"Trong hộp này có tổng cộng bốn loại, lần lượt là bánh táo tàu (1), bánh trường sinh (2), kẹo ngâm mật quế (3), hạt sen sữa đặc hạnh nhân (4), chúng mang những cái tên cát lợi ngụ ý sớm sinh quý tử." Chung Đường nói, mở hộp gỗ đỏ vẽ uyên ương ra, chỉ thấy trong đó có ba cái đĩa vây quanh một chén ngọc nhỏ, sau khi y nhẹ nhàng xắn tay áo đỏ thì từng món một lần lượt được bày ra.
Miếng bánh đường màu trắng bọc nhân táo tàu đỏ sẫm được tạo hình thành đóa hoa mai, ở giữa còn điểm chút màu đỏ nhìn cực kỳ đáng yêu.
Trương quản sự không nhịn được bẻ một vài cánh hoa, lúc đưa vào miệng thì miếng bánh đường nhẹ nhàng tan ra, mứt táo tàu ngọt mà không ngấy tràn ngập trong miệng, khiến mọi người không thể cưỡng lại.
"Ban đầu lúc tam thiếu gia khen tay nghề của Chung chưởng quầy ta còn cảm thấy nói quá rồi.
Nhưng bây giờ được tự mình nếm thử mới biết quả là không ngoa."
Trương Thuận Tử đứng sau Chung Đường nghe xong không nhịn được tiếp lời: "Đương nhiên, tay nghề của chưởng quầy chúng ta có tiếng toàn thành Lâm An đấy."
"Hôm nào cửa hàng do chính ngài ấy tự tay làm điểm tâm thì người tới mua phải xếp hàng dài đến tận cửa Kim Ô Quan đầu phố ấy chứ!"
Chung Đường chỉ hơi mỉm cười, sau đó lại bưng cái chén ngọc nhỏ ở giữa ba đĩa kia đưa đến trước mặt Chung quản sự: "Ăn ngọt rồi, sao không thử một chút uống chút sữa đặc cho thanh họng."
Hạt sen sữa đặc hạnh nhân vừa bưng tới đã dậy mùi thơm thanh thanh, khi vào trong miệng thì mang theo vị ngọt đắng nhè nhẹ vừa vặn, lại càng làm bật lên vị êm dịu của hạt sen hạnh nhân.
Trương quản sự khen không dứt miệng: "Ngon, ngon quá.
Chung chưởng quầy có thể làm ra điểm tâm ngon như vậy, nếu ta mà sống ở thành Lâm An thì sợ là cũng phải gia nhập vào hàng ngũ xếp hàng kia mất thôi."
"Trương quản sự đừng nghe đứa nhỏ này nói bậy, chỉ là một chút tay nghề kiếm cơm mà thôi." Chung Đường lại lắc đầu cười, Hoàng Li Nhi trong ngực ngửi thấy mùi thơm cũng kéo kéo xiêm y của y muốn trèo lên bàn.
Trương quản sự uống sạch chén nhỏ hạt sen sữa đặc hạnh nhân xong mà vẫn còn có vẻ chưa đã thèm, cười nói: "Chung chưởng quầy khiêm tốn rồi."
"Ngoại trừ ba món và một chén này ra thì Chung mỗ còn chuẩn bị thêm một vài điểm tâm bên ngoài..." Bên này Chung Đường vừa lấy thêm mấy đĩa nhỏ trong hộp đồ ăn ra thì chợt nghe thấy trong tiểu viện bên ngoài phòng bếp dường như có rất nhiều người đang đi vào.
Trương Thuận Tử đúng lúc đang buồn chán nên liền ngó ra ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của vị thanh y (áo xanh) đạo trưởng.
Cậu vội quay lại làm mặt quỷ với Chung Đường: "Chưởng quầy, chưởng quầy, ngài mau xem ai tới kìa!"
"Mời đạo trưởng, đằng trước chính là phòng bếp phía đông trong viện của bọn công tử." Tống lão quản gia mặc áo dài màu nâu nhạt đang lau mồ hôi trên trán, cung kính đi bên người Lý Tị Chi.
Từ trên xuống dưới thôn trang ngóng nhiều ngày như vậy, cuối cùng đạo trưởng Kim Ô Quan cũng đã tới.
Nhưng ai biết được vị Lý đạo trưởng này tính tình cổ quái kỳ lạ, ít lời lạnh lùng thì không nói làm gì, nhưng mà sau khi đến trang thì cũng không đi gặp viên ngoại lão gia mà lại trực tiếp đi lang thang khắp trang.
Mặc dù đang lẩm bẩm trong lòng nhưng lão quản gia cũng không dám chậm trễ, chỉ đành vừa nhờ người đi truyền lời đến viên ngoại và bọn công tử, vừa tự mình đồng hành với hắn chỉ sợ rẽ ngang rẽ dọc ra chuyện.
Lý Tị Chi không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.
Hắn kéo xiềng xích trên chân chậm rãi đi quanh sân trước mặt, đương lúc đi đến nhìn mái hiên nơi góc khuất thì lại thấy cánh cửa cách đó vài bước đột nhiên bị đẩy ra.
Hắn giương mắt nhìn lại, còn chưa kịp nhìn thấy người thì đã thấy vạt áo đỏ đón gió bên cạnh cửa.
Chung Đường hai tay cầm một chiếc đĩa ngọc tinh xảo, nghiêng người dựa vào cánh cửa gỗ đơn sơ, nghiêng mắt nhìn vị đạo trưởng thanh lãnh trong viện, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười.
"Trùng hợp quá, mình lại gặp nhau rồi đạo trưởng."
Lý Tị Chi cũng nhìn về phía Chung Đường, nhưng chỉ lát sau đã dời mắt, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này, Hoàng Li Nhi không hiểu sao đột nhiên dụi dụi vào bên chân Lý Tị Chi, ngẩng đầu meo meo mấy tiếng với hắn.
Cặp mắt như viên pha lê kia dường như có vài phần giống với chủ nhân của nó.
Sau một hồi nỗ lực như thế, chờ đến khi Lý Tị Chi ngẩng đầu lên thì bóng dáng đỏ thắm kia đã nhanh nhẹn xuất hiện trước mắt hắn.
Đĩa men ngọc xếp ngay ngắn năm chiếc bánh lớn hơn đồng xu một chút, dùng khuôn gỗ tạo thành hoa văn phức tạp, để ở trên tay Chung Đường lại càng thêm vẻ tinh xảo: "Đạo trưởng, đến nếm thử miếng bánh hải đường nhé?"
Lý Tị Chi vừa định từ chối thì khi rũ mắt lại nhìn thấy bàn tay Chung Đường nâng đĩa men ngọc, trong lòng thoáng dao động, tựa hồ như kéo hắn về đêm trước, đôi tay này đã tháo đai lưng của hắn.
"Vừa là tạ lễ cho việc đêm qua nữa, bánh này cũng không quá ngọt đâu."
Thấy Lý Tị Chi chậm chạp chưa động, Chung Đường lại mở miệng lần nữa, nhẹ nhàng cười nói.
Dưới cái nhìn của Chung Đường, xiềng xích dưới lớp thanh bào lại siết chặt nhưng Lý Tị Chi vẫn vươn tay, lấy một khối bánh hải đường từ trong đĩa, bẻ một nửa cho vào trong miệng.
Bánh hải đường tầm thường chẳng qua là món bánh được làm thành hình bông hải đường, ở giữa là lớp nhân đậu.
Nhưng Lý Tị Chi lại cảm thấy hương vị trong miệng rõ ràng có trộn thêm cánh hoa nhuộm màu, mang theo vị ngọt nhè nhẹ cùng hương thơm.
Phảng phất như dư vị lưu lại giữa răng môi sau nụ hôn đêm qua.
Ánh mắt Chung Đường mang theo vài phần thiêu đốt, y tiến về phía trước một bước, gần như là muốn chạm vào bả vai Lý Tị Chi, nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào, hương vị ra sao?"
"Vẫn quá ngọt." Lý Tị Chi tránh đôi mắt của Chung Đường, đặt nửa miếng điểm tâm còn thừa vào trong đĩa, cố tình lui về sau, xoay người nói với Tống lão quản gia, "Nơi này cũng không có gì khác thường, đi thôi."
Tống lão quản gia thực sự không hiểu tình huống đang phát sinh trước mắt, chỉ cảm thấy vị mặc hồng y đang nói chuyện với đạo trưởng kia đẹp đến mức như thần tiên, ông gần như đang được ngắm nhìn một tinh linh.
Lý Tị Chi vừa dứt lời thì ông ta mới phản ứng lại, lập tức nói: "Vâng, vâng, vậy chúng ta mau đến chính đường đằng trước đi, lão gia còn đang chờ ngài."
Lý Tị Chi không nói nữa, sau khi gật đầu thì rời đi cùng Tống lão quản sự.
Chung Đường vẫn còn đứng dưới mái hiên tối tăm, duỗi tay chọc chọc nửa khối bánh hải đường Lý Tị Chi thả lại vào đĩa rồi sau đó cầm đến bên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, ý cười bên môi không giảm
"Quá ngọt sao..."
Thần sắc Trương quản sự đứng một bên nhìn tương tác giữa Chung Đường với Lý Tị Chi mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: "Sao vậy, Chung chưởng quầy có quen biết với vị đạo trưởng kia ư?"
Chung Đường thu lại ý cười, đặt lại nửa khối bánh hải đường rồi sau đó nói: "Không hẳn là người quen, chỉ là từng gặp mặt nhau một lần thôi."
Trương quản sự cũng không phải người nhiều chuyện nên cũng không thăm dò sâu hơn, chỉ là Chung Đường lại quay sang hỏi ông ta: "Không biết sao quý phủ muốn làm hỉ sự mà lại mời đạo trưởng tới vậy?"
Trương quản sự nghe xong thì sắc mặt khẽ biến nhưng đã nhanh chóng che giấu, lắc đầu nói: "Không có việc lớn gì, chẳng qua là mong nhận được lời chúc tốt đẹp cho lão gia nhà chúng ta nên mời đạo trưởng đến xem, cầu cát lợi."
"Ồ, ra là vậy..." Chung Đường cong môi gật đầu.
Bàn tay không cầm đĩa men ngọc thì như vô tình khảy chuỗi ngọc bên hông, kim linh nhẹ nhàng đung đưa phát ra tiếng vang nhỏ vụn thanh thúy.
Trương quản sự nhanh chóng bị tiếng chuông này hấp dẫn.
Ông ta vừa định mở miệng khen thì không ngờ trong mắt lại dần dần nhiễm hơi mỏng màu đỏ.
Chung Đường buông kim linh ra, văn nhã thu lại ống tay áo, khẽ hé đôi môi mỏng nhạt màu, lặp lại câu hỏi một lần nữa với giọng điệu nhàn nhạt: "Không biết quý phủ muốn làm hỷ sự, vì sao lại phải mời đạo trưởng Kim Ô Quan tới?"
Không lâu sau khi Lý Tị Chi rời khỏi bếp nhỏ Đông viện thì thấy hạ nhân vội vàng chạy tới, thì thầm vài câu với Tống lão quản gia.
Lão quản gia nghe xong thì gật đầu, quay lại cung kính nhìn Lý Tị Chi nói: "Thuộc hạ mới vừa tới truyền tin, nói là lão gia và nhị thiếu gia đã tới Tây Sơn đình trước rồi, đang ở đó chờ đạo trưởng đến."
Lý Tị Chi cũng không để ý mấy, chỉ là hơi gật đầu nói: "Mời dẫn đường."
Lão quản gia liên thanh đáp ứng, đang muốn đưa hắn đến Tây Sơn đình thì vừa đi được vài bước đã thấy đằng trước, nơi khóm mẫu đơn bung nở có một vị công tử khoác hoàng sam đang đứng đó, thấy hai người đi đến thì thu lại quạt xếp trong tay, đi thẳng về phía hai người.
"Tam thiếu gia, sao ngài lại dạo đến nơi này?" Lão quản gia thấy hoàng sam công tử thì thoáng kinh ngạc, "Ngài không đến chỗ lão gia bên kia sao?"
"Ta ngồi ở Tây Sơn đình bên kia buồn chán nên ra hóng gió, không nghĩ tới.." Hoàng sam công tử — Tưởng Ngọc Phong liếc nhìn Lý Tị Chi trước mắt từ trên xuống dưới sau đó cười nhạt, "Không nghĩ vừa vặn gặp được vị Lý đạo trưởng này."
Ánh mắt Tưởng Ngọc Phong nhìn Lý Tị Chi không hề che giấu, mà Lý Tị Chi thì vẫn lạnh lùng như cũ, thanh y đón gió đeo kiếm, thong dong làm thủ lễ chắp tay thi lễ: "Tam thiếu gia."
Tưởng Ngọc Phong thấy thế thì nở nụ cười, trở tay giơ quạt xếp lên xem như trả lễ, xoay người rời đi.
Tống lão quản gia cứ cảm thấy những người ông gặp hôm nay đều cổ quái thế nào, đầu tiên là vị đạo trưởng lạnh như băng này, sau đó là vị chưởng quầy cửa hàng điểm tâm dáng vẻ như thần tiên, hiện giờ ngay cả tam thiếu gia cũng có vẻ không thích hợp.
"Đi thôi." Nhưng ông còn chưa nghĩ ra nguyên cớ thì đã nghe thấy thanh y đạo trưởng bên cạnh thả ra hai chữ sau đó đi qua người ông, tuy không có người dẫn đường nhưng đúng là đang đi về hướng Tây Sơn đình.
"Đạo trưởng, ngài đợi ta với." Tống lão quản gia nhanh chân đuổi theo.
Tưởng viên ngoại Tưởng Trọng Nham này dù sao cũng xuất thân từ Lễ Bộ, chức quan cao quý nên cũng dưỡng ra một vài sở thích văn nhân.
Tây Sơn đình này được xây dựng giữa một hòn non bộ và suối nước, phía trên có rặng liễu rủ tinh xảo, phía dưới tô điểm các loài hoa trồng trong nước, thật sự là nơi thanh u phong nhã.
Lý Tị Chi cùng lão quản sự bước đi trên thềm đá, nhanh chóng tiến vào trong tiểu đình thì thấy xung quanh treo sa mành bằng thanh trúc, dưới mành xếp bốn năm chiếc ghế chân cao.
Tưởng Trọng Nham hơn 60 tuổi đang ngồi ở đó, mặt ủ mày chau, đến cả nhị thiếu gia Tưởng Ngọc Bân sắp thành hôn cũng ngồi ở đây với vẻ mặt hoảng sợ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Tị Chi khẽ chuyển động, thu vào trong mắt dáng vẻ của hai phụ tử nhưng không nhiều lời mà chỉ cung kính thi lễ với Tưởng Trọng Nham bên kia: "Bần đạo Tị Chi, phụng mệnh đại quan chủ Kim Ô Quan sư huynh Vấn Tịch chân nhân, đến đây điều tra dị sự của quý trang."
Tưởng Trọng Nham lập tức tự mình đứng dậy chào đón, u sầu trên mặt cũng tan đi vài phần: "Việc tư của gia môn lại khiến đạo trưởng chê cười rồi, nhưng hiện giờ không thể không làm phiền đạo trưởng tới đây một chuyến..."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ cả nhà cổ động, hôm nay vẫn là một ngày tiểu yêu tinh muốn dụ hoặc đạo trưởng.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...