiếu theo quy củ tuổi tác, bốn người Thanh Vận, Thanh Dạ, Đoạn Tang Mặc và ta cứ tự động ngồi vào bốn góc bàn, nay có thêm Lăng Hương, đương nhiên nàng ta sẽ ngồi cạnh Thanh Vận mà hắn đương nhiên phải xới cơm cho nàng. Sự thật vốn dĩ là thế nhưng chuyện duy nhất vượt quá dự đoán của ta chính là nàng bỗng dưng muốn đổi chén với ta. Vì thế thành công khiến ta hóa đá.
“Thanh Vận, ta muốn chén trong tay nàng!” Lăng Hương khiêu khích nhìn ta.
“Muốn chén trong tay ai?” Thanh Vận buồn bực hỏi.
“Là chén của nha đầu nhóm lửa!”
“Ngươi mới là nha đầu nhóm lửa!!” Ta phản bác lại không chút khách khí.
Ngươi thực nghĩ ngươi là sư mẫu sao, muốn gì được nấy! Tự coi mình là nhân vật quan trọng!
“Ta mặc kệ, dù sao ta chỉ muốn cái chén trong tay nàng thôi, Thanh Vận!” Lăng Hương không them quan tâm đến ta, trực tiếp đòi hỏi Thanh Vận.
Ta cũng không trả lời, chỉ nhìn Thanh Vận chằm chằm, xem hắn phân xử thế nào.
Thanh Vận nhíu mày, quay đầu nhìn ta, chần chừ một hồi, nói: “Thất nhi, ngươi đổi cho Lăng Hương đi...”
“Dựa vào cái gì!” Ta căm tức hỏi.
Là nàng nấu cơm sao! Vì cớ gì nàng muốn chén nào được chén nấy! Thanh Vận còn dám về hùa với nàng! Đến tột cùng nữ nhân này bỏ mê dược gì cho hắn vậy!
“Nghe không, Thanh Vận bảo ngươi đổi với ta!” Lăng Hương được Thanh Vận mở lời trở nên kiêu ngạo, trong mắt toàn thần sắc đắc ý.
“Nếu ta không đổi thì sao?” Ta gắt gao nắm chặt tay phẫn nộ, khoan nói đến việc chén cơm của nàng đã bị nước miếng của ta và Đoạn Tang Mặc lâm hạnh, ta tuyệt không thể chịu thua trước khẩu khí này!
“Thanh Vận, ngươi nhìn đồ đệ này đi, không nghe lời ngươi nói!” Lăng Hương hờn dỗi cầm tay Thanh Vận cáo trạng.
“Thất nhi...” Thanh Vận tuy chưa mở miệng dạy bảo nhưng sự tàn khốc trong lời nói ai cũng nghe ra được.
“Ta đây không đổi, xem ngươi làm sao khó dễ được ta!” Cũng không biết là giận hay ủy khuất, hôm nay vì nữ nhân này mà đối xử với ta như vậy, sau này còn không tệ hơn sao?
Cái tên Thanh Vận này, xem như ta đã nhìn rõ bộ mặt của ngươi!
“Chi bằng để ta đổi cho Lăng Hương cô nương đi...” Thanh Dạ thấy chúng ta sắp ầm ỹ đến nơi bèn lập tức ra mặt hòa giải.
“Không được, ai cũng không thể đổi, nàng thích ăn hay không thì tùy!” Ta vẫn còn cố chấp.
Một núi không thể có hai cọp, trừ phi là một đực một cái! Ngươi không ăn chén nước miếng này thì nhịn đói đi! Ngay cả Thanh Dạ cũng không được đổi!
“Ngươi không đổi cũng phải đổi!” Lăng Hương thấy ta không muốn, trực tiếp dùng tay níu kéo ta. Hôm nay nếu ta bại dưới tay ngươi, Đường Thất ta sẽ biến thành tro bụi!
Vốn dĩ một bữa trưa an ổn nhất thời bị dầy đặc khói thuốc súng, cuối cùng Đoạn Tang Mặc đoạt lấy chén cơm của Lăng Hương rồi cầm chén không đưa cho ta: “Sư tỷ, sư đệ hôm nay rất đói, một chén không đủ, ngươi xới thêm một chén đi.” Dứt lời, đưa chén không tới trước mặt ta.
Ta ngây ngốc nhìn Đoạn Tang Mặc, tay cứng lại, vốn dĩ chén cơm đó muốn đưa cho Lăng Hương.
“Tang Mặc...” Ta nhìn Đoạn Tang Mặc không nói nên lời.
Cái tên ngu ngốc, ta đây chính là đang đấu tranh với thế lực độc ác, hắn cư nhiên chịu khuất phục đầu tiên! Hắn cũng biết ta và hắn đã làm gì với chén cơm kia mà giờ lại chịu ăn nó, Lăng Hương không phải ăn, ta tự nhiên cũng không thể tranh chấp gì với nàng nữa.
“Sư tỷ, ngươi xới chén khác đi.” Đoạn Tang Mặc nhìn ta có chút khí nhược.
“Được...” Nếu Đoạn Tang Mặc đã vậy, ta còn có thể làm gì?
Ta tự xới cho mình một chén, sau đó rối rắm nhìn vẻ mặt khổ sở của Đoạn Tang Mặc. Đoạn Tang Mặc liếc cái chén cơm đầy vun kia, cuối cùng như hạ quyết tâm trọng đại bắt đầu cố gắng nuốt cơm. Ta chột dạ gắp vài miếng thịt bỏ vào trong chén cho hắn.
Tang Mặc, sư tỷ thực xin lỗi ngươi, không nên bày ra trò này...
Vì thế, ta cũng tức giận hệt Đoạn Tang Mặc, dùng sức lùa cơm. Ăn cá chuyên chọn phần thịt nhưng vốn không muốn giành giật với Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc nên không khách khí mà gắp lia gắp lịa thịt ba chỉ, nhét căng phồng cả mồm. Hừ, cố gắng ăn, không thể để tiểu nhân đắc ý! Dựa vào đâu mà có người ăn trắng mặc trơn còn chọn tam lấy tứ! Dựa vào đâu mà Thanh Vận còn thiên vị nàng! Ngày thường thì nói lời ngon ngọt, nay vì một nữ nhân liền đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách! Ta càng nghĩ càng giận, trong miệng tự nhiên không lưu tình, chỉ chuyên chọn món ngon mà ăn...
Lúc đầu Lăng Hương thấy vậy còn châm chọc: “A, thì ra hóa giận dỗi thành tham ăn.” Ta nhịn không thèm so đo, ai ngờ nàng thấy ta không nói lời nào còn vui vẻ đến vậy.
“Thanh Vận, ngươi nhìn đồ đệ này xem, tướng ăn quả thực như bị bỏ đói.” Lăng Hương cười nhạo hỏi Thanh Vận.
Thanh Vận thản nhiên cười cười, vẫn không nói gì. Lăng Hương cố ý không buông tha, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu nói: “Thanh Vận, đồ đệ này của ngươi trước đây là ăn mày đúng không?”
“Ngươi nói đủ chưa!” Ta rốt cục bạo phát. Chén trong tay bị nện thật mạnh lên bàn, khiến cơm canh văng tung tóe.
Nhẫn nại của con người cũng có giới hạn! Ta dễ dàng tha thứ cho nàng, nàng còn lên mặt đại tiểu thư? Thanh Vận cũng tốt quá đi! Mặc cho ta bị vũ nhục cũng không mở miệng nói một câu!
“Ta là ăn mày, ngươi là cao quý! Ngươi cao quý cũng đừng ăn cơm ta nấu, miễn cho cái miệng cao quý của ngươi ô uế! Ngươi không phải thích Thanh Vận sao? Thích thì mau ôm hắn lên giường đại chiến trăm hiệp đi! Dựa vào tuổi tác của ngươi, nếu không bám chặt lấy Thanh Vận, đợi cho hoa tàn ít bướm sẽ không có ai thèm! Theo ta ngươi...”
“Đường Thất, ngươi nháo đủ chưa!” Còn chưa chờ ta mắng xong, Thanh Vận liền phẫn nộ gọi ta, vẻ mặt giận dữ.
Ta nhìn Thanh Vận che chở Lăng Hương như thế, cư nhiên bắt đầu rơi lệ. Ta sợ mình còn ở lại đây ngốc nghếch một hồi sẽ càng nói càng không kiềm chế được, vì thế ta nén giận không nói thêm rồi bước ra khỏi phòng. Lúc tới cửa liền sực nghĩ đến một chuyện bèn xoay người kéo theo Đoạn Tang Mặc đang nhìn chằm chằm Thanh Vận. Ta cũng không biết đi đâu nhưng dù sao còn đỡ hơn đứng đây nhìn Thanh Vận!
“Tên khốn kiếp! Có mới nới cũ! Bội tình bạc nghĩa! Cố tình gây sự! Xảo quyệt mãnh liệt! Thối không biết xấu hổ!” Dọc đường đi, ta vừa kéo Đoạn Tang Mặc vừa giận dữ ngửa mặt lên trời mắng.
“Sư tỷ, đừng tức giận...” Đoạn Tang Mặc khuyên nhủ.
“Vì sao không giận! Tức chết ta! Thật sự buồn cười!!” Ta càng mắng càng hăng say.
Lăng Hương tuy đáng giận nhưng đáng giận hơn là Thanh Vận! Người ta nói lý không nói giùm, hắn không giúp ta thì thôi, còn im lặng từ đầu đến cuối rồi chỉ biết chỉ trích ta! Mệt ta ngày thường đối xử tốt với hắn như vậy, thật sự là lương tâm bị chó tha!
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận...” Đoạn Tang Mặc bất đắc dĩ giữ chặt không cho ta kéo đi lung tung nữa.
Cặp mắt sâu thẳm nhìn ta, thấp giọng nói: “Nữ nhân kia cố tình sinh sự, sư tỷ cần gì so đo với nàng? Hơn nữa, vì chuyện này khiến bản thân tức giận thật không đáng.”
Ta biết Đoạn Tang Mặc nói có lý nhưng lửa giận trong lòng vẫn không tắt nổi: “Nàng tổn hại ta! Nàng vũ nhục ta!”
Đoạn Tang Mặc cười cười: “Lăng Hương kia nhất định là vì thấy sư tỷ trẻ hơn nên ghen tị, cố ý chọc giận!”
“...” Một câu đơn giản đó của Đoạn Tang Mặc bỗng dung khiến cơn giận của ta nguôi ngoai đi rất nhiều.
Toát mồ hôi, vì sao Đoạn Tang Mặc nói nghe xuôi tai đến vậy?
Tuy không còn tức tối như trước nhưng miệng ta vẫn chưa chịu buông tha: “Chẳng lẽ ngươi không thấy Lăng Hương kia xinh đẹp hơn sư tỷ ta sao?” Tuy ta không định thừa nhận nhưng sự thật chính là sự thật!
“Nói bậy, sư tỷ xinh đẹp hơn nàng!” Đoạn Tang Mặc lập tức buột miệng không chút đắn đo, trong mắt đầy vẻ chân thành.
“Ngươi mới nói bậy! Đoạn Tang Mặc ngươi trở nên mật ngọt giết ruồi như thế từ khi nào!” Ta trừng mắt với hắn. Ta tự biết phân lượng của mình thế nào, hắn cư nhiên nói ra lời này không chút chột dạ, thật sự là rất dối trá.
“Ta không nói bậy, sư tỷ đẹp hơn, ít nhất trong lòng ta là như thế...” Đoạn Tang Mặc dứt lời liền mở to đôi mắt thâm tình nhìn ta chằm chằm, chỉ sợ ta lại không tin.
Ta không khỏi thầm than, quả nhiên nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Trước tiên mặc kệ lời này thật giả ra sao, nghe xong vô cùng thoải mái! Nói chuyện với Đoạn Tang Mặc một lúc bỗng dung khiến cơn giận bay biến khó hiểu. Ta đẩy đẩy Đoạn Tang Mặc ra: “Xem như tiểu tử ngươi cũng biết ăn nói!”
“Tạ sư tỷ khích lệ.” Đoạn Tang Mặc khiêm tốn trả lời.
Hai người chúng ta nắm tay nhau đi dọc bờ sông không rõ mục đích, ta bất chợt buột miệng không suy nghĩ: “Tang Mặc, ta không muốn ở đây...” Dù sao Thanh Vận cũng đã có Lăng Hương, sau này có nữ nhân kia chiếu cố còn cần ta làm gì? Chẳng lẽ sau này thật phải làm nha hoàn cho bọn hắn, bưng trà rót nước kiêm làm bia cho người ta vũ nhục tìm niềm vui? Rồi chờ con bọn hắn ra đời đều để ta thay tã tắm giặt có phải hay không?
“Nếu sư tỷ không muốn ở lại đây nữa, chúng ta rời đi ngay, được không?” Đoạn Tang Mặc nói xong dừng bước, bình tĩnh nhìn ta.
“... Tang Mặc, ngươi nói thật?” Ta trừng mắt nhìn Đoạn Tang Mặc. Ta vốn thuận miệng nói chơi, ai ngờ hắn còn tưởng ta nói chuyện nghiêm túc.
“Mấu chốt không phải ta nói thật hay không mà là sư tỷ có nghĩ rằng... Chỉ cần sư tỷ muốn, ta đi nơi nào với ngươi cũng được...” Đoạn Tang Mặc nghiêm trang nói.
Ta nhìn đôi mắt đen thẫm kia, chần chờ nửa ngày rốt cục nghẹn ra một câu: “Ngươi có bạc sao?” Lời vừa ra khỏi miệng nhất thời thật muốn tự mắng mình, quả thực ta như nô lệ đồng tiền. Nhưng nếu muốn đi, không có bạc bảo đảm sẽ đói chết đầu đường xó chợ. Ta cũng không định làm ăn xin...
“Lúc ta ở biệt viện cũng có kinh doanh mấy cửa hàng tơ lụa, không dám chắc sẽ cho sư tỷ cẩm y ngọc thực nhưng ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với ở đạo quan. Như vậy đủ không?”
“Đủ, đủ...”
Tổ sư gia, lần này ta thật sự cảm động, hơn nữa không thể kháng cự. Điều duy nhất khiến ta áy náy đó là đã từng hứa với Thanh Vận sẽ chiếu cố hắn cả đời, làm người không thể nói mà không giữ lời...
“Vậy sư tỷ có bằng lòng đi với ta hay không?” Đoạn Tang Mặc nhìn ta khẩn trương hỏi.
“... Tang Mặc, về sau ngươi có cưới vợ không?” Ta do dự hỏi.
“Cưới!” Đoạn Tang Mặc dứt khoát trả lời.
“...” Mặt đen.
Lại là một tên muốn cưới vợ...
“Vậy ngươi cưới đi!” Ta hầm hầm quay lưng về phía Đoạn Tang Mặc, tính bỏ đi. Ai ngờ mới cất bước đã bị Đoạn Tang Mặc kéo lại, giọng nói nhuốm ý cười của hắn vang vọng bên tai.
“Chỉ cưới mỗi Đường Thất...”
Những lời này của Đoạn Tang Mặc thành công khiến ta cảm tình chiến thắng lý trí...
“Chúng ta thu thập hành lý rồi nhanh đi thôi...” Ta xoay người nhìn Đoạn Tang Mặc.
Ban đầu, ta luôn muốn cùng Thanh Dạ lưu lạc giang hồ, nào ai có thể đoán được cuối cùng người đi cùng lại là Đoạn Tang Mặc...
“Được.” Ý cười dày đặc dâng lên đầy mắt Đoạn Tang Mặc khiến lòng người dậy sóng.
Hai ta trở về đạo quan, ở tiền điện chỉ có một mình Thanh Dạ tiếp khách, thấy ta trở về lập tức thân thiết tiến lên an ủi. Nhưng lúc này ta đã sớm buông, dù sao sắp phải đi rồi, còn giận dỗi làm gì? Ta bảo Đoạn Tang Mặc về phòng thu thập hành lý trước, sau đó nói vài câu cuối cùng với Thanh Dạ rồi cũng vào hậu viện. Ta đẩy cửa phòng mình tính lén lút thu thập hành lý, ai ngờ trong phòng xuất hiện một người ngoài ý muốn.
“Thất nhi?” Hắn ngồi cạnh bàn, chần chờ hỏi.
Cặp mắt tối đen vắng vẻ nhìn về phía cửa nhưng không nhìn thấy ta.
“Đúng.” Ta tùy tiện đáp lại, bắt đầu lục tung đồ đạc, thu thập hành lý.
“Thất nhi ngươi đang tìm gì vậy?” Thanh Vận buồn bực hỏi.
“Không tìm gì cả.” Ta thoáng chột dạ trả lời.
Giờ ta nên nói rõ ràng với Thanh Vận hay vẫn tiếp tục dùng chiêu trước kia để lại thư ở đạo quan rồi bỏ trốn?
Thanh Vận thấy ta trả lời cho có lệ cũng không hề hỏi truy, trầm mặc nửa ngày, sau đó thản nhiên nói: “Thất nhi, chuyện hôm nay... Là vi sư không đúng...”
Ta khựng tay một chút, rồi lại tiếp tục thu thập hành lý.
“Đồ nhi không tức giận...” Nay nói gì cũng muộn, ta đã muốn đi rồi!
Một câu dối lòng này của ta tức nhiên khiến Thanh Vận không tin, lập tức giải thích: “Vi sư biết hôm nay ngươi bị ủy khuất, dù sao Lăng Hương cũng là sư muội của vi sư, ngươi còn phải gọi nàng một tiếng sư cô. Phụ thân nàng lại là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có người, vi sư... Vi sư đã chết từ mười sáu năm trước... Đâu còn có thể yên ổn ngồi đây nói chuyện với ngươi...” Thanh Vận nói tới đây dường như nhớ tới chuyện xa xưa, giọng nói thanh tao trở nên nghèn nghẹn.
Ta ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngồi xổm bên giường, lẳng lặng quay đầu nhìn Thanh Vận.
Cổ họng lạnh run, trong lòng cũng hơi loạn, không biết nên đáp lại thế nào.
Thanh Vận vẫn không nói thêm gì nữa, hắn đổi đề tài: “Lăng Hương từ nhỏ được nuông chiều, tính tình khó tránh khỏi có chút kiêu căng, vi sư cũng không thể nói được. Vi sư biết ngươi bị ủy khuất, nếu ngươi thực không thích, vi sư liền tìm cớ đưa nàng về. Dù sao ngày ấy cũng bị ngươi chọc tức nên ta mới nghĩ ra cách này trêu ngươi... Ngàn sai vạn sai đều do vi sư, Thất nhi, đừng tức giận nữa được không?”
“...” Ta tinh tế suy ngẫm, Thanh Vận giải thích vậy cũng hợp tình hợp lý.
Phụ thân Lăng Hương là sư phụ Thanh Vận, còn có ân cứu mạng. Cho nên vô luận Lăng Hương thế nào, Thanh Vận đều nghiêng về phía nàng. Cho dù mới vừa rồi Lăng Hương cố tình gây sự, Thanh Vận cũng cho qua. Huống chi Thanh Vận còn tự biết mình sai, giờ phút này đến xin lỗi ta.
Lúc này hắn bỗng nghiêm trọng giải thích vì cảm thấy ta không hiểu! Vốn dĩ ta đã không chắc chắn nên giờ lại bắt đầu dao động, trời ạ...
“Thất nhi?” Thanh Vận không nghe ta đáp lại, có chút bất an gọi ta một tiếng, sau đó bèn sờ soạng đi về phía ta nhưng trước người hắn có một cái ghế dựa, ta cũng không ngờ hắn va vào đó thất điên bát đảo.
Ta cũng bất chấp mình đang giận hắn, chạy nhanh qua bắt lấy đôi tay đang sờ soạng kia rồi đỡ hắn tựa vào ghế dựa.
“Ngươi không thể để ý một chút sao?” Ta bất mãn thầm oán một câu.
“Thất nhi...”
Thanh Vận chính là cái loại vô sỉ, tay ta còn chưa bỏ ra đã bị hắn kéo vào trong lòng.
“Sư phụ, nam nữ thụ thụ bất thân!” Ta vô lực nhắc nhở, khi nào Thanh Vận mới có thể quy củ một chút với ta đây?
“Thất nhi, tha thứ cho vi sư được chứ?” Thanh Vận hỏi không đầu không đuôi.
“... Được.” Ta không được tự nhiên đáp lại một câu.
Ta vạn phần phỉ nhổ bản thân vì sao mềm lòng như thế, Thanh Vận nói hai ba câu đã thỏa hiệp, thật rất thiếu khí phách! Ngay cả ta cũng bắt đầu khinh thường chính mình!
“Sau này đừng nói mấy lời muốn vi sư cưới vợ sinh con, càng không cho phép nói vi sư cùng nữ tử đại chiến trên giường vô liêm sỉ như vậy. Mới vừa rồi vi sư thiếu chút nữa bị ngươi bức điên rồi... Ngươi cái nha đầu ma quái, biết rõ người trong lòng vi sư là ngươi...” Thanh Vận vẫn hơi cáu giận, ôm tay ta gắt gao.
“...”
Thì ra mới vừa rồi Thanh Vận phát cơn lớn như vậy là vì ta nói hắn lên giường với Lăng Hương a.
Đổ mồ hôi, khi ta tức giận, chuyện vô liêm sỉ thô tục gì cũng có thể nói ra để rồi sau đó hối hận nhưng mỗi lần giận lên lại quên sạch.
“Mới vừa rồi... Là đồ nhi không đúng, đồ nhi sau này không nói... Cho nên, nếu người muốn cưới Lăng Hương, đồ nhi là người đầu tiên không đồng ý!” Đây gọi là một cây làm chẳng nên non, cãi nhau một hồi mới hòa thuận. Nếu ta biết suy nghĩ, rõ ràng sẽ không để ý tới mấy lời của Lăng Hương.
Thanh Vận nghe vậy mới đắc ý nở nụ cười: “Không cưới, trừ ngươi ra, vi sư ai cũng không cưới...”
Ách, lần này có đến hai nam nhân không phải ta sẽ không cưới, cảm giác thật khiến người bối rối...
Bất quá nếu phải gả, đương nhiên phải gả cho Đoạn Tang Mặc! Thanh Vận gì chứ, tránh sang một bên đi.
“Thất nhi, đừng đi, được chứ?” Thanh Vận thấy ta không nói lời nào, lại cúi đầu hỏi.
“... Sư phụ làm sao biết ta muốn đi?” Ngốc.
Ta nhớ rõ ta còn chưa nói, vốn dĩ không mở miệng được nên tính để lại phong thư rồi bỏ trốn!
“Mới vừa rồi ngươi lục tung quần áo, ngươi nghĩ sư phụ mắt mù nên tai cũng điếc sao?” Thanh Vận nói đến đây giọng có chút lạnh lùng, ta nghe xong lưng đẫm mồ hôi.
“A... Ha ha...” Ta xấu hổ cười cười, trong lòng đã có chút sầu lo.
Nay lại bị Thanh Vận làm dao động, phải làm sao với Đoạn Tang Mặc kia đây. Ta thật đúng là nữ nhi dùng dằng! Thật sự đau đầu. Tổ sư gia, thỉnh trừng phạt ta đi...
Như một trò khôi hài, ta cất hành lý lại rồi thu dọn căn phòng nghiêng trời lệch đất, sau đỡ Thanh Vận về phòng hắn. Lúc đi ngang qua sân bắt gặp Đoạn Tang Mặc một mình trong viện, đạo bào tím vờn mây đen, trong tay xách theo túi hành lý nho nhỏ, vừa nhìn thấy ta lập tức đôi môi mỏng mím lại trắng bệch gần như trong suốt.
Ta hoảng hốt vội vàng dìu Thanh Vận về phòng, kế đó lập tức lại chạy ra hậu viện. Đoạn Tang Mặc vẫn đứng thẳng tắp như trước, dùng cặp mắt đen thâm u kia nhìn ta không nói nên lời.
“Tang Mặc...” Ta chột dạ gọi hắn một tiếng.
Vẻ mặt này của Đoạn Tang Mặc khiến ta có chút bất an, ta chỉ quen một Đoạn Tang Mặc luôn biết làm ta vui, luôn thản nhiên nhìn ta. Vì thế, khi hắn hờ hững nhìn ta, ta không biết phải làm sao.
“Sư tỷ không đi sao?” Đoạn Tang Mặc hờ hững hỏi.
“... Đúng.” Ta hèn nhát cúi đầu, không dám nhìn Đoạn Tang Mặc, tim đau đớn một hồi.
Lật lọng, ai cũng không cao hứng, huống chi ta đã đùa giỡn một chuyện lớn lao với Đoạn Tang Mặc.
“Vậy nếu ta nói... Cho dù ngươi không đi, ta cũng sẽ đi?” Đoạn Tang Mặc hỏi.
Ta kinh ngạc nhìn đôi mắt quyết tuyệt, không kiềm nén được, kéo tay áo Đoạn Tang Mặc chua chát cầu xin: “Tang Mặc, đừng đi, được không?”
Rõ ràng một khắc trước chúng ta còn nói muốn cùng nhau rời đạo quan nhưng giờ đây để hắn một mình ra đi, làm sao ta chịu nổi...
“...” Đoạn Tang Mặc nhìn ta không nói.
“Tang Mặc, đừng đi được không?” Ta tiếp tục van xin.
Đoạn Tang Mặc nhìn ta trầm mặc một hồi, thản nhiên hỏi: “Không cho ta đi, vậy ngươi lại dùng chuyện gì đến giữ ta lại?”
Dùng chuyện gì giữ hắn lại?
Ách, ta đăm chiêu suy nghĩ, dường như trừ bỏ chính bản thân, ta không có gì khác để níu giữ Đoạn Tang Mặc...
Ta ngẩng đầu nhìn Đoạn Tang Mặc, nếu muốn giữ hắn lại, tất nhiên phải có chút thành ý!
Được rồi! Bất cứ giá nào!
Ta hít sâu một hơi, tay kéo vạt áo Đoạn Tang Mặc kế đó tự cổ vũ tinh thần, hăng hái chặn đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Cặp mắt đen thẫm kia hơi chấn động, sau đó ta định dứt ra thì thắt lung bị giữ lại, động tác đột ngột này khiến hai đôi môi nhất thời tiếp hợp chặt hơn. Lúc ta còn chưa phản ứng gì thì đôi môi đã bị người ta dày vò trúc trắc...
“...” Hơi thở mát lạnh dịu dàng quanh mũi làm ta có cảm giác tê dại.
Ta trừng mắt nhìn người trước mặt, hết sức dụ hoặc thực khiến người ta không đành lòng đẩy ra.
Nếu không đành lòng đẩy ra, vậy cứ nhắm mắt lại hưởng thụ đi! Vì thế ta nhắm mắt, tay ôm lấy cổ Đoạn Tang Mặc. Dù sao ta với Đoạn Tang Mặc trước sau gì cũng sẽ có ngày này...
Môi bị giữ lại, kế đó bị cắn mút nhè nhẹ, sau đó day dưa lặp lại...
“A...!” Bỗng nhiên vang lên tiếng thét nữ nhân chói tai.
Ta lập tức lấy lại tinh thần đẩy Đoạn Tang Mặc ra, nếu để các thí chủ bắt gặp, sau này ta còn giả làm tiên cô thế nào được! Ta xấu hổ nhìn về phía phát ra tiếng thét kia thì thấy Lăng Hương đang trừng trừng đôi mắt đẹp, nhìn ta với Đoạn Tang Mặc khó tin như thể hai người chúng ta vừa lột đồ đến nửa người ra vậy.
Ta trừng mắt nhìn Lăng Hương không chút thiện ý, kế đó nhìn Đoạn Tang Mặc, nói: “Hiện tại đừng đi được không?” Ta đã xuất ra thành ý lớn nhất! Như vậy chắc đủ rồi! Nếu Đoạn Tang Mặc còn dám đi, ta liền trực tiếp sai người trói hắn đem lăng trì!
Đoạn Tang Mặc bình tĩnh nhìn ta, thấp giọng nói: “Chỉ cần sư tỷ một ngày không nói thích ai, ta đây sẽ nắm chặt, tuyệt không buông...”
“Vậy ý của ngươi là không đi?” Ta phải hỏi lại cho chắc.
Quả nhiên, bán sắc vẫn là chuyện tốt...
“Ta trở về phòng.” Đoạn Tang Mặc trả lời không đầu không đuôi, sau đó quay người đi về phòng hắn.
Ta cười nhìn Đoạn Tang Mặc rời đi, nói một tiếng: “Đi thong thả.”
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Đoạn Tang Mặc, ta mới nhìn về phía cái bóng đèn Lăng Hương kia, vốn định nói vài câu thể hiện khí thế của mình, nếu không bị nàng bắt gặp ta cùng Đoạn Tang Mặc yêu đương vụng trộm thì cũng quá thật mất mặt. Ai ngờ lúc ta quay đầu lại, trong sân trống trơn, chỉ còn lại một mình ta...
Ta chỉ còn cách trở lại tiền điện tiếp tục tiếp đón thí chủ, gần tối đến phòng bếp chuẩn bị làm bữa. Vốn tưởng rằng nguyên một đống hỗn độn lúc trưa kia đang chờ đợi, ai ngờ phòng bếp đã được thu dọn sạch sẽ. Ta không khỏi kinh ngạc một phen, hay là Lăng Hương ra tay? Lăng Hương điêu ngoa này, ngoài nhan sắc ra ta thực không biết còn có điểm nào tốt!
----
Ta bận rộn làm cho xong bữa tối sau đó đến phòng Thanh Vận gọi hắn đi dùng cơm.
“Sư phụ, dùng bữa tối.” Ta nói xong liền đẩy cửa vào phòng. Đáng kinh ngạc là chỉ có Thanh Vận ngồi một mình trước bàn, tay đang đùa nghịch một vật nhỏ. Ta tập trung nhìn mới phát hiện đó là chìa khóa hòm gỗ lần trước. Nhưng Lăng Hương đáng lý giờ này phải có mặt trong phòng Thanh Vận thì lại không thấy đâu.
“Thất nhi, đến đây!” Thanh Vận thấy ta vào liền buông chìa khóa nhỏ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn ta cười nói.
“Sư phụ?...” Ta hồ nghi kêu.
Vì sao ta cảm thấy ánh mắt Thanh Vận nhìn ta lúc này rất có thần?
“Lại đây ngồi đi.” Thanh Vận cười cười hòa ái, sau đó chỉ chỉ cái ghế trống bên cạnh.
“Sư phụ! Mắt người nhìn thấy rồi?!”
Lần này ta nhận định chính xác! Thanh Vận quả nhiên nhìn thấy ta!
Chuyện này lập tức khiến ta mừng như điên, một phen nhào lên kéo tay áo Thanh Vận, cảm động rơi lệ đầy mặt.
“Sư phụ, thật tốt quá, người rốt cục đã nhìn thấy được... Ô...”
Kỳ thật ta vốn định ôm chầm Thanh Vận nhưng hôm nay ta cũng coi như là người của Đoạn Tang Mặc rồi nên phải tuân thủ nữ tắc a! Thanh Vận đã nhìn sáng mắt lại rồi, thật sự khiến người ta phấn chấn! Sau này không cần làm trâu làm ngựa hầu hạ hắn, ta rốt cục đã thấy lại được ánh bình minh!
Thanh Vận ôn nhu xoa đầu ta, mắt vẫn nhìn chìa khóa trong tay, hờ hững nói: “Vi sư vẫn nhìn thấy.”
“Sư phụ, lời này là có ý gì...” Ta bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
Thanh Vận quay đầu đối diện ta, cười nói: “Vi sư vẫn đều thấy rõ, bất quá ngươi ngu ngốc chưa phát hiện ra thôi...”
Ta kinh ngạc nhìn Thanh Vận: “Cho nên, ngay từ đầu ngươi chính là giả mù...”
“Xem như vậy đi.” Thanh Vận cười trả lời.
“Sư phụ, vì sao người phải làm như vậy?” Ta khó tin hỏi. Đang êm đẹp vì sao phải giả mù, chẳng lẽ vì muốn ta hầu hạ? Lý do này cũng thật gượng ép quá đi...
“Vì sao?”
Thanh Vận nhíu mày nhìn ta, nở nụ cười hết sức tà mị: “Bởi vì nói dối bị vạch trần, cho nên tìm cách khác để che lấp. Thất nhi ngốc, việc này cần gì lý do?”
Ta nhìn cặp mắt đang cười kia, đã lừa người ta còn cư nhiên có thể nói đúng lý hợp tình, Thanh Vận thực cảm thấy ta tốt tính vậy sao? Kỳ quái là ta vẫn chưa tức giận, chỉ cảm thấy bị lừa gạt sỉ nhục.
“Thanh Vận! Ngươi điên rồi!” Ta lạnh lùng nói, sau đó xoay người định rời đi, không muốn nói thêm nửa câu với hắn.
Thì ra ngay từ đầu đã là lừa gạt, một lần hai lần ba lần, nhiều lần như thế! Có lẽ ta không nên dao động vì hắn, có lẽ ta nên kéo Đoạn Tang Mặc bỏ đi, không bao giờ trở về nữa mới phải!
“Như thế nào, Thất nhi còn muốn chạy?”
Tay ta bị cầm chặt, cước bộ cũng khó dời: “Chẳng lẽ Thất nhi chỉ cho phép mình lật lọng, không chuẩn cho vi sư ngẫu nhiên nói một hai lần?”
“Hai lần? Ngươi đâu chỉ lừa ta hai lần mà thôi! Ta đã đáp ứng chuyện của ngươi, có khi nào lật lọng qua chưa!” Ta rốt cục nhịn không được, xoay người hung tợn nhìn Thanh Vận.
Hắn gạt ta không thể trở về, ta lại còn đáp ứng lưu lại chiếu cố hắn cả đời! Hắn còn muốn ta thế nào! Nhìn ta ngu ngốc hồ đồ bị hắn lừa, hẳn là cao hứng lắm?
Thanh Vận càng giận thì đôi mắt kia càng lạnh nhạt, tươi cười tà mị hơn: “Chưa bao giờ lật lọng? Rõ ràng Thất nhi từng nói trừ phi hoàng hà cạn đáy, nếu không tuyệt không ly khai! Thế nhưng mới vừa rồi hẳn ngươi thu thập hành lý tính bỏ trốn? Chỉ sợ nếu không phải vi sư giữ lại, giờ phút này ngươi đã sớm cùng Đoạn Tang Mặc cao chạy xa bay!”
Ách, tuy rằng đây là sự thật...
Ta vẫn tỏ ra yếu thế hơn hắn như trước, quả nhiên là Thanh Vận! Hắn còn nhớ tới chuyện gì nữa đây?
“Cho nên, đây là lý do để ngươi có thể lừa ta sao?”
“Không phải...”
Thanh Vận chậm rãi dán mặt vào ta, lộ vẻ ái muội phá lệ, tươi cười nói: “Nhưng ít nhất việc này có thể chứng minh chúng ta là cá mè một lứa, ngươi nuốt lời ta nói dối, không phải sao?”
“Ai là cá mè một lứa với ngươi!” Ta một phen đẩy Thanh Vận ra, nói dối còn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trên đời này e rằng chỉ có một mình Thanh Vận mới vô sỉ được như thế!
Thanh Vận bị ta đẩy ra không chút ngại ngùng, cười cười nói: “Vi sư bỗng nhiên thấu đáo một số việc trên đời. Thứ gì của ngươi đó là của ngươi, không phải của ngươi, cho dù tận lực cách mấy cũng là của người khác. Cho nên... Từ nay về sau, Thất nhi muốn đi đâu vi sư cũng không hỏi đến. Nhưng có một số việc...”
Thanh Vận nói đến đây bỗng dừng lại, khóe miệng tươi cười trở nên lạnh lẽo: “Có một số việc, ngươi phải nhớ rõ...” Dứt lời, Thanh Vận kéo tay ta ra cửa.
“Thanh Vận, ngươi buông ra!” Ta oán hận giãy dụa, cố gắng đấu tranh vì tự do của chính mình.
“...” Thanh Vận không quan tâm, vẫn lôi ta đi như trước.
“Thanh Vận, ngươi buông ra cho ta!”
Cổ tay bị túm sinh đau nhưng chủ nhân của cái tay kia dường như không phát hiện, vẫn giữ rất chặt. Ta dùng sức tính giật tay mình về, mất công giãy dụa một hồi cũng chỉ làm cổ tay bị nắm chắc hơn.
Rốt cục ta hóa thân thành bạo long: “Thanh Vận! Ngươi buông ra cho ta! Có nghe hay không!” Nếu ngươi là bạo long thì Thanh Vận chính là chúa tể bạo long, thế nên hắn không hề bị uy hiếp.
Mãi cho đến khi ta bị Thanh Vận đến tận bờ sông, hắn mới dừng lại. Hắn quay đầu nhìn ta, cặp mắt xếch cười ma mị, đôi môi mỏng chậm rãi nói: “Như vậy, để vi sư dạy Thất nhi nhớ ra vài việc đi.” Sau đó, ta liền bị Thanh Vận đẩy ra giữa sông...
Nước tháng Giêng lạnh thấu xương, trong nháy mắt thấm đẫm đạo bào. Đột nhiên bị rơi xuống sông, ta chưa kịp hít sâu lấy hơi, lúc này lại hít thở không thông thế mà Thanh Vận còn ngại chưa đủ chật vật, sống chết cố giữ ta dưới nước, vô luận ta giãy dụa thế nào cũng không được.
Cuối cùng ta hết hy vọng ngưng giãy dụa, nếu Thanh Vận thật sự muốn ta chết, ta đây giãy dụa cũng vô dụng. Đang lúc ta cam chịu, Thanh Vận tay kia thì bỗng nhiên nhấn ở ta hướng tới đáy nước đẩy đi...
Lúc này ta thật tức giận! Muốn tự tử còn chưa tính, cư nhiên rớt xuống sông còn không chịu buông tha ta, ép ta kéo xuống đáy sông, thật quá thiếu đạo đức! Ta cầm tay cắn không lưu tình! Ngay lập tức, máu trên mu bàn tay Thanh Vận loan trên mặt sông. Nhưng Thanh Vận bị đau mà vẫn không buông tay, ngược lại còn ra sức ép ta nhìn xuống đáy sông.
Đến khi ta sắp ngất xỉu, Thanh Vận mới ôm lưng ta, kéo ta trồi lên.
“Khụ... Khụ khụ...” Ta vừa bò được lên bờ đã tham lam hít thở. Thanh Vận tùy tiện ném ta xuống sông, có phải có thù oán gì với hoàng hà không! Thiếu chút nữa mất mạng! Cho nên đợi đến lúc lên bờ, ta không thèm bận tâm vì lạnh liền lập tức tát hắn không chút khách khí...
“Thanh Vận! Ngươi có bệnh phải không!” Ta hầm hầm quát Thanh Vận, thuận tiện báo thù lần trước Thanh Vận tát ta. Kéo người xuống nước vào mùa đông, sống chết dìm xuống đáy sau lại kéo lên!
Thanh Vận vẫn không tức giận, chỉ rũ mắt nhìn vết ta máu me trên tay, sau đó nở nụ cười.
Ta không khỏi lại lạnh run cả người, sắc mặt trắng bệch còn tươi cười, hiệu quả kinh hồn thật không cần bàn cãi...
“Đường Thất, ngươi đã nói, nếu có một ngày phải rời khỏi ta, trước phải làm hoàng hà trông thấy đáy! Nay muốn con sông này khô cạn chỉ sợ là không có khả năng... Vậy muốn thấy đáy chỉ cần nhìn xuống đáy... Nay ngươi đã thấy, từ nay về sau ngươi muốn đi đâu, ta cũng không can thiệp...”
Thanh Vận nở nụ cười bi thảm, cặp mắt đầy sức quyến rũ đỏ bừng nhưng vẫn cố chấp bức ta nhìn thẳng hắn: “Nhưng ngươi biết không? Mặc kệ mục đích ban đầu là gì, mặc kệ nói dối thế nào, ta đều thực thích ngươi... Thích ngươi là thích, cho nên, không thích ngươi là không thích... Từ nay về sau ta cũng sẽ không thích ngươi... Đời này ta cũng không bao giờ cưỡng cầu những gì không thuộc về ta nữa...”
Thanh Vận nói xong cũng không quay đầu lại nhìn, ta ngơ ngác ngồi ở bờ sông bỗng nhiên có chút mờ mịt.
“Toàn thân ướt đẫm, còn ngây ngốc ngồi đây làm gì?” Bên tai bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Sau đó tầm mắt ẩm ướt bỗng mở ra, một đôi mắt ôn nhu đen thẫm xuất hiện trước mặt.
“Tang Mặc...” Ta nghẹn ngào kêu.
“Ừ? Làm sao vậy?” Đoạn Tang Mặc nhìn ta thản nhiên hỏi, ánh mắt tuấn mỹ đượm nét sầu lo.
Ta cũng không màng đạo bào đang ướt đẫm, tựa đầu vào lòng Đoạn Tang Mặc, gắt gao ôm hắn: “Tang Mặc, chúng ta đi thôi...”
“... Sư tỷ nói thật sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn Đoạn Tang Mặc, kiên định gật đầu. Lần này, ta sẽ không dao động...
“Được.” Đoạn Tang Mặc nhìn ta trả lời không chút do dự.
“Ngươi không sợ ta lại đổi ý?”
“Vô luận ngươi đổi ý bao nhiêu lần đều được...”
Ta dùng đầu ngón tay dí dí vào trán Đoạn Tang Mặc cười nói: “Tên ngốc.”
Sau đó, ta buông Đoạn Tang Mặc ra đứng lên, thân mình run lẩy bẩy kéo Đoạn Tang Mặc về Thanh Vận Quan. Ta thay bộ đồ ướt đẫm rồi mau chóng thu thập hành lý kế đó đi đến hậu viện. Đoạn Tang Mặc dĩ nhiên đang đứng đó chờ ta, nhìn thấy ta bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Ta còn thực sợ ngươi bỗng nhiên lại đổi ý...”
“Mới không đổi ý đâu!” Ta cười nói.
Hai người chúng ta đang đi đến tiền điện chào từ biệt Thanh Dạ, mới đầu Thanh Dạ còn kinh ngạc nhưng lập tức ôn nhu nở nụ cười, chúc phúc chúng ta. Mà Lăng Hương đứng một bên nhìn xem hai mắt thiếu điều rơi xuống. Ta trừng mắt nhìn nàng, không thèm cáo biệt, Thanh Vận đương nhiên không cần bàn đến, ta kéo Đoạn Tang Mặc ra khỏi Thanh Vận Quan...
Ta nhìn bầu trời cao vợi không một bóng mây, hỏi Đoạn Tang Mặc: “Tang Mặc, chúng ta đi đâu?”
Ôi chao, lời này rất chi là tuân thủ đạo vợ chồng, cảm giác có chút kỳ diệu...
“Bách Lộc trấn, sau này chúng ta ở đó, được không?” Đoạn Tang Mặc dò hỏi.
“Được...”
----
Bách Lộc trấn vốn ở ngay cạnh Bình An trấn, chỉ mất nửa ngày đường. Từ nhỏ Đoạn Tang Mặc đã ở trong một biệt viện với một quản gia đã quá nửa đời người. Khi thấy Đoạn Tang Mặc đưa ta về suýt chút nữa rang rớt đầy mặt đất, ngón tay run run chỉ ta hỏi: “Thiếu gia, xin hỏi vị cô nương này là?”
Đoạn Tang Mặc cười cười: “Thiếu phu nhân...”
Lời này của Đoạn Tang Mặc thật thản nhiên, ta ở một bên đỏ cả mặt. Ông quản gia kia lại nhũn chân, may mắn bên cạnh có một gã sai vặt đỡ được, hắn lão lệ tung hoành nói: “Ông trời rốt cục hiển linh, lão nô ta ngày khấn đêm khấn rốt cục đã phù hộ thiếu gia tìm được thiếu phu nhân...”
Đoạn Tang Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, kế đó đưa ta vào biệt viện.
Sau một ngày tương đối bình thản, Đoạn Tang Mặc phải trông coi việc kinh doanh tơ lụa mà ta ngồi không chẳng có việc gì làm. Vốn dĩ ngày xưa ở Thanh Vận Quan mỗi ngày bốc quẻ bói toán kiếm ăn, nay chỉ cần nằm trên giường cả ngày, việc khác đều có người hầu hạ, trong lòng thật ngứa ngáy. Kỳ thật nhàm chán còn đáng sợ hơn bận rộn! Rốt cục ta không chịu nổi, cầu xin Đoạn Tang Mặc kiếm việc cho ta làm, Đoạn Tang Mặc nhíu mày lo lắng nửa ngày, sau cùng mới đem một quyển sổ sách thật dày đặt trước mặt ta, nói: “Ta dạy nàng tính sổ đi...”
“...”
Quả nhiên, Đoạn Tang Mặc rất thích tính sổ...
Trước kia lúc còn đi học ở trường, đây là môn khiến ta đau đầu nhất, việc này quả thật bi kịch. Nếu bảo tính toán bằng cái bàn tính này, ta thà đi tìm trăng trên trời còn hơn. Tất cả các mục ta tính qua đều được Đoạn Tang Mặc kiểm tra lại, cơ hồ lúc nào cũng sai. Đoạn Tang Mặc luôn cười an ủi nhưng việc này thật đả kích lòng tự trọng rồi. Vì thế ta ra một quyết định trọng yếu, nếu tính không được, vậy quên đi!
“Tang Mặc, xem như ta cầu xin chàng, ta không muốn tính sổ... Chàng cho ta đi bán tơ lụa còn tốt hơn, ta không có thiên phú về mặt này!” Ta bắt lấy cổ tay Đoạn Tang Mặc khóc rống. Ta chán ghét tính sổ...
Đoạn Tang Mặc hơi chần chờ, ôm ta ngồi xuống ghế, sầu lo nói: “Bình thường khách đến mua tơ lụa đều là tiểu thư nhà giàu, các nàng tính tình sẽ có chút điêu ngoa, ta sợ nàng bị chọc tức.”
“...” Ách, mặt ta cứng đờ.
Ngẫm lại nếu khách nhân đều là nữ tử điêu ngoa như Lăng Hương, chỉ sợ tính nóng nảy của ta lại phát tác đi?
Chẳng lẽ ta làm chuyện gì cũng không xong, số phận đã định chỉ có thể là thầy tướng số, dựa vào lừa bịp mà sống?
“Bằng không...” Đoạn Tang Mặc bỗng nhìn ta cười cười, chính là không biết vì sao, ta thấy nụ cười này không lấy gì làm tốt đẹp cho lắm.
“Bằng không chuyện gì?” Ta vòng tay ôm người, cẩn thận nhìn Đoạn Tang Mặc.
Đoạn Tang Mặc thấy ta như vậy bèn thu hồi ý cười, chăm chú nhìn ta, khẩn trương nói: “Bằng không chúng ta thành thân, sau này mọi chuyện trong biệt viện đều giao cho nàng, được không?”
Tim ta đập bùm bùm không ngừng, hai má cũng bắt đầu nóng lên, cố gắng trấn định bản thân, nói: “Biệt viện đang êm đẹp giao cho ta làm gì a!”
“Biệt viện cũng có áo cơm chi tiêu hàng ngày, lễ tết cũng cần chuẩn bị, mấy chuyện này đều cần người phụ trách.” Đoạn Tang Mặc nhìn ta đề nghị chân thành.
“Không phải có quản gia sao?”
“Quản gia lớn tuổi, hai năm nữa sẽ không quản được nhiều như vậy...” Đoạn Tang Mặc tiếp tục dụ dỗ.
“...”
Ta mất tự nhiên nửa ngày, rốt cục hộc ra một câu: “Không được nạp thiếp!”
“Dạ, phu nhân.” Đoạn Tang Mặc cười xán lạn, cuối cùng cúi xuống chặn môi ta lại...
* Kết thúc *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...