“Được...” Thanh Vận lúc này mới xem như hài lòng với đáp án.
Ta vô lực đứng dậy đỡ Thanh Vận đứng dậy trở về phòng, trước khi rời đi còn không quên ngàn vạn lần dặn dò Thanh Dạ cùng Đoạn Tang Mặc không cho phép bỏ lại mình ta đem pháo đốt hết, nếu không ngày mai ta không làm món ăn mặn! Mãi đến khi bọn họ một mực cam đoan mới bằng lòng rời đi.
Ta đỡ Thanh Vận về phòng, lại làm túi chườm nóng cho hắn. Sau đó tắt ánh nến, chuyển ghế dựa cạnh bên giường, dỗ dành nói: “Sư phụ, ngài mau ngủ đi...” Trong lòng yên lặng bổ sung một câu, ngài ngủ xong ta mới ra ngoài chơi được.
“Thất nhi ngồi bên giường không lạnh sao?” Thanh Vận không thành thật hỏi.
“... Không lạnh!” Ta quyết đoán trả lời.
Nếu ta nói lạnh thì Thanh Vận sẽ quyến rũ ta lên giường nằm cho ấm áp đúng không? Lúc này nếu để bị mắc mưu, ta đúng là đồ ngốc!!
“Ôi chao...” Thanh Vận không biết vì sao cúi đầu thở dài một tiếng, sau dùng tay quờ quạng bên trong, đặt một vật ấm áp vào tay ta.
“Đồ nhi không lạnh, ngài tự nhiên dùng đi!” Ta cứng rắn nhét túi nước nóng lại vào trong chăn Thanh Vận.
Chiếu theo lời Thanh Vận mà nói, ta vốn là người da dày thịt thô, cùng lắm thì đông lạnh một chút mà thôi. Nhưng Thanh Vận hắn hiện tại thân mình còn yếu thật, nếu không có túi nước nóng này, chỉ sợ lại đóng băng từ đầu đến chân.
Thanh Vận không hề nói gì, ngay lúc ta nghĩ Thanh Vận đã muốn buông tha thì bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên bị nắm chặt, sau đó bị đặt lên túi chườm nóng.
“Chỉ sưởi ấm tay thôi... Thất nhi không cần lo lắng...” Đôi mắt sớm buồn ngủ của Thanh Vận nhắm lại, tiếng nói cũng có chút phiêu phiêu.
Tay ôm túi nước ấm áp khiến ta cũng hơi không đành lòng buông ra mà Thanh Vận lúc này cũng thực quy củ, chỉ chiếm cứ nửa túi nước nóng chừa lại đúng một nửa kia. Ta do dự một hồi, cuối cùng vụng trộm luồn hẳn tay kia vào trong. Ta không khỏi thư thái nên nhỏ tiếng cảm thán một phen, quả nhiên thực ấm áp...
Lẳng lặng ngồi bên giường ngồi một hồi, rất nhanh liền nghe được tiếng hít thở đều đều. Lòng ta nổi nhạc, cẩn thận rút tay ra, rón ra rón rén đi về hướng cửa phòng.
Ta tới đốt pháo đây!!
“Thất nhi tính đi đâu sao?” Một giọng nói như ma quỷ từ phía sau nhẹ nhàng cất lên...
Chân nâng lên được một nửa bỗng cứng lại, ta xoay người nhìn Thanh Vận xấu hổ cười nói: “Sư phụ còn chưa ngủ sao?”
“Đúng vậy.” Thanh Vận cũng không trợn mắt, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Bất đắc dĩ ta tiếp tục trở lại ngồi trước giường, chờ a chờ, chờ đến lúc Mạnh Khương Nữ đã bạc trắng đầu rốt cục đã chờ đến lúc Thanh Vận đều đều hít thở. Lần này ta hết sức thật cẩn thận, ai ngờ sau lưng lại lần nữa truyền đến tiếng Thanh Vận làm người ta lạnh cả sống lưng. Cứ thế lặp lại hai lần, rốt cục ta không chịu nổi, vừa nghe Thanh Vận lại đều đều hít thở, ta kêu thử: “Sư phụ... Sư phụ... Ngài ngủ rồi sao?”
“... Vốn dĩ đã ngủ... nhưng Thất nhi kêu như vậy nên tỉnh...” Thanh Vận nhẹ giọng trả lời.
“... Sư phụ, ngài rốt cuộc ngủ hay không ngủ a!!” Rốt cục ta dựng tóc gáy, ta ngồi đây ít nhất cũng gần cả ngày, chỉ sợ ngồi chút nữa trời cũng sáng luôn! Thanh Vận không phải muốn ta ở trong phòng hắn đến qua năm mới luôn chứ!!
Thanh Vận hết sức thổn thức trả lời: “Thất nhi... Mọi việc chú trọng tự nhiên, huống chi là giấc ngủ, chuyện này đâu thể ép buộc được?”
“...” Lúc này ta thật sự kiệt sức.
Ta nên sớm biết không nên mềm lòng đáp ứng ở cạnh Thanh Vận đến khi hắn ngủ!!
Cuối cùng ta hết hy vọng tựa vào cạnh giường Thanh Vận, chỉ sợ ta vừa sực tỉnh lại thì Thanh Vận còn chưa ngủ đâu, mơ mơ màng màng chớp mắt đã ngủ.
Lại tỉnh lại trong phòng vẫn tối đen, ta nằm sấp thân mình hơi run run, không biết từ khi nào tay ta trong chăn đã bị Thanh Vận cầm chặt, ta thật cẩn thận gọi khẽ: “Sư phụ?”
“...”
“Sư phụ?” Ta lo lắng gọi lần nữa.
“...”
Ta không khỏi cảm thán, rốt cục đã ngủ...
Ta thật cẩn thận rút tay về, sau đó đứng lên. Một cái áo choàng phủ bên ngoài bỗng rớt xuống, ta buồn bực nhặt lên đặt lại trên giường, tay vén lại góc chăn bị hở rồi mới lặng lẽ ra khỏi phòng. Ta cảm giác mình ngủ không ít, không biết Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc có bỏ mặc ta về ngủ trước hay không nên vội vàng nhanh chân đi ra tiền điện.
Tối nay tuy là giao thừa nhưng lại có trăng bán nguyệt, nửa sáng nửa tối bao phủ đêm đen yên tĩnh. Tuy thế, ta vẫn nhìn thấy một người đang ngồi ở bờ sông rõ ràng như trước nên không khỏi vui sướng, Đoạn Tang Mặc vẫn còn ở đó. Chỉ là vì sao không thấy bóng dáng Thanh Dạ đâu? Không phải bỏ ta về ngủ rồi chứ...
“Tang Mặc!” Ta cao hứng bước qua, vỗ vỗ vai Đoạn Tang Mặc.
Không uổng công là sư đệcủa ta, quả nhiên có lương tâm...
“Sư tỷ.” Đoạn Tang Mặc xoay người trông thấy ta nên cười cười, cái mũi đông lạnh hơi ửng hồng.
“Rất lạnh sao? Một mình ngươi ngồi đây bao lâu rồi? Sư huynh đâu?” Ta vuốt vuốt chóp mũi đóng băng của hắn, ào ạt hỏi một đống vấn đề.
“Không lâu... Sư huynh đợi một hồi đã trở về phòng ngủ, pháo của ngươi còn để đây.”
“...”
Quả nhiên, sư huynh ngươi thương tổn tâm linh nhỏ nhoi của sư muội...
“Hai chúng ta đốt cũng được lắm...”
Ta lôi kéo Đoạn Tang Mặc đốt pháo. Tiếng lách cách vang lên, sau đó khói lửa vụt sáng, tuy độ sáng và màu sắc kém cỏi hơn nhiều so với thế giới trước đây của ta nhưng đây cũng là không khí của năm mới không phải sao, lửa sáng bao nhiêu màu sắc rực rỡ bao nhiêu không còn quan trọng nữa.
Sau khi tắt pháo, Đoạn Tang Mặc cũng không biết từ chỗ nào lôi ra hai lồng đèn Khổng Minh tinh xảo. Hắn kéo ta ngồi xổm xuống, đưa cho ta một cây bút nói: “Sư tỷ, chỉ cần cầu phúc trước đèn, viết ra nguyện vọng của mình rồi phóng lên trời, nguyện vọng nhất định sẽ thành hiện thực.” Cặp mắt sâu thẳm kia của Đoạn Tang Mặc nhìn ta không chớp, ngôn ngữ hỗn loạn có chút chấp nhất khó hiểu.
“Sư đệ rất có nhã hứng!” Ta cầm bút mà không khỏi rơi nước mắt.
Sư đệ tuấn mỹ vô biên của ta cư nhiên thích loại hình ước nguyện của con gái thế này. Phải biết rằng cô nương ta đây mới mười tám tuổi đầu đã sớm không còn tin vào mấy thứ này nữa mà Đoạn Tang Mặc lớn hơn ta hai tuổi vẫn còn tin. Thật là sự lãng mạn thuần khiết ta tự thấy mình thật ô uế!
Giữa trời đông giá rét tháng mười hai thả đèn Khổng Minh rất hào hứng a...
Đoạn Tang Mặc nhìn ta lệ nóng doanh tròng hiếm thấy rồi một mình cầm bút viết nguyện vọng lên đèn Khổng Minh. Ta mất hứng vờ khụt khịt vài cái rồi thu hồi mấy giọt nước mắt lại. Nếu nói nguyện vọng hiện tại của ta là gì thì đó chính là đôi mắt của Thanh Vận sớm ngày nhìn lại được, nếu không ta thực không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, đặc biệt ta còn lời thề với Thanh Vận trừ phi thấy đáy Hoàng Hà, nếu không tuyệt không rời hắn sánh ngang với nhục mất nước, mất chủ quyền. Vì thế, ta vô cùng lý trí viết ra nguyện vọng của mình lên lồng đèn trước mặt.
Chờ viết xong, ta nhìn Đoạn Tang Mặc, hắn cũng đã xong, đang chăm chú nhìn ta.
“Sư tỷ có nguyện vọng gù?” Đoạn Tang Mặc nhìn ta cười nói.
“Vì sao phải nói cho ngươi!” Ta hung dữ đáp lời.
Nguyện vọng là nguyện vọng, để cho người khác biết sẽ mất linh nghiệm...
Đoạn Tang Mặc cũng không truy vấn nhưng hờn giận trả lời: “Ta đây cũng không nói cho sư tỷ!”
Ta khinh thường cắt ngang. Ngươi không muốn nói thì đừng nói, làm như ta đây thực muốn biết lắm vậy.
Được rồi, ta thừa nhận, kỳ thật ta cũng muốn biết...
Đoạn Tang Mặc thả đèn của mình trước, sau đó đưa mồi lửa đến tay ta: “Sư tỷ, đốt đèn đi.”
“Được...” Ta cũng không từ chối, chầm chậm nhận lấy rồi châm lửa. Đèn lập tức chậm rãi to lên rồi dần dần bay lên trên không trung.
Ta phấn khích bừng bừng nhìn nó chậm rãi bay lên, không biết vì sao trong lòng có đủ loại cảm xúc. Tuy nói trời tháng mười hai lạnh chết người nhưng chuyện này có điểm thú vị không thể giải thích.
Hiển nhiên ta cao hứng quá sớm, trời đông giá rét tháng mười hai nổi danh ngoại trừ không có chút độ ấm nào còn có gió lạnh khủng bố, nếu không sao lại có cụm từ gió bắc gào thét? Đèn Khổng Minh bay lên được một chút liền bị gió thổi xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó anh dũng đáp xuống.
“A!!” Lòng ta run rẩy, thực thảm!!
Nhưng làm ta ngoài ý muốn nhất là Đoạn Tang Mặc có vẻ sớm dự đoán được sự việc, tay chân vội vàng bắt lấy chiếc đèn Không Minh kia rồi lập tức nhìn nguyện vọng ta viết phía sau, lẩm nhẩm đọc: “Nguyện Thanh Vận sớm ngày nhìn thấy ánh sáng...”
“A! Đoạn Tang Mặc! Ai cho ngươi nhìn lén!” Ta gào lên.
Nhìn lén là hành vi không tốt nhưng ta còn cảm thấy ngượng ngùng hơn người thực hiện hành vi không tốt này. Tựa như lén Đoạn Tang Mặc ăn vụng trứng gà luộc vậy.
Đoạn Tang Mặc cũng không đáp lời, nhìn nhìn chữ viết trên đèn thất thần, lẩm bẩm: “Quả nhiên...”
“Quả nhiên gì?” Chẳng lẽ Đoạn Tang Mặc sớm biết ta muốn gì?
Đoạn Tang Mặc quay đầu nhìn ta, con ngươi âm trầm nhưng vẫn tươi cười, thản nhiên nói: “Tối nay gió lớn e rằng đèn cầu phúc này không bay lên được rồi. Nếu sư tỷ định cầu thay sư phụ thì hãy chờ ngày khác đi.” Dứt lời, hắn thả đèn Khổng Minh xuống rồi xoay người đi vào Thanh Vận Quan, để lại một mình ta như người đang lọt vào trong sương mù.
“...”
Tối nay gió lớn chẳng lẽ Đoạn Tang Mặc ngươi trước đó không biết sao? Đến lúc thả đèn ngươi mới nói cho ta biết hôm nay không thả được. Có phải thấy sư tỷ tuổi còn nhỏ nên khi dễ hay không?
Ta không nói gì nhìn lồng đèn Khổng Minh nằm trơ trên mặt đất, giấy bồi bạc trắng sớm bị gió thổi rách nhìn thê lương vô cùng. Nhưng bên cạnh còn một lồng đèn khác êm ả đáp xuống mặt đất, so với đèn của ta đúng là trắng đen đối lập. Ta không khỏi động lòng tà. Nếu Đoạn Tang Mặc đã thấy nguyện vọng của ta, ta đây xem lại của hắn cũng không phải là không thể được.
Cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiến thắng lý trí, ta như ăn trộm mò qua túm lấy lồng đèn của Đoạn Tang Mặc, nhìn hết một vòng cũng không nhìn thấy cái gọi là nguyện vọng kia, chỉ có bóng đèn trắng tinh...
Đoạn Tang Mặc này không phải đùa giỡn ta đi! Chính miệng nói hứa nguyện lại bỏ trống!
Ta buồn bực cầm hoa đăng nhìn lại một vòng, xác định ngay cả vài chữ cực nhỏ cũng không thấy bèn buồn bực để mặc hai ngọn đèn quay về Thanh Vận Quan tìm chỗ ngả lưng.
Ta không khỏi ai thán, vì sao cảm giác thêm một tuổi lại thê lương lạnh lẽo thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...