Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp


Hai người hẹn hò xong, quay trở về phòng khách sạn, gắt gao giao triền bên nhau dây dưa suốt cả đêm, lưu lại hơi thở hoan ái khắp căn phòng, thẳng đến bình minh mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Lúc hai người tỉnh lại đã là buổi chiều, nhưng ai cũng lười biếng không muốn đứng dậy.
Đầu ngón tay của Liễu Vũ nhẹ nhàng phác họa hình dáng khuôn mặt của Trương Tịch Nhan, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng đắc ý: "Tịch Nhan bảo bảo, chị nhất định là rất yêu em." Ngón tay dừng lại trên môi Trương Tịch Nhan nhẹ chạm vào, trong lòng lại nổi sóng, tiếp tục quấn lấy Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan hai ngày không thể bước ra khỏi phòng khách sạn, thẳng đến ngày thứ ba mới dẫn theo Liễu Vũ bay đến Côn Minh xử lý pháp trận trong nhà Lê Vị.
Lúc hai nàng vừa đáp xuống sân bay, thư ký Hàn của Ngô Phượng Khởi đích thân dẫn người đến đón, từ lối đi riêng của sân bay ra thẳng xe chuyên dụng, hộ tống hai nàng đến tòa nhà của Lê Vị.
Những con đường xung quanh tòa nhà của Lê Vị đều đã bị phong tỏa, Ngô Phượng Khởi tự mình tọa trấn, nhân viên trông coi suốt 24h là do ông ta đích thân lựa chọn, bất luận kẻ nào nếu chưa được cho phép mà tiến vào phạm vi cảnh giới, hạ gục tại chỗ.

Khó trách vì sao Ngô Phượng Khởi lại khẩn trương và cảnh giác cao độ như vậy.

Bộ lạc Ứng Long tập kích Trương gia thôn lúc nửa đêm, toàn quân bị diệt, hai phe đã tới giai đoạn sống chết trước mắt, trời mới biết được bộ lạc Ứng Long có thể bị dồn ép tới mức chó cùng rứt giậu làm ra chuyện gì hay không.
Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ngồi xe tới, thấy Ngô Phượng Khởi mang theo thủ hạ đứng chờ bên ngoài.
Trương Tịch Nhan đã nhận tiền giải quyết vụ việc, nàng lãnh đạm gật đầu với Ngô Phượng Khởi, sau đó mang theo Liễu Vũ đi về phía đại trận.
Lần này phải hao hết tất cả sức lực mới có thể mời được Trương Tịch Nhan đến, nếu có người nhảy ra kiếm chuyện, tất không có lần sau.

Ngô Phượng Khởi đã sớm an bài mọi chuyện, chỉ còn chờ Trương Tịch Nhan đến hủy trận, những nhân viên không liên quan hoặc có khả năng gây sự kiếm chuyện, đều bị ông ta thanh tẩy sạch sẽ.

Thời điểm này kẻ nào dám nhảy ra kiếm chuyện, ông ta sẽ đấm chết kẻ đó trước.
Cho dù có người trong Đạo môn không yên tâm, hoặc có mấy đại lão tinh thông pháp trận muốn đến quan khán, nhưng đều bị Ngô Phượng Khởi cự tuyệt.
Có người nói rằng lỡ như Trương Tịch Nhan không có ý tốt thì phải làm sao, muốn đứng bên cạnh giám sát, bị Ngô Phượng Khởi móc mỉa: "Có bản lĩnh thì ông đi mà hủy trận, không có bản lĩnh thì câm cái miệng lại." Đối với những kẻ đó thì tới tư cách quan khán cũng không có, cho nên ông ta cấm bất luận kẻ nào tới vây xem.
Pháp trận và mắt trận đều nằm bên trong nội thành, không thể có sai sót, bằng không Trương Tịch Nhan rất muốn dạy cho Liễu Vũ một phen, để cô ra tay luyện tập chút.


Hiện giờ sao, chỉ có thể tự mình động thủ nhanh chóng phá hủy.

Lê Vị bày ra trận pháp dùng linh cổ vương làm trận cơ, dỡ bỏ kỳ thật cũng không tốn công.

Trương Tịch Nhan điều động sát khí bên dưới lòng đất mạnh mẽ luyện hóa linh cổ vương, áp súc nó thành viên tròn nhỏ bằng viên đạn rồi thu vào trong tay, hấp thu tất cả sát khí bị dật tràn ra ngoài, sau đó đem mâm ngọc do Lộ Vô Quy khắc Sơn Hà Càn Khôn ấn đánh vào trong mắt trận, dẫn thiên địa sơn hà chi lực phong kín hoàn toàn mắt trận.

Toàn bộ quá trình, nàng xử lý vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến cho mấy người của Dân Tông Hiệp bao gồm cả Ngô Phượng Khởi, cùng với những người khác trong Đạo môn đang đứng ở những tòa cao ốc dùng kính viễn vọng quan sát đều bị kinh hồn táng đảm.
Bọn họ nhìn thấy Trương Tịch Nhan đứng ở bên cạnh hố to bên ngoài pháp trận, tay phải khẽ nâng, toàn bộ pháp trận tức khắc hóa thành rất nhiều con cự long hình thành từ sát khí và cổ chướng, điên cuồng tràn vào đáy hố nơi có trận cơ của pháp trận, phảng phất như đang trấn áp và luyện hóa thứ gì đó, không bao lâu, chỗ trận cơ và trận vị dường như có thứ gì bay ra, dừng lại trong lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan, bị nàng cầm lấy thu đi.

Tiếp đó, sát khí và cổ chướng lúc đầu tràn vào trận cơ bỗng chảy ngược vào người Trương Tịch Nhan, bị Trương Tịch Nhan hấp thu không còn một mảnh, cùng lúc đó, nàng giơ lên một vật đánh vào mắt trận, thiên địa tức khắc biến sắc, xung quanh gió nổi mây vần, khi bọn họ cho rằng sẽ xảy ra biến cố lớn, thì hết thảy lại nháy mắt khôi phục sóng yên gió lặng, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Chờ đến lúc sát khí dưới đáy hố đều bị Trương Tịch Nhan hấp thu hết, nàng xoay người nắm tay Liễu Vũ đi ra ngoài.
Người của Dân Tông Hiệp nhìn thấy Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ra tới, lập tức tiến đến dò hỏi Trương Tịch Nhan đã hủy trận xong chưa, nhận được câu trả lời khẳng định từ nàng, mới nhanh chóng chạy vào trong xem xét, sau đó phát hiện hố to nguyên bản sâu không thấy đáy cư nhiên biến thành một cái hố nhỏ thậm chí không cần tốn đất đi lấp lại làm gì, đáy hố có một lớp đá, còn đọng lại ít nước trong suốt, không thấy một chút sát khí hay tàn lưu pháp trận nào cả.
Một đám người vây quanh cái hố, đầy mặt khó có thể tin, bọn họ sôi nổi dùng dụng cụ dò xét, dùng pháp thuật kiểm tra, kết quả đều giống như nhau.
Ngô Phượng Khởi cũng bị thủ đoạn của Trương Tịch Nhan làm cho cả kinh.

Một tòa đại trận lớn như vậy, Trương Tịch Nhan chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể thoải mái dỡ bỏ, thời gian còn chưa đến mười phút.

Đây là loại bản lĩnh và thủ đoạn đến mức nào a.


Nàng có thể ở chỗ này lấy thủ đoạn như vậy để dỡ bỏ đại trận thì tất nhiên cũng có thể ở chỗ khác lấy thủ đoạn như thế tạo ra một đại trận mới, đây là loại thực lực đáng sợ tới mức nào.

Ông ta đi đến trước mặt Trương Tịch Nhan, không biết nên nói gì và tỏ vẻ thế nào cho thỏa đáng.
Trương Tịch Nhan không có tâm tư hàn huyên với đám người Ngô Phượng Khởi, tới ánh mắt cũng không cho bọn họ, nói với Liễu Vũ: "Bận rộn xong rồi, chúng ta đi ăn mì qua cầu đi."
Liễu Vũ ôm chặt cánh tay của Trương Tịch Nhan, cười khanh khách nói: "Ố kê." Cô đi theo Trương Tịch Nhan đến khi ra khỏi phạm vi phong tỏa của Dân Tông Hiệp, thấy bên cạnh không còn ai khác, mới kích động nói: "Tịch Nhan bảo bảo, Trương đại lão, chị vừa lộ ra một chiêu kia, đám người đó liền nhìn ngu người hết trơn."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, nói thầm trong bụng: "Em nhìn còn ngu hơn cả bọn họ nữa kìa." Biểu tình lúc đó của Liễu Vũ là trợn mắt há hốc mồm cằm suýt rớt ra ngoài.
Trương Tịch Nhan nói: "Kỳ thật em cũng có thể làm được mà, rất đơn giản, chỉ cần luyện hóa linh cổ vương bố trí trong mắt trận, dùng mâm ngọc Sơn Hà Càn Khôn ấn phong ấn mắt trận, sau đó dùng đan điền hấp thu tất cả sát khí và cổ chướng dật tràn ra ngoài là xong."
Liễu Vũ tức giận liếc Trương Tịch Nhan một cái, nghĩ thầm: "Học bá nói thì đơn giản lắm, nhưng ngàn lần không thể tin được." Đi ăn mì thôi.

Liễu Vũ quay đầu nhìn về phía tòa nhà của Lê Vị, nơi ở tốt như vậy, nhiều hi thế trân bảo bên trong như vậy, nói không có liền không có.

Cô nói: "Kỳ thật...!vẫn có chút tâm lý không cân bằng, vì sao lúc nào người chịu tổn thất cũng là chúng ta cơ chứ."
Trương Tịch Nhan bình tĩnh đáp lời: "Tái ông mất ngựa, nào biết không phải là phúc." Nếu Canh Thần không lấy được di vật của Ô Huyền, thì việc mượn đường Quỷ Quốc là hữu tử vô sinh, một chút hy vọng cũng không có.

Gã không còn hy vọng, tất sẽ điên cuồng tàn sát, cùng với tìm tất cả biện pháp kéo dài hơi tàn tồn tại ở thế giới này, sẽ có rất nhiều người vì vậy mà gặp nạn, hành vi của gã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng bây giờ gã lấy được di vật của Ô Huyền tìm được một đường sinh cơ, nên gã sẽ nỗ lực hướng về phía đường sinh cơ đó, vì thế hành vi của gã sẽ nằm trong tầm kiểm soát của các nàng.
Liễu Vũ vốn chỉ muốn bồi tiếp Trương Tịch Nhan đi Côn Minh.


Tuy cô là chủ tịch tập đoàn Cửu Lê, nhưng tập đoàn này là do cô được thừa kế từ Lê Vị, toàn bộ hệ thống vận hành và duy trì của tập đoàn đều có quản lý cao tầng đảm nhiệm, không có đất cho cô dụng võ.
Cô và Trương Tịch Nhan ở lại Côn Minh một đêm, ngày hôm sau chạy về thôn Hoa Tập.
Tư tế Lê Trọng và tân nhiệm thần của bộ lạc Hoa Tế Lê Thần đã trở lại thôn Hoa Tập, cũng không có việc gì để bận rộn, hằng ngày chỉ tập trung tu luyện và nuôi dưỡng cổ trùng, cuộc sống gia đình trôi qua vô cùng thích ý.
Liễu Vũ nhờ Trương Tịch Nhan làm chút cải tạo chỗ sơn cốc nơi nuôi nhốt linh cổ vương, muốn đem toàn bộ khu vực này làm thành nơi thí luyện cho người trong thôn Hoa Tập tu luyện cổ thuật.

Ví dụ như đến tìm cổ tài, đánh quái thăng cấp, bắt được cổ trùng đem về làm thú cưng này nọ, thật là tốt đẹp biết bao.
Không quá tốn công sức, Trương Tịch Nhan liền đồng ý.
Trước tiên nàng bố trí một tòa ảo trận thật lớn, bao phủ toàn bộ sơn cốc, làm cho người bên ngoài không có cách nào đi vào, phòng ngừa đi nhầm vào tặng không tánh mạng.

Nàng chừa lại ở phương hướng gần thôn Hoa Tập một lối vào sơn cốc, càng vào sâu bên trong thì độ khó càng cao, sơn động tận trong cùng sơn cốc mới là nơi nuôi nhốt linh cổ vương.

Sơn cốc được phân thành nhiều khu vực, tùy vào độ khó của từng khu mà thả các loại cổ trùng khác nhau.

Thôn Hoa Tập cũng không có cổ trùng lợi hại gì, vì thế Trương Tịch Nhan dùng cổ thuật và Hoa Thần Cổ giục sinh một ít loại cổ trùng thả thêm vào.

Nàng lại đem "Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển" và "Vu Thần huyền linh kinh" khắc vào vách những sơn động khác nhau, nơi có linh cổ vương thủ hộ.
Liễu Vũ mang Lê Thần đi theo bên cạnh Trương Tịch Nhan, cả hai nhìn đến trợn tròn mắt.

Trương Tịch Nhan đem một con rết vô cùng bình thường dài chưa tới 10cm nắm ở trong tay, cũng không biết Trương Tịch Nhan đã làm gì, con rết kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phát sinh dị hóa.

Vỏ ngoài của nó trở nên cứng hơn cả sắt thép, trên lưng mọc cánh, thân mình dài như chiếc đũa, thậm chí nó còn có thể phóng sương mù cổ màu xanh lục ra ngoài.
Liễu Vũ nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nói thầm trong bụng: "Đại lão, ngài muốn làm gì a?"
Trương Tịch Nhan suy xét đến môi trường sinh thái trong sơn cốc, cùng với số lượng người tu luyện cổ thuật không nhiều lắm, chỉ thôi hóa một ít cổ loại, không thả vào quá nhiều.


Nàng chỉ là không nghĩ truyền thừa của Vu Tộc bị thất truyền ở thế giới này, chứ không phải là muốn việc tu luyện cổ thuật trở nên phổ biến, vốn dĩ cổ tính âm tà, hơi có chút vô ý sẽ hại người hại mình, đối với người thường tới nói cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Nàng nói với Lê Thần: "Tòa cổ trùng cốc này chỉ để dùng cho thôn Hoa Tập tự bảo vệ mình cùng với kéo dài truyền thừa Vu Tộc, không được dùng nó vào việc hại người.

Em đã đi và nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi, cũng biết được khoa học kỹ thuật và vũ khí hiện đại phát triển đến mức nào, nếu hại người, lấy khoa học kỹ thuật hiện giờ, muốn san bằng thôn và toàn bộ sơn cốc chỉ là chuyện trong nháy mắt."
Lê Thần gật đầu nhận lệnh.
Đảo mắt đã đến 26 tháng chạp.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan muốn đi đâu ăn Tết.
Trương Tịch Nhan nói: "Trừ Trương gia thôn ra, nơi nào cũng được."
Ý tưởng giống hệt của cô.

Liễu Vũ vui vẻ nói: "Đi nhà em nhé." Cùng ngày lôi kéo Trương Tịch Nhan rời thôn Hoa Tập quay trở về nhà cô ăn Tết.
Các nàng xuất phát từ Côn Minh vào sáng 28 tháng chạp, buổi chiều đến nơi.
Trương Tịch Nhan xuống máy bay, nhìn tòa thành thị nơi cô sinh sống từ nhỏ đến khi trưởng thành, vô cùng cảm khái.
Đã lâu không quay về đây.
Nàng nói với Liễu Vũ: "Đi đạo quan."
Liễu Vũ "ừm" một tiếng, nắm tay Trương Tịch Nhan đi ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi về đạo quan.

Cô ngồi trong xe, nắm chặt lấy tay Trương Tịch Nhan, không biết nên mở miệng an ủi như thế nào.
Cô biết Trương Tịch Nhan kỳ thật là muốn về nhà, nhưng trong nhà không còn ai nữa, chỉ còn lại một căn nhà trống trải, nàng hẳn là sợ về rồi nhìn thấy di vật của ba mẹ sẽ đau lòng thương tâm.

Đi đạo quan, ít nhất nơi đó chỉ có đồ vật của Trương Tịch Nhan, sẽ không nhìn vật nhớ người đau lòng khó chịu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận